Đời Con Gái ! Tin Vào Ai ?
Chương 8
Mấy nay ngày nào cũng trôi qua bình thường như những ngày rất bình thường khác. Sáng chiều đi học, tối ở nhà xem hoạt hình rồi onl facebook, tới chín giờ mấy thì đi ngủ, hai chữ học bài không có trong từ điển hằng ngày của tôi, lười học bài lắm, lên trường tới đâu hay tới đó.
Sáng nay là thứ hai, như thường lệ thì mỗi lần ra khỏi nhà là gặp hắn chạy ngang qua nhà tôi cùng với Thiên Long. Nhưng hôm nay khác, hắn không chạy ngang qua mà đang ngồi trên chiếc đạp điện ngay trước cửa nhà tôi
– làm gì đây vậy ?
– đợi.
– chi?
– nói chuyện.
– chẳng có gì để nói.
– có, bữa anh thấy em vào bệnh viện phụ sản ?
Tôi giật mình khi nghe hắn nói vậy, mà lại đang đứng ngay trước nhà mình nữa chứ, để mẹ biết chắc đến nhà cũng không được lếch vào dù 0,00…01mm quá.
Tôi tròn mắt nhìn hắn, kéo hắn đi chỗ khác, vậy mà hắn giữ tôi lại.
– anh chở, nay nghỉ chào cờ đi, ra trà sữa nói chuyện.
– ừ, nhanh đi
Tôi ngay và lập tức nhảy lên xe Yong ngồi, thế là hôm nay cúp tiết đầu rồi.
. . . . . . . . . .
Ngồi trong quán trà sữa, 2 đứa ngồi đối diện nhau, 4 mắt nhìn nhau không nói gì, lâu lâu hắn lại dờm xuống bụng rồi lại nhìn vào mắt tôi. Cuối cùng tôi vẫn không chịu nỗi mà lên tiếng trước.
– có gì nói ?
– đi bệnh viện phụ sản làm gì ?
– anh theo dõi em hả?
– anh đi ngang thấy em vào đó, dô đó làm gì ?
– khám thai.
Lúc này tôi mắc cười lắm, nhìn cái mặt hắn tếu lắm cơ, mặt trắng bệch hà, chắc máu dồn rồi đông cứng hết ở cổ rồi chứ gì.
– em có em bé rồi hả?
– không có.
– em đang dỡn kiểu gì vậy ?
– em đâu có giỡn, em nói thật mà.
– vậy e đi bệnh viện phụ sản làm gì ?
– đã nói là đi khám thai mà.
– cái đó mà không giỡn hả, đi bệnh viện phụ sản khám thai mà hỏi lại nói không có thai là ý gì, em trêu anh ?
” Đúng vậy tui muốn trêu chú đó thì sao nào ?” Tôi muốn nói những lời này cho hắn nghe lắm, mà nhìn hắn lo sợ như vậy là đủ hả dạ rồi. Ai biểu làm tui buồn cả tuần làm chi. Tựa ghế nhìn hắn một hồi mới cười nhe răng, nói lời yên tâm cho hắn.
– sợ có em bé, đi khám xem có em bé hay không.
– vậy là không có ?
– ừ.
– không nói sớm làm muốn đứng tim.
– nói rồi mà không nghe.
Mặt hắn thấy rạng rỡ ra hẵn, đúng là con trai ăn xong rồi bỏ chạy. Tôi nghĩ không biết lúc cưới chồng sẽ như nào, chắc ăn vụng suốt ngày…
– đừng gặp nhau nữa, xem như không biết nhau nha.
– lí do ?
– Đối với cái loại đàn ông dám làm mà không dám chịu còn đáng khi bỉ tội nghiệp hơn những thằng bị đổ vỏ cơ, biết sao không, khinh bỉ là chắc chắn rồi, còn em tội là tội cho nó sống không yên với miệng đời, chơi mà không chịu. Loại người đó em không muốn liên quan tới.
Nói xong tôi bỏ đi luôn không đợi hắn nói thêm chữ nào. Chẳng biết sao lúc này tôi lại nói vậy, mà suốt từ bữa hắn mất tích tới giờ tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về đứa bé mà hắn bế với người con gái xinh như búp bê ngồi trong chiếc toyota đó, và cả việc lúc hắn ‘mất tích’ đã làm gì và ở đâu.
Đột nhiên hắn chạy ra kéo tôi lại, đẩy tôi ngồi lại chỗ ngủ, nhìn tôi bằng ánh mắt……. xin tiền.
– đừng nhìn em bằng ánh mắt xin tiền.
– ai đòi tiền em, nảy em vậy là ý gì ?
– vậy đó.
Tôi đáp gọn, đứng dậy đặt 10k trên bàn rồi đi vào trường.
. . . . . . . . . .
Giờ ra chơi, tại chỗ cũ, trong lúc từ căn-tin về lớp với một đống bánh ngọt và kẹo trong tay thì tôi lại bị chặn đường, người chặn đường không ai khác mà chính là mấy thím lớp trên hôm nọ.
Tôi biết lí do lại là tên Yong chết dẫm kia nữa mà.
– hôm nay tao thấy Yong chở mày đi học.
– hạnh phúc quá ha !?
– lần trước tao cảnh cáo bằng cái tát mà không sợ hả ?
Tôi nhớ như in từng câu bọn này nói, vì lời nói rất khó nghe đấy. Xem ra lần này phải động tay động chân thật rồi, bị đánh mà không đánh lại thì chẳng phải ngu sao.
“Chát… bốp…”
Chết tiệt, lũ phỉ bọn nó dám tát tôi, còn đánh vào đầu rồi dựt mất bánh kẹo của tôi, lần trước tát một cái tôi còn nhịn, giờ đang bực nhịn hết nỗi rồi. Con người đến lúc nào đó sẽ đến giới hạn của mình mà bộc phát ra.
Tôi đưa tay, tát cho đứa vừa tát mình một cái, lực khá mạnh nên nó xém ngã sang bên, vì đang giận mà, dù sao cũng có thứ để trút giận ngu sao không trút, hậu quả tính sau.
Tát chị ta xong, tôi lại liên tưởng đến mấy phim hành động hay phim chưởng mà đánh bọn họ, lấy tay đấm mạnh vào bụng rồi nắm tóc giựt mạnh cho chị ta ngã xuống, đạp đá mạnh hết sức có thể, đánh chị ta tới tấp luôn.
Còn ba người kia thì có dám nhào vô đâu, chắc sợ bị đánh lây chứ gì. Đánh hồi hả dạ mới thôi, trước khi đi buông lại cho mấy thím một câu :”Đừng chọc em lúc không vui, im lặng không có nghĩa là không biết gì, để em yên.”.
Còn tiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!