Anh cố ý nhấc bước chân tiến sát hơn về phía trước. Anh tiến một bước, cô lùi một bước, chẳng được mấy bước cô đã hết đường lui rồi.
Tai Lâm Giáng từ màu trắng chuyển sang màu hồng rồi thành đỏ chót.
Giống như mặt trăng lặn xuống, mặt trời nhô lên vậy.
Tâm trạng Giang Vi Phong tốt hơn ban nãy nhiều rồi.
Thang máy chẳng mấy chốc đã xuống đến tầng một.
Giang Vi Phong đi ra trước Lâm Giáng một bước.
“Ngày kia tôi có thời gian.” Giang Vi Phong đứng vững trước cửa thang máy.
Lâm Giáng hiểu ra: “Cậu chọn địa điểm?”
“Cậu chọn đi, chẳng phải mẹ cậu mở nhà hàng sao? Ai có thể hiểu chuyện ăn uống hơn cậu chứ?” Giang Vi Phong cười.
Lâm Giáng gật đầu, nói: “Vậy, liên lạc sau nhé.”
Giang Vi Phong gật đầu, xoay xoay chìa khóa xe trong tay: “Được, cậu lên nhà đi, tôi đi đây.”
Lâm Giáng chắp tay sau lưng đứng thẳng, ngoan ngoãn chào anh: “Tạm biệt.”
Giang Vi Phong dùng giọng mũi đáp “ừ” một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Lâm Giáng đứng nguyên tại chỗ dõi theo bóng lưng dần dần biến mất trước mắt của anh, tấm lưới vô hình bao lấy cô cũng dần tiêu tan theo hương thuốc lá và vị mưa nhàn nhạt ấy, cùng nhau rời đi.
Có lẽ… trên thế giới này thật sự có con cá, khao khát được sa vào lưới.
Hôm đó là hạ tuần tháng năm.
Chim én hót líu ríu, tường vi nở rộ.
Hai mươi tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Giáng vẫn không quyết định được.
Không phải chọn nhà hàng. Mà là…
Mặc đồ gì.
Cô lưỡng lự rồi gọi điện thoại cho Vương Giai Thiến, Vương Giai Thiến bận bịu việc shop vừa về hàng mới, bởi vì chuyện công việc mà đang cãi nhau với Tần Chiếu, Lâm Giáng cũng không tiện làm phiền cô, nên vội vàng cúp điện thoại, xong rồi lại bắt đầu do dự.
Mãi đến chiều tối cô mới quyết định ra ngoài đi mua sắm.
Người trong trung tâm thương mai rất đông, Lâm Giáng đi từng cửa hàng từng cửa hàng một, cô thử mấy bộ quần áo đều không vừa ý bộ nào.
Nhìn đến hoa mắt chóng mặt, rồi cô bèn đi chọn túi xách. Mấy nhân viên của cửa hàng cao cấp ai cũng y hệt thần đồng, trình độ đánh giá người khác đều là tự học mà thành, chỉ cần liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Lâm Giáng liền biết được cô có thể bỏ ra bao nhiêu tiền, rồi dựa theo đó giới thiệu mặt hàng cho cô.
Cuối cùng Lâm Giáng nhìn trúng một chiếc túi xách màu trắng.
Nhân viên không giấu nổi sự vui mừng cười toe toét đến tận mang tai, nói mắt nhìn của cô tốt, lại giả vờ thuận miệng nhắc thêm một câu: “Tiểu thư, chiếc túi này của cô rất là hợp với một bộ váy liền trong cửa hàng của chúng tôi đấy.”
Lâm Giáng lập tức có hứng thú, theo chân nhân viên đến ngắm váy.
Đó là một chiếc váy dài màu trắng ngà giống hoa pha lê, nhìn từ xa kiểu dáng quả thực rất đẹp, cô bảo nhân viên lấy xuống cho mình mặc thử.
Lúc nhân viên lấy váy xuống, Lâm Giáng tranh thủ đưa mắt ngắm thêm mấy bộ váy khác trong cửa hàng, đúng lúc ấy bên ngoài cửa kính có một người phụ nữ mặc một bộ đồ màu tím đánh rơi chiếc chìa khóa, cô ta cúi người xuống nhặt, lúc ngồi xuống ánh mắt của Lâm Giáng trùng hợp nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ kia.
Sau đó, Lâm Giáng hơi thất thần.
Người phụ nữ kia không nhìn thấy cô, cô ta nhặt chìa khóa trên đất lên rồi bỏ vào trong túi xách.
Nhân viên đứng bên cạnh gọi cô: “Tiểu thư, cô có thể đi thử đồ rồi.”
Nhưng lúc đó Lâm Giáng lại mất hứng rồi.
Cô nói với nhân viên: “Xin lỗi tôi có việc đột xuất.”, rồi quẹt thẻ thanh toán tiền cho chiếc túi xách ban nãy.
Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, người kia đã không thấy đâu rồi.
Cô chăm chú nhìn theo hướng người phụ nữ kia biến mất đến xuất thuần, sau đó đi dạo một chút rồi mới về nhà.
Ngày hôm sau, Lâm Giáng thức dậy thật sớm.
Trước tiên cô vừa cầm điện thoại lướt đọc bình luận ở bài đăng mới nhất của mình trên kênh radio, vừa tìm trong tủ quần áo ra một bộ đồ thật hợp để phối với chiếc túi cô vừa mới mua. Lúc đọc được kha khá bình luận rồi, cô lướt đến một bình luận rất thú vị… “Bây giờ mình sớm đã trở thành một cô gái mặt dày tùy tiện nghe truyện sắc dục, nhưng khi nhớ đến cậu, mình vẫn muốn một lần được mặc một bộ váy trắng cho cậu ngắm.”
Lác đác vài từ, người nói có ý, người nghe có lòng.
Lâm Giáng mặc một bộ váy liền màu trắng cổ điển kiểu Pháp, cổ áo vuông phía trước, để lộ ra xương quai xanh, đằng sau thiết kế thêm một chiếc nơ bướm bên dưới hai chiếc xương cánh bướm của cô, phần còn lại của lưng đều được để trần.
Lần này cô thật sự có dụng tâm, còn cố ý dùng máy uốn tóc tạo hiểu hợp thời thượng.
Trước khi ra khỏi cửa cô còn soi gương chỉnh trang lại, cảm thấy mình lộ liễu quá nên lại dùng máy duỗi thẳng tóc.
Cô cứ như vậy lãng phí biết bao nhiêu thời gian.
Cuối cùng, vậy mà lại trở thành anh đợi cô.
Lúc cô đến điểm hẹn anh đã đang ngồi trong phòng bao rồi, anh đưa lưng về phía cô đang ngồi xem thực đơn.
Cô âm thầm hít thở sâu một hơi.
Đi tới phía anh, nặn ra một nụ cười mỉm: “Tôi đến muộn rồi.”
Giang Vi Phong thu hồi ánh mắt đang đặt trên hình chiếc bánh mousse ở menu, nhìn về phía người trước mặt.
Vạt áo của cô dường như mang theo hương vị của gió, ngửi giống như mùi hương trắng thuần không chút cấm kỵ của nước hoa Givenchy, không lâu trước đây anh từng chụp ảnh cho một tạp chí nước hoa nên có tìm hiểu qua.
Nếu như anh nhớ không nhầm, trong nước hoa có mùi hoa cam, xạ hương và hoa huệ.
Hương thơm ngọt hơn bánh ngọt.
Mà dáng vẻ dày công trưng diện của cô còn khiến người ta khao khát hơn mùi hương kia.
“Chỉ cần cậu đến, thì không tính là muộn.” Giang Vi Phong mỉm cười.
Lâm Giáng nâng mắt nhìn anh một cái, lại giả vờ vô ý cúi thấp đầu.
Lời nói loáng thoáng nghe có chút dễ chịu, nhưng cô chưa kịp nghĩ kỹ, chỉ vì anh ở đối diện lại lên tiếng: “Cậu định mời tôi ăn cái gì?”
Lâm Giáng nghe vậy thì gọi phục vụ mang menu đến.
Cô cầm menu, cô qua loa nhìn một chút rồi lại nhìn anh: “Không biết cậu thích vị gì?”
“Tôi gì cũng được.” Giang Vi Phong vươn vai, ánh mắt lướt qua người cô, lúc hạ cánh tay xuống đặt trên bàn hơi chống lên, một tay chống bên má, một tay nghịch giấy ăn trên bàn.
Dáng vẻ anh như vậy khiến Lâm Giáng nhớ lại thời niên thiếu, có một lần Tết Nguyên đán, cô gặp cả gia đình anh đến nhà hàng của mẹ mình ăn cơm.
Lúc ấy dáng vẻ của anh cũng như vậy, tỏ ra vô cùng lười biếng, dục ngữ hoàn hưu*.
*Dục ngữ hoàn hưu: Câu thành ngữ chỉ những người trong lòng có tâm sự, có điều muốn nói nhưng lại không bày tỏ ra ngoài.
Giống như một câu đố.
Lúc ấy, cô bỗng nhiên gặp được cơn gió, lại cho rằng mùa xuân đang nở rộ, không ngờ rằng anh vốn dĩ là một cơn bão, mang theo sóng biển cuồn cuộn ngất trời.
Nhưng tình yêu của cô không bị nhấn chìm, mà lại như nước gặp nước.
Không một ai hiểu.
Cô cố trấn tĩnh không cho phép bản thân mình nghĩ tiếp nữa.
“Chateau ChBlanc, loại rượu này khá ngon, tôi gọi nhé?” Cô thuận tay vén sợi tóc rơi xuống ra phía sau tai, tìm lại giọng nói của mình.
Giang Vi Phong đổi tư thế chống cằm khác, gật đầu nói: “Tôi không hiểu về mấy loại rượu vang này lắm, cậu chọn là được.”
Lâm Giáng chu miệng, mắt đảo trên menu đồ ăn, thì thầm một mình: “Hôm đó cậu đến nhà tôi ăn cơm, xem ra khẩu vị khá là thanh đạm.”
Giọng nói của cô quả thật là hơi bé, giống như có người quấn lấy vành tai anh thổi nhẹ một hơi vậy, đến nỗi lúc anh nhận ra cả cơ thể liền tê rần lại.
Ánh mắt Giang Vi Phong thâm trầm, chăm chú nhìn cô, biết rõ còn hỏi: “Cậu nói gì thế?”
Đối phương lập tức trả lời lại: “Không có gì.”
Cô đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh gọi món, môi hơi chu lên, hơi nhíu mày suy nghĩ nên gọi món gì, không kịp quan sát phản ứng của anh.
Giang Vi Phong lập tức cười thầm.
“Reng…” Khi mắt anh đang cong lên vì cười, có một âm thanh rung lên.
Đúng lúc ấy Lâm Giáng ngước mắt lên, thấy anh cầm điện thoại lên cười đến mắt mày giãn ra, cô bất động thanh sắc đặt menu xuống, thấy anh đứng dậy nhìn cô: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Cô không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
Lúc bóng anh biến mất ngoài cửa cô còn nghe thấy anh gọi một câu: “Lillian.”
Cô biết, đó là trợ lý của anh.
Ừm, trợ lý của anh thôi mà.
“Tiểu thư, cô chọn món xong chưa ạ?”
Có lẽ do thời gian gọi món quá lâu nên đến cả người phục vụ tính khí tốt cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở cô.
Cô ngây người một chút rồi đọc tên món ăn.
Phục vụ chăm chú ghi chép, đợi cô nói xong mới lên tiếng hỏi: “Cô có muốn gọi thêm đồ ngọt không?”
“Ừm…” Cô gần như không nghĩ ngợi gì, “Bánh mousse đi.”
Sau khi người phục vụ rời đi, Giang Vi Phong mới trở lại.
Đang là buổi chiều, ánh mặt trời lan ra tràn vào phòng bao, xuyên qua rèm cửa chiếu lên những hoa văn tinh sảo, cuối cùng hạ trên bàn và nền nhà, ánh sáng mặt trời cùng với ánh sáng từ chiếc đèn chùm trên trần hòa vào nhau, tỏa ra thứ ánh sáng mong manh phủ khắp mọi nơi.
Anh như được mạ lên người thứ ánh sáng đó, nhàn nhã tiến vào phòng.
Ở chính giây phút ấy, Lâm Giáng nghĩ đến hình ảnh những vị thần.
Nhưng khung cảnh này thực sự có chút hoang đường, thậm chí anh còn chẳng mặc một bộ tây trang thích hợp.
Chiếc áo tay lỡ màu trắng, quần dài màu đen, sơ vin, cùng với đôi giày thể thao sạch sẽ, so với cách ăn mặc của cô hôm nay, cô tinh tế đến mức có chút cổ hủ.
Cô nghĩ đến đây lại cảm thấy phiền lòng, hỏi anh: “Cậu đi đâu thế.” Câu nói chứa sự hờn dỗi mà cô không hề phát hiện ra.
Dường như tâm tình Giang Vi Phong vô cùng tốt: “Có một chuyện vô cùng quan trọng.”
“Chuyện gì vậy?”
Anh nhìn cô, vẫn nở nụ cười như cũ: “Ăn cơm xong rồi nói.”
Lâm Giáng cúi đầu, dùng âm thanh nhỏ nhất mà anh không thể nghe thấy “xí” một tiếng.
Thấy anh ngồi xuống, cô đột nhiên nhớ đến gì đó: “Tôi không biết cậu thích ăn món gì, nên ban nãy tự mình làm chủ rồi, gọi món…”
Màn hình điện thoại của cô sáng lên.
“Xin lỗi, tôi cũng… nhận điện thoại.”
Lâm Giáng ngập ngừng, “alo” một tiếng, sắc mặt dần dần trở nên u ám.
Cô cúp máy, không đợi Giang Vi Phong hỏi bèn cắn môi, cực kỳ áy náy lên tiếng: “Chuyện đó, bữa cơm này có lẽ không ăn được rồi…”
Cuối cùng bữa cơm không ăn được.
Giang Vi Phong dùng tốc độ nhanh nhất kéo Lâm Giáng trở về khu chung cư Hạnh Phúc, hai người đỗ xe xong, lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu.
Lâm Giáng vừa bước vào hành lang liền kinh sợ, cô kiễng chân bước đến trước cửa nhà, mở cửa ra.
Cô hít một hơi thật sâu.
Lâm Hựu Gia từng hát rằng…
Tôi vẫn luôn lưu lạc, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy đại dương.
Lâm Giáng không biết tại sao cô lại nhớ bên bài hát này, bởi vì rõ ràng trước mắt cô giờ đây, chính là một đại dương.
Vào chính lúc cô còn chưa lưu lạc.
Đúng vậy, căn chung cư mà Lâm Giáng thuê… bị ngập nước.
“Cậu cứ đứng đó đừng nhúc nhích, chụp một bức ảnh gửi cho chủ nhà, tôi vào bên trong trước xem căn phòng ngập như thế nào rồi.” Giang Vi Phong không do dự nhiều, anh tháo đồng hồ đeo tay ra, cùng với điện thoại di động đưa cho Lâm Giáng, tiếp đó liền lội nước đi vào nhà.
Lâm Giáng đứng chôn chân tại chỗ nhỏ giọng gọi: “Này, cậu chậm một chút, cẩn thận sàn trơn.”
Giang Vi Phong nghe vậy bèn quay mặt lại nhướn mày cười với cô ra dấu OK.
Lâm Giáng bị nét tươi cười của anh khiến cho thất thần, sau đó âm thầm mắng bản thân mê trai không đúng lúc.
Lâm Giáng đứng bên ngoài gọi điện thoại, mắt dõi theo Giang Vi Phong đang tiến vào phòng bếp và phòng ngủ, anh nói vọng ra với cô: “Ống nước trong phòng bếp hỏng rồi, trong này toàn là nước thôi, phòng khách cũng có không ít nước, nhưng chưa đến mắt cá chân. Nhưng mà vẫn may, ngoại trừ cửa phòng ngủ của cậu ra thì những nơi khác đều không bị ngấm nước.”
Chẳng mấy chốc anh đã ra ngoài, hỏi cô: “Cầu giao điện nhà cậu ở đâu?”
“Ở bên ngoài phòng, để tôi đi ngắt.” Lâm Giáng nghĩ ngợi.
Giang Vi Phong gật đầu, lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Cấu tạo của căn nhà này rất đơn giản, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh, không gian không được tính là rộng, ít nhất thì cũng nhỏ hơn nhiều so với căn của anh. Nhưng lại ấm áp hơn, rõ ràng đồ đạc trong phòng vừa mới được thay mới, lấy tông màu ấm làm chủ, còn trang trí bằng rất nhiều đồ đạc yêu thích của con gái.
Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn thấy bình hoa được đặt bên bàn ăn, ngây người một lát.
Anh đi tới đó nhìn kĩ hơn, mấy bông hoa đã khô héo không ra hình thù gì nữa rồi, nhưng màu của chiếc dây thắt trên thân bó hoa vẫn chưa nhạt đi, hoa văn trên dây thắt vô cùng đặc biệt, cũng là nguyên nhân khiến lúc đó anh chọn nó.
Không sai, chính là bó hoa mà anh tặng cho cô.
“Giang Vi Phong.” Có người gọi tên anh từ đằng sau, tim anh ngứa ngáy.
Anh quay người, cố gái quả nhiên đã bước vào phòng, ngay trong tầm tay của anh.
“Chỗ hoa đó, tôi chưa kịp vứt đi.” Cô gái đưa mắt nhìn chỗ hoa đang cắm trên bàn, giải thích với anh.
Giang Vi Phong nói: “Tôi biết rồi.”
Anh cái gì cũng đã biết rồi.
“Ban nãy chủ nhà gọi điện thoại cho bên dịch vụ sửa sữa, bên sửa chữa cũng sắp đến rồi, hay là bây giờ cậu cứ về trước đi?” Lâm Giáng nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc.
“Sao thế, tôi ướt hết người rồi, giờ mới nhớ ra là phải đuổi tôi đi à?” Tóc Giang Vi Phong hơi rủ xuống dưới mắt, thần sắc ảm đạm.
“Phí công tôi hôm nay không ăn được cơm, làm tài xế không công cho cậu, lại còn phải chịu khổ lội nước, kết quả còn chưa xong việc đã bị người ta đuổi đi rồi.” Giọng nói anh ủ rũ, không rõ là đang oán trách hay… đang làm nũng.
Lời này lọt vào tai Lâm Giáng, cô càng không biết phải thế nào mới tốt.
Cô cúi đầu, ngây ngốc đứng đó.
Giang Vi Phong cúi đầu vừa hay nhìn thấy lưng cô, trắng bóng trơn mịn, giống như một miếng ngọc, không biết lúc chạm tay vào cảm giác như thế nào.
“Đã có ai từng nói rằng dáng vẻ lúc cúi đầu của cậu rất xinh đẹp chưa?” Giang Vi Phong trầm giọng hỏi cô.
Lâm Giáng bừng tỉnh ngẩng đầu lên, cô đưa tay vuốt vuốt sau gáy: “Có sao?”
“Có đấy.” Giang Vi Phong cười, chống tay tựa người vào bàn ăn, “Không chỉ như vậy, dáng vẻ ngây ngốc của cậu cũng rất xinh đẹp.”
Lâm Giáng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, cô muốn cúi đầu lại bỗng nhiên nhớ đến lời khen anh dành cho cô, nhất thời mất tự nhiên.
Chỉ là vẻ mặt cô vẫn cố tỏ ra điềm nhiên, hỏi anh: “Cậu cũng đọc truyện của Trương Ái Linh à?”
Ai ngờ anh lại hỏi: “Ai thế?”
“Trương Ái Linh viết tiểu thuyết, nam chính trong truyện cũng khen nữ chính như vậy đấy.” Lâm Giáng đáp.
“Vậy sao.” Giang Vi phong gật gật đầu, tỏ ra không hứng thú lắm, lập tức tiếp lời cô, hỏi cô, “Vậy tại sao nam chính lại nói những lời ấy với nữ chính?”
Lâm Giáng nghe anh hỏi như vậy thì thả lỏng không ít: “Nhưng đó chỉ là một lời tỏ tình thôi, lúc đó nam chính có ý với nữ chính, nên…”
Lâm Giáng đang nói, nửa câu sau ngậm lại trong miệng, c.ưỡng bức nuốt vào trong.
Lúc phát giác ra có gì đó không đúng, cô to gan nhìn thẳng vào mắt Giang Vi Phong, khoảnh khắc ấy, cô liền cảm thấy trời đất ngả nghiêng.
Người đàn ông trước mặt, ánh mắt tối sầm đến dọa người, cảm xúc sâu không thấy đáy.
Giống bão cát ở Hoàng Sa, giống như rừng sâu kín gió, như biển sâu đang cuộn trào, tất cả những thứ ấy đều vĩ đại và bí ẩn, nguy hiểm đến cùng cực.
Lâm Giáng lập tức nhấc chân lùi về sau mấy bước, bao nhiêu chuyện cứ ùa về chồng chất hiện lên trong đầu cô kể từ lúc hai người gặp lại nhau cho đến bây giờ.
Trùng hợp? Nhưng chưa từng có ai quy định, sự trùng hợp không được phép an bài.
Giống như đang xem một bộ phim trinh thám, đến cảnh cuối cùng của tập phim thứ nhất, đột nhiên lại có một bước ngoặt, mỗi một chi tiết mỗi một cảnh phim trước mặt đều thuận lí thành chương hiện lên trong đầu, khán giả bừng tỉnh ôm miệng, biết được đáp án.
Vậy mà cô lại muốn chạy trốn.