Độc Y Vương Phi
Độc Y Vương Phi - Q.3 - Chương 127
Năm thứ sáu mươi ba Thiên Vận, Hạo Vân Đế bệnh nặng. Ngày 23 tháng 9, các Vương gia hoàng tử nhận lệnh vào cung, đại thần trong triều cũng rối rít hồi cung. Phía ngoài đại điện Tiêu Nguyên cung người vây nhiều đến nỗi nước chảy không lọt. Trước mắt, hoàng thượng bệnh nặng, nhưng điều mà những triều thần kia quan tâm nhất không phải hoàng thượng bệnh tình như thế nào mà là ai sẽ kế vị.
Chẳng ai ngờ rằng Nhị hoàng tử Tấn vương vẫn đang ở hoàng gia biệt viện nghỉ ngơi cũng sẽ tiến cung, hơn nữa nhìn đi nhìn lại đều không có vẻ bệnh tật gì. Trong lúc nhất thời mọi người đều nghị luận rối rít. Ngũ hoàng tử Thụy Vương và Lục hoàng tử An vương hai người đều mang khuôn mặt đau đớn, Tề vương Nam Cung Diệp cũng không xuất hiện, nhưng mọi người cũng không còn chú ý tới. Hiện tại lực chú ý tập trung cả ở trên người hoàng thượng, ai sẽ đi để ý Tề vương, huống chi người này từ xưa vẫn luôn luôn cổ quái.
Nguyên Phạm từ tẩm điện vọt ra, kêu to một tiếng: “Hoàng thượng tuyên Thái úy đại nhân.”
Lâm Thái úy đã bảy mươi tuổi, hôm nay mặt mày hồng hào, bình thường thân thể luôn run rẩy đứng không vững, hôm nay lại có thể nện bước nhẹ nhàng, hướng mọi người xung quanh liên tục gật đầu chào hỏi. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngó chừng vị Thái úy đại nhân này. Trong số đó, có một phần lớn lòng người biết rõ ràng tình huống trước mắt, mà đổi thành một phần nhỏ người không biết kia không khỏi âm thầm suy đoán.
Lâm Thái úy đi theo phía sau Nguyên Phạm vào. Bên trong tẩm cung lúc này đứng đầy các vị phi tần còn đang khóc lóc, Hạo Vân Đế mở to mắt, nằm ở trên giường, cả người nhìn qua rất suy yếu, thật ra thì tuổi tác của hắn cũng không lớn như Thái úy, nhưng giờ phút này lại mang vẻ già nua hơn nhiều. Thấy Lâm Thái úy đi vào, Hạo Vân Đế từ từ mở miệng phân phó Hoa phi: “Đều đi ra ngoài đi.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Hoa phi dẫn người lui xuống. Lúc này Lâm Thái úy đi lên mấy bước, rồi quỳ xuống đất thỉnh an: “Thần khấu kiến hoàng thượng.”
Hạo Vân Đế cũng không vội gọi Lâm Thái úy đứng dậy, chỉ từ từ nhìn lão ta, tựa hồ đang hồi tưởng lại những chuyện tình trước kia.
“Hách Sơn, chúng ta đã qua bao nhiêu năm quân thần rồi?”
Lâm Thái úy ngẩn ra nhìn Hạo Vân Đế, trong đầu cũng dần nhớ lại, chậm rãi mở miệng: “Hơn ba mươi năm, lão thần trước kia đi theo tiên đế, sau đến theo hoàng thượng, đã trải qua hai triều.”
Trên mặt già nua của Hạo Vân Đế chậm rãi hiện lên nụ cười yếu ớt: “Khó trách ngươi có tâm kế sâu như vậy a, trẫm cũng đã quên ngươi là người trải qua hai triều.”
Lâm Thái úy ngây ngẩn cả người. Lão không nghĩ tới hoàng thượng đã biết chuyện lão vẫn vì Tấn vương bày mưu tính kế. Đúng vậy, mọi chuyện cần thiết trước sau đều là lão vì Tấn vương bày mưu tính kế. Lão già rồi, mà thế hệ Lâm gia này cũng không có kẻ nào tài ba, toàn là một lũ vô tích sự cả, lão phải làm gì đó thay bọn họ. Cho nên lão mới trợ giúp Tấn vương. Chỉ cần Tấn vương lên ngôi thì sẽ phong Lâm phủ làm Vương gia khác họ, mà tôn nữ của lão Lâm Mộng Yểu cũng sẽ trở thành hoàng hậu của Thiên Vận hoàng triều, như vậy Lâm phủ một nhà sẽ đầy quang vinh sủng ái vĩnh viễn không suy.
Lão liền bày ra chuyện để Tấn vương hồi kinh, còn có một loạt sự tình kế tiếp lão cũng thành công, chỉ là không ngờ hoàng thượng lại phát hiện ra.
“Hoàng thượng biết được quá muộn.”
Lâm Thái úy khẽ mở miệng, nở nụ cười đứng lên, cũng không còn kính trọng đối với Hạo Vân Đế giống như lúc trước, cổ tay áo run lên, Minh Hoàng Cẩm Chiếu liền lộ ra ngoài: “Hoàng thượng, đây chính là chiếu thư người đã hạ.”
Hạo Vân Đế hí mắt, không nhìn Lâm Thái úy nữa, tựa hồ dùng hết khí lực còn lại mà nói chuyện.
“Ngươi quả thật đã để cho trẫm thất vọng a.”
Sau đó thì không nói thêm gì nữa. Lâm Thái úy cũng không nghĩ tới ý tứ trong lời nói sâu xa kia, dù sao chiếu thư đã đến tay, Tấn vương lên ngôi đã định, Lâm gia sẽ được vĩnh viễn được tôn quý rồi, lão còn có thể xảy ra chuyện gì chứ. Lâm Thái úy cầm trong tay Minh Hoàng Cẩm Chiếu đi ra ngoài, Hoa phi cùng đám phi tần đều bổ nhào vào trong tẩm cung khóc lóc nỉ non.
Trên đại điện, tất cả mọi người đang chờ hoàng đế triệu kiến hoặc dặn dò, lúc này, Lâm Thái úy một tay nâng Minh Hoàng chiếu thư, vững vàng từng bước, bình tĩnh tiêu sái đến chỗ thượng thủ trên đại điện, quét mắt một cái nhìn tất cả đại thần cùng Vương gia hoàng tử.
“Chiếu thư của hoàng thượng ở đây.”
Tiếng nói vừa dứt, phía dưới tất cả mọi người đều quỳ xuống, miệng hô vang: “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Lâm Thái úy mở ra chiếu thư, dồn khí đan điền, nụ cười nhiễm cả khuôn mặt, dung nhan luôn luôn già nua giờ phút này vui vẻ tựa như một hài tử, nói chuyện cũng nhẹ nhàng vô cùng.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay trẫm bệnh thể rất suy kiệt, đặc biệt hạ chiếu lập Tấn vương Nam Cung Trác lên làm tân hoàng, trong ngày hôm nay đăng cơ chủ trì quốc sự.”
Chiếu thư hạ xuống, phía dưới có một bộ phận thần tử ồ lên, Thụy Vương Nam Cung Duệ cùng An vương Nam Cung Quân hai mặt nhìn nhau, một phần kế hoạch này bọn họ không biết, cho nên bấy giờ đều có chút kinh ngạc. Bất quá họ biết phụ hoàng sẽ không dễ dàng liền để cho bọn người Lâm Thái úy thành công, tất nhiên còn có hậu chiêu, vì vậy vẫn bất động thanh sắc. Trên đại điện nghị luận rối rít, rất nhiều người cho rằng người được tấn phong nhất định là Thụy Vương, không nghĩ tới lại có có biến hóa lớn như vậy.
Hiện tại Tấn vương đăng cơ, đây là chuyện gì xảy ra? Ngửng đầu lên nhìn Lâm Thái úy trên cao, khuôn mặt lão tràn đầy ý cười hướng về Tấn vương Nam Cung Trác: “Chúc mừng Tấn vương, chúc mừng Tấn vương.”
Lúc này người trong điện mới tỉnh ngộ, nhìn về phía Nam Cung Trác nói: “Chúc mừng Tấn vương, chúc mừng Tấn vương.”
Không khí náo nhiệt bao phủ đại điện, cùng bên trong tẩm cung thê thảm, khác nhau đến một trời một vực.
Lâm Thái úy từ chỗ cao đi xuống, nhìn về Nam Cung Trác: “Tấn vương xin đón chiếu thư.”
Nam Cung Trác ở trong đại điện lúc này chính là Nam Cung Diệp dịch dung thành, Nhị hoàng tử Nam Cung Trác chân chính đã sớm bị bắt, hắn bất động thanh sắc đưa tay chuẩn bị đón lấy chiếu thư từ trong tay Lâm Thái úy. Mắt thấy Nhị hoàng tử Nam Cung Trác chuẩn bị đăng cơ, bỗng nhiên một đạo thanh âm cao vút trong trẻo mà lạnh lùng vang lên trong đại điện.
“Khoan đã!”
Rõ ràng là giọng nói thanh mỏng non mịn, nhưng khi vừa cất lên liền khiến ọi người chấn động, không nhịn được phải ngửng đầu lên hướng về phía cửa đại điện nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh tuyệt diễm bức người đi đến, theo sau là cả đội thị vệ đông nghịt, đồng loạt tụ tập ở trước cửa điện.
Kiều nhan băng lãnh, ngạo nghễ như một nhành hàn mai tràn đầy hương diễm, hương thơm ngào ngạt, làm người ta dời tầm mắt không nổi. Trong đồng tử thâm thúy kia giống như cất dấu hai lưỡi dao sắc bén, chỉ thấy thần thái nàng khẽ động, cầm trên tay một khối gấm, chậm rãi lướt qua mọi người đi tới thượng thủ trên đại điện, đến trước mặt Lâm Thái úy nhìn thẳng rồi đột nhiên quát lạnh.
“Nghịch tặc to gan, dám giở trò hãm hại hoàng thượng ngụy tạo chiếu thư! Người đâu, bắt lại!”
Ra lệnh một tiếng, trước cửa điện tràn vào tới mười mấy tên thị vệ, lao thẳng tới bên người Lâm Thái úy bắt lại.
Lâm Thái úy kêu lên: “Phản rồi, phản rồi! Các ngươi bắt nhầm người! Nữ nhân này mới là nghịch tặc! Ta có chiếu thư trong tay, nữ nhân này lại dám can đảm nháo loạn nơi này, các ngươi còn không tới bắt ả lại.”
Thị vệ bốn phía Tiêu Nguyên cung thật ra đều là người của Tấn vương, nhưng Lâm Thái úy không biết được, tất cả đã sớm bị âm thầm đổi thành người quân cơ doanh, bọn họ tất nhiên sẽ nghe lệnh của Nam Cung Diệp, cho nên lời Phượng Lan Dạ so với lời của lão có uy thế hơn nhiều lắm. Mấy tên thị vệ bất động, chỉ để ý bắt lấy hắn, gương mặt già nua của Lâm Thái úy giận đến đỏ bừng, cả người kích động, hướng Phượng Lan Dạ rống to.
“Tề vương phi, ngươi thật to gan! Dám bắt lão phu sao! Nên biết rằng lão phu là ai nha!”
Lão chính là không chịu để lòi đuôi ra. Nên Phượng Lan Dạ lạnh lùng nhìn lão, duỗi tay túm lấy chiếu thư trong tay lão, trực tiếp ném xuống đất lại đạp mạnh mấy cái, hung hăng mở miệng.
“Ngươi chính là một thần tử mưu nghịch, còn có lời gì để nói?”
Tất cả mọi người trên đại điện bị tràng diện biến hóa kì lạ trước mắt này làm cho kinh ngạc đến chết lặng, ai cũng không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn nữ nhân kia ngạo khí bức người, hào quang mênh mông, quanh thân nàng tản ra sát khí thị huyết, tuyệt đối không bỏ qua dù chỉ là một phản khán nhỏ. Lúc này mà vọng động thì chết chắc, cho nên nhất thời ai cũng không dám động.
Lâm Thái úy thấy Phượng Lan Dạ căn bản không để ý tới hắn, không khỏi lại kêu lên: “Các ngươi đều là người chết sao? Nữ nhân này dám đạp lên chiếu thư hoàng thượng. Đây là tội đại bất kính! Còn chưa động thủ bắt lại nàng?”
“Ta mà tội đại bất kính sao? Ngươi cái lão già không biết xấu hổ kia, thật đã cho rằng mọi người đều chết rồi sao, đến tột cùng ai mới là kẻ đại bất kính dám hạ độc thủ hại hoàng thượng!”
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng không dám động, bỗng nhiên một đạo thanh âm bén nhọn cao vút vang lên: “Tề vương phi, đồ tiện nhân, ta và ngươi liều mạng, ngươi dám kháng chỉ bất tuân!”
Nguyên lai là Mai Phi từ trong tẩm cung nghe được tin tức liền vọt ra, lao thẳng tới Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ thân hình khẽ di chuyển né sang một bên, Mai Phi té thẳng tới thềm đá trước điện, ngã chổng vó, răng cửa cũng gãy một cái, mặt đầy máu, có thể thấy được vừa rồi bà ta đã dùng cỡ nào sức. Bát hoàng tử vẫn quỳ gối phía dưới liền vọt lên, đỡ dậy mẫu phi của mình, hướng về phía mấy tên thị vệ đang xông tới mà kêu lên.
“Ai dám động đến mẫu phi của ta!”
Nam Cung Sâm thật nhanh ngẩng đầu hung hăng mở miệng: “Tô Thanh Nhã, ngươi đại nghịch bất đạo, chẳng những đạp lên chiếu thư, còn bắt giữ trung thần ba đời Thái úy đại nhân, tội ngươi không thể tha thứ!”
Phượng Lan Dạ khóe môi khẽ cười lạnh một cái, hộp gấm trong tay mở ra, một đạo Minh Hoàng thánh chỉ xuất hiện: “Tiên hoàng đề phòng có người hãm hại nên đã sớm lập ra di chiếu. Xin hỏi nếu đã vậy, vì sao phụ hoàng phải lập chiếu thư thứ hai? Bổn vương phi muốn hỏi một chút, chiếu thư của Lâm Thái úy là thật sao, nếu không phải ngươi đã hãm hại hoàng thượng để có được thì đạo chiếu thư kia là từ nơi nào mà có?”
Vải gấm trên tay nàng được mở ra, hai tay cung kính nâng lên, đọc rõ ràng trên đại điện:
“Di chiếu, trẫm lo lắng sẽ có tặc nhân hãm hại thân thể cho nên đặc biệt lập nên di chiếu này, tấn phong Thụy Vương Nam Cung Duệ làm tân hoàng Thiên Vận hoàng triều, tuyên chiếu xong lập tức đăng cơ. Bên cạnh đó lập Tề vương Thiên Vận hoàng triều làm Bắc cảnh thân vương. Khâm chỉ.”
Di chiếu vừa đọc, cả điện biến sắc, không nghĩ tới hoàng thượng đã lập một di chiếu trước đó. Nếu như vậy, nhất định không thể nào lại lập di chiếu nữa, như vậy thật sự là Thái úy đại nhân mưu nghịch ép buộc hoàng thượng hạ chiếu rồi. Nhất thời ai cũng không nhúc nhích, suy nghĩ trước mắt nên làm như thế nào mới là tốt nhất.
Lâm Thái úy cùng Mai Phi nằm mơ cũng không nghĩ đến hoàng đế chưa chết, mà trước đó còn lập xong di chiếu. Trước mắt bọn họ hoàn toàn bất lợi a. Hai người không tự chủ được mà hướng Nam Cung Diệp kêu lên: “Trác nhi, còn không mau động thủ.”
Nam Cung Diệp đứng lên nhưng không động, nhìn về hai người Lâm Thái úy cùng Mai Phi, chậm rãi vươn tay xé toang lớp dịch dung trên mặt, lộ ra diện mạo thật. Hắn chính là Tề vương Nam Cung Diệp, cái này làm tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Nam Cung Diệp đi tới trước mặt Mai Phi cùng Lâm Thái úy, trầm giọng mở miệng: “Nghịch thần tặc tử, cả gan làm loạn! Người đâu! Đem Mai Phi bắt lại.”
Bát hoàng tử ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới mẫu phi thật sự làm ra loại sự tình này, dù vậy hắn cũng không thể để ẫu phi bị bắt, cho nên liền che chở Mai Phi: “Không cho phép các ngươi đụng tới mẫu phi của ta.”
Nam Cung Diệp thân hình vừa chuyển, nhanh như gió lốc liền giữ được Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, thị vệ trong cung đã sớm tuôn ra đi qua bắt Mai Phi lại.
Lúc này trong đám người Tấn vương đảng bỗng có kẻ kêu lên: “Mau liều mạng, bằng không chúng ta đừng mong có đường sống!”
Trong đại điện bắt đầu có người động thủ, bay vọt lên hòng gây rối loạn. Thụy Vương Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Quân đứng dậy, thân hình chợt lóe một cái liền phóng đi, chỉ tốn một chút công phu đã khống chế được vài tên loạn thần này, quay đầu hướng Binh bộ Thượng thư Tô Diễn nói.
“Lập tức mang binh bắt giữ mọi người trong Lâm phủ, còn có Mai gia, Liễu gia cùng Ngô gia.”
“Dạ, thần lập tức đi làm.”
Binh bộ Thượng thư dẫn đầu chạy vội đi ra ngoài, Nam Cung Duệ lại nhìn hướng Hình bộ Thượng Thư: “Lập tức đem những kẻ này toàn bộ nhốt vào đại lao, tăng thêm người canh giữ, không cho phép lơ là xảy ra một chút ngoài ý muốn nào cả!”
“Rõ!” Hình bộ Thượng thư đón lệnh, vung tay lên, thị vệ lập tức áp giải Lâm Thái úy cùng Mai Phi đang bị bắt trong điện, còn có Bát hoàng tử đi ra ngoài. Trong lúc nhất thời cả đại điện không người nào dám nói một tiếng. Phượng Lan Dạ và Nam Cung Diệp nhìn nhau, đi xuống đại điện, đem di chiếu giao lại trên tay Nam Cung Duệ, sau đó hai người đồng thời vén áo nhấc chân, dẫn đầu quỳ xuống.
“Tham kiến tân hoàng!”
Lúc này còn có người nào dám kháng nghị, nếu kháng nghị chỉ có một con đường chết. Đám người Tô Thừa tướng đều rối rít quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng.”
“Tham kiến hoàng thượng.”
Thái giám cùng cung nữ Tiêu Nguyên cung đồng loạt cũng quỳ xuống, đông nghịt một mảng lớn, thanh âm vang vọng mọi nơi.
Từng dãy người quỳ, từng dãy tiếng gào, thanh âm truyền đến bên trong tẩm cung, Hạo Vân Đế mở mắt nhìn Hoa phi: “Duệ Nhi đăng cơ tân hoàng rồi?”
Hoa phi rơi lệ gật đầu: “Đúng vậy, hoàng thượng, Duệ Nhi đã là tân hoàng.”
24 tháng 9 lâm triều, Thụy Vương Nam Cung Duệ đăng cơ làm tân hoàng, chủ trì triều chánh.
Chiếu cáo công bố toàn thiên hạ, nhất thời cục diện Thiên Vận hoàng triều hoàn toàn chuyển đổi. Một trận phong ba âm mưu triều đình biến hoá kỳ lạ, cục diện sinh linh đồ thán được cứu vãn tại đây.
Không ai biết trong chuyện này, cục diện cuối cùng có được đều nhờ một tiểu nữ tử túc trí đa mưu, toàn bộ xuất phát từ mưu lược, từ tỉ mỉ bố trí của nàng.
Tiêu Nguyên cung. Bên trong tẩm cung.
Tất cả mọi người lui xuống, Hạo Vân Đế mở mắt nhìn tiểu nha đầu đang quỳ trước giường, khẽ cười, suy nghĩ sâu xa thế nhưng hết sức thanh minh.
“Thanh nhã, Duệ Nhi rốt cục đã như ý nguyện lên ngôi rồi, nói đi, ngươi muốn ban thưởng cái gì, trẫm nhất định sẽ cho ngươi.”
“Tạ ơn hoàng thượng, khó được hoàng thượng còn nhớ rõ, trước kia Diệp đã nói muốn trở về Bắc Cảnh. Nếu hoàng thượng đã phong Diệp làm Bắc cảnh thân vương, như vậy hãy đem Bắc Cảnh ban cho chúng con làm đất phong. Về phần vùng đất trước kia của Diệp sẽ trả lại cho triều đình.”
“Tốt, còn gì nữa không?”
Ánh mắt Hạo Vân Đế nhìn Phượng Lan Dạ tựa như nhìn một hài tử, hắn biết tiểu nha đầu này tâm tịnh thanh minh. Không nghĩ tới vào giây phút nhân sinh cuối cùng, hắn lại đem toàn bộ hi vọng ký thác lên trên người một tiểu nha đầu như vậy.
Phượng Lan Dạ nhìn Hạo Vân Đế lắc đầu, nàng cái gì cũng không thiếu, sở dĩ trợ giúp hoàng đế, trợ giúp Thụy Vương, chỉ bất quá vì để bọn họ ra đi được an tâm một chút. Thiên hạ dẹp yên rồi, các nàng tất nhiên có thể rời đi.
Hạo Vân Đế vươn tay ra kéo Phượng Lan Dạ, một thứ gì đó thô sáp rơi trên tay Phượng Lan Dạ, hắn từ từ mở miệng.
“Như vậy đáp ứng trẫm, hiệp trợ Duệ Nhi chỉnh đốn lại thật tốt triều đình hết thảy, đợi đến thời điểm gió êm sóng lặng, các ngươi lại rời đi được không?”
Trong mắt có mong mỏi ngóng nhìn Phượng Lan Dạ, nàng làm sao nhẫn tâm cự tuyệt lời thỉnh cầu cuối cùng của một lão nhân gia. Nàng gật đầu, trong mắt nàng, Hạo Vân Đế đã không phải là hoàng đế, chỉ là một lão nhân sắp chết.
Bất quá không biết hắn ình là vật gì, bốn góc tám cạnh, còn rất cứng.
Hạo Vân Đế rốt cục hài lòng, nhắm mắt lại gật đầu, buông lỏng tay ra, khẽ cười mở miệng: “Đây là lễ vật ta đưa cho ngươi, hãy cố gắng bảo tồn, đừng nói cho người khác.”
Phượng Lan Dạ cảm tạ xong, liền lui xuống, đem đồ trong tay cất sâu vào tay áo, sau đó hướng những người trước cửa điện mở miệng.
“Vào đi thôi, thân thể hoàng thượng chỉ sợ sắp không được.”
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người tràn vào, tân hoàng Nam Cung Duệ, Nam Cung Diệp, Nam Cung Quân, còn có Vương Phi các phủ, hậu cung phi tần, rất nhiều người tiến vào tẩm cung, đồng loạt quỳ trên đất. Bên trong tẩm cung một mảnh bi thương, Hạo Vân Đế mở mắt ra, đem chuyện của Phượng Lan Dạ giao cho Nam Cung Duệ, dặn dò mấy câu, thanh âm càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
Trước cửa tẩm cung, Phượng Lan Dạ lấy ra vật hoàng thượng giao cho nàng, hẳn là một khối lệnh bài. Phía trên có hai chữ to rồng bay phượng múa ‘Gián Quan’(*), mặt trái là ‘kim bài miễn tử’.
(*) Chức quan có quyền can gián vua
Không nghĩ tới Hạo Vân Đế lại đưa cho nàng một lệnh bài Gián Quan. Đây là chức quan được thiết lập từ rất sớm trước kia. Những năm gần đây cũng không có loại chức quan này, bởi vì không ai nguyện ý làm loại quan phí sức mà chẳng có kết quả tốt này, hơn nữa lại là quan chuyên ước thúc hoàng thượng, hoàng thượng tự nhiên không hy vọng có người như vậy bên cạnh cho nên chức vị này sớm đã không còn rồi. Hiện tại, hoàng đế trước khi chết lại đem Gián Quan lệnh đưa cho nàng, lại còn là một khối kim bài miễn tử.
Nói cách khác, nàng trở thành người duy nhất tại Thiên Vận hoàng triều có thể thẳng thắn can gián hoàng thượng. Phượng Lan Dạ cảm giác lệnh bài trong tay nặng vô cùng. Đây là hoàng đế đem giang sơn giao phó lại, làm cho nàng tự dưng thấy trầm trọng.
Bên trong tẩm cung, bỗng vang lên thanh âm thái giám lanh lảnh.
“Hoàng thượng băng hà.”
Mùa thu Thiên Vận năm thứ sáu mươi ba, ngày 25 tháng 9, Hạo Vân Đế băng hà, Tân Đế chính thức đăng cơ, tổ chức quốc tang, cả nước chìm trong u buồn.
Tân hoàng đưa tiên hoàng tiến Hoàng Lăng, tế Thái Miếu, cử hành tất cả nghi thức tương quan, sau đó lại cử hành nghi thức đăng cơ, phụng Hoa phi làm Hoàng thái hậu, hậu phi của tiên hoàng đều gửi đến Quốc Tự xuống tóc làm ni cô.
Hậu cung thoáng cái trở nên trống rỗng. Tân hoàng lên ngôi, các quốc gia lân cận liền phái sứ thần tới đây chúc mừng. Lâm Phong quốc cũng không ngoại lệ, giống như lần trước, thái tử Âu Dương Dật cùng Thừa tướng và Lỗ Tướng quân, còn có một vài sứ thần cùng đến.
Trên đại điện sáng rỡ, tân hoàng triệu kiến sứ thần các nước, trước sau vẫn thái độ ôn hòa.
Các quốc gia đều tỏ ra muốn cùng Thiên Vận vĩnh viễn giao hảo, tân hoàng Nam Cung Duệ, được gọi là Duệ hoàng, trầm ổn nội liễm, giơ tay nhấc chân tự có một cỗ khí phách, trị kẻ phản nghịch, sửa trị quan lại, dứt khoát cải cách triều đình. Bất quá trước mắt đều là trị tội những kẻ mưu nghịch phản bội lần này, cùng với thay đổi mấy tên loạn thần tặc tử, nhưng cũng không có động đến những người còn bất động trong triều. Hắn mới vừa lên ngôi, căn cơ còn chưa vững, không nên thoáng cái sửa trị toàn bộ, chỉ có thể từ từ mà xuống tay chỉnh đốn.
Toàn bộ tài sản của Lâm phủ bị tịch thu xung công, còn người thì đều từ An Giáng thành bị kéo ra ngoài xử tội. Kẻ đứng xem náo nhiệt đầy đường. Lâm gia bị chém đầu, không cho phép nhặt xác.
Người của Mai phủ nên chém thì đều chém, không nên chém bèn cho phép lưu vong. Mai Phi bị ban rượu độc.
Chẳng qua là đối với Tấn vương Nam Cung Trác không ai biết nên xử lý như thế nào. Hắn là huyết mạch của hoàng thất, nếu giết, chỉ sợ rước lấy chê cười của thiên hạ.
Trong thượng thư phòng, Bắc Cảnh Vương Nam Cung Diệp, An vương Nam Cung Quân ngồi ngay ngắn ở hai bên, phía dưới còn có vài vị đại thần trong triều, Tô Thừa tướng, Thái Phó đại nhân, và đám người Đại học sĩ, cùng nhau nhìn tân hoàng.
Mặc dù tân hoàng tuổi còn trẻ, nhưng mấy động tác liên tiếp gần đây của hắn khiến cho lòng dạ bọn họ biết rõ, tân hoàng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Hơn nữa, hoàng kim giáp trong tay hoàng thượng đã chuyển cho Tân Đế. Đám thần tử bọn họ vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.
Nam Cung Duệ quét mắt một cái nhìn mấy người đối diện, trầm giọng mở miệng: “Các ngươi nói Tấn vương Nam Cung Trác nên xử trí như thế nào?”
Đám người Tô Thừa tướng nào dám nói nhiều, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất. Nam Cung Diệp chậm rãi đứng dậy thoáng nhìn hoàng thượng một cái: “Bẩm hoàng huynh, thần đệ cho là, có thể phế đi võ công của Nhị hoàng huynh, rút gân chân, đưa đến một Quốc Tự mà tụng kinh niệm phật, cả đời không được ra khỏi đó một bước.”
“Thần đệ cũng tán thành.”
Mặc dù Nhị hoàng huynh làm ra tử tội, nhưng thân là người của hoàng thất, nếu Tân Đế xử tử hắn, thiên hạ tất nhiên sẽ xuất hiện vài lời đồn đãi Tân Đế tàn sát thô bạo. Nam Cung Trác không giống Nam Cung Liệt trực tiếp phản nghịch, cho nên chỉ có thể an bài như thế. Nam Cung Duệ gật đầu, lập tức hạ chỉ cho Bắc Cảnh Vương tự mình xử lý chuyện này, đưa Tấn vương Nam Cung Trác tới Quốc Tự, Tấn vương trọn đời không cho phép ra ngoài một bước.
Hậu cung, hoàng thượng ban thưởng đưa Hoa phi làm Thái hậu, ở cung điện chuyên dụng của Thái hậu, là Tuệ An Cung.
Lúc này trong cung có không ít người tới thỉnh an chúc mừng, mấy vị phu nhân nhất phẩm trên triều, còn có Văn tường công chúa, An vương phi, Bắc Cảnh Vương Phi, trong lúc nhất thời người đông hoa cả mắt, Tuệ An Cung náo nhiệt dị thường.
Thái hậu ngồi ngay ngắn trên đại điện, một thân ung dung hoa quý, quanh người sáng rọi, dung nhan phúc hậu.
Bên người bà chính là nữ nhi của Nội các Đại học sĩ Chu Phong. Chu Phong được phong làm Hoàng hậu, mỗi ngày đều tới thỉnh an, vô cùng hiếu thuận. Thái hậu rất thích nàng.
Trong Tuệ An Cung, trừ vị hoàng hậu Chu Phong này, Thái hậu cũng vô cùng thích hai nha đầu Vụ Tiễn cùng Lan Dạ, khiến công chúa Văn Tường ăn dấm chua ghen tị, la hét mẫu hậu thiên vị, làm mấy vị Cáo mệnh phu nhân trong Tuệ An Cung đều nở nụ cười.
Thật ra thì mục đích những người này tới đây hôm nay, Thái hậu lòng dạ biết rõ, trong hậu cung trừ một hoàng hậu, vẫn chưa có phi tần khác, cho nên các vị Cáo Mệnh phu nhân tự nhiên muốn đưa con gái của mình vào cung cùng hoàng thất thiết lập quan hệ họ hàng, sau này sẽ được chiếu cố nhiều hơn.
Những người đó phụng bồi Thái hậu nói chuyện một hồi, thấy Thái hậu có chút mệt mỏi, liền cáo từ xuất cung.
Trong Tuệ An Cung, đợi mấy vị Cáo Mệnh phu nhân đều đi cả, Thái hậu lướt qua Vụ Tiễn cùng Lan Dạ bên người, cuối cùng nhìn về Chu Phong.
“Phong nhi, ngươi tuy là Hoàng hậu, nhưng hoàng thượng thân mang gánh nặng quốc gia xã tắc, việc sinh hạ huyết mạch cho hoàng thất là chuyện trọng yếu, cho nên nạp phi nhất định phải làm.”
Chu Phong không nói gì, sắc mặt tái nhợt một chút, nhìn Thái hậu ôn nhu mở miệng: “Nhi thần xin để mẫu hậu làm chủ tất cả.”
Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễn cùng Văn Tường mặc dù rất đồng tình Hoàng hậu, cũng tán thành hoàng thượng chỉ cưới một người, nhưng như vậy sẽ không hợp với tổ chế quy củ, nạp phi là nhất định, chẳng qua, Phượng Lan Dạ nhìn về Thái hậu:
“Mẫu hậu, ta thấy nạp phi mặc dù có thể, cũng nên thận trọng một chút, đừng đem kiệu tới dâng những kẻ có dụng ý khác tiến vào. Mẫu hậu nên tinh tế tuyển chọn một chút, chọn lựa lấy mấy người phẩm hạnh tốt đẹp một chút để cho hoàng thượng nhìn, nếu vừa ý thì để một hai người tiến cung đi. Tân Đế mới vừa kế vị, trong hậu cung nhất định phải thanh bình mới được.”
Phượng Lan Dạ vừa dứt lời, Chu Phong nhìn nàng ấy một cái, khóe môi lộ một chút ý cười.
Nàng từ trước luôn không thích cùng người khác ghanh đua. Nếu theo ý tứ của Bắc Cảnh Vương Phi, chỉ để một hai người phẩm hạnh tốt tiến cung, thế cũng tốt, bởi vì hoàng thượng là vua một nước, chỉ có hai ba phi tử đã là hậu cung sạch sẽ nhất sử sách rồi. Nàng cũng không thể nói gì hơn.
“Ừ, lời này ta tán thành. Tiên đế cũng dặn dò qua với ai gia, hậu cung nhất định phải bình ổn, không thể chứa chấp quá nhiều.”
Trong Tuệ An Cung mọi người đang bàn luận, thì thanh âm thái giám từ ngoài cửa vang lên: “Hoàng thượng giá lâm.”
Thân ảnh Minh Hoàng vững vàng khí phách, nhuộm đầy ánh sáng từ cửa điện bước tới, chính là tân hoàng mới vừa lên ngôi. Phía sau hắn là hai người huynh đệ Nam Cung Diệp và Nam Cung Quân, thái giám theo đuôi mấy người, cùng đi vào đại điện .
Hướng về phía Thái hậu thi lễ: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
“Tất cả đứng lên đi. Các ngươi làm sao lại cùng nhau tới?”
Nam Cung Duệ quét mắt trong điện một vòng, sau đó đi tới thượng thủ, Hoàng hậu Chu Phong lập tức đứng lên, nhượng xuất vị trí của mình. Hoàng thượng ngồi xuống, phất phất tay để cho tất cả mọi người cùng ngồi.
Mọi người chia ra ngồi hai bên điện. Hoàng thượng chậm rãi mở miệng: “Chúng ta cùng nhau tới đây thỉnh an mẫu hậu.”
“Hoàng thượng có lòng rồi, ai gia vốn còn muốn gọi ngươi tới chứ, có việc muốn cùng hoàng thượng thương lượng.”
“Mẫu hậu xin nói.”
Hoàng thượng cũng không có bởi vì đăng cơ mà có điều gì ngạo mạn, hắn đối với Thái hậu nương nương vẫn trước sau như một, nói chuyện thân mật, ôn nhuận trầm ổn.
Thái hậu cười mở miệng: “Hậu cung chỉ có một mình Hoàng hậu, ai gia tính toán để cho hoàng thượng nạp phi, ghi nhớ di huấn của tiên hoàng, chỉ dâng hai ba người là được. Đến lúc đó ai gia sẽ chọn lựa, đem danh sách đưa qua, hoàng thượng nhìn vừa ý người nào liền đánh dấu là được. Chuyện này cứ để ai gia cùng Hoàng hậu một tay tổ chức.”
“Làm phiền mẫu hậu rồi.”
Hoàng thượng không phản bác, cũng không có kiên trì muốn nạp nhiều phi, chung quy chính là đồng ý với ý tứ Thái hậu, chẳng qua hắn từ đầu tới đuôi cũng không có nhìn Hoàng hậu, lộ ra một chút quái dị. Hoàng hậu Chu Phong vẻ mặt cũng rất không tự nhiên. Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về hoàng thượng, chỉ thấy hắn đã đứng lên cười nhìn Thái hậu.
“Mẫu hậu, trẫm mới vừa lên ngôi, còn có rất nhiều chính vụ, trẫm đi thư phòng xử lý trước.”
“Đi đi, đi đi.”
Thái hậu phất tay để cho hoàng thượng rời đi trước, đợi đến hoàng thượng ra khỏi, Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ cũng đứng dậy xuất cung trở về phủ.
Trên xe ngựa Bắc Cảnh Vương Phủ, Nam Cung Diệp ôm chặt Phượng Lan Dạ: “Vốn cho là chúng ta nên lúc này rời đi thôi, ai biết còn phải lưu lại một chút, thật là làm cho Lan Nhi vất vả.”
Nam Cung Diệp vừa nói vừa đưa tay đặt ở bụng Phượng Lan Dạ. Bụng của nàng đã dần lộ ra. Lúc này vừa gặp thai nhi động đậy, Nam Cung Diệp vui mừng không khỏi kêu lên: “Lan Nhi, nó động, nó động kìa!”
Kích động tựa như một hài tử, hắn lại duỗi tay thử dò xét một chút, hài tử vẫn động, cả khuôn mặt Nam Cung Diệp tràn đầy nụ cười, cúi người xuống đem mặt cẩn thận dán trên bụng nàng, nghe tiếng đá đánh thỉnh thoảng vang lên, cuối cùng không nhịn được cảnh cáo nho nhỏ.
“Tiểu tử, an phận một chút! Đừng làm ẹ ngươi cực khổ, nếu không sau khi sinh ra, phụ thân nhất định đánh cái mông của ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền nở nụ cười, vuốt đầu Nam Cung Diệp, khuôn mặt hạnh phúc.
“Diệp, chờ qua một thời gian ngắn nữa, chúng ta sẽ đi Bắc Cảnh. Lúc này nên rời đi thôi.”
“Tốt, chờ hài tử sinh ra, chúng ta liền hồi Bắc cảnh. Bây giờ còn phải giúp hoàng thượng chỉnh đốn một chút triều đình. Phụ hoàng lúc sắp chết tặng Gián Quan lệnh cho nàng, chính là hi vọng chúng ta giúp hoàng huynh một chút.”
“Ừ, được.”
Phượng Lan Dạ dịu dàng gật đầu. Đối mặt với người yêu nàng có thể ôn nhu tựa thủy, đối mặt những kẻ hung tàn, nàng lại ngoan lệ như một ác lang. Nhớ tới chuyện của Nhị hoàng huynh, nàng vội hỏi Nam Cung Diệp: “Diệp, hoàng thượng tính toán xử lý Nhị hoàng huynh như thế nào?”
“Phế đi, rồi đưa hắn đến Quốc Tự xuất gia làm hòa thượng, vĩnh viễn không cho phép ra khỏi tự.”
“Ừ.” Phượng Lan Dạ không nói gì, đây chính là nhân quả tuần hoàn mà mọi người phải nhận.
Hai người ngồi xe ngựa trở về phủ thân vương, vừa vào cửa phủ liền thấy Tích Đan ở trước cửa dạo bước qua lại, nhìn thấy chủ tử trở lại, liền không khỏi lao đến: “Vương gia, các người cuối cùng cũng trở lại, có khách nhân muốn gặp người.”
“Người nào?”
“Lâm Phong quốc Âu Dương thái tử, cùng thần y Bách Lí Hạo.”
Lâm Phong quốc Âu Dương Dật tới gặp bọn họ là chuyện trong dự liệu. Chỉ sợ là vì Thủy Ninh mới đến. Chẳng qua Bách Lí Hạo lại tới làm gì, không phải đã đem Nam Sơn Tử giao cho hắn sao? Lại tới đây làm cái gì nữa?
“Bọn họ bây giờ đang ở chỗ nào?”
“Nô tài đem người đưa đến chính sảnh, phái người hầu hạ tại đó.”
Tích Đan đi theo bên người chủ tử bẩm báo, Phượng Lan Dạ khiêu cau mày: “Âu Dương thái tử tới, làm sao ngươi không để cho Thủy tiểu thư ra đây tiếp đón?”
“Âu Dương thái tử nói là muốn gặp Thủy tiểu thư, nhưng Thủy tiểu thư không muốn thấy hắn, còn để cho tiểu nhân bẩm báo Vương Phi, nhờ Vương Phi đòi Âu Dương Dật năm vạn lượng bạc lần trước là được.”
Phượng Lan Dạ khóe môi mân chặt, trong lòng biết Thủy Nhi đang giận, nhiều ngày nay trong lòng muội ấy bị không ít khổ, bây giờ chắc hẳn vô cùng buồn bực, mới không thèm gặp Âu Dương Dật, hoặc là sợ Âu Dương Dật đã có phi tử, nếu như vậy, Thủy Ninh nhất định không thể nào gả cho hắn. Mà Phượng Lan Dạ nàng cũng không cho phép gả.
“Đi thôi, đi gặp bọn họ.”
Chương 127.4
Phượng Lan Dạ cùng Tích Đan nói chuyện mà hoàn toàn quên không bận tâm đến người bên cạnh, chỉ thấy giờ phút này sắc mặt Vương gia âm ngao khó coi, con ngươi lại càng đằng đằng sát khí.
Hai người thoáng cái tự giác ngậm miệng. Ai không biết, Vương gia ghét nhất chính là Âu Dương Dật cùng Bách Lí Hạo. Ban đầu thế nhưng cùng hắn đoạt nữ nhân, hắn có thể không tức giận sao? Đã thế lần này hai gia hỏa lại cùng chạy đến vương phủ .
Đoàn người đi thẳng tới chính sảnh Vương Phủ.
Tới trước cửa liền nghe được bên trong mơ hồ có lời gì đó truyền đến, chính là Âu Dương Dật cùng Bách Lí Hạo đang nói chuyện.
“Âu Dương thái tử tới nơi này cần làm gì a?”
“Bách Lí tới nơi này lại là vì cái gì, ngươi tới đây, coi chừng Bắc Cảnh Vương lột da của ngươi ra.”
Âu Dương Dật còn có mặt mũi giễu cợt người khác, Phượng Lan Dạ liền đen mặt, nhìn về phía Nam Cung Diệp, phát hiện mặt của hắn rất hồng, rõ ràng vô cùng tức giận. Âu Dương Dật còn đỡ hơn một chút, mà Bách Lí Hạo kia làm cái gì lại xuất hiện lần nữa, chẳng lẽ hắn còn động tâm với Lan Nhi? Chỉ nghĩ như vậy, thì Nam Cung Diệp liền lửa giận vạn trượng, hai tay nắm chặt, chỉ muốn đi vào cùng Bách Lí Hạo liều mạng. Phượng Lan Dạ vội vàng đưa tay lôi kéo hắn.
“Diệp, nghe một chút người ta tới có chuyện gì đã, đừng làm rộn mà bị chê cười cho.”
Nàng tin tưởng Bách Lí Hạo tới nhất định có chánh sự. Hắn không phải loại người nhàm chán, huống chi lần này người ta đã giúp mình một ân lớn, cho nên sau này tất cả mọi người đều là bằng hữu rồi, không cần phải giương cung bạt kiếm như thế.
Lời Phượng Lan Dạ tựa như thần dược dừng lại toàn bộ hỏa khí của Nam Cung Diệp. Hắn thu liễm cơn giận, nhấc chân đi vào chính sảnh, bên trong phòng khách, hai nam nhân vốn đang công kích lẫn nhau, giờ phút này vừa nghe đến động tĩnh liền thu liễm tâm tình tranh đấu, cùng nhìn về trước cửa.
Chỉ thấy phía trước cửa Nam Cung Diệp quanh thân quang hoa, mi nhiễm khinh sương (TND: Chỗ này ý là lông mày như nhiễm sương, ta thấy để hán việt nghe mượt hơn), con ngươi đen nhánh tựa như trời cao khôn cùng, lộng lẫy phát sáng như diệu thạch, quanh thân cuồng phóng ngạo nghễ, nữ nhân theo sát hắn khẽ xoa nhẹ bụng to cho thấy nàng mang thai. Nữ nhân mang thai đều không còn xinh đẹp nhưng là đến trên người nàng, chính là một phong vị hoàn toàn khác. Nàng trước đây lạnh lùng lương bạc, lúc này nàng lại nhiễm một chút ôn nhu vô tận, đuôi lông mày tràn đầy ánh sáng hạnh phúc, khiến người thấy phải ghen tỵ không dứt.
Bất quá nơi này là địa bàn của người ta, cho dù là ghen tỵ cùng hận, hai nam nhân này cũng phải thông minh quy củ mở miệng.
Nam Cung Diệp hừ một tiếng, nâng tay. Mặc dù Âu Dương Dật là thái tử, nhưng nơi này là Bắc Cảnh Vương Phủ, không phải địa bàn của hắn ta, cho nên Nam Cung Diệp bá đạo nắm tay Phượng Lan Dạ đi tới, ngồi ở vị trí chủ nhân, nhẹ vỗ trán: “Âu Dương thái tử cùng Bách Lí thần y đại giá quang lâm Vương Phủ, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này, mời ngồi.”
Âu Dương Dật cùng Bách Lí Hạo nhìn nam nhân này chẳng những vóc người xuất sắc, cưới được mỹ thiếu nữ vừa lòng đẹp ý, bây giờ còn được phong làm thân vương, đây là mộ sự gia phong đặc biệt, mỗi đời vua chỉ được có năm người là có loại quang vinh sủng ái cao nhất này, xem như đường quan của hắn đã rộng mở rồi, nhìn vẻ mặt cuồng ngạo kia quả thật rất vô sỉ a.
Bất quá bọn họ không dám biểu hiện gì, đánh không lại người ta, đáy lòng thật bi ai a.
Âu Dương Dật dẫn đầu ôm quyền: “Bổn thái tử tới Bắc cảnh Vương Phủ là muốn bái kiến Thủy tiểu thư.”
“Ân, bái kiến muội muội của ta.” Phượng Lan Dạ tiếp lời, nghĩ đến Thủy nhi gần đây thương tâm, liền không khỏi âm trầm, nhàn nhạt mở miệng: “Xá muội nói với ta, để cho ta lấy của Âu Dương thái tử năm vạn lượng bạc, ngày trước chính Thừa tướng và Tướng quân Lâm Phong quốc cũng đã lập chứng từ, chỉ cần Âu Dương thái tử nạp phi, muội ấy sẽ được năm vạn lượng bạc.”
Âu Dương Dật vừa nghe, sắc mặt khó coi, ảo não mở miệng: “Bổn thái tử còn không có nạp phi, chỗ nào có năm vạn lượng bạc cho nàng.”
Phượng Lan Dạ vừa nghe Âu Dương Dật nói thế đã sớm cao hứng trong lòng, bất quá trên mặt cũng không biểu hiện ra: “Nếu Âu Dương thái tử không nạp phi, vậy coi như Thủy nhi nhà chúng ta đã đi một chuyến vô ích rồi. Không còn gì nữa, Âu Dương thái tử mời trở về đi.”
Âu Dương Dật vừa nghe, tức giận đến đứng vụt lên, tà lạnh mở miệng: “Gia muốn thấy đồ hỗn đản Thủy Ninh kia!”
“Không thể! Mấy ngày nữa chính là ngày đại hôn của muội ấy, một tiểu thư khuê các sao có thể gặp người lạ chứ.”
Phượng Lan Dạ vừa dứt lời, mấy người trong phòng nhìn sang, trừ Âu Dương Dật sắc mặt khó coi ra, Nam Cung Diệp mang vẻ mặt khó hiểu, Đinh Đương cùng Vạn Tinh và Bách Lí Hạo cũng vậy, bọn họ cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc trước không có nghe ai nói chuyện này a. Mà Âu Dương Dật thì đã sớm lửa bốc vạn trượng rồi, một đường xông thẳng ra ngoài Vương Phủ phát điên.
“Thủy Ninh! Thủy Ninh ngươi là đồ hỗn đản! Ngươi đi ra cho ta, Gia cũng muốn xem một chút ngươi muốn gả cho người nào? Gia muốn cướp hôn!”
Trong chính sảnh, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ: “Lan Nhi, Thủy Ninh gả cho ai? Ta thế nào lại không biết.”
“Ai bảo hắn chọc chúng ta.”
Phượng Lan Dạ ngoài cười nhưng trong không cười, Bách Lí Hạo một thân mồ hôi lạnh, nữ nhân này tuyệt đối âm hiểm, mình vẫn nên cẩn thận chút, tốt nhất đừng thua trong tay nàng, bằng không chính là tự tìm khổ.
Lúc này Nam Cung Diệp mới chú ý tới Bách Lí Hạo, sắc mặt càng thêm khó coi, âm trầm mở miệng: “Bách Lí thần y, ngươi tới có việc gì?”
Bách Lí Hạo lập tức tỉnh táo lại, hắn tới đây là có đại sự trọng yếu, nên vội vàng đứng dậy, nóng lòng mở miệng: “Ta vốn mang sư huynh trở về, ai biết lại trúng quỷ kế của hắn ta, để hắn đào tẩu mất rồi.”
“Cái gì?” Ánh mắt Nam Cung Diệp tựa hồ sung máu, hung hăng nhìn chằm chằm Bách Lí Hạo. Nam Sơn Tử có hận ý với hắn, nếu như động tới Lan nhi thì làm sao bây giờ? Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn Bách Lí Hạo này. Nếu không phải do hắn ta, hắn sẽ thả Nam Sơn Tử đi sao? Đã sớm đem hắn ta giết luôn rồi.
“Nếu như hắn động đến người của Bắc Cảnh Vương Phủ, Bách Lí Hạo ngươi nhớ kỹ, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Nam Cung Diệp nghiến răng nghiến lợi mở miệng. Bách Lí Hạo trong lòng biết rõ, nếu sư huynh thật sự chọc tới Bắc Cảnh Vương Phủ, chỉ sợ vị Vương gia này nhất định sẽ không bỏ qua, đến lúc đó hắn cũng không ngăn cản được.
Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn hắn, Bách Lí Hạo cả người không được tự nhiên, nên vội vàng đứng lên: “Chuyện này ta phải chịu trách nhiệm, ta sẽ coi chừng hắn. Nếu như Vương Phi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, xin mặc cho Vương gia trách phạt.”
Nam Cung Diệp thở hổn hển, hắn sợ Lan Nhi xảy ra chuyện gì, nếu như Nam Sơn Tử đối phó hắn thì hắn căn bản không quan tâm, chỉ sợ hắn ta xuống tay với những người bên cạnh mình, độc thuật tên kia rất lợi hại, xuất thần nhập hóa làm cho người ta khó lòng phòng bị.
“Nếu Lan Nhi cùng hài tử của ta xảy ra dù chỉ một chút chuyện, ta liền đem ngươi thiên đao vạn quả.”
Một cái chớp mắt kia tràn đầy thị huyết, Bách Lí Hạo tin tưởng hắn đã nói nhất định làm được, nghĩ tới tình cảnh sư huynh giờ phút này mà không khỏi da đầu tê dại, có lẽ thời điểm sư huynh làm như thế sớm đã biết được ăn cả ngã về không rồi, cũng không màng tới sống chết nữa, bằng không cũng không có khả năng chọc vào nam nhân này.
“Được.”
“Tốt lắm, tốt lắm, chuyện cũng đã xảy ra, chàng gấp cũng vô ích. Ta không phải là đậu hũ mà phải cẩn thận chống đở.” Đối với độc nàng căn bản không sợ, nhưng Diệp lo lắng cũng là đúng thôi. Hắn hiện tại luôn có một loại cảm giác lo được lo mất như thế, chỉ cần biết có kẻ có khả năng nguy hại đến nàng cùng cục cưng, hắn liền toàn thân cảnh giác. Phượng Lan Dạ vươn tay lôi Nam Cung Diệp đi ra ngoài, cười hì hì mở miệng: “Diệp, chúng ta đi xem cuộc vui, đi xem trò vui.”
Mới vừa ra ngoài đã thấy vương phủ suýt chút nữa gà bay chó sủa, náo loạn ầm ĩ. Tất cả hạ nhân chạy tán loạn khắp nơi, rất xa còn nghe được tiếng kêu của Âu Dương Dật.
“Thủy Ninh, ngươi là đồ hỗn đản, ngươi gả cho kẻ nào, Gia còn không có cưới mà ngươi lại dám gả đi.”
Phượng Lan Dạ không khỏi cười đến càng vui vẻ, nhanh chóng gọi Tích Đan đi qua: “An bài chỗ ở cho Bách Lí thần y.”
“Tại sao phải để hắn ở nơi này, đuổi đi ra ngoài.”
“Hắn là thần y a. Nếu Nam Sơn Tử xuất hiện, ít nhất có thể trợ giúp chúng ta đối phó hắn ta mà.”
Một câu nói của Phượng Lan Dạ liền ngăn được Nam Cung Diệp gắt gao, sắc mặt âm trầm hướng Tích Đan mở miệng: “Đem hắn an bài đến hậu viện xa nhất. Đúng rồi, đằng sau dãy phòng hạ nhân không phải là có một tòa sân không người ở sao?”
Tích Đan hết chỗ nói rồi, đó là dãy phòng ốc kém nhất trong Vương Phủ a, trước kia dùng để chất đống hàng hóa, làm sao có thể cho người ở chứ. Chỉ có nhân tài như chủ tử mới có thể nghĩ ra để cho khách nhân ở chỗ đó mà thôi. Phượng Lan Dạ chớp mắt nhìn vị quản gia một cái, Tích Đan trong lòng tự hiểu, đáp một tiếng, liền đi qua tiếp đón Bách Lí Hạo.
Mà Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ một đường trở lại Tuyển viện. Ở khúc quanh cuối liền nhìn thấy Diệp linh chạy thật nhanh tới trước mặt, kêu to lên.
“Vương gia! Vương Phi! Thủy tiểu thư bị Âu Dương thái tử mang đi mất rồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!