Đợi Gió - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Đợi Gió


Chương 23


Lúc chuẩn bị quay trở về, cô đi chọn quà mang về cho mấy người bạn, Lâm Giáng đi dạo đến một cửa hàng thủ công, cô nhìn trúng một cái bookmark bằng gỗ, lúc định cầm lên ngắm kĩ thì có người nhanh chân đến trước.

“Đẹp quá.”

Người đó cười, mái tóc đuôi ngựa được buộc lên cao.

“Nhường cho tôi đi, tôi thực sự rất thích nó.”

Không phải là Trình Vân Xuyên thì còn ai được nữa.

Lâm Giáng nhớ đến một câu thơ: Ninh kỳ thử địa hốt tương ngộ, kinh hỉ mang như đoạ yên vụ.*

*Ninh kỳ thử địa hốt tương ngộ, kinh hỉ mang như đoạ yên vụ: Tạm hiểu “Dịp may bỗng gặp nhau nơi này, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng như gặp nhau trong cõi sương khói mênh mông.”

Nửa tiếng sau, trong quán Starbucks bên cạnh, hai người ngồi mặt đối mặt với nhau.

“Hình như từ sau khi hoàn thành kỳ thi nghệ thuật trở về trường, tôi không gặp lại cậu nữa.” Hai tay Lâm Giáng chống trên cằm.

Trình Vân Xuyên đang nghịch chiếc bookmark vừa mua được, cười: “Lúc đó bị từ chối quá thảm nên muốn tập trung vào việc học hành, thi đại học xong thì tính tiếp, nhưng sau khi ngừng lại một khoảng thời gian như vậy dường như tôi không còn thích cậu ấy đến thế nữa.”

“Cậu đến đây chơi cùng ai vậy?” Lâm Giáng “Ồ” một tiếng, không biết đáp lời cô ta như thế nào, dứt khoát chuyển chủ đề.

“Tôi cùng với một đám bạn học đăng kí đi theo đoàn, không ngờ trừ bọn tôi ra thì những người còn lại toàn là các ông bà trung niên, nhưng chẳng còn cách nào khác, để tiết kiệm tiền mà.” Trình Vân Xuyên cười, lại chuyển về chủ đề cũ, “Bây giờ cậu đối với cậu ấy… ừm, vẫn còn thích à?”

Lâm Giáng không ngờ cô ta lại hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, cô chỉ đành mỉm cười, nở một nụ cười mà chính bản thân mình cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Trình Vân Xuyên nhìn sắc mặt cô liền hiểu ngay, cô ta bĩu môi: “Lần đó ở phòng phát thanh thật sự xin lỗi cậu.”

Lâm Giáng sững người nhớ lại chuyện lúc đó, gượng gạo cười, nói: “Không sao, dù sao thì sau này cũng sẽ chẳng còn liên hệ gì với cậu ấy nữa.”

Ánh mắt Trình Vân Xuyên sầm xuống: “Nói thật lòng tôi có chút tò mò, cậu thích cậu ấy từ lúc nào vậy?”

Câu hỏi này thật sự có chút khó, tâm trí Lâm Giáng bay xa, mắt cũng không kìm được mà híp lại, có thể là thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng có thể là cái nhìn thứ hai, cái nhìn thứ ba, nói tóm lại chính là đã thích rồi.

Cô nói: “Không rõ lắm.” Lại hỏi, “Còn cậu thì sao?”

Trình Vân Xuyên cười, lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Giáng xem: “Cậu nhìn này, lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy ở cửa hàng tiện lợi, từ lúc đó đã bị vẻ đẹp trai của cậy ấy thu hút rồi, khi đó còn chưa biết cậu ấy là ai nên liền dùng tài khoản phụ đăng bài tìm cậu ấy trên Tieba, sau khi tìm được còn sợ người khác sẽ giành với tôi nên liền xóa bài viết đi.”

Lâm Giáng nghe vậy, trong đầu vang lên một tiếng nổ đùng, tim cũng đập chệch mất vài nhịp.

Cô còn nhớ bức ảnh ấy.

Chất lượng ảnh rất mờ bởi vì chụp lén, cậu nam sinh ấy chỉ lộ ra khuôn mặt mơ hồ, trừ sống mũi cao ra thì chẳng nhìn thấy gì khác, nhưng đường nét gương mặt thì đúng là rất đẹp trai.

Nhìn qua cửa sổ bẳng kính, gió thổi khiến áo quần của mọi người bay lên, hàng người muôn hình muôn vẻ băng qua đường, nhìn vô cùng thoải mái.

Lâm Giáng nhìn ra bên ngoài, dường như bị sự an lạc của nhân gian thu hút, mất hồn rất lâu.

Thảo khôi xà tuyến, phục mạch thiên lý.*

*Thảo khôi xà tuyến, phục mạch thiên lý: Tạm hiểu “Chỉ những việc mơ hồ, lặp đi lặp lại.”

Cô cười thầm thế sự hoang đường.

Kỳ thi đại học quả thực tàn ác.

Cố Tường đỗ vào một trường loại hai ở Trường Sa, còn Vương Giai Thiến vẫn học ở Thanh Thành, hai người một nam một bắc, vậy mà thi xong thực sự chia tay luôn.

Nhưng cũng có chuyện tốt, Lý Khải vừa tốt nghiệp một cái liền tỏ tình với Lý Na, hai người điền cùng một nguyện vọng rồi cùng nhau đến đông bắc.

Trong số những người còn lại, Hà Lai đến Vũ Hán, Thẩm Yến thi rất tốt, đúng như ý nguyện đỗ vào trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật Tây Nam, cậu đến Trùng Khánh.

Mà Lâm Giáng cũng đỗ vào Đại học Truyền thông Z, đến Chiết Giang.

Đám người bọn họ cũng giống như một chòm sao, phân tán khắp phía đông tây nam bắc.

Trước khi đến trường đại học để nhập học, mọi người trong lớp tổ chức một buổi tiệc cảm ơn các thầy cô giáo, rượu quá tam tuần, Hà Lai kéo Lâm Giáng ra ngoài hít thở.

Hôm đó Hà Lai uống chút rượu, đôi mắt như có một lớp sương mù, cô tựa cằm vào vai Lâm Giáng nói: “Lâm Giáng, mình buồn quá.”

Lâm Giáng trầm mặc vỗ vỗ vai cô.

Nước mắt Hà Lai lách tách rơi ướt vai Lâm Giáng, giọng cô ấy cũng nghẹn ngào: “Có lẽ mình không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa rồi.”

Tim Lâm Giáng thắt lại, cô lập tức hiểu ra chuyện gì.

Cô chỉ nghe Hà Lai tiếp tục nói: “Thực ra mình có thích một người.”

Lâm Giáng giữ cho tinh thần ổn định, nói: “Ừm.”

Hà Lai đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Lâm Giáng, có chút nghi hoặc: “Cậu biết đó là ai sao?”

Lâm Giáng cúi đầu, chậm chạp nở một nụ cười: “Cậu không muốn nói thì mình sẽ không biết.”

Nói xong, hai cô gái nhìn nhau, cứ nhìn mãi như vậy rồi cả hai cùng bật cười, Hà Lai ôm Lâm Giáng không chịu buông ra, hỏi cô: “Lâm Giáng, cậu nói xem sau này chúng ta còn gặp được nhau không?”

Lâm Giáng vỗ về lưng Hà Lai, hết sức chắc chắn: “Đương nhiên là có rồi.”

Kỳ thực khoảnh khắc bước ra khỏi phòng học lần cuối cùng, mọi người trong lớp đều cam chịu gục ngã, có những người thực sự sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng vẫn có những người không quan tâm rằng có gặp lại hay không, dù cho cách xa ngàn dặm vẫn như đang ở ngay bên cạnh.

Ngày hôm ấy sau khi kết thúc, một hàng người trong lớp muốn đến KTV, Lâm Giáng không đi cùng mọi người, Thành Minh Hạo hẹn cô cùng ăn cơm, cô nghĩ ngợi một lát nhưng không từ chối nữa.

Tối đó, Lâm Giáng nhìn thấy Thành Minh Hạo ánh mắt liền sáng lên.

Cậu ta lại nhuộm tóc, màu vàng kim, lại còn uốn quăn, cực kì không hợp với khuôn mặt non nớt dễ mến của cậu ta, nhưng dường như lại càng làm cho cậu ta trở nên đáng yêu hơn.

Thành Minh Hạo vẫn rất thích cười: “Tuần trước nhà cậu mời mẹ tôi ăn cơm, tôi vốn muốn đi theo nhưng mẹ tôi sống chết không đồng ý, còn suýt chút nữa đánh cho tôi một trận.”

Lâm Giáng bật cười: “Lần trước ăn cơm cùng cô Thành còn nhắc đến cậu đấy.”

“Còn chưa kịp chúc mừng cậu đỗ vào Đại học Truyền thông Z.” Thành Minh Hạo nói.

“Tôi cũng chưa chúc mừng cậu thi đỗ Đại học Điện ảnh A đâu, cậu giỏi quá đi mất.” Lâm Giáng thật lòng bội phục.

Thành Minh Hạo vò tóc, nói: “Cũng bình thường thôi mà.”

Hai người lại nói chuyện phiếm thêm mấy câu.

Nói mãi nói mãi, Thành Minh Hạo bắt đầu nói đến sở thích chơi game của cậu ta, Lâm Giáng cầm coca-cola thất thần, ngây người mất mấy giây, cô giả vờ tiện miệng nhưng có mục đích hỏi Thành Minh Hạo: “Đúng rồi, Giang Vi Phong thi vào trường nào vậy?”

Thực ra kỳ nghỉ hè này, Lâm Giáng và Trịnh Bình cũng đã nói chuyện với nhau vài lần, Trịnh Bình hỏi cô thi trường nào, hai người còn nói đến chuyện huấn luyện quân sự, thậm chí là cả mấy chuyện lặt vặt như ở chung với bạn trong kí túc xá, nhưng đều không nhắc đến Giang Vi Phong.

Hôm nay cuối cùng cô cũng hỏi ra điều mình muốn biết, Lâm Giáng hồi hộp đến độ hai vai hơi run rẩy.

May mà Thành Minh Hạo không phát hiện ra điều lạ thường: “Ài, phải nói thế nào đây nhỉ, thực ra đoạn thời gian lúc gần thi cậu ấy rất nỗ lực, nhưng trước đó xao nhãng việc học hành quá lâu nên không đỗ được vào mấy trường top một, sau đó đến Thành Đô nhập học tại một trường top hai.”

Ánh mắt Lâm Giáng đong đưa, cô không tiếp lời.

Bữa cơm sau đó cô ăn mà không cảm nhận được vị gì.

Trước khi đi, Thành Minh Hạo hỏi cô: “Lâm Giáng, lên Đại học rồi chúng ta còn giữ liên lạc được không?”

“Đương nhiên là có rồi.” Lâm Giáng cười. Cô nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung thêm, “Chúng ta là bạn mà.”

Thành Minh Hạo nghe xong nửa câu ánh mắt đang sáng rỡ lại đột nhiên tối tăm.

Cuối cùng cậu ta vẫn chọn cách hỏi ra: “Cậu có người mình thích rồi đúng không?”

Lâm Giáng sững người.

“Nhưng không phải là Thẩm Yến đúng chứ?” Nam sinh lộ ra chút nghiêm túc.

Lâm Giáng hít một hơi thật dài, không phủ nhận.

“Tôi có thể mạo muội hỏi cậu một câu đó là ai không?”

Lâm Giáng mím môi, trầm mặc chính là đáp án của cô.

Thành Minh Hạo ngửa đầu lên nhìn trời cười, sau đó lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đặt vào lòng bàn tay Lâm Giáng.

Lâm Giáng mở ra nhìn, hôm ấy là sinh nhật Cố Tường, là ảnh Thành Minh Hạo chụp cô lúc ở trong KTV, biểu cảm của cô ngây ngốc như một khúc gỗ.

Thành Minh Hạo hỏi: “Sau này chúng ta chính là bạn bè, với tư cách là bạn bè có thể ôm một cái không?”

Lâm Giáng không từ chối, cô không có lý do để từ chối.

Sau khi ôm xong, hai người chúc nhau rồi ai đi đường nấy.

Hôm đó cô ngồi xe buýt về nhà, dựa vào cửa kính xe nghe nhạc của Hứa Tung, “không gì có thể ngăn trở, khát vọng tự do của người”. Hàng người và cây cối bên đường lần lượt chạy qua, Lâm Giáng nghĩ không hiểu rốt cuộc là cô đang lướt qua phong cảnh, hay là phong cảnh đang lướt qua cô.

Lâm Giáng lên lịch sẽ đến Chiết Giang vào ngày 7 tháng 9, hôm ấy sau khi cô lên xe, cô đăng nhập vào tài khoản phụ 38.6 độ C đăng bài viết đầu tiên:

Cậu ngắm núi cao sông dài, không bằng gặp nhau trên đỉnh núi; cậu ngắm biển sao bát ngát, không bằng nỗ lực tỏa sáng.

Cô ý hữu sở chỉ*.

*Ý hữu sở chỉ: Ngoài nghĩa trên mặt chữ thì bên trong còn ẩn chứa một hàm ý khác.

Tối hôm đó sau khi chia tay với Lâm Giáng, Thành Minh Hạo liền đến nhà Giang Vi Phong.

Lúc cậu ta đến trước cửa, Giang Vi Phong vừa hay mới đi trượt ván ở bên ngoài về, anh chỉ thấy Thành Minh Hạo gục đầu cúi gằm mặt xuống đất, thốt ra một câu khiến người khác chấn kinh: “Tôi thất tình rồi.”

Giang Vi Phong đến tủ lạnh lấy ra hai lon bia đi tới, Thành Minh Hạo nhận lấy một lon, không nói hai câu liền uống hết một nửa.

“Cậu điên rồi à? Uống gì mà ác thế?” Giang Vi Phong dùng chân đạp cậu ta.

Thành Minh Hạo dựa người vào thành giường của Giang Vi Phong như không còn luyến tiếc điều gì: “Hôm nay lẽ ra tôi định tỏ tình với Lâm Giáng, nhưng cô ấy cứ luôn nhấn mạnh câu chúng ta là bạn bè, vậy nên tôi nhát gan không dám nói ra miệng.”

Giang Vi Phong không thèm để tâm đến: “Cô ấy nếu thật sự muốn làm bạn cùng với cậu thì đã sớm nói với cậu rồi, cớ gì phải kéo dài tới tận bây giờ.”

“Không đúng, trước kia tôi đã tỏ tình với cô ấy đâu thì làm sao mà cô ấy nói là làm bạn được.” Thành Minh Hạo nghe xong liền ngồi dậy từ giường.

Giang Vi Phong khinh thường hừ một tiếng: “Cậu như thế còn chưa đủ rõ ràng à, cậu như vậy chẳng khác nào Tư Mã Chiêu* thời hiện đại cả.”

*Tư Mã Chiêu: Ý chỉ người có dã tâm vô cùng rõ ràng, lộ cả ra ngoài.

Thành Minh Hạo bĩu môi: “Tôi thấy cậu chắc chắn là tin mấy lời xúi dại của Trình Vân Xuyên thì đúng hơn, có thành kiến với Lâm Giáng, hôm nay người ta còn tốt bụng hỏi đến cậu đấy.”

“Hỏi tôi cái gì?” Con ngươi mắt của Giang Vi Phong khẽ động.

“Hỏi cậu thi vào trường nào thôi.” Thành Minh Hạo nói xong, lại đau khổ uống bia.

Giang Vi Phong nghe vậy thì ngẩn ngơ, nhìn vào nơi nào đó bất động.

Tối hôm ấy, Giang Vi Phong lật trang cá nhân của Lâm Giáng ra xem, sau đó liền xóa nhật kí ghé thăm đi, mất ngủ cả đêm.

Ngày 11 tháng 9 Giang Vi Phong đến Thành Đô.

Trước hôm đi một ngày, Trịnh Bình bận tối mặt tối mũi thu dọn đồ đạc cho anh, bà hỏi Giang Vi Phong: “Con có mang ván trượt theo không?”

Giang Vi Phong đứng một bên sắp xếp quần áo, nghe thấy thế thì nghĩ không buồn nghĩ liền đáp: “Có mang.”

Trịnh Bình lại hỏi: “Kem chống nắng cũng xếp vào cho con rồi đấy, con đừng cậy da mình trắng, huấn luyện quân sự xong đảm bảo biến thành một người khác đấy.”

Giang Vi Phong đáp: “Biết rồi ạ.”

“Đáng lẽ ra định nhét cho con thêm một cuốn băng vệ sinh cơ, trên mạng nói là dùng cái đó làm lót giày trong kỳ quân sự không tồi, nhưng dì cảm thấy con chắc chắn sẽ không dùng đâu cho nên không mua cho con.”

Trịnh Bình cúi đầu cười, có sợi tóc rơi xuống bên mặt, bà thuận tay vén ra sau tai, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người bà khiến bà trở nên vô cùng dịu dàng ấm áp, Giang Vi Phong cũng cúi đầu cười.

Trịnh bình cứ lẩm bẩm: “Kem chống nắng, rễ bản lam*,… nghĩ xem còn thiếu gì nữa không.”

*Rễ bản lam: một vị thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.

Bà vỗ vỗ trán, gọi tên Giang Vi Phong: “Đầu của dì không dùng được nữa rồi, Vi Phong, con cầm điện thoại của dì qua đây, ở trên bàn trà ngoài phòng khách ấy.”

Giang Vi phong không nói gì, đứng dậy đi lấy, vào đến phòng thì đưa cho bà, Trịnh Bình không cầm lấy: “Con mở QQ lên tìm Lâm Giáng, dì nhớ Lâm Giáng có gửi cho dì một cái danh sách những đồ nhất định phải mang theo khi đi nhập học, con mở lên đọc để dì xem đã xếp đủ chưa.”

Ngón tay Giang Vi Phong hơi cứng lại, anh mở QQ lên, trong tim có tia cảm xúc kì lạ đang náo loạn.

Tia nắng chiếu vào trong phòng, anh đi trân chần, tùy tiền ngồi trên tấm thảm trải phòng, dùng bàn phím 26 nhập từng chữ trong tên của “Lâm Giáng”.

Nick QQ của cô rất nhanh hiện lên trên.

Giang Vi Phong nhất thời hít thở không thông, sững người ngồi tại chỗ.

Anh chỉ thấy ghi chú phía sau hai chữ Lâm Giáng, còn có một dấu ngoặc, đó là ID chính thức của cô.

Cô đặt tên ngắn gọn, bên trong còn có thời quang và thâm hải mà anh học không hiểu, đủ để khiến anh không tin trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Anh nhăn mày, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.

38.6 độ C.

Anh nhỏ giọng thì thầm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN