Đời Con Gái ! Tin Vào Ai ?
Chương 19
Hôm nay nghĩ học, tôi không dám đến trường vì lo sợ mọi người sẽ biết. Cả buổi sáng nằm trên giường lăn qua lộn lại rồi vò đầu bức tóc, cứ nhìn vào tờ giấy khám thai là cảm giác rối rắm cứ ập tới. Đến trưa lại nhận được cuộc gọi của mẹ, mẹ chửi trong điện thoại quá chừng, chỉ có thể biện được một lý do là tối qua quên để báo thức nên ngủ quên đến 9 giờ không đi học được.
Tắt điện thoại tôi lại thở dài, không biết tới lúc mẹ biết chuyện này sẽ ra sao nữa, nỗi giận mà đuổi mình ra đường hay từ mặt không bao giờ nhìn mình nữa ? Tôi quên báo cho Yong biết, mà cũng không có số điện thoại hắn thì biết làm sao. Hôm 20 tháng 11 hắn có gọi cho tôi mà thấy ghét quá nên xóa số mất rồi.
Mà không biết lúc hắn nhận được tin mình sắp làm papa thì ra sao nhỉ ? Vui mừng mà mở tiệc vì ‘trúng số độc đắt’ hay cũng như mấy thằng con trai không có trách nhiệm. Nghĩ lại mình mà giống chị hai là xem như đời này tương lai ‘overhere’ luôn, mình chỉ mới 15 tuổi thôi mà, 24 ngày nữa mới chính thức 16 tuổi đấy, tuổi thanh xuân sắp bị trói buộc rồi sao ??
Bản thân mình biết đói, mà chẳng thể nuốt nỗi thứ gì. Tô mì trước mặt từ lúc nóng hổi vừa thổi vừa ăn, mà giờ mì lạnh tanh không còn miếng nước nở như cọng bánh canh. Hai giờ chiều, Nhi trốn học mà không biết đi đâu, nghe nói hôm nay tôi nghĩ học ở nhà nên nhỏ qua chơi. Ráng lắm mới từ bếp lếch ra được tới cổng mà mở cửa cho nhỏ, vừa thấy tôi nhỏ cười, cười từ cổng ngoài vào tới bếp.
– Ê, bộ mày mới đánh nhau với thú dữ hay sao mà con mắt đen như gấu trúc.
– Con điên, tao đang sắp chết tới nơi mày còn cười được.
– Nói gì ghê zậy…. mà chết nhớ mời thiệp để tao đi đám ma.
– Ờ, mà tao không thích kèn tây kèn ta gì đâu, xắm dàn DJ tới đánh DJ tao nghe nha.
– What the… mày nghe xong có đẩy nắp hờm mà ngồi dậy nhảy không đó.
– Tới lúc đó chắc bà con cô bác bỏ chạy xì khói rồi.
– Haha…. Hai con điên nói chuyện xàm, mà mày bị gì nói tao nghe coi.
– Hôm qua tao đi khám thai lại, người ta nói tao có rồi.
– Ừ, chúc mừng.
– Không có gì.
– Ừ, mà hình như mày mới nói… ớ ờ ờ…? – nhỏ vừa nói vừa gật đầu.
– Ờ !
Nhỏ đang phản ứng chậm đây mà, nhìn nhỏ ngồi kiểu bán cá ngoài chợ còn cầm trái ổi cắn thì chẳng ai nói nhỏ là thiên kim nhà giàu đâu.
– Còn gì để giỡn không ?
– Nói thật, nhìn tao thê thảm vầy không đủ chứng minh hả?
– Lần trước mày nói không mà…. à há…. thằng nào là tác giả ?
– Nó chứ thằng nào nữa.
– Xạo
– Gạt mày có lợi gì không?
– Chẳng phải lần trước mày nói không có sao ?
– Bã nói chưa 2 tuần mà đi khám thì kết quả vẫn chưa rõ, hôm qua khám lại thì đã 5 tuần rồi.
– Mày trúng số độc đắc rồi con, nói nó chưa ?
Tôi lắc đầu nằm dài ra bàn, nhỏ thấy tô mì còn nguyên chưa đụng đến mới hỏi ăn gì chưa, tôi lại lắc đầu. Cũng may trong lúc này có nhỏ để chia sẽ, nếu lúc này mà một mình chắc cái thân một mẹ một con nhảy lầu chết rồi.
– Mày không ăn sao chịu được, tao mua cháo cho mày nha, tao không biết nấu.
– Đâu cần phải thêm câu “tao không biết nấu”, tao thừa biết đâu cần khoe.
– Ăn đập không con bạn già, thế có ăn hay không ?
– Thôi thôi, tao không muốn ăn, uống sữa được rồi.
Nhỏ Nhi phụ dọn dẹp nhà cửa. Nhỏ này tốt lắm, việc nào nặng nó không cho tôi làm…. mà kêu kệ nó đi khỏi làm. Hai đứa dọn dẹp qua loa rồi thôi. Dọn nhà xong hai đứa lại ngồi bàn về việc em bé sẽ chào đời hay đen số. Bản thân mình lúc này chưa chấp nhận được việc mình có em bé, cũng chưa sẵn sàng để làm mẹ.
– Mẹ mày mới bốn mươi mấy tuổi mà có tới 2 cháu ngoại, cảm giác thế nào nhỉ ?
– Mày thử đi rồi hỏi má mày đó.
– Đẹp chứ đâu có ngu.
– Lát tao với mày đi tìm nó nói cho nó biết.
– Tìm ở đâu ?
– Không biết.
Đúng là tôi chẳng biết tìm hắn ở đâu nữa, tới trường buổi chiều thì chắc gì đã gặp, mà nhà cửa ở đâu cũng không biết, số điện thoại thì xóa mất luôn. Thôi thì chờ tới mai gặp hắn nói chuyện sau vậy. Nhỏ bảo tạm thời đừng cho ai biết nữa, mai cứ đi học bình thường rồi nói cho hắn biết cũng được, nếu mọi chuyện không thể tự giải quyết thì nói cho người lớn biết sau. Tôi đồng ý, giờ thì phải ăn gì đó mới có sức mà tỉnh táo chứ. Nhờ nhỏ mua dùm hộp cơm, mua xong rồi cũng về. Tối chị hai về đây kiểm tra tôi rồi lại đi tiếp. Ở nhà một mình… sợ ma chết đi được. Tôi ước nhà tôi nhỏ như nhà Hương – người mà hắn gọi là yêu nhiều ấy. Nhà nhỏ đỡ sợ ma mà còn dọn dẹp đỡ cực hơn.
. . . . . . . .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!