Giống như con mèo nhỏ bị chọc giận vậy.
Anh đỗ xe bên lề đường, thoáng chốc liền nhìn thấy hết biểu cảm của cô, hời hợt nói một câu: “Cậu nhìn tôi chằm chằm thế làm gì?”
Chỉ một câu nói đã khiến Lâm Giáng thu lại vuốt mèo của mình.
Lâm Giáng cực kỳ lúng túng, vội cúi thấp đầu: “Tôi không có.”
Giang Vi Phong nghe xong liền nhàn nhạt cười, nhàn nhã nhìn cô gái trước mắt mình, Lâm Giáng cảm thấy có ánh mắt đang đính chặt lên người mình, chỉ đành ngập ngừng ngước mắt lên nhìn anh.
Nhưng đúng lúc ấy, người đàn ông lại bất ngờ nghiêng người nhướn về phía cô.
Mùi hương trên người anh giống như một tấm lưới đang giam cô lại, Lâm Giáng kinh sợ, tay cứng đờ đặt trước ngực, cô không dám hít thở mạnh.
Sau đó, “Cạch” một tiếng.
Anh tháo dây an toàn của cô ra.
Lâm Giáng hoảng hốt không có dấu hiệu hoàn hồn, Giang Vi Phong lại mở cửa sổ xe ra, tiệm cắt tóc bên ngoài đang phát bài “Thích anh” của Đặng Tử Kỳ, giọng nói của anh bị bài hát át nhỏ: “Tôi quên không nói với cậu, dây an toàn ở chỗ cậu ngồi rất khó tháo.”
Mặt Lâm Giáng nóng như lửa đốt, cô không dám nhìn anh, đưa tay mở cửa xe: “Ừm, hôm nay làm phiền cậu rồi, cảm ơn nha.”
Cô lắp bắp nói từ này vấp từ kia, còn chưa nói xong đã vội xuống xe, nửa câu sau bị chặn mất khi cánh cửa xe khép lại.
Cô gần như chạy khỏi nơi đó, Giang Vi Phong xuyên qua cửa kính xe nhìn bóng cô gái quẹt thẻ mở cổng khu chung cư Hạnh Phúc, trông cô như một con thỏ ướt át đang thục mạng chạy trốn.
Đợi đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, ánh mắt anh mới dời qua nhìn lên bốn chữ “Chung cư Hạnh Phúc” trước cổng tiểu khu.
Anh ngồi trong xe châm một điếu thuốc, rồi lấy điện thoại ra gọi.
“Đưa con bé về rồi à?” Giọng nói của Trịnh Bình truyền đến.
Giang Vi Phong đáp một chữ “vâng” xong, sau đó hỏi: “Hôm qua chẳng phải dì bảo con đến đón sau đó chào hỏi với cô ấy là được rồi, sao hôm nay lại biến thành dì đột nhiên có hẹn, để con đưa cô ấy về nhà thế?”
Trịnh Bình cười: “Dì mà không đột nhiên có hẹn, thì làm sao mà tạo cơ hội cho hai đứa được?”
Giang Vi Phong trầm mặc.
“Con có ý với Lâm Giáng?” Trịnh Bình hỏi.
Giang Vi Phong nhả ra một làn khói, cười: “Vâng.”
“Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên con có việc nhờ dì, dì đoán ngay được là con nhìn trúng người ta rồi.” Trịnh Bình cười, lại hỏi, “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
“Không biết nữa.” Trong xe vẫn còn đọng lại mùi hương nhàn nhạt trên người cô, anh cong cong khóe môi.
Trịnh Bình thở dài một hơi: “Dì ấy à, đầu óc không tốt, chuyện của con với Lâm Giáng mà thành thì dì cũng mừng thay.”
Giang Vi Phong cười: “Còn có một chuyện… con muốn nhờ dì giúp.”
Tiệm cắt tóc bên cạnh đổi sang một bài hát tiếng Anh, ánh mắt Giang Vi Phong thâm trầm, chậm rãi nói ra thỉnh cầu của mình, đầu dây bên kia truyền tới một trận cười vui vẻ.
Lâm Giáng thật sự không hiểu mình đã lên lầu bằng cách nào, cô chỉ biết vào đến cửa liền thở hổn hển, chân cô mềm nhũn.
Cô dựa vào cửa ngồi bệt xuống, đưa tay lên sờ sờ mặt mình, không hề nóng, cô ôm mặt chau mày lại, hồi tưởng lại từng cảnh xảy ra ban nãy, không biết bản thân nên khóc hay nên cười.
Hình như anh đã thay đổi rồi.
Lâm Giáng lắc lắc đầu, cô càng nguyện ý tin rằng là do bản thân mình nghĩ nhiều.
Sau đó, cô cứ duy trì một tư thế đó, ngồi bất động ở cửa rất lâu, cho đến lúc cuộc điện thoại gọi đến đánh gãy sự thất thần của cô.
“Lâm Giáng, mình nhớ cậu chết mất!”
Buổi trưa ba ngày sau đó, Lâm Giáng vừa bước vào một nhà hàng Tứ Xuyên liền bị người phụ nữ sớm đã đến đợi từ lâu ôm chặt lấy.
Lâm Giáng vui mừng không nói nên lời, cười tươi đến nỗi cả mặt đều rúm lại: “Na Na, mình cũng rất nhớ cậu.”
Lý Na và Lý Khải sau khi tốt nghiệp vẫn ở lại Đại Liên, còn Lâm Giáng sau khi tốt nghiệp thì phiêu bạt khắp nơi, mấy lần cô trở lại Thanh Thành đều lệch thời điểm về quê với bọn họ, vì vậy mà tính sơ sơ cũng đã ba năm rồi không gặp nhau.
Lần này hai người họ đột nhiên trở về, còn mang đến một bất ngờ vô cùng lớn cho mấy người bạn cũ.
“Hai người đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi sao?” Lâm Giáng ngẩn người ngơ ngác nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay Lý Na, không nhịn được niềm vui, “Các cậu yêu nhau cũng ngót nghét được bảy năm rồi nhỉ, đúng là từ đồng phục đến áo cưới luôn.”
Nghe vậy, Lý Khải trìu mến nhìn Lý Na, Lý Na dường như tâm linh tương thông cũng ngước mắt lên nhìn Lý Khải, khoảnh khắc ấy thời gian như dừng lại chậm mấy phút.
Lâm Giáng ho khan một tiếng: “Cả một bàn thức ăn còn chưa động thì đã ăn no cơm chó rồi.”
Lý Na không còn dáng vẻ của cô nhóc tomboy lúc trước nữa, cô ấy cười nhẹ, hỏi Lâm Giáng: “Chúng mình dự định tổ chức hôn lễ xong mới đi, cậu đồng ý đến làm phù dâu cho mình nhé?”
Lâm Giáng lại ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là mình đồng ý rồi. Có điều, tốc độc của các cậu cũng nhanh quá rồi đó, đã chọn được ngày lành chưa?”
“Thực ra chúng tôi đã sớm chọn xong ngày rồi, nhưng vì công việc bận quá nên vẫn chưa đi đăng kí kết hôn được, đúng lúc lần này trở lại nên đi lĩnh chứng luôn.” Lý Khải giải thích.
“Đúng vậy, trước khi đến mình cũng gọi điện cho Hà Lai rồi, cô ấy đang ở Hồng Kông, không cách nào về được, nếu không thì mình đã có thêm một phù dâu nữa rồi.” Lý Na cười.
Lâm Giáng cũng cười theo: “Cô ấy chính là một nữ cường nhân, mình muốn gặp cô ấy một lần cũng khó.”
Bữa cơm hôm đó rất vui vẻ, ba người nhắc lại rất nhiều chuyện thanh xuân, nhưng cũng không để tâm tư đi quá xa, ngày đại hỷ sắp đến nên có rất nhiều việc Lý Na và Lý Khải cần phải lo liệu, chẳng mấy chốc hai người họ đã rời đi.
Lâm Giáng bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị cho kênh radio của mình, nên buổi chiều về nhà cũng bận tối mắt tối mũi.
Buổi tối cô có hẹn cùng Vương Giai Thiến và Chu Uyển ăn cơm.
Vương Giai Thiến vừa đến đã thần bí nói: “Đoán xem mình vừa gặp được ai?”
“Ai thế?” Lâm Giáng hỏi.
“Cậu đoán xem?” Vẻ mặt Vương Giai Thiến y hệt như paparazzi vừa chụp được scandal của người nổi tiếng vậy.
“Cố Tường à?” Lâm Giáng cười xảo quyệt, nháy mắt nhìn Chu Uyển, Chu Uyển cũng đã biết đoạn tình cảm kia của Vương Giai Thiến rồi, vẻ mặt cô ấy thể hiện rằng mình đang hóng chuyện.
Vương Giai Thiến chề môi, mặt mày ủ ê đỡ trán: “Chị gái của tôi ơi, cậu có thể đừng đùa nữa được không, mình vừa nhìn thấy Trình Vân Xuyên!”
Lâm Giáng hơi sững người.
Vương Giai Thiến tưởng rằng cô không nhớ được Trình Vân Xuyên là ai, liền cau mày: “Cậu quên luôn cả cộng sự cũ của cậu rồi à?”
“Không phải.”
Ký ức bắt đầu ùa về, phút chốc tràn ngập trong đầu Lâm Giáng, rất lâu rồi cô không nghe thấy cái tên này, đột nhiên nhắc đến khiên Lâm Giáng có chút ngẩn người. Cô tiếp lời hỏi: “Cậu nhìn thấy ở đâu thế?”
“Ở giao lộ phía trước, mình đang đợi đèn xanh thì thấy cô ta cùng một người đàn ông khác sang đường, người đàn ông nhìn rất quen mắt nhưng cách xa quá nên mình không thấy rõ.” Vương Giai Thiến nói.
Mí mắt Lâm Giáng không hiểu vì sao lại giựt liên hồi, cô “ừ” một tiếng, không có cảm xúc gì hết.
Lại nghe Vương Giai Thiến nghiêng người nhỏ giọng thầm thì: “Người đàn ông kia lớn tuổi hơn nhiều so với cô ta đấy.”
Chu Uyển nghi hoặc: “Người mà các cậu đang nhắc đến cũng là bạn học cũ của các cậu à?”
“Đúng vậy, năm đó cô ta còn có một đoạn chuyện ngắn cùng với nhân vật phong vân bên lớp anh em của Lâm Giáng đấy.” Vương Giai Thiến nhướng mày cười.
Chu Uyển bĩu môi: “Vậy mình càng có hứng thú với câu chuyện của Cố Tường và cậu hơn.”
Lâm Giáng không nói gì mà nhìn Vương Giai Thiến, quả nhiên hễ nghe thấy hai chữ “Cố Tường” sắc mặt Vương Giai Thiến liền biến đổi, uể oải không nói chuyện nữa.
Lâm Giáng giải tỏa cảm xúc, nhìn Chu Uyển đang cười hì hì trêu chọc Vương Giai Thiến.
Chẳng mấy chốc cô liền cười trên nỗi đau của người khác, hùa vào cùng Chu Uyển khiêu khích đùa Vương Giai Thiến, nhưng đa phần đều là Chu Uyển nói, cô vui vẻ làm người góp vui.
“Uyển Uyển, cậu đổi màu son rồi à? Đang tô màu gì thế?”
Tâm tư Vương Giai Thiến lập tức bị thu hút bở màu son môi của Chu Uyển.
Chu Uyển cười, nói là mẫu mới của hãng nào đó, Vương Giai Thiến càng phấn khích bảo cô lấy ra cho mình dùng thử, sau đó hớn hở tô một lớp lên môi, còn khen màu son này thật là một chuyện đáng ăn mừng.
Nhưng điều này không quan trọng, ba chữ “đáng ăn mừng” như điểm huyệt vào Lâm Giáng khiến cô bỗng dưng nhớ đến đám cưới của Lý Khải và Lý Na.
Cô bèn đem chuyện này kể cho hai người bạn của mình.
Chu Uyển không quen Lý Khải và Lý Na, nhưng Vương Giai Thiến thì có chút ấn tương, liền nói “ngưỡng mộ” hai người kia.
Cuộc trò chuyện cứ như vậy mà chuyển đến nhắc lại những chuyện thời còn đi học.
Lâm Giáng luôn ngồi nghe, Chu Uyển không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội hóng chuyện bát quái nào hết nên rất kiên trì quấn lấy cô đòi kể chuyện tình cảm của cô ngày xưa. Vương Giai Thiến hận không thể rèn sắt thành thép nói Lâm Giáng chắc chắn không hiểu, cũng chẳng dính dáng gì đến mấy chuyện tình yêu thiếu nữ.
Lâm Giáng nghe xong liền cười.
Cũng đúng, tình yêu thiếu nữ đối với cô mà nói, giống hệt như tên của một bộ phim…
“Bí mật không thể nói”.
Tối hôm đó Lâm Giáng về nhà ở thành Hương Giang.
Lúc về đến nhà có lẽ cũng đã hơn mười giờ đêm rồi, dì Tịnh và Từ Danh Quyên đang cùng ngồi xem tivi trong nhà, còn bố cô thì xuống dưới lầu xem bóng cùng với chú Thẩm.
Lâm Giáng kể chuyện bạn học cũ chuẩn bị kết hôn, không ngờ lại mở ra chủ đề thảo luận cho Lý Tịnh và Từ Danh Quyên, đúng lúc Lý Tịnh nhắc đến việc muốn cho Thẩm Yến đi xem mắt thì điện thoại Lâm Giáng hiện lên cuộc gọi wechat, cô nhân cơ hội âm thầm chuồn về phòng của mình.
Hôm sau Từ Danh Quyên đến nhà hàng từ sớm, Lâm Giáng ngồi nhờ xe của bà khiến Từ Danh Quyên lại nhắc: “Tối hôm qua muộn thế rồi sao cái cô Trịnh kia của con còn đột nhiên gọi điện thoại cho con làm gì? Lại còn bảo muốn đến nhà con ăn cơm, đã thế con có biết nấu ăn đâu.”
Lâm Giáng thắt chặt dây an toàn, cười nói: “Lát nữa mẹ cho con xuống ở đường Hồng Kông nhé, con mua ít đồ ăn mang về.”
“Con còn thân với cái cô Trịnh kia hơn cả mẹ đấy nhỉ.” Từ Danh Quyên hắng giọng.
Lâm Giáng bất lực chỉ biết cười.
Quả thực dạo gần đây Lâm Giáng và Trịnh Bình có thân nhau hơn, Lâm Giáng nghĩ, chắc là Trịnh Bình có duyên với cô thật, hết hẹn đi uống cà phê lại muốn đến căn hộ cô thuê chơi. Hẹn ở bên ngoài thì không sao lại nhất quyết đòi đến nhà làm khách, vẫn là khiến Lâm Giáng không chút phòng bị gì.
Nhưng Lâm Giáng biết tinh thần bà ấy không tốt, nên rất nguyện ý bầu bạn cùng bà.
Ai ngờ Trịnh Bình đến nhà cô chơi xong, ngay ngày hôm sau, Lâm Giáng đang trên đường đến thăm ông nội thì Trịnh Bình gọi điện tới, bảo Lâm Giáng đến nhà bà ấy ăn bữa cơm.
Lâm Giáng có chút kinh ngạc, lại ngại không dám từ chối thẳng, chỉ đành nói dạo gần đây có bạn học chuẩn bị kết hôn nên cô hơi bận, chuyện ăn cơm để sau này lại nói.
Lúc ấy mới áp được chuyện này xuống.
Hôn lễ của Lý Khải và Lý Na tổ chức tại một nông gia lạc* ở ngoại thành.
*Nông gia lạc (du lịch nông thôn): Là những khu du lịch, nghỉ dưỡng dưới hình thức thôn trang dân dã.
Nông gia lạc này rất nổi tiếng, hồi nhỏ Lâm Giáng có theo ông ngoại đến đây một lần, cô nhớ ở sân sau có một suối nước nóng, cách đó không xa còn có một đập chứa nước nhỏ, bên ngoài đập chứa nước cây cối sum xuê tươi tốt, đi vào sâu bên trong là một rừng trúc. Ngoại trừ những du khách đến đây du lịch nghỉ dưỡng, thì còn có cả những người đến đây chụp ảnh quay phim.
Lần này đến tham dự hôn lễ, Lâm Giáng gặp lại không ít bạn học cũ, mọi người cùng ngồi quanh một chiếc bàn nói chuyện trên trời dưới đất, giống hệt cảnh tượng trước kia mỗi khi đến giờ ra chơi, mọi người lại đứng kín hành lang tám chuyện với nhau.
Lúc hôn lễ diễn ra, MC đám cưới hỏi Lý Khải làm thế nào theo đuổi được cô dâu của mình.
Mặt Lý Khải ửng đỏ, nói: “Kỳ thực ban đầu tôi đã yêu thầm cô ấy từ rất lâu rồi, nhưng cứ giấu trong lòng mãi không nói ra, lại không biết phải bày tỏ như thế nào nên chỉ biết tìm cách trêu chọc ức hiếp cô ấy. Sau này trên sân vận động, tôi còn nhớ rất rõ, cô ấy nói “Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi sự ức hiếp của cậu rồi”, lúc đó tôi liền nôn nóng, thế là buột miệng nói “Cậu mơ đi, ông đây nhìn trúng cậu rồi, muốn bắt nạt cậu cả đời đấy”.”
Lời nói đến đó, cả hội trường đều cười ầm lên, Lý Khải vui mừng, lại nói tiếp: “Sau đó cô ấy liền nhéo tai tôi, hỏi “Cậu nói lại một lần nữa xem, là ai bắt nạt ai cơ”, tôi đau đến nỗi kêu a a, bảo, “Là cậu bắt nạt tôi được chưa, chỉ cần được ở bên nhau thì ai bắt nạt ai tôi đều không có ý kiến”, sau đó cô ấy vẫn kéo tai khiến đầu tôi cúi thấp xuống rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn.”+
Vừa dứt lời, Lý Na vội chế giễu: “Ôi trời, sao cái gì anh cũng mang ra kể được thế! Mất mặt chết đi được…” Mặc dù nói vậy nhưng ngữ khí cô lại chẳng có nửa phần trách móc, bởi vì khắp mặt sớm đã giàn dụa nước mắt rồi. Khách khứa trong hội trường đều vỗ tay chúc mừng hai người bọn họ, Lâm Giáng đứng bên cạnh, hốc mắt cũng đỏ lên vì vui mừng.