Độc Tôn Tam Giới - Chương 65: Chân tướng rõ ràng, đầu người rơi xuống đất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Độc Tôn Tam Giới


Chương 65: Chân tướng rõ ràng, đầu người rơi xuống đất



Phụ nhân kia vừa thấy được Đỗ Như Hải, liền mắng to lên:

– Đỗ Như Hải, không phải nói ngươi phạm vào đại sự, bị nhốt vào thiên lao sao? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Đỗ Như Hải nhảy dựng lên:

– Ai nói ta bị nhốt vào thiên lao? Đây là bịa đặt! Ngươi cái nữ nhân ngốc này, có phải ngươi nói loạn gì đó hay không?

Phụ nhân kia sững sờ:

– Ta… Ta toàn bộ nói a. Không phải nói khai hết sẽ khoan hồng sao?

Câu Ngọc công chúa cười lạnh một tiếng:

– Vương huynh, ta đối với việc Đỗ Như Hải ăn hối lộ trái pháp luật sớm có nghe thấy, một mực âm thầm quan sát, sưu tập chứng cớ. Lần này chứng cớ tụ tập chung một chỗ, quả nhiên có đại thu hoạch. Đỗ Như Hải này, tuyệt đối là một gian thần! Đây là khẩu cung của thê tử Đỗ Như Hải, còn có ký tên đóng dấu. Kể cả Đỗ Như Hải ở Tiềm Long thi hội làm việc thiên tư, đều có chứng cớ xác thực.

– Còn có cái này, Mã Đại Đồng, là tâm phúc của Đỗ Như Hải. Cả chuyện này, là Đỗ Như Hải phân phó hắn đi làm. Mã Đại Đồng, ở trước mặt bệ hạ, là thời điểm ngươi lập công chuộc tội!

Mã Đại Đồng kia, đúng là tâm phúc của Đỗ Như Hải. Nhưng mà lão bà của Đỗ Như Hải đã khai hết, nếu như hắn lại che dấu, kia chính là đẩy mình vào chỗ chết.

Liền không dám nhìn tới Đỗ Như Hải, nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất, đem toàn bộ sự kiện nói ra.

Đông Phương Lộc càng nghe, sắc mặt càng âm trầm.

– Giải bài thi nguyên lai đâu?

Câu Ngọc công chúa từ trong tay một gã cận vệ nhận lấy, trình lên nói:

– Mã Đại Đồng này coi như là người thông minh, biết rõ đạo giữ mạng cho mình. Đỗ Như Hải bảo hắn hủy diệt, hắn lại vụng trộm giữ lại, xem như một đạo phù cứu mạng.

Nhân chứng, vật chứng đều đủ.

Sau đó, một gã chấp sự bắt chước bút tích của Giang Trần, cũng thành thành thật thật khai ra.

Mà tất cả chứng cứ phạm tội, đều không ngoại lệ, toàn bộ chỉ hướng Đỗ Như Hải. Những người này, đều là bị Đỗ Như Hải cưỡng bức, có chút bất đắc dĩ.

Kế tiếp, một mảnh tội trạng không ngừng đưa tới.

Hai mắt Đỗ Như Hải trợn tròn, huyết áp thẳng tắp lên cao, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, đặt mông ngồi xuống đất.

– Tại sao có thể như vậy, tại sao sẽ như vậy?

Đột nhiên, ánh mắt thoáng nhìn Long Đằng Hầu, Đỗ Như Hải liền giống như tìm được một cây cỏ cứu mạng:

– Long hầu, ngươi trả lời cho ta, Đỗ Như Hải ta, cũng là có qua công lao a.

Lúc này, Đỗ Như Hải thật giống như một đống phân, ai dính vào người đó liền xui xẻo. Long Đằng Hầu kia khẽ chau mày, thầm mắng một câu nói nhảm, một cước liền đá văng hắn ra.

– Bản hầu bình sinh xem thường nhất là loại tiểu nhân lòng tham không đáy, ghen ghét hiền lương như ngươi.

Long Đằng Hầu ngữ khí tràn ngập chán ghét, thật giống như ghét bỏ con ruồi, tránh cũng không kịp.

– Bệ hạ, thần Long Chiếu Phong, bình sinh xem thường gian tặc như thế nhất, khẩn cầu bệ hạ hạ chiếu, để cho hạ thần kéo tặc này ra ngoài bêu đầu thị chúng!

Đông Phương Lộc mỉm cười, trầm tư một lát, vậy mà gật gật đầu:

– Long hầu trung tâm như thế, trẫm lòng rất an ủi. Chuẩn tấu!

Lần này, là Giang Trần cũng có chút ngoài ý muốn.

Câu Ngọc công chúa cũng mang theo vài phần khó hiểu. Bất quá nàng khó hiểu quy khó hiểu, nhưng sẽ không ở sau khi Đông Phương Lộc quyết định nói cái gì nữa.

Đỗ Như Hải nghe xong lời này, hồn phi phách tán:

– Long hầu, không nên giết ta, ta còn hữu dụng a.

Hắn là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng rồi, thấy Long Đằng Hầu không để ý tới, vậy mà leo đến trước mặt Giang Trần nói:

– Giang Tiểu Hầu, là ta sai rồi. Ta không phải người. Ta… là ta có nội tình a. Ta là bị buộc. Giang Tiểu Hầu, ta biết ngươi là người tâm phúc trước mặt bệ hạ, ngươi thay ta cầu tình a. Sau này lão Đỗ ta sẽ là chó của ngươi, ngươi bảo ta cắn ai, ta liền cắn kẻ đó. Ta còn có nội tình bẩm báo. Ta…

Giang Trần đi vào thế giới này, cũng đã gặp một ít tiểu nhân hèn mọn bỉ ổi. Lại không nghĩ rằng, Đỗ Như Hải này vậy mà có thể hèn mọn bỉ ổi đến tình trạng kia.

– Đỗ Như Hải, lúc trước ngươi một cước đạp sai, ta đã nói qua, ngươi sẽ hối hận. Chỉ là không nghĩ đến, ngươi lại chết ở trên tay Long hầu, thật sự là châm chọc a.

Giang Trần cười ha ha, ý vị thâm trường liếc nhìn Long Đằng Hầu.

Hắn đối với Long Đằng Hầu, cũng không cần phải kiêng kị cái gì. Việc này coi như là kẻ đần, cũng nhìn ra được sau lưng có bóng dáng của Long Đằng Hầu.

Sở dĩ Đông Phương Lộc không có khám phá, tất nhiên là chưa muốn cùng Long Đằng Hầu trở mặt. Nói cách khác, thời cơ ngả bài còn chưa tới.

Rất nhanh, Đỗ Như Hải bị mang ra ngoài, bị Long Đằng Hầu tự mình bêu đầu!

Thời điểm Long Đằng Hầu kéo thủ cấp của Đỗ Như Hải đến phục mệnh, ngay cả Giang Trần cũng có chút bội phục người này tâm ngoan thủ lạt.

Mặc dù Đỗ Như Hải chỉ là một con chó, nhưng đó cũng là một con chó vì hắn làm việc a.

Nói bêu đầu liền bêu đầu, quả nhiên là kiêu hùng.

Một trường phong ba, rất nhanh liền diễn biến thành một tràng diệt gian thần. Đông Phương Lộc cực kỳ tức giận, hạ lệnh xét nhà, tru di!

Tòng phạm còn lại, toàn bộ sung quân!

Mà người bị hại Giang Trần, trải qua bốn giám khảo nhất trí xét duyệt, phát hiện vậy mà cùng phần đáp án trước giống như đúc, một chữ không sai.

Bởi như vậy, trí nhớ kinh người của Giang Trần, để cho người không thể không sợ hãi than.

Chân tướng rõ ràng, Câu Ngọc công chúa với tư cách người phụ trách Tiềm Long thi hội, lúc này tuyên bố Giang Trần thông qua ba hạng xét duyệt trụ cột, tiến vào Tiềm Long thi hội cuối cùng nhất.

– Ta thiếu ngươi một cái nhân tình.

Sau khi bãi triều, Giang Trần đối với Câu Ngọc công chúa nhẹ gật đầu. Nhân tình này của Câu Ngọc, Giang Trần vẫn là ghi nhớ. Bằng không thì phải phí một phen trắc trở rồi.

– Không cần!

Câu Ngọc công chúa phất tay, một bộ giải quyết việc chung nói:

– Ta là người phụ trách Tiềm Long hội thử, để cho từng chư hầu truyền nhân có thể được đến đãi ngộ công bình công chính, này là chức trách của ta.

Giang Trần nhịn không được cười lên:

– Thật sự phải đánh rắm như vậy sao?

– Ngươi nói cái gì?

Câu Ngọc công chúa mắt phượng khẽ động, nhíu mày hỏi.

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

– Ta nói ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, là thiếu nợ ngươi một cái nhân tình.

– Tùy ngươi.

Câu Ngọc công chúa lắc đầu, ngữ khí như cũ không mặn không nhạt.

– Ngươi còn có chuyện gì không? Không có mà nói, ta còn có rất nhiều sự tình phải xử lý.

Không thể không nói, tâm tư của nữ nhân, luôn rất kỳ quái. Câu Ngọc công chúa đối với Giang Trần này, cảm giác cũng giống như thế.

Lần thứ nhất nhìn thấy Giang Trần, ấn tượng đầu tiên xác thực không tốt, cảm thấy đây là một thiếu niên lỗ mãng.

Sau đó bị Giang Trần thoá mạ một trận, càng làm cho nàng kiên định ý nghĩ này.

Bất quá sau đó Giang Trần ở tẩm cung của Chỉ Nhược công chúa chỉ điểm, càng không cố kỵ nàng là Câu Ngọc công chúa, đến kêu đi hét, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN