Độc Y Vương Phi
Độc Y Vương Phi - Q.2 - Chương 85
Nhu Yên đảo, mặc dù chỉ là một đảo quốc thần bí nho nhỏ, nhưng ở trong lòng các đại quốc nó giống như một cái gai, người trong thiên hạ đều coi đó là cấm kỵ, tin đồn trên đảo tụ tập một nhóm lớn tử tù, trọng phạm của các quốc gia, những người tài ba dị sĩ, hơn nữa đảo này dễ thủ khó công, vì nó được Yên Hải bao quanh, mà Yên Hải còn có tên là biển tử vong, vì dòng nước chảy chảy xiết, đá ngầm trải rộng, điều kỳ lạ nhất là bên trong có rất nhiều cạm bẩy, hơi không cẩn thận sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục, thời điểm thủy triều lên xuống, phương vị của dòng chảy cũng biến hóa lạ kỳ, và hay thay đổi, có thể tự do lui tới trong Yên Hải chỉ có người trên đảo, bởi vì bọn họ nắm giữ quy luật ra biển, mới có thể bình yên vô sự né tránh những cạm bẩy kia.
Phượng Lan Dạ thấy mấy người bên trong phòng khách nhìn nàng giống nhìn người ngoài hành tinh, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Không biết Nhu Yên đảo có gì sai sao?”
Nam Cung Diệp nhướng lên lông mày hẹp dài, nhẹ lắc đầu, bọn họ chẳng qua là quá kinh ngạc, thật ra thì thử nghĩ lại trong thiên hạ chỉ sợ còn có rất nhiều người không biết sự tồn tại của Nhu Yên đảo, cũng không còn là cái gì kỳ lạ .
“Không có gì, Lan Nhi đừng suy nghĩ nhiều.”
Nam Cung Diệp nói xong cũng không nhìn Phượng Lan Dạ, mà ngó xuống Thiên Bột Thần đang quỳ trên mặt đất .
“Nói đi, Kiều Lung đến tột cùng là người nào?”
Thiên Bột Thần cúi đầu không nhìn Thiếu chủ, giọng nói không thay đổi “Thuộc hạ không biết.”
“Ngươi?”
Nam Cung Diệp con ngươi đột ngột âm trầm đi xuống, tức giận dâng lên, nhuộm ở đáy mắt, đang lúc ấy thì bên ngoài phòng có thị vệ đi tới bẩm báo: “Bẩm Vương gia, ngoài cửa Tuyển viện, Kiều cô nương muốn cầu kiến.”
” nàng lại dám?”
Thiên Bột Thần thật nhanh ngửa đầu lên, không nghĩ tới nữ nhân kia dám can đảm một lần nữa xông tới, mình thật đáng chết, lúc nãy nên đánh chết nàng mới phải, không nghĩ tới nàng bị thương mà vẫn còn xông tới, điều này nói rõ nàng dẫn theo người quay lại, hắn thật đã khinh thường nàng.
Bên trong phòng khách, hai đạo thanh âm đồng thời vang lên: “Nàng không phải đã bị ngươi giết sao?”
“Xin Thiếu chủ trách phạt, Thiên Bột Thần cam nguyện lấy cái chết tạ tội.”
Thiên Bột Thần cung kính mở miệng, không còn nhiều lời thêm một chữ nào, Thiếu chủ muốn làm sao trừng phạt hắn, hắn cũng không một câu oán hận.
Nhưng Nam Cung Diệp lại không vội vả trừng phạt hắn, mà phân phó thị vệ: “Cho nàng vào đi.”
” dạ, Vương gia.”
Thiên Bột Thần vừa nghe Nam Cung Diệp nói…, thật nhanh ngửa đầu lên: “Thiếu chủ, người đừng nghe người đàn bà kia nói hưu nói vượn, hay là phái người đuổi nàng đi ra ngoài đi, nàng ta tâm địa bất chính, Thiếu chủ không nên gặp nàng .”
Phượng Lan Dạ nheo đôi mắt lại, mâu quang lưu chuyển, Thiên Bột Thần vì sao sợ Nam Cung Diệp gặp Kiều Lung, chẳng lẽ có bí mật gì đó không thể cho hắn biết.
Bất quá thị vệ kia đã đi ra ngoài, bên trong phòng khách, Nam Cung Diệp dùng ánh mắt giết chóc ngó chừng Thiên Bột Thần: “Ngươi nên thật thà nói ra, nói không chừng Bổn vương sẽ tha cho ngươi một mạng”.
Sự tình cũng đã đến nước này, Thiên Bột Thần biết không thể không nói, hơn nữa để người đàn bà kia nói chi bằng tự mình nói, hắn cúi đầu nhìn mặt đất.
” Kiều Lung là người của Long Tường quốc, là lão chủ tử phái tới làm người hôn phối cùng Thiếu chủ .”
” cái gì?”
Dung nhan tuấn mỹ như châu ngọc của Nam Cung Diệp, trong nháy mắt khó coi dị thường, hàn khí trải rộng, bàn tay to nắm chặt chén trà trên bàn, rắc một tiếng chén trà vỡ nát.
Bên trong phòng khách mấy người họ đều sửng sốt giật mình, Thiên Bột Thần lại càng lo lắng thay lão chủ tử, lão chủ tử vì sao phải làm chuyện như vậy, hắn đi theo Thiếu chủ từ trước cho tới bây giờ nên biết, lão chủ tử làm chuyện nghịch ý của thiếu chủ như vậy, chỉ càng đem thiếu chủ đẩy ra xa mình hơn thôi?
Khuôn mặt diễm lệ của Phượng Lan Dạ, một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt lạnh lùng nhìn hết thảy.
Đối với lão chủ tử nàng chưa thấy qua mặt nên không thể nói cảm giác gì, nếu Quỳ cơ lão nhân đã thông minh như vậy, thì việc hắn làm tất nhiên có mục đích, nhưng mục đích gì đây?
Bên trong phòng khách lâm vào yên tĩnh, phía ngoài có tiếng bước chân vang lên, thị vệ dẫn Kiều Lung đi đến.
Kiều Lung một thân y phục màu hồng, nổi bật lên làn tóc mây như mực của nàng, hồng y như áng mây, càng làm nàng ta trở nên kiều mị, quanh thân quý khí cùng lãnh ngạo, chậm rãi đi tới, quét mắt mọi người một cái, cuối cùng quỳ xuống : “Tham kiến Vương gia.”
Thiên Bột Thần ở bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân này, muốn đi tới đánh cho nàng ta một chưởng, nữ nhân này thật quá ngu xuẩn, hắn sở dĩ bỏ qua cho nàng, bởi vì nàng là do lão chủ tử phái tới, hắn không muốn đả thương tánh mạng nàng, không nghĩ tới nữ nhân này thật sự vô sỉ đến không ngờ, chắc nàng ta không biết thiếu chủ không thích nàng, đúng là tự chuốc lấy khổ.
Nam Cung Diệp khóe môi vẽ ra một nụ cười, con ngươi cực kỳ dữ tợn, thế nhân nói Tề vương tính cách quái gở, âm ngao tàn nhẫn, nếu đã như thế, thì hắn làm sao quan tâm cái gì là ánh mắt thế nhân, chỉ một cái chớp mắt mang theo sự rét lạnh tựa như Tu La tới từ địa ngục.
Kiều Lung đang quỳ trên mặt đất, nhịn không được rùng mình một cái, người nam nhân này rõ ràng rất đẹp, vì sao một khắc trước tựa như tiên, sau một khắc như thành ma quỷ, làm người ta khủng hoảng, lòng bàn tay không nhịn được toát ra mồ hôi lạnh.
Nam Cung Diệp căn bản không cho Kiều Lung đứng dậy mà chỉ mở miệng.
“Ngươi muốn gặp Bổn vương, chuyện gì?”
” Kiều Lung là công chúa Long Tường quốc, lần này đến Thiên Vận hoàng triều, là bởi vì Quỳ cơ lão nhân yêu cầu, hắn bảo Kiều Lung đến Thiên Vận hoàng triều gả cho Tề vương.”
Kiều Lung thanh âm càng nói càng nhỏ, bởi vì nàng thấy được sát khí trong mắt Nam Cung Diệp, rất nồng rất mãnh liệt.
Một bên Thiên Bột Thần quanh thân đổ mồ hôi lạnh, giận dữ nhìn chằm chằm nữ nhân này, đáng chết nữ nhân này phá hủy phân tình giữa Thiếu chủ cùng lão chủ nhân, vốn Thiếu chủ Tâm tựa hồ có chút buông lỏng rồi, không nghĩ tới nàng vừa xuất hiện, chỉ sợ khúc mắc so sánh với trước kia lớn hơn nữa.
“Ngươi cho rằng ngươi muốn gả, thì Bổn vương sẽ phải cưới ngươi sao? Thiên hạ này có bao nhiêu người muốn gả cho Bổn vương, ngươi nói xem Bổn vương cũng phải cưới hết sao?”
Nam Cung Diệp thu lại thị huyết, thay vào đó là nụ cười không gợn sóng không gây sợ hãi, chỉ có mấy người ở gần hắn mới biết được, giờ phút này vẻ mặt chủ tử đại biểu ý gì? Hắn muốn động sát giới rồi, hơn nữa còn là tự mình động, chỉ cần hắn muốn động, thường thường thì người đó sẽ rất thê thảm.
Đáng tiếc Kiều Lung không biết, thấy Tề vương trong một khắc sát cơ thối lui, giờ phút này nhìn qua lại ôn nhuận rất nhiều, cho nên nàng ta lá gan càng lớn hơn.
” Kiều Lung bất luận là thân phận hay là nhân phẩm, tự nhận cùng Tề vương mới là nhất xứng đôi nhất, về phần người khác, lão chủ tử cho là không xứng .”
Tiếng nói nàng vừa dứt, Phượng Lan Dạ cũng không giận mà bên môi chỉ nở nụ cười, bởi vì nàng thật sự chưa từng thấy có người tự khen mình như vậy, người bình thường còn biết khiêm nhường một chút, nữ nhân này da mặt thật dầy.
Bên trong phòng khách mấy người đồng thời nhìn về Phượng Lan Dạ, cho là nàng bị kích thích, nhất là Nam Cung Diệp, hắn đưa tay lên nắm tay nàng: “Lan Nhi?”
Phượng Lan Dạ lắc đầu, duỗi tay che miệng hắn: “Ta chỉ cảm thấy nàng ấy nói chuyện buồn cười, nào có người tự khen bản thân mình như vậy, da mặt thật dầy a?”
Kiều Lung vừa nghe lời Phượng Lan Dạ nói…, lập tức hùng hổ trừng mắt, bất quá khi thấy ánh mắt sủng nịch của Nam Cung Diệp, vừa giật mình vừa sợ, cuối cùng nàng thu liễm lại rất nhiều, uyển chuyển mở miệng.
” đây không phải là ý tứ của Kiều Lung, là ý tứ của Quỳ cơ lão nhân, bằng không ta cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này .”
Nàng đem mọi chuyện đẩy đến trên người lão nhân kia, Thiên Bột Thần sắc mặt rét lạnh một mảnh, cũng không biết lão chủ tử sao lại hồ đồ như thế, nhìn thế nào lại nhìn trúng nữ nhân như vậy, đẹp thì có đẹp, nhưng là tâm địa thật sự quá kém.
Nam Cung Diệp thấy Lan Nhi không có việc gì, một lần nữa đem tầm mắt rớt xuống trên người Kiều Lung: “Ý của ngươi là bởi vì ngươi lớn lên đẹp?”
Kiều lung vừa nghe lời nói, cũng không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng tháo xuống mạng sa che mặt, lộ ra dung nhan, gương mặt này quả nhiên là độc nhất vô nhị, da thịt đẹp một cách hoàn mỹ mịn màng trắng như trứng gà, mắt ngọc mày ngài, lúm đồng tiền cười yếu ớt, quả nhiên là một mỹ nhân, phải nói là một Đại mỹ nhân, ngàn năm khó gặp.
Mấy người bên trong phòng khách cũng thừa nhận, nữ nhân này quả thật lớn lên mỹ, khó trách lại tự đắc như thế, dung mạo tuyệt sắc bậc này, nếu nam tử tầm thường, đã sớm bị nàng mê hoặc, đáng tiếc Nam Cung Diệp không phải là người bị sắc đẹp mê hoặc, huống chi sự xinh đẹp hắn nhìn mãi đã thành thói quen rồi, chính bản thân hắn cũng có dung mạo tuyệt sắc, mỹ trong mắt hắn vô ích coi như không có gì.
Nam Cung Diệp thần sắc không đổi, chẳng qua là trong mắt hiện ra bão táp, sát ý, bên trong phòng khách, hết thảy thoát ra trong phòng khách, hàn khí toả ra bốn phía, Nguyệt Cẩn chỉ cảm thấy bên hông vỏ kiếm vừa động, bên tai đã truyền đến một tiếng kêu đau đớn, sau đó phòng khách an tĩnh lại.
Trước sau trái phải bất quá chỉ một khắc thời gian, đợi đến khi mọi người bừng tỉnh, thì thấy Kiều Lung ngồi dưới khách sãnh, hai tay che gương mặt, giống như thấy quỷ , máu từ giữa ngón tay trắng nhỏ chảy ra, theo cánh tay nhỏ giọt xuống, dính trên áo nàng.
Nàng mở to mắt, cúi đầu đưa tay ra nhìn, đôi mắt sững sờ, hai tay kia run rẩy, chỉ vào Nam Cung Diệp, một câu cũng nói không nên lời.
Nàng bị hủy dung rồi, nàng bị hủy dung rồi, luôn luôn tự hào mình xinh đẹp hơn người nàng lại bị người nam nhân này hủy diệt dung nhan tuyệt thế vô song.
Mà ở trên cao Nam Cung Diệp tựa như không chút nào vì thế mà để ý, ánh sáng lạnh từ bảo kiếm phản xạ đến trên mặt của hắn, ánh mắt của hắn rất lạnh, từ từ ngửa đầu lên, nhìn Kiều Lung, vẫn nở nụ cười như cũ.
“Hiện tại ngươi cho là còn có gì có thể xứng đôi với Bổn vương ?”
Không có dung mạo, nàng còn có cái gì xứng đôi với hắn, người nam nhân này là ma quỷ, hắn không có tim, một chút cũng không hiểu được thương hương tiếc ngọc, nàng bị như vậy, hắn chẳng những làm như không thấy, hơn nữa còn phá hủy mặt của nàng.
“Ngươi tại sao lại muốn phá hủy mặt của ta”Kiều lung khóc lên, nước mắt hòa cùng vết máu, nhỏ giọt trên mặt đất.
Phượng Lan Dạ nhìn nữ tử này, cau mài, đáy lòng thở dài, tội gì còn quay trở lại, nếu Thiên Bột Thần đã thả ngươi một con ngựa, ngươi nên trở về Long Tường quốc đi, không phải đã tốt hơn sao? Thế nhưng còn quay lại để chịu tội.
“Còn có cái gì xứng đôi với ta.”
Nam Cung Diệp vẫn đang đợi đáp án của Kiều Lung, bên trong phòng khách tất cả mọi người đều hiểu, nếu như Kiều Lung còn nói ra một thứ gì nữa, chỉ sợ sẽ nhất nhất đều bị Vương gia hủy diệt, ngay cả Kiều Lung trong lòng cũng biết rõ, nên nào còn dám nói ra một chữ nào, nàng không nói lời nào, sắc mặt Nam Cung Diệp đột nhiên thay đổi, âm ngao lăngh, ra lệnh ” Nguyệt Cẩn, phế đi võ công của nàng cho ta, phái người đem nàng đưa về Long Tường quốc đi.”
” dạ, Vương gia.”
Nguyệt Cẩn nào dám nói nhiều, lập tức đi tới đưa tay lên điểm huyệt đạo của Kiều Lung , Kiều Lung vốn bị nội thương, hơn nữa trên mặt bị hủy, ngay cả tâm cũng chết rồi, nào còn phản ứng lại, mặc cho Nguyệt Cẩn định đoạt, Nguyệt Cẩn đem Kiều Lung dẫn ra ngoài, đi làm việc.
Trong khách sãnh, Thiên Bột Thần còn quỳ chờ xử phạt, Nam Cung Diệp âm trầm nhìn Thiên Bột Thần.
“Không nghĩ tới ngươi dám can đảm giấu diếm lừa gạt Bổn vương, người như vậy Bổn vương cũng không dám lưu, lập tức trở về Nhu Yên đảo đi, nói cho hắn biết, từ nay về sau Bổn vương không muốn gặp lại hắn và bất cứ người nào của Nhu Yên đảo, nếu không Bổn vương tựu dẫn người đi diệt Nhu Yên đảo.”
Lời nói tàn nhẫn thị huyết phun ra, Thiên Bột Thần không dám nhiều lời, hắn biết Thiếu chủ đã để cho hắn một con đường sống, nếu không, mình không còn đường sống trở về, nhưng lão chủ nhân dặn dò hắn bảo vệ Thiếu chủ, nếu hắn trở về Yên Hải , hiện tại nhiệm vụ của hắn không hoàn thành, hắn cũng không còn mặt mũi thấy lão chủ tử, chi bằng lấy chết tạ tội.
Thiên Bột Thần ý niệm trong đầu vừa nghĩ, lòng bàn tay ngưng tụ, khí lưu nổi lên, liền hướng đầu của mình đánh tới, trầm thống mở miệng: “Thuộc hạ lấy cái chết tạ tội.”
Hắn mau, một đạo khí lưu khác còn nhanh hơn, Nam Cung Diệp một chưởng bay ra hóa giải khí lực của hắn, khiến cho chưởng lực của hắn yếu đi một phần, không có tạo thành cái chết.
Phượng Lan Dạ nheo mắt lại, nhìn về phía Thiên Bột Thần, từ từ mở miệng: “Ngươi trở về đi, ta nghĩ hết thảy đều ở bên trong dự đoán của lão chủ tử ngươi, hắn nhất định sẽ có chỉ thị mới cho ngươi.”
Thiên Bột Thần ngây ngẩn cả người, thử nghĩ lại lời nói của Tiểu Vương phi…, đúng là có đạo lý, lão chủ tử làm việc luôn luôn cẩn thận, vì sao chuyện này lại đường đột, hay là hắn nên trở về Yên Hải để hõi, cho dù chết thì cũng nhắm mắt, nghĩ vậy hắn trầm thống mở miệng: “Dạ, thuộc hạ lập tức trở về Yên Hải.”
Nói xong thì lắc mình rời đi, khách sãnh cuối cùng đã yên tĩnh lại, Nguyệt Cẩn cũng từ ngoài cửa đi đến, cung kính bẩm báo.
” Vương gia, hết thảy đều làm theo lời Vương gia.”
” ừ, sau này để cho Nguyệt Hộc bảo vệ Tiểu Vương phi.”
Phượng Lan Dạ vừa nghe hắn đem người điều đến bên cạnh mình, liền không tán thành: “Không cần, gần đây sóng ngầm bắt đầu khởi động, hay để lại bên cạnh ngươi đi, ta không có việc gì .”
“Không được, “Nam Cung Diệp không để ý tới nàng, phất tay cho Nguyệt cẩn đi xuống, bên trong phòng khách an tĩnh lại, chỉ có hai người bọn họ.
. . . . . .” .
Kiều lung bị hủy dung, còn bị phế đi võ công đuổi ra khỏi phủ, trong vương phủ, tất cả tiểu nha hoàn đều vui mừng thành một mảnh, còn kém chút nữa là đốt pháo pháo ăn mừng.
Diệp Linh đem Ngân Ca vào khách sãnh của Vương Phi, hai ngày trước nó ngã bệnh, hôm nay vừa lúc hết bệnh liền bắt đầu gọi không ngừng.
“Ngân Ca nhớ Tiểu Vương phi,Ngân Ca nhớ Tiểu Vương phi.”
Phượng Lan Dạ phốc một tiếng cười lên, lòng nàng đang lạnh như băng, hiện tại ôn hòa rất nhiều, đứng lên đi trêu Ngân Ca: “Ngươi nhớ ta, nhưng ta không nhớ ngươi a.”
Diệp linh cùng tiểu nha đầu Hoa Ngạc cũng vây quanh ở bên cạnh, cười nhìn Vương Phi trêu chọc Ngân Ca, sau khi Kiều Lung bị đuổi đi, tất cả mọi người từ đáy lòng đều cảm thấy vui vẻ, Tề vương phủ lần nữa khôi phục bình yên như trước kia. Ngân Ca nghe Phượng Lan Dạ nói…, tựa hồ không cao hứng, nghiêng đầu nhỏ không để ý người khác, sau khi sinh bệnh một lần, tính tình nó cũng hống hách hơn, mọi người một lần nữa cười lên, Diệp linh không nhịn được mở miệng trêu chọc nó.
” Ngân Ca, ta nhớ ngươi lắm.”
” ta cũng nhớ ngươi” Hoa Ngạc tiếp lời, tiểu tử kia ngẩng đầu liếc hai mắt, lập tức lại cao hứng đứng lên: “Mỹ nữ, cười với gia một cái, cười với gia một cái.”
Lời này nguyên là Phượng Lan Dạ dạy nó, lời trong miệng nó nói ra, khỏi cần phải nói là buồn cười đến bao nhiên, khiến mọi người cười đến đau cả bụng , Phượng Lan Dạ cũng nhịn không được nữa cười lên, cái kẻ vô sỉ này, nàng xoay người ngồi vào một bên, Diệp linh đem lồng chim treo lên.
Ngân Ca thấy mọi người cười đến lợi hại, càng gọi gay gắt: “Mỹ nữ, cười với Gia một cái”
Phượng Lan Dạ phát hiện một chuyện, Ngân Ca thường thường thấy mọi người cười dữ dội, thì nó lại càng thích nói câu kia, tiểu tử này quả thật cơ trí.
Tề vương phủ an định lại, bất quá Tề vương Nam Cung Diệp cũng rất lạnh, cả khuôn mặt âm trầm vô cùng, hắn vừa xuất hiện mọi người cứ như bị đè nén, sau đó mượn cớ làm việc, né đi, ngay cả Ngân Ca cũng quy củ không dám nói thêm cái gì?
Bất quá cũng may Vương gia không có phát tác ra ngoài, phần lớn thời gian Tiểu Vương phi đều phụng bồi hắn, nên hết thảy cũng rất bình thường.
Liên tiếp mấy ngày hai người cũng không có xuất phủ, sống ở Tuyển trong viện.
Đêm hôm nay, trong cung xảy ra một đại sự, thời điểm nửa đêm, lúc Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đang ngủ, Tích quản gia dẫn người đi tới bẩm báo, trong cung có người đến, bảo Vương gia cùng Vương Phi tiến cung?
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vội vã , mặc quần áo sửa sang lại mọi thứ, mới ra khỏi Tuyển viện.
Thấy Tích quản gia đứng ở trước cửa, Nam Cung Diệp trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
” Tiểu nhân không biết, người tới là một thái giám bình thường, chỉ nói Nguyên công công phân phó mời Vương gia cùng Vương Phi tiến cung.”
Nam Cung Diệp không nói gì, nắm tay Phượng Lan Dạ hướng phía trước đại môn Vương Phủ đi đến, theo phía sau là mấy tên hạ nhân cùng thị vệ, phía trước thì có người mang đèn lồng, đoàn người một đường mênh mông cuồn cuộn chạy thẳng tới phía trước.
Trước cửa đại môn Vương Phủ, ngừng lại một chiếc xe ngựa sang trọng, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn, tiểu thái giám kia quả nhiên là người của Tiêu Nguyên cung, hắn cung kính đứng ở dưới xe ngựa, vừa nhìn thấy Tề vương xuất hiện, vội vàng dẫn người tới hành lễ
” Tham kiến Tề vương Gia.”
” đứng lên đi, trong cung đã xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Diệp phất tay, lạnh lẻo mở miệng, trong bóng đến đôi mắt hắn bao phủ hàn khí, làm lòng người sinh ra sợ hãi, tiểu thái giám kia không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu bẩm báo: “Nô tài không biết, hình như là Miên phi nương nương xảy ra chuyện?”
” Miên phi?”
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đồng thời lên tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, hai người lên xe ngựa, thị vệ Tề vương phủ phiên thân lên ngựa, hơn mười người theo đuôi phía sau, một đường hướng hoàng cung đi đến, lần này tiến cung, Phượng Lan Dạ không mang theo bất kỳ tiểu nha đầu nào, chỉ cùng Nam Cung Diệp ngồi chung xe ngựa, vào hoàng cung.
Trên xe ngựa, Nam Cung Diệp đưa tay ôm Phượng Lan Dạ tựa vào trước ngực của mình, thì tầm nói.
“Nàng ngủ đi, bây giờ còn là nửa đêm.”
“Ta không mệt, trong cung rốt cục bắt đầu rối loạn, ta nghĩ chuyện Ngọc phi hẳn là rất nhanh liền có tin tức.”
Hai người ở bên trong nói chuyện, xe ngựa cứ một đường chạy thẳng đến hoàng cung, tiểu thái giám trực tiếp đem Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đưa vào cửa nội cung, đi về phía Tư Tương điện.
Trước cửa Tư Tương điện, vài cỗ xe đã dừng lại ở đó, trong ngoài cửa điện, bóng người đung đưa, ánh đèn sáng như ban ngày, nhưng lại không có một chút tiếng vang, người ra ra vào vào rất nhiều, nhưng trên mặt mỗi người đều hoảng hốt sợ hãi, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đi vào.
Chỉ thấy hai bên đại điện, đứng không ít người, có Tấn vương Nam Cung Trác và Tấn vương phi cùng Sở Vương Nam Cung Liệt và Sở Vương phi, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp còn có An vương Nam Cung Quân cùng Tư Mã Vụ Tiễn, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cũng đã tới, hậu cung mấy người phi tần đều đã có mặt, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, ngay giữa đại điện đang quỳ một người, chính là Mai Phi nương nương, giờ phút này nhìn qua đâu còn bộ dạng cao cao tại thượng lúc trước, lúc này nàng ta chật vật không chịu nổi đang thấp giọng khóc nức nở.
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đi vào, cũng không có người nhìn chăm chú bọn họ, bọn họ chọn nơi hẻo lánh đứng lại, chú ý đến động tĩnh trước mắt, không biết xảy ra chuyện gì.
Tư Mã Vụ Tiễn phát hiện bọn họ trước tiên, liền lặng lẽ đi tới đây, nhích tới gần Phượng Lan Dạ, ôn hòa mở. : “Các ngươi đã tới.”
Phượng Lan Dạ cầm tay nàng, nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vụ Tiễn nhìn mọi nơi một cái, thấy không ai chú ý, mới nhỏ giọng nói thầm: “ Miên phi nương nương sảy thai, nghe nói là Mai Phi nương nương hạ độc thủ.”
Thì ra người muốn động là Mai Phi, Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, mặt mũi đều bình thản, chỉ cần không động Tề vương phủ là được, anh chị em cùng cha khác mẹ bọn họ đấu nhau thoải mái, nếu hoàng thượng động đến trên đầu Mai Phi, đều này nói lên một chuyện, người được đề thái tử cử căn bản không phải Tấn vương.
Nói vậy đạo lý này rất nhiều người cũng hiểu, Phượng Lan Dạ ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy Tấn vương Nam Cung Trác sắc mặt một mảnh tái nhợt, cúi thấp nửa đầu nhìn Mai Phi quỳ trên mặt đất, không nói một lời, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, thì theo Mai Phi quỳ gối ở chính giữa đại điện, trong miệng thỉnh thoảng kêu lên.
” Sao mẫu phi lại hạ độc chứ? Phụ hoàng, ngươi phải tin tưởng nhi thần, mẫu phi không thể nào hạ độc thủ .”
Mai Phi cũng khóc mở miệng: “Hoàng thượng a, thiếp thân không có hạ độc, ngươi không thể nghe lời một mình Miên phi nói mà định thiếp tội như vậy.”
Lúc này Mai Phi nghĩ biết vậy mình chẳng làm, thiên hạ này mọi chuyện sẽ không vĩnh viễn như toan tính của mình, nghĩ ra cách tốt hơn nữa thì thế nào, mọi chuyện cũng không thể vĩnh viễn nắm trong tay của mình đâu, chơi tâm kế, kết quả chỉ sợ thua bởi tâm kế bên trong , hoàng thượng, ngươi cũng sẽ có một ngày như thế .
Phượng Lan Dạ mắt lạnh nhìn hết thảy trong đại điện, nàng cũng sẽ không đồng tình với Mai Phi, có lẽ là nàng ta bị báo ứng, nàng ấy có thể ổn thỏa ngồi vào vị trí một trong bốn phi, trong tay chỉ sợ dính không ít máu tanh, những người đó chẳng lẽ đều đáng chết, bất quá phía ngoài ầm ĩ thành như vậy, nhưng hoàng thượng đâu? Phượng Lan Dạ nghĩ thế liền nhìn về Vụ Tiễn bên cạnh.
“Hoàng thượng đâu?”
” ở bên trong, nghe nói Miên phi bị thương nặng, ngự y đang cứu giúp.”
Phượng Lan Dạ gật đầu, tỏ vẻ biết rồi, hai người các nàng nói chuyện, Nam Cung Diệp tự nhiên nghe được, nhưng hắn từ đầu tới đuôi cũng không nói gì, chỉ nhìn chăm chú nhìn vào tình huống trong điện.
Tấn vương Nam Cung Trác gương mặt xanh mét một mảnh, bàn tay to nắm chặc thành quyền, gân xanh nổi lên, tâm tình của hắn rõ ràng vô cùng tức giận, không biết là đối với Mai Phi nương nương hay là đối với việc Miên phi nương nương sanh non, hoặc là hoàng thượng, bất quá giờ này người nào lại đi để ý tới tâm tình của hắn, ở một góc đối diện Tấn vương, Sở Vương cùng Nguyệt phi nương nương rõ ràng vô cùng cao hứng, có thể diệt trừ một đối thủ đúng là quá tốt.
Phượng Lan Dạ nụ cười ở khóe môi càng sâu, nhìn Nguyệt phi cùng Sở Vương, đến lúc này rồi, mà bọn họ vẫn nhìn có chút hả hê, phải biết rằng nếu như hoàng thượng đã động Mai Phi cùng Tấn vương, có lẽ người tiếp theo sẽ là bọn họ, trừ phi Sở Vương được chọn làm thái tử, bất quá theo quan sát của nàng thái tử không giống như là Sở Vương, cho nên hoàng thượng nhất định sẽ động đến bọn hắn.
Mặc dù đau lòng Nam Cung Diệp, nhưng Phượng Lan Dạ cũng rất bội phục Hạo Vân đế, hắn biết những đứa con này một so sánh với một càng hung tàn hơn, nếu như không xuống tay trước khống chế sự phát triển, có lẽ giang sơn này sẽ rung chuyển bất an, hơn nữa chém giết thành phong trào, cho nên hắn động thủ giành trước một bước, chỉ khi hắn khống chế được mọi thứ, thì mới giảm bớt thương vong không cần thiết, hơn nữa chỉ có hắn mới có thể giữ được hòa bình giữa những đứa con này, cứ nhìn xem làm như thế nào .
Chẳng qua, hắn vì sao phải nhẫn tâm đối đãi với Nam Cung Diệp như thế đây? Trong chuyện này chẳng lẽ còn cất dấu ẩn tình gì?
Phượng Lan Dạ suy đoán, đang lúc nàng nghĩ đến thời điểm nhập thần, thì một đạo thân ảnh Minh hoàng từ trong điện đi ra, khuôn mặt uy nghiêm trầm trọng, hai mắt lóe ánh sáng lợi hại, thật giống như hàn khí bắn ra bốn phía của bảo kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, đại điện lập tức u ám, ai cũng không dám nói nhiều một câu, nhiều người cùng khom người, cho đến khi Hạo Vân đế đi tới chỗ cao ngồi xuống, bên dưới mọi người mới quỳ xuống .
” Tham kiến hoàng thượng ( phụ hoàng ).”
Hạo Vân đế vẻ mặt âm trầm, phất phất tay, ọi người đứng lên, chỉ có Mai Phi cùng Tấn vương Nam Cung Trác còn có Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu cùng Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, bốn người này vẫn quỳ gối ở giữa không nhúc nhích.
Mai Phi ba bước làm hai bước, đứng lên cầu khẩn: “Hoàng thượng, thiếp thân không có làm gì cả, hoàng thượng nhất định phải điều tra rõ a.”
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cũng đứng lên van xin: “Phụ hoàng, mẫu phi sẽ không làm như vậy , người nhất định phải tra rõ ràng”
Hạo Vân đế không nói chuyện, ánh mắt lộ ra vẻ rất mệt mỏi, hướng phía sau của chiếc ghế dựa vào một chút, đưa tay vung lên, từ phía sau hắn đi tới một người, đúng là Đại thái giám Nguyên Phạm, Nguyên Phạm đi xuống hai bậc thang đài, mặt mũi trầm trọng mở miệng.
“Hoàng thượng để cho nô tài tra chuyện của Miên phi nương nương trúng độc, nô tài đã điều tra xong.”
Nguyên Phạm nói xong, liền hướng ngoài cửa điện kêu lên: “Đem người mang vào .”
Lập tức có mấy tên thái giám áp giải mấy người đi vào, mấy người kia vừa vào trong điện, cũng không dám nhìn bất luận kẻ nào, nhất là ánh mắt của Tấn vương cùng Mai Phi , họ quỳ gối một bên đại điện, không nói một lời.
Nguyên Phạm cầm trong tay phất trần đi tới, tiếng nói lanh lảnh vang lên: “Nói đi, đem lời nói lúc trước nói với ta một lần nữa hướng về phía các vị Vương gia nương nương nói lại, để cho các chủ tử biết chuyện gì đã xảy ra.”
” dạ, Nguyên công công.”
Một loạt người lên tiếng, liền có một người quỳ nhích ra ngoài một chút, cúi đầu đáp lời.
” nô tỳ là cung nữ Tư Tương điện, buổi tối hôm qua vào giờ Thìn Mai Phi nương nương tới đây thăm chủ tử, đến một lúc thì đi.”
Mai Phi vừa nghe kêu lên: “Chẳng lẽ ta tới thăm nàng cũng không được.”
Lúc này một gã cung nữ khác tiếp lời: “Mai Phi nương nương lúc tới, đã tặng Miên phi nương nương một túi thơm.”
Nguyên Phạm nói. : “Nương nương có chuyện này không?”
Mai Phi nghe gật đầu: “Đúng vậy, ta tặng cho nàng một túi thơm.”
Mai Phi sắc mặt rất khó nhìn, trong lòng tim nhảy thình thịch , thật ra thì cái túi thơm kia đã được đụng tay đụng chân, bất quá thuốc kia chỉ sử dụng trong thời gian ngắn sẽ không phát tác, hơn nữa còn bất tri bất giác làm cho người ta chảy máu mất đi hài tử, sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại phát tác a, cho nên nàng tin tưởng cũng không phải vấn đề của túi thơm, bởi vì như thế nên nàng mới rất trấn định, nhưng đã điều tra được cái túi thơm này rồi, thì nàng không khỏi có chút sợ.
“Là cái này sao?”Nguyên Phạm đem túi thơm đưa tới trước mặt Mai Phi, Mai Phi liếc một cái, gật đầu, đúng là cái túi thơm này, Nguyên Phạm thấy nàng gật đầu, liền xoay người cầm túi thơm trong tay đưa cho ngự y quỳ gối bên cạnh: “Cao ngự y, túi thơm này có vấn đề gì không.”
“Bẩm hoàng thượng, các vị Vương gia, nhang trong túi có cây nghệ tây (*), mùi vị thơm ngát, người ngửi được chỉ thấy có một loại hương thơm, nhưng nhẹ có thể khiến người sanh non, nặng thì mẫu tử đều mất.”
(*) cái này thì ta ko thể bảo đảm tính chính xác vì có bản convert ghi là nghệ tây có bản ghi là hoa hồng, chẳng biết đâu mà lần nữa >_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!