Đọc Truyện Mẹ Kế - Phần 108: Cầu hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Đọc Truyện Mẹ Kế


Phần 108: Cầu hôn


Tôi mỉm cười lắc đầu, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn anh!”

“Thích không?” Hứa Cẩn Phác cưng chiều xoa đầu tôi.

Tôi khẽ gật đầu, biểu cảm có chút e thẹn, có thể nói từ khi biết cậu ấy cho đến tận bây giờ, đây chính là lần đầu tiên Hứa Cẩn Phác tặng hoa cho tôi, cảm giác cũng không tồi một chút nào.

Hứa Cẩn Phác không phải là một người đàn ông lãng mạn, thậm chí còn  có chút vô tình, cho nên khi nhận được hoa của cậu ấy, tôi thực sự rất bất ngờ!

“Đường Khả Khả..” Lúc này, Hứa Cẩn Phác bỗng lùi lại mấy bước, dưới ánh mắt đầy ngỡ ngàng của tôi, người đàn ông chợt quỳ một chân xuống đất, cả quá trình đều không rời mắt khỏi tôi.

Thẳng đến khi người kia trao cho tôi một nụ cười âu yếm, sau đó từ trong túi áo vest lấy ra một chiếc hộp bằng nhung đỏ, chậm rãi nâng lên.

Chiếc hộp được những ngón tay ưu nhã của người đàn ông nhẹ nhàng mở ra, bên trong đó chính là một chiếc nhẫn kim cương!

“Thật ra chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị cho em từ rất lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội để nói với em câu này, Đường Khả Khả..lấy anh nhé!”

Nói như vậy, Hứa Cẩn Phác là đang cầu hôn tôi sao?

Tuy trước đó cậu ấy cũng đã đề cập đến vấn đề này, nhưng thật không ngờ cậu ấy lại làm nhanh như vậy, đưa tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Cậu ấy vừa hỏi tôi có muốn kết hôn với mình không, tôi..đương nhiên là muốn rồi.

Tôi từng đặt ra câu hỏi, khi được người mình yêu cầu hôn sẽ có cảm giác gì?

Hôm nay, tôi rốt cục cũng hiểu ra. Đó là cảm giác hạnh phúc đến rơi nước mắt!

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, không có do dự, chỉ có hạnh phúc rưng rưng.

“Em đồng ý!” Một lời đã nói, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Hứa Cẩn Phác, anh chính là người đàn ông đầu tiên và duy nhất mà em yêu, trong quá khứ, hiện tại và cũng như tương lai, em sẽ chỉ yêu một mình anh mà thôi!

Lời của tôi vừa cất lên, chỉ thấy Hứa Cẩn Phác cúi đầu cười khẽ một tiếng rồi nâng bàn tay đến trước mặt tôi: “Đưa tay cho anh!”

Tôi nghe vậy mới từ từ đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào trong lòng bàn tay rộng lớn của cậu ấy, tiếp đó Hứa Cẩn Phác cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.

“Cảm ơn em!” Hứa Cẩn Phác khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay tôi, đôi mắt long lanh sáng rực!

“Chúc mừng, chúc mừng!”

Phía sau lưng chợt truyền đến tiếng vỗ tay vang dội làm tôi có chút giật mình, quay đầu nhìn thì thấy anh hai và chị dâu đang nhiệt tình vỗ tay chúc mừng, còn ba thì chỉ đứng im nhìn tôi, tuy không trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài nhưng tôi biết ông ấy đang rất vui.

Khoan đã..

Tại sao bọn họ lại biết Hứa Cẩn Phác cầu hôn tôi ở đây mà đến ủng hộ chứ? Lẽ nào tất cả đều đã có sắp đặt trước!

“Hôn nhau đi, hôn nhau đi, hôn nhau đi!”

Tôi nheo mắt nhìn đôi nhân tình đang phấn khích hò reo, cảm giác vừa xấu hổ lại vừa tức giận, ba và con trai của tôi vẫn còn đứng sờ sờ ở đó..vậy mà bọn họ..

“Phác, anh mau đứng lên đi!”

Theo lời tôi nói, Hứa Cẩn Phác vững vàng đứng dậy, nhìn tôi nhếch nhếch hàng lông mày: “Em có nghe bọn họ nói gì không?”

Tôi còn không đoán được ý tứ của cậu ấy sao.

“Không nghe gì hết.” Tôi lơ đãng nhìn đi nơi khác, tuy nhiên vẫn không giấu được ý cười khoan kɧօáϊ bên khoé môi.

“Tiểu Kình à, hay là ông cháu ta vào trong đọc sách nhé!” Lúc này, ba tôi đột nhiên đi về phía Tiểu Kình, nói một câu đó, đợi thằng bé ngoan ngoãn gật đầu thì lập tức nắm tay nó đi vào trong.

“Ba, mẹ..tạm biệt!” Trước khi rời đi, thằng bé cũng không quên vẫy tay chào.

“Vậy anh và chị cũng vào trong đây. Hai đứa ở lại vui vẻ nhé!”

“Vâng.”

Cổng lớn vừa đóng lại, tôi lập tức tiến tới dán môi mình lên đôi môi gợi cảm của người đàn ông.

Hứa Cẩn Phác ban đầu có chút kinh ngạc, toàn thân đều đông cứng như tảng đá, mặc cho chiếc lưỡi tinh nghịch của tôi có vụn về thâm nhập vào khoang miệng mình.

Đến khi bàn tay cầm hoa của tôi quàng qua cổ cậu ấy, Hứa Cẩn Phác mới hoàn hồn lại, bàn tay vội giữ chặt gáy tôi.

“Ưm..” Đầu lưỡi đột nhiên bị ʍút̼ lấy, tôi run rẩy kêu lên một tiếng, đầu óc một phen quay cuồng.

Môi lưỡi cứ triền miên quấn quýt, đến khi hô hấp khó khăn mới miễn cưỡng tách ra.

“Phác, rất cảm ơn anh vì ngày hôm nay!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN