Phượng Kinh Thiên - Chương 11: Công chúa đánh đàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Phượng Kinh Thiên


Chương 11: Công chúa đánh đàn



N

gụy Trung vỗ vào tay của ông ta, không vui nói: “Cẩn thận chút.”

Phúc công công cười hì hì, ánh mắt nhìn viên trân châu hiện lên sự tham lam, nhưng hắn cũng biết viên trân châu tuyệt nhiên sẽ không là của hắn, chẳng qua không cần vội. Vô Ưu công chúa kia có cả một rương đầy kì trân dị bảo, rồi sẽ có một món là của hắn.

Ngụy Trung không cần nghĩ cũng biết hắn đang nghĩ gì, lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ta cảnh cáo ngươi, đồ của Vô Ưu công chúa không phải là thứ chúng ta có thể động vào.”

Phúc công công cười mỉa mai: “Nghĩa phụ, xem người nói gì kìa, ta nào dám chứ?”

“Ngươi không dám thì tốt, đừng có giở trò ngay dưới mắt ta. Nếu để ta biết được ngươi chọc vào Thái Hồi điện, ngươi hãy rửa sạch cổ chờ chém đi.”

“Nhưng không phải người từng nói, phàm là người bước vào Nhân Lãnh cung của chúng ta đều không có ngày thoát ra sao? Bước vào nơi này, bất kể nàng là ai, đều mặc chúng ta vo tròn bóp dẹp sao?” Phúc công công không hiểu hỏi.

Ngụy công công cười lạnh: “Mắt ngươi mù hay là não ngươi úng nước rồi. Năm năm trước, lúc Thi công công đưa nàng vào, cái rương gỗ kia được khiêng vào trước mặt bao nhiêu người chúng ta, cái rương kia là để làm gì? Là dùng để trấn áp chúng ta. Dù có là do ai nghĩ ra, nhưng hoàng thượng đã đồng ý. Điều này có nghĩa là gì? Trong lòng chúng ta phải hiểu cho rõ ràng, thấu đáo.”

Phúc công công bừng tỉnh ngộ, sợ đến mức mồ hôi ra đầy cả người. Cũng may là hắn còn e sợ nghĩa phụ, không đi tham lam số châu bảo này sau lưng ông.

Ngụy công công cẩn thận từng li từng tí cầm viên trân châu trong tay đùa nghịch: “Mấy ngày trước, Lương phi nương nương hạ sinh Thất hoàng tử, Thi công công tự mình mang vài bộ quần áo đến. Quần áo tuy nhỏ, nhưng cũng thể hiện được rằng cuối cùng hoàng thượng cũng có lòng thương hại công chúa.”

Bằng không thì cho dù bảo bối này có được lấy xuống từ mũ phượng, ông ta có lòng tham cũng phải nghĩ cho kỹ mình có mạng để dùng hay không?

So sánh giữa tính mạng và tiền tài, đương nhiên tính mạng quan trọng hơn. Ông ta còn sống chưa đủ lâu đâu! Bây giờ, ông ta đã biết hoàng thượng đối với Vô Ưu công chúa không phải hoàn toàn không có chút tình nghĩa cha con nào, ông ta đương nhiên vui vẻ dung túng cho Vô Ưu công chúa. Huống chi Vô Ưu công chúa này còn tặng cho ông ta một món bảo vật có giá trị đến như vậy!

Hai ngày sau, Ngụy công công quả thật đã đích thân đưa một cây đàn đến. Nguyên Vô Ưu liếc mắt nhìn chiếc đàn cổ cầm Phượng Thế Thức trước mặt, mỉm cười nói: “Làm phiền Ngụy công công rồi.”

“Nô tài không dám nhận, nô tài còn phải cảm ơn công chúa ban thưởng.” Ngụy Trung đã triệt để hiểu thấu và diễn giải được bốn chữ “a dua nịnh hót“. Kể từ khi hoàng thượng thanh trừng Lưu Thị năm năm về trước, vị trí hoàng hậu vẫn luôn để trống. Trong lòng tất cả mọi người, cả trong hậu cung lẫn triều đình đều bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, nhưng đến nay vẫn không một ai dám động tay động chân dưới mí mắt của hoàng thượng. Suy cho cùng, thủ đoạn của hoàng thượng ngày trước rõ ràng đã rành rành ngay trước mắt, khiến người ta hễ nhớ đến là lại thấy rùng mình khiếp sợ.

Mặc dù, ông ta không hiểu vì sao hoàng thượng không lập tân hoàng hậu, nhưng việc hoàng thượng không lập hậu cũng thể hiện cho việc con trưởng ở Trung Cung vẫn chỉ có mình vị công chúa đang đứng trước mặt mà thôi.

Ông ta đã ở Trung Cung này được gần bốn mươi năm, không dám nói là đã nhìn thấu hết mọi việc, nhưng ít nhiều gì cũng có chút trực giác. Chỉ e vị công chúa Vô Ưu này thật sự sẽ trở thành ngoại lệ duy nhất kể từ khi ông ta tiếp quản Nhân Lãnh cung này. Sớm muộn gì cũng có ngày nàng ta được ra ngoài.

Nguyên Vô Ưu sờ nhẹ lên thân đàn, đột nhiên lên tiếng: “Lưu công công có muốn nghe bản công chúa đàn một khúc không?”

Ngụy Trung kinh ngạc nhìn Nguyên Vô Ưu, đầu óc lập tức xoay chuyển, cười đáp: “Nô tài không dám.”

Không hiểu vì sao, đối mặt với vị công chúa tuổi còn nhỏ và nhìn có vẻ ngây thơ vô tội này, trong lòng ông ta luôn có một loại cảm giác sợ hãi không yên. Nếu như không phải bắt buộc thì ông ta quả thật có chút không muốn gần gũi với vị công chúa Vô Ưu này.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau một cái rồi vẫn im lặng đứng bên cạnh không nói một lời, cụp mắt nhìn xuống dưới.

Nguyên Vô Ưu thờ ơ lướt mắt qua nhìn Ngụy công công một cái.

Ánh mắt này rất bình thường, nhưng lại khiến ông ta có cảm giác như một luồng khí lạnh được chạy dọc theo sống lưng, lông tơ sau gáy đều dựng đứng lên hết. Nụ cười mỉa mai trên mặt Ngụy Trung cứng đờ vài giây, sau đó vẫn tiếp tục cười mỉa, chỉ có thứ duy nhất khác biệt chính là sống lưng đáng ra phải cong xuống của ông ta đã chậm chậm khom xuống từng chút một. Giây phút này trực giác nói với ông ta rằng, công chúa Vô Ưu này vô cùng nguy hiểm.

“Nếu công chúa đã coi trọng nô tài thì nô tài xin cung kính rửa tai lắng nghe, chỉ là nô tài gia cảnh bần hàn, từ nhỏ đã tiến cung, đối với chuyện âm luật tao nhã…”

Tiếng đàn đột nhiên vang lên, Ngụy Trung nín thinh, nụ cười mỉa mai trên mặt đông cứng lại, sau đó dần dần không thể tiếp tục giữ vững được nữa. Nụ cười từng chút, từng chút một biến mất, mãi đến khi sắc mặt không ngừng thay đổi.

Tiếng đàn này… truyền vào tai người nghe, chỉ khiến người ta hận không thể khiến cha mẹ đừng sinh ra đôi tai này.

Âm thanh chói tai hệt như có người đang dùng móng tay thật dài cào đi cào lại bên màng nhĩ vậy. Ngụy Trung nghe đến mức toàn thân run lên bần bật, bởi ông ta cần rất nhiều sự tự chủ mới có thể kìm chế bản thân không hét lên dừng lại.

Trong cuộc đời hơn năm mươi ba năm nay, ông ta chưa bao giờ thấy có người nào đàn ra được tiếng đàn nghe hệt như tiếng giết heo vậy. Khả năng thiên phú lớn đến mức nào cơ chứ? Chẳng trách ông ta cảm thấy công chúa Vô Ưu này nguy hiểm, quả nhiên đúng là rất nguy hiểm, nguy hiểm vô cùng!

Nguyên Vô Ưu rất chăm chú đánh đàn, những ngón tay trắng nõn nà gảy gảy dây đàn. Tiếng đàn chói tai mà nàng đánh khiến Ngụy Trung hận không thể đâm đầu vào tường vẫn tiếp tục vang lên.

Ngọc Châu và Ngọc Thúy đứng bên cạnh, nghe tiếng đàn vang vọng mãi không dứt thì trong lòng cảm thấy vô cùng hỗn loạn phức tạp. Đã bao lâu rồi bọn họ chưa nghe lại tiếng đàn quen thuộc này?

Lúc còn nhỏ, công chúa rất ham chơi, hoàn toàn không chịu luyện đàn mỗi ngày. Vì vậy, nàng đã nghĩ ra một biện pháp: chỉ cần thầy dạy đàn bắt công chúa luyện đàn, công chúa nhất định sẽ đàn khúc nhạc này. Những thầy dạy đàn kia đều hận không thể bịt chặt lỗ tai lại nhưng đều không dám bịt tai, bộ dáng hệt như Ngụy công công lúc này vậy.

Sau này, hoàng hậu nương nương thấy công chúa khăng khăng không chịu luyện đàn nên cũng đành tùy theo ý công chúa, không tìm thầy dạy đàn nữa.

Từ đó, công chúa không bao giờ đánh đàn nữa. Không ngờ bọn họ lại có thể nghe lại khúc nhạc này do công chúa đàn thêm lần nữa. Chỉ là Ngọc Châu, Ngọc Thúy thực không hiểu vì sao công chúa lại muốn đàn cho Ngụy công công nghe? Không sợ Ngụy công công tức giận sẽ khiến cuộc sống sau này của bọn họ trôi qua không thoải mái sao?

Âm thanh chói tai vẫn đang đâm thẳng vào màng nhĩ. Ngụy Trung nghe đến mức mặt mũi xanh lét, bịch một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Xin công chúa tha cho nô tài!” Tuổi tác ông ta đã cao, quả… quả thật không thể chịu đựng nổi loại… loại dày vò đày đọa này nữa!

Tiếng đàn ngân lên một tiếng rồi dừng lại, Nguyên Vô Ưu cau mày không hiểu: “Ngọc Châu, Ngọc Thúy đều nghe mà không có phản ứng gì, vì sao Ngụy công công lại có phản ứng dữ dội như thế? Chẳng lẽ tiếng đàn do bổn công chúa đàn lên quả thật rất khó nghe hay sao?”

Ngụy Trung cứng nhắc nhìn về phía hai người Ngọc Châu, Ngọc Thúy đang đứng bên cạnh cúi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, môi mấp máy run run, hồi lâu mới lắp bắp nói: “Có… có thể là vì nô tài tuổi tác đã cao, lỗ… lỗ tai đã… đã… đúng vậy… lỗ tai của nô tài có vấn đề.”

Mặc dù, ông ta đã năm mươi ba tuổi rồi nhưng ông ta dám thề, tai của ông ta không hề có bệnh gì. Ngược lại, có thể là Ngọc Châu, Ngọc Thúy nghe tiếng đàn này lâu quá rồi nên tai mới thật sự có vấn đề.

“Ngụy công công, dạo gần đây bản công chúa rất muốn luyện chơi đàn thật giỏi, nhưng Ngọc Châu, Ngọc Thúy nghe tiếng đàn của ta lại chẳng có cảm giác gì, ta thì lại muốn có người nghe ta đàn cơ…”

Ngụy Trung rùng mình ớn lạnh. Ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân nhận lấy viên trân châu kia chẳng khác nào nhận lấy một củ khoai lang nóng bỏng tay, cầm không được, ném không được, càng không thể làm rơi. Nếu Vô Ưu công chúa là ác quỷ thì ông ta chính là con quỷ xui xẻo bị ác quỷ quấn lấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN