Đời Con Gái ! Tin Vào Ai ? - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Đời Con Gái ! Tin Vào Ai ?


Chương 37


Chương 37

Hôm nay là thứ năm, ngày tôi sẽ giải quyết tên Chem đáng ghét kia, cũng là sinh nhật mình. Hôm nay, tôi thề sẽ đánh cho đến khi thằng đấy không lếch nổi, không bao giờ dám thách đấu nữa.

Gia đình tôi bắt đầu trở lại cuộc sống hằng ngày, ba mẹ đi làm từ sớm, cả chị hai cũng lo cho bé Na ăn uống rồi đi học. Chỉ có sự thay đổi là… ba bé Na giờ này đã có mặt ở đây, bây giờ là 6 giờ 22 phút.

Tôi chào hai người rồi đi học, ra cổng đã thấy tên Thiên đứng đợi rồi.

– Tui chở bà đi học, bầu bì đi bộ không tốt đâu.

– Bầu bì đi bộ mới tốt đó thím, lý do tào lao.

– Ờ haha, lên đi, đi ăn sáng luôn.

– Tui muốn ăn bún riêu.

– Ủa nhớ bà đâu thích món đó, hồi xưa rủ ăn mà chê tới nỗi không dám rủ lần hai luôn.

– Thì tự nhiên thèm. Với lại hồi xưa e dè bày đặc chê thôi.

Thiên khoắt tay ý kêu tôi lên xe, tôi cũng lên xe rồi hai đứa đi ăn bún riêu. Tới quán thì tôi ăn tới tô thứ 3 thì Thiên nhìn tôi lắc đầu.

– Bà thành heo hồi nào vậy ?

– Tui là người mà.

– Ăn tới ba tô trong khi tui mới có một tô còn chưa xong.

– Tại ông ăn chậm.

– Thôi thôi ăn nhanh đi rồi đi học.

– Biết rồi.

– Ê mà chiều nay sao ?

– Sao là sao ?

– Thằng Chem đó, tính hit ra sao ?

– Cho đi xe khách VIP tới mà đi cứu thương về haha.

– Chiều tui chở bà đi.

Tôi ừ rồi ăn nốt tô bún. Ăn xong Thiên tính tiền rồi hai đứa tới trường. Trên đường tới trường, tôi và Thiên đã gặp một cảnh tượng kinh khủng, kinh khủng đến nỗi Thiên phải dừng xe lấy tay che mắt tôi lại, đó là cảnh Yong đang hun Như giữa chốn đông người.

– Đừng nhìn, không có gì hay họ.

– Đi thôi, ông dừng lại làm gì vậy ?

Thiên nghe tôi nói thì tiếp tục đạp xe tới trường. Giờ phút này trong đầu tôi cứ lãng vãng mãi câu nói của hắn.

” Anh hứa sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Như…”

” Anh hứa sẽ cắt đứt quan hệ với Như…”

” Anh hứa sẽ cắt đứt với Như…”

” Anh hứa…”

” Anh hứa…”

Hứa cái quần què, toàn lũ nói được không làm được, không làm được thì ngay từ đầu đừng có hứa, *chửi thề* … không muốn nói chuyện thêm câu nào cũng chẳng muốn nhìn thấy bản mặt đó nữa, Yong sao chổi tốt nhất nên chết ở đâu luôn đi cho rồi. Tôi tức mà mắng thầm trong lòng, toàn bộ sự thô tục rất muốn lôi ra mà chửi hắn.

Vào trường, thấy Yong thì tôi né như né người nhiễm êpôla. Thấy hắn hình như muốn nói chuyện với tôi mà tôi lại né như vậy thì hắn cũng khó gặp. Lúc hắn tỉnh dậy và xuất viện tôi không thèm hỏi thăm hắn một lời, hôm nay tính lên hỏi hắn ra sao rồi mà gặp cảnh đó tôi phát điên lên được, hận là không có thứ gì để tôi đánh cho hả giận.

Lúc ra chơi, đi tolét xong vừa bước ra đã bị hắn kéo ra phía sau nhà thể dục.

– Nói chuyện với anh.

– Mình không có gì để nói.

– Lúc sáng không phải như em nghĩ…

– Em chẳng có nghĩ gì.

– Vậy sao em né tránh anh ? Hôm qua anh nằm viện cũng không ở lại chăm anh, lở anh có gì thì sao?

– Anh có gì thì đâu có đứng đây mà * beep* với em ?

– Em đừng có chửi thề.

– Em thích, miệng của em.

– Em đừng có quá đáng, sáng anh thấy em vừa ăn cười nói vui vẻ với thằng nhóc đó anh không nói gì mà em còn thái độ với anh.

– Ai mượn không nói gì, mà chẳng phải anh vừa nói đó sao ?

– Em…

– Em sao ? Anh muốn làm gì làm, em với anh đâu có liên quan gì nhau.

– Anh là chồng em.

– Chưa cưới.

– Là ba con em.

– Em không cần.

– Em không cần nhưng con nó cần có ba. Sự thật anh là ba nó không thể thay đổi.

– Mặc xác anh.

– Vậy nghe anh giải thích chuyện lúc sáng được không ?

– Chẳng có gì hay ho để nghe.

Tôi bỏ chạy về lớp, không phải tôi không muốn nghe mà là tôi sợ khi nghe rồi không còn đứng vững được nữa mà ngã ngay xuống đất, sợ phải nghe điều mình không muốn nghe. Bất kỳ ai trong lúc yêu thương nhất mà bị lừa dối luôn như vậy, chuyện rành rành ra trước mắt nhưng không đáng sợ bằng nghe lời nói dối của đối phương.

Vậy là cả buổi học ngồi thẫn thờ, suy nghĩ mông lung. Hết giờ học, ra cổng trường đợi xem có ai đèo về không, thì lại gặp Như. Cậu ấy hình như rãnh rỗi lắm thì phải, thấy Yong ra là chạy ngay lại nắm lấy cánh tay Yong. Tôi thấy ghét nên bỏ về luôn không cần ai đưa đón gì hết. Thiên chạy theo kêu lên xe nhưng tôi nhất quyết không lên nên Thiên về trước.

Về tới nhà thì chẳng có ai, vứt bừa đôi giày với balo ra sàn nhà đi vào lục tủ lạnh xem có gì ăn. Đồ ăn thì có nhiều nhưng tôi không biết nấu. Đành nấu mì gói ăn thôi.

Ngồi nhăm nhi từ từ, vừa ăn vừa xem Yan tới 12 giờ mấy mới ăn xong, lại về phòng onl facebook, vào trang cá nhân của hắn xem thế nào thì thấy bà thím Như đăng hình có tag hắn vào, hình hai người chụp cùng nhau cười rất tươi, stt là ” 23353 ❤” nó có nghĩa là “Emyêuanhnhiềulắm”.

Đáng ghét, như này còn muốn giải thích gì nữa. Lừa người thì có, đừng hòng nói chuyện với ta nữa, mi biến đi tên Yong thôis tha. Tức quá mà, block nick hắn tắt facebook mở nhạc nghe đi ngủ trưa, lấy sức chiều đi xả street. Nhỏ Nhi đợi sẵn bên võ đường rồi, chỉ đợi Thiên qua rước là Ok.

4 giờ 47 phút chiều.

– Alô…

– Chúc mừng sinh nhật Bum khùng.

– Cám ơn, tao đang ngủ.

– Dậy đi, tao đang ở võ đường nè.

– Mấy giờ rồi ?

– 4 mấy rồi. Nhanh đi tao đợi đó.

Nhỏ Nhi tắt máy, tôi lồm cồm bò dậy nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời còn nắng chói. Đi tới tủ đồ lấy ra bộ võ phục đi tắm rồi thay ra. Bộ đồ võ trắng tinh với cái đai… màu trắng cũng tinh như bộ đồ.

Tôi không thích nhìn thấy bộ đồ trắng tinh xinh đẹp của tôi bị màu đen làm cho xấu đi nên xin thầy, à không… là năng nỷ dữ lắm thầy mới cho tôi đeo đai trắng mà đi luyện võ với đàn em. Nhưng điều kiện là phải học xong đai đen mới được đeo đai trắng.

Tắm xong là 5 giờ rồi, tôi tính lấy xe đi thì Thanh Thiên bấm chuông cửa, tôi biết Thiên qua chở tôi tới võ đường nên đóng cửa cẩn thận rồi đi ra. Thiên đi xe máy, đi xa nên đi xe máy đi xe đạp mà đạp qua 2 cái cầu chắc cắn lưỡi quá.

Rất nhanh đã đến võ đường, chỉ có mình nhỏ Nhi ở đó, nhỏ đang tập một mình với bao cát trong góc.

– Chưa ai tới hết ?

– Ừ, chút tới giờ á.

– Lâu, biết vậy tao ăn uống rồi từ ra.

– Thiên đi mua đồ ăn đi.

– 2 bà ăn gì ?

– Ê tui thèm mì xào, mày ăn gì Nhi?

– Giống mày đi.

– Ừ, Thiên chạy ra chỗ gần trường mua mì xào đi, 2 phần mì trứng nha.

– Biết rồi, mua chỗ cũ chưs gì !

Thiên nhanh chóng chạy đi mua mì, tôi thì cùng nhỏ Nhi vừa tập vừa nói chuyện.

– Lát xử thằng Chem xong tao đi mua bánh kem cho mày.

– Cám ơn. Sáng tao thấy thằng Yong hun con Như.

– Tán chết nó liền.

– Thằng Yong đòi giải thích, mà giải thích gì, trưa tao lên facebook đến thấy tụ nó chụp hình còn úp facebook mà.

– Cái này tao có thấy. Mà tao điều tra ra tin này hay lắm nè.

– Gì ?

Nhỏ Nhi ngưng tập, kéi tôi qua bên chỗ balo lôi ra xấp tài liệu đưa tôi xem.

– Diệp Hồng Như, sinh 21 tháng 6, 17 tuổi 52kg cao 1m60, nhà quận tân phú ba mở công ty nước khoáng… sao ba cái xàm gì đâu không vậy ?

– Đọc hết đi rồi bình luận nha mạy.

– Mày đọc đi, tao mệt quá bông mắt hết rồi.

– Làm biếng thì có, nghe nè. Nữa năm trước quen thằng nào tên Quang, rồi mới đây công ty nhà nó bị phá sản, rồi cũng hết giá trị lợi dụng nên bị thằng Quang bỏ nên quay lại tìm Yong. Nghĩ học, chắc sau khi bị phá sản nên làm gái rồi chứ gì, mày coi nè, hình nó vô khách sạn với trai già trai trẻ trong một đêm mà 3 thằng. Con này trâu bò nhờ.

. . . . . . . . . .

Còn tiếp

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN