Đợi Chờ Ký Ức - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Đợi Chờ Ký Ức


Chương 35


Nguyên Thu bị Tần Phong đè xuống hôn thì cảm rác đau rác ở bờ môi cô vùng người xô Tần Phong sang một bên rồi bật dậy. Nhưng Tần Phong trong cơn say loạn như một người điên nhanh chóng bậy dậy giữ tay cô lại tiếp tục mân mê môi cô, lần này anh nhẹ nhàng hơn.Nguyên Thu có chút chống cự nhưng yếu ớt vô cùng sau đó cô níu chặt bờ vai Tần Phong để trụ người trước nụ hôn như bão táp lại như sóng lặng của Tần Phong.

Một ý nghĩ thoáng vang qua trong đầu Nguyên Thu: Nếu như có và Tần Phong ngay lúc này xảy ra chuyện gì thì cô sẽ có anh mãi mãi. Bởi vì cô yêu anh, cô nguyện vì anh làm mọi việc. Cô muốn anh thuộc về cô, chỉ thuộc về cô.

Suy nghĩ ích kỷ đó đã khiến cho Nguyên Thu bất chấp mọi thứ, cô nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của Tần Phong. Tần Phong trong cơn say nhìn Nguyên Thu mà cứ nghĩ người đó là Hải Quỳnh.

Cánh cửa phòng của Tần Phong bỗng hé ra, một bóng dáng quen thuộc bước vào rồi khựng lại trước cửa. Nụ cười trên môi Hải Quỳnh chợt tắt khi chứng kiến cảnh Tần Phong và Nguyên Thu đang ôm ấp nhau. Đôi mắt trong veo của Hải Quỳnh nhanh chóng biến thành sự đau đớn.

Tiếng cửa phòng mở ra khiến cho Tần Phong và Nguyên Thu đều giật mình nhìn lại. Cơn say dường như cũng tan biến mất một nữa, hiện ra trước mặt Tần Phong là ánh mắt đau đớn lẫn trách móc của Hải Quỳnh. Tần Phong nhìn rõ người con gái trong tay mình là Nguyên Thu chứ không phải Hải Quỳnh muốn đẩy Nguyên Thu ra xa tránh cho Hải Quỳnh hiểu lầm.

Nhưng đột nhiên ngọn lửa cháy trong lòng anh từ lúc thấy Hải Quỳnh tay trong tay với người con trai khác lại lần nữa bùng lên. Sự đau đớn vì bị lừa dối và phản bội khiến cho lí trí vốn dĩ đang mờ hồ trong cơn say của Tần Phong một lần nữa bị sự hờn ghen mà vùi lấp.

Anh giận dữ ôm lấy Nguyên Thu dán chặt nụ hôn lên môi cô, phớt lờ ánh mắt đau khổ của Hải Quỳnh như thể người con gái đứng trước cửa phòng anh vốn là không khí, là một dạng vật chất không tồn tại.

Hải Quỳnh chết sững trước cảnh tượng Tần Phong ôm lấy Nguyên Thu, nước mắt cô bỗng rơi xuống gương mặt xinh đẹp nhưng nét mặt đầy đau đớn. Môi Hải Quỳnh bị cắn mạnh đến chảy máu, sự đau khổ của cô khi chứng kiến cảnh này như muốn xe nát tim gan.

Cô đưa tay nắm lấy sợi dây truyền Tần Phong tặng giật mạnh, giây phút sợi dây truyền ấy rơi xuống dường như tim Hải Quỳnh như đã chết.

Giây phút nhìn thấy Hải Quỳnh rơi nước mắt thần trí của Tần Phong bỗng tỉnh táo lại, cũng như ngọn lửa trong lòng anh cũng bị dập tắt. Anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để lấy lại những giọt nước mắt rơi trên mặt cô.
Nỗi hối hận trong lòng anh dâng lên, anh tự mắng mình tại sao nhất thời điên loạn như thế.

Tần Phong muốn đẩy Nguyên Thu ra để chạy đến ôm chắt lấy Hải Quỳnh, chỉ cần cô nói cô yêu anh. Tần Phong nguyện bỏ qua tất cả, anh sẽ xem như mình chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đó. Anh sẽ xem đó là cơn ác mộng khi tỉnh lại sẽ biến mất.

Vào giây phút sợi dây truyền trên tay Hải Quỳnh rơi xuống mặt đất, tim Tần Phong co thắt lại, lòng anh mon men một nỗi sợ hãi mơ hồ. Anh vội vã đẩy Nguyên Thu đang ôm chặt lấy mình ra. Nhưng Hải Quỳnh đã quay lưng bỏ chạy, Tần Phong đứng bật dậy đuổi theo nhưng đã bị Nguyên Thu lao lên ôm lấy, cô ta khẽ kêu lên:
– Tần Phong, anh đừng đi. Em yêu anh.

Nhưng Tần Phong nóng lòng đuổi theo Hải Quỳnh bất chấp sự đeo bám của Nguyên Thu, anh lạnh lùng hất tay cô ra khiến cô ta té nhào lên giường .

Tần Phong vội vàng chạy đuổi theo, nhưng khi anh vừa ra khỏi cửa thì thang máy chứa Hải Quỳnh bên trong đã khép cửa lại. Tần Phong muốn ngăn lại nhưng không kịp, anh nhấn nút liên tục nhưng cánh cửa vẫn không mở ra, tức giận, anh đá mạnh vào cánh cửa thang máy đã khép lại rồi lao nhanh đến cầu thang thoát hiểm.

Trước đây Tần Phong thích ở trên cao để nhìn ngắm phong cảnh bên dưới. Nhưng giờ đây anh ước gì mình ở tầng thấp nhất. Anh chạy đến mồ hôi tuôn ra ướt đầy áo mà chỉ chạy hết 10 tầng. Dạ dày anh co thắt lại bởi cơn say vẫn còn chếch choáng, Tần Phong chếch chân té ngã vẫn cố sức đứng dậy đuổi theo. Cuối cùng anh vẫn đuổi kịp xuống bên dưới, anh thấy bóng dáng Hải Quỳnh đang đứng đó thì cảm thấy vui mừng nhẹ nhỏm, nhưng ngay khi Tần Phong đuổi tới thì Hải Quỳnh đã lên chiếc taxi gần đó rồi cho xe chạy đi nhanh chóng.

Tần Phong bất lực nhìn theo chiếc taxi gọi tên Hải Quỳnh, nhưng cô không nghe thấy. Tần Phong nóng ruột chờ chiếc xe taxi tiếp theo chạy đến, liên tục gọi điện thoại cho Hải Quỳnh, nhưng cô không nghe máy.

Tần Phong không biết Hải Quỳnh đi đâu đành chạy đến ký túc xá xem cô có trở về không nhưng Lê Phương bảo Hải Quỳnh không trở về. Tần Phong lo lắng sốt ruột gọi điên thoại cho các bạn của Hải Quỳnh hỏi thăm, nhưng chẳng ai gặp cô cả, điện thoại Hải Quỳnh đã tắt máy. Tần phong lo lắng chạy đi tìm Hải Quỳnh khắp nơi, chỉ chút nữa là chạy đến nhà Hải Quỳnh tìm, nhưng Lê Phương và Phương Hồng đã vội ngăn lại, chỉ sợ Tần Phong vừa xuất hiện trước cửa nhà thôi là từ nay về sau Hải Quỳnh sẽ không còn được đi đâu ngoài đi học.

– Anh cứ về đi, có gì ngày mai em sẽ gọi cho anh, Minh Trang và Ngọc Yến đều về nhà hết rồi, nói không chừng thế nào Hải Quỳnh cũng đến đó – Phương Hồng vội vàng khuyên cản, ngăn chặn ý đinh điên rồ của Tần Phong, chơi với Hải Quỳnh từ nhỏ nên cô hiểu được tính khí của giáo sư Trình.

– Phải đó anh cứ về đi, có gì ngày mai tụi em sẽ nói cho anh biết, mà có chuyện gì xảy ra vậy? – Lê phương bèn gặn hỏi.

– Chuyện dài dòng lắm – Tần Phong thở dài đáp,anh không biết nên kể thế nào, cơn say lại làm anh thấy dạ dày cuộn lên khó chịu, cứ muốn nôn.

Thấy bộ dạng Tần Phong như vậy, Phương Hồng và Lê Phương kịch liệt hối thúc anh về nhà nghỉ ngơi. Tần Phong đành miễn cưỡng ra về.

Về nhà Tần Phong mới biết Nguyên Thu đã bỏ về rồi, anh nhặt sợi dây truyền Hải Quỳnh quăng lại lên nhìn thấy cái mặt dây truyền long lanh hình giọt nước thì cảm thấy ân hận vô cùng. Trong một phút hờn ghen anh đã làm tổn thương Hải Quỳnh. Tần Phongmệt mỏi thả mình xuống giường, mắt khẽ nhắm ghiền. Lát sau anh khẽ mở mắt muốn gọi điện thoại cho Hải Quỳnh. Anh mới phát hiện ra tin nhắn cuối cùng của Hải Quỳnh nhắn cho mình mà anh chưa kịp xóa. Tần phong bèn mở tin nhắn ra đọc:” Tần Phong, nếu anh còn không nghe máy nữa thì em sẽ biến mất cho anh xem, cho anh hối hận suốt đời luôn”. Đây chỉ là tin nhắn kiểu hờn dỗi của những đôi tình nhân yêu nhau không có gì lạ lẫm. Tần Phong nhìn tin nhắn đó thì thầm:

– Em làm được rồi, anh hối hận rồi.

Nhưng ngày hôm sau,Tần Phong đến tìm thì không thấy Phương Hồng và Lê Phương đâu cả, gọi điện họ cũng không bóc máy. Tần Phong sốt ruột gọi liên tục, cuối cùng cũng có người nhận máy của anh, nhưng chưa để anh kịp nói gì, người bện kia đã lớn tiếng mắng:

– Tần Phong! Anh là đồ khốn khiếp, anh đi chết đi, Hải Quỳnh có chuyện gì tôi sẽ nguyền rủa anh suo16t đời.

Tần Phong nghe tiếng **** mắng của Phương Hồng thì lo lắng vô cùng, bất chấp lời cảnh báo của Lê Phương, anh chạy như bay đến nhà Hải Qùynh nhưng cánh cửa nhà khóa chặt. Anh đứng chờ cả một ngày nhưng vẫn không có ai trở về.

Lòng Tần Phong như có lửa đốt không ngừng, giọng Phương Hồng trong điện thoại vô cùng lo lắng và sợ hãi. Tần Phong như người mất phương hướng, anh không biết đi đâu tìm Hải Quỳnh đành đứng chờ ở trường học.

Nhưng chỉ có bốn người kia xuất hiện còn Hải Quỳnh thì không. Tần Phong đến trước mặt họ nhưng chẳng để anh kịp hỏi, họ đã nhìn anh như nhìn kẻ thù của mình. Minh trang tức giận ghiến răng đấm cho Tần Phong một đấm rồi ghiến răng nói:

– Cút đi…tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt anh lần nữa.

– Anh là đồ khốn – Phương Hồng trừng mắt nhìn Tần Phong mắng.

Sau đó họ bỏ đi không thèm nghe tần Phong giải thích cũng không cho Tần Phong cơ hội giải thích.

Hải Quỳnh đã thực hiện tin nhắn cuối cùng của cô là biến mất. Tần Phong điên cuồng đi tìm cô, chạy xuống đứng ở bên dưới nhà cô hết ngày này đến ngày nọ nhưng chẳng thể nào gặp được.

Sau đó tần Phong gặp Khánh Vũ, khánh Vũ nhìn Tần Phong cười nhạo hỏi:

– Sao hả, cậu thua rồi, từ nay về sau đừng đến tìm Hải Quỳnh nữa.

Tần Phong không đáp lời cứ thế bỏ đi.

Khánh Vũ vừa đi khỏi thì Nguyên Thu xuất hiện, cô nhìn tần Phong bất lực nói:

– Tần Phong, sao anh vẫn còn tìm cô ta, cô ta đã phản bội anh. Anh có biết không mấy hôm nay chuyện cô ta bắt cá hai tay nên bị anh đá đã lan ra khắp trường, cô ta xấu hổ quá không dám đến trường luôn.

Tần Phong ném cho Nguyên thu một cái nhìn sắc bén khiến cô ta ngậm miệng luôn. Nhưng ngay sau đó Tần Phong nhận được tin Hải Quỳnh đã chuyển trường. Cô thật sự biến mất khỏi anh.

Điều thuốc cháy dở trên tay Tần Phong đã cháy hết. Tần Phong quăng mạnh nó vào một góc tường, lời của Minh Trang nói như thể sét đánh ngang đầu anh.

– Không phải. Câu nói của Phương Hồng vẫn còn một đoạn như vầy:” Haha…Ai dè cuối cùng lại tặng không cho người ta trái tim, yêu người ta lúc nào không biết, thầy nói xem có phải là ngốc nghếch lắm không?

Tần Phong ngạc nhiên vô cùng, thật không ngờ đoạn ghi âm đó đã bị cắt mất đoạn này. Minh Trang nhìn vẻ mặt Tần Phong thì thở dài nói tiếp.

– Ba của Hải Quỳnh vốn là một nhà giáo nên dạy con rất nghiêm, lại rất thương yêu con gái. Cho nên lúc nào cũng giữ bên cạnh, không bao giờ để cô đi đâu xa khỏi tầm mắt. Lại cấm tuyệt đối chuyện yêu đương nhăng nhít ở tuổi mới lớn vì sợ ảnh hưởng đến việc học hành. Vì vậy, để có thể cùng bọn em tự do tự tại chuyển vào ký túc xá, Hải Quỳnh đã hứa với ba là tuyệt đối không yêu khi đang học. Điều này chắc anh cũng biết phải không? – Minh Trang nhìn Tần Phong dò hỏi.

Anh khẽ gật đầu. Chuyện này Hải Quỳnh đã kể cho anh nghe, cho nên thời gian cô về nhà là thời gian họ phải xa cách nhau.

– Vậy chắc anh cũng biết anh trai của Hải Quỳnh tên là Hiểu Huy chứ? – Minh Trang nhìn Tần Phong hỏi.
Tần Phong nhớ lại lúc đó:” Tần Phong , đây là Hiểu Huy.”, Hải Quỳnh đã cố ý nhấn mạnh tên người đó. “Anh trai em tên Hiểu Huy”, lúc Hải Quỳnh nói điều này thì Tần Phong đang tập trung chơi điện tử , anh luyện mãi mới tới được khúc này cho nên chỉ ừ hử cho qua chuyện. Nên không nghe được Hải Quỳnh nói anh trai mình tên gì, cũng quên mất ba cô là giáo sư trường đại học nào? Nếu không anh đã tìm được Hải Quỳnh từ lâu rồi.
Tần Phong cảm thấy hận bản thân vô cùng. Nếu lúc đó, anh không ham chơi thì đã nghe được tên của Hiểu Huy từ miệng của Hải Quỳnh, nếu như anh bình tĩnh, anh đã đọc tin nhắn của cô vậy thì sẽ không có sự xa cách hơn 3 năm trời kia.

– Anh có biết tình trạng của Hải Quỳnh sau đó hay không? Hải Quỳnh đã kể toàn bộ mọi chuyện cho em nghe, sau đó cô ấy khóc rất nhiều. Để rồi bước ra đường trong tình trạng thẩn thờ cuối cùng bị tai nạn. Anh có biết cô ấy đã bước gần đến cánh cửa địa ngục hay không? Có biết vì sao Hải Quỳnh lại để tóc mái hay không, bởi vì để che vết sẹo trên trán cô ấy. Tần Phong, anh có biết không ký ức về anh vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn, cho nên khi bị tai nạn, não bị trấn động mạnh dẫn đến tổn thương, Hải Quỳnh trong vô thức đã chọn lựa. Chọ lựa việc quên anh, quên đi những ngọt ngào và đau khổ kia. Hiện giờ Hải Quỳnh đã có một cuộc sống mới tốt đẹp. Cho nên em xin anh, xin anh hãy để Hải Quỳnh tiếp tục cuộc sống êm đềm kia, đừng khuấy nó lên nữa để Hải Quỳnh lại một lần nữa gánh chịu đau khổ – Minh Trang dù biết là tàn nhẫn, nhưng vì bạn mình cô đành nhẫn tâm đưa ra yêu cầu đó.

Nói xong cũng không chờ Tần Phong hứa, cô đứng dậy bỏ về để mặc Tần Phong ở lại. Minh Trang đi rồi , sự thật cuối cùng cũng đã phơi bày ra. Tần Phong đau đớn cười, anh căm hận bản thân đã không tin vào tình yêu của Hải Quỳnh để rồi mất cô.

Sau khi đi làm, trong lòng Hải Quỳnh thấy hơi thấp thỏm không yên. Dù có nói gì đi nữa thì cái cô sát thủ phe mông gì gì đó cũng là bạn gái của tổng giám đốc, vậy mà cô lại ăn nói như vậy, đúng là không sợ trời không sợ đất gì cả. Lại còn mắng ngay trước mặt tổng giám đốc nữa. Rất có thể anh sẽ đuổi việc cô, việc này quá dể dàng nhất là khi cô chỉ là nhân viên thử việc.

Nhưng vào công ty mọi người vẫn cười nói vui vẻ như không có gì xảy ra, họ vẫn lập hội chát chít kẻ chuyện này chuyện nọ.

[ Chị Tình phòng kế hoạch]: Này có biết gì không? Hôm qua đi vào khu mua sắm, tôi có thấy cái cô ả sát thủ phe mông đó. Trời đất ơi, trông cô ta cứ bám sát tổng giám đốc mình đòi cái này đòi cái kia thấy mà ghét.

[Chị Nga phòng tổng hợp ] : Vậy hả? Rồi sao.

Hải Quỳnh tuy không thích nhiều chuyện nhưng chị Nga cứ ép cô cùng vào phòng chat với mọi người cho vui. Không nói gì chỉ cần nghe mọi người nói cũng được. Hải Quỳnh miễn cưỡng đồng ý, thỉnh thoảng góp vào vài câu. Giờ nghe thấy chị Tình nói đến việc ở khu mua sắm thì chột dạ vô cùng, chỉ sợ chị ấy chứng kiến cảnh tưởng đó thì nguy. Cô hồi hộp im lặng nghe tiếp.

[ Chị Tình phòng kế hoạch]: Xì…ai thèm để ý đến cô ta nữa. nhưng nghe nói cô ta tranh chấp với ai đó sau đó khiến tổng giám đốc bực mình bỏ rơi. Cô ta vậy là cứ cáu gắt cả lên, chê cái này, chê cái kia, khiến mấy cô nhân viên bán hàng rủa thầm không ít.

[ Chị Vân phòng kế hoạch]: Chà hấp dẫn vậy sao. Tiếc là mình không được chứng kiến. Không biết ai lại đủ bản lĩnh cãi nhau với cô ta đến nỗi tổng giám đốc bỏ rơi cô ta như vậy.
Chị Vân nói với giọng hâm mộ chết đi được khiến Hải Quỳnh sợ toát cả mồ hôi.

[ Chị Nga phòng tổng hợp]: Haha…từ nay để xem cô ta còn cao mặt với bọn mình được nữa không. Lần nào đến cũng tỏ vẻ hách dịch khó hầu hạ, thấy ghét muốn chết.

[ Chị Nhung phòng tài vụ ]: Yên tâm đi , hôm kia nghe Quốc Anh bảo rằng tổng giám đốc đã căn dặn bảo vệ từ nay về sao, hễ thấy cô ta đến thì không cho vào.

[ Chị Tình phòng kế hoạch]: Ồ vậy sao. Phải đốt pháo ăn mừng thôi.

Rồi đề tài lại chuyển sang việc hôm nay mỹ phẩm nào xài tốt hay siêu thị nào hạ giá. Hải Quỳnh thở phào lặng lẽ rút lui khỏi cuộc nói chuyện.

Sau khi ăn cơm xong, Hải Quỳnh bèn trở về phòng nghỉ ngơi, không ngờ đến thang máy gặp Tần Phong. Bốn mắt hai người giao nhau, Hải Quỳnh thấy bối rối lúng túng đỏ mặt. Nhưng Tần Phong lạnh lùng bước ngang qua cô đi vào thang máy dành riêng cho mình. Hải Quỳnh bỗng thấy trong lòng có chút hụt hẫng lẫn khó chịu. Bình thường cô luôn là người ngại ngùng cuối đầu quay đi trước nhưng lần này Tần Phong lại là người quay đi trước, nói đúng hơn là không thèm nhìn cô một chút nào hết.

Nhất là khi nhớ lại nhưng nụ hôn của Tần Phong, bất giác thấy tim đập mạnh đến nỗi khiến cả người nóng bừng lên, mặt Hải Quỳnh bỗng ngây ra. Cô không biết tại sao những nụ hôn của anh chẳng những không khiến cô khó chịu thậm chí khinh bỉ mà lại khiến cho cô khát khao hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN