Cả chặng đường Giang Vi Phong lái xe rất nhanh, Lâm Giáng không ngừng gọi điện thoại cho Trình Vân Xuyên, nhưng không tài nào kết nối được.
Anh và Thẩm Yến đến nơi cùng lúc, sau khi chạy như bay lên trên lầu thì lại không làm cách nào gọi được Trình Vân Xuyên ra mở cửa, Thẩm Yến lập tức xuống dưới lầu tìm người quản lý, vừa mới quay người chạy xuống được mấy bậc thang, Giang Vi Phong đã lùi lại lấy đà sau đó xông tới đạp cửa.
May thay đây chỉ là một tiểu khu cũ nên cửa không được chắc chắn lắm, không cần tốn quá nhiều sức đã khiến chiếc cửa mở bung ra.
Vừa vào trong, chỉ thấy rèm cửa sổ trong phòng đóng kín, cả căn nhà không có một tia sáng lọt vào, còn Trình Vân Xuyên đang co ro ngồi ở góc tường, Lâm Giáng liền chạy tới, đến gần mới phát hiện môi cô ta đã cắn tới nỗi sắp nát ra rồi, cơ thể còn đang run bần bật.
Lâm Giáng ôm lấy cô ta: “Cậu yên tâm, còn có tôi ở đây.”
Trình Vân Xuyên sớm đã mất đi lý trí, chỉ là vẫn một mực giữ vững niềm tin, bướng bỉnh nói bản thân không sao.
Thẩm Yến thấy vậy liền gọi điện thoại cho bố mẹ của Trình Vân Xuyên.
Sau khi mẹ Trình vội vã chạy tới, ba người Lâm Giáng mới chào tạm biệt rồi về.
Trên đường đi, Lâm Giáng nói cho hai người họ quyết định của bản thân: “Bài viết để đăng lên weibo mình cũng biên tập xong rồi.”
Thẩm Yến gần như không nghĩ ngợi gì liền ngăn lại: “Ông ta chỉ đang dụ rắn ra khỏi hang thôi, cậu bình tĩnh đi.”
Nhưng Lâm Giáng lắc đầu: “Mình đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thẩm Yến, mình mới là người bị hại, mình sẽ không sợ đâu.”
Thẩm Yến: “Nhưng mà…”
“Được.” Giang Vi Phong chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự kiên định, anh nở với cô một nụ cười như đang đứng trong gió xuân ấm áp, “Cứ làm như em muốn, chuyện còn lại để anh lo.”
Hốc mắt Lâm Giáng đỏ lên, nói: “Được.”
Thế giới bao nhiêu tỉ người, có người ở nhà cao cửa rộng, có người lại sống dưới cống rãnh hôi hám, nhưng trên đời này ắt sẽ có sự tồn tại song song. Cũng giống như, bóng râm đen tối dưới ánh mặt trời rực rỡ, vết thương bị che giấu dưới lớp váy đỏ tươi.
Trên thế giới còn biết bao người phải gánh chịu vết thương không bao giờ đóng vảy.
Chính vì vậy, đây không phải cuộc chống lại của một người, vậy nên không nên để một người đơn độc chiến đấu.
Ngày hôm đó Lâm Giáng đăng bài lên weibo, cô dùng tài khoản tích xanh làm radio của mình để đăng bài.
Lâm Giáng làm radio được hơn nửa năm, cũng có sức ảnh hưởng, chỉ có điều nhóm fan hâm mộ không ở bên weibo, weibo của cô cũng là dưới sự hỗ trợ của đoàn đội nên mới vừa bắt đầu kinh doanh, chỉ mới đăng được hai lần bản thảo, thế nên khi vừa mới đăng bài không có quá nhiều biến động, một lúc sau Trình Vân Xuyên chia sẻ bài của cô, tiếng mắng chửi lập tức át hết tiếng ủng hộ.
Sau đó Giang Vi Phong lại đăng một bài rất dài lên weibo, công khai quan hệ giữa mình và Lâm Giáng, thuận tiện bày tỏ sự ủng hộ đối với sự lên tiếng của Lâm Giáng.
Lượng fan và số người theo dõi weibo của Giang Vi Phong đã được gần hai triệu rồi, bài đăng vừa mới được up lên, chẳng mấy chốc chuyện này đã leo lên vị trí cuối trong bảng hotsearch, Giang Vi Phong gọi điện thoại cho Cố Tường, một lát sau, hotsearch liền leo lên vị trí thứ tư.
Hành động này chính là đã suy nghĩ kín kẽ, và nhanh như chớp thực hiện xong.
Bài đăng vừa mới up lên chẳng được bao lâu, Lâm Giáng liền nhận được điện thoại của biên tập viên.
Ngành truyền thông mới mong đợi nhất là có biến, nhưng sợ nhất cũng là có biến, chuyện của Lâm Giáng quả thực khiến cho cả đoàn đội phải rơi vào tình trạng bận rộn.
Trước khi đó Lâm Giáng đã nghĩ xong rồi, nếu như bên nền tảng làm khó, vậy cô có thể hủy hợp đồng, sau đó bồi thường thiệt hại và tiền vi phạm hợp đồng.
Còn điện thoại của Giang Vi Phong cũng không ngừng reo lên.
Trương Ích Gia hỏi: “Chú là nhiếp ảnh gia, không phải là Fenqing*! Ân oán trên mạng xã hội thì liên quan gì tới chú?”
*Fenqing: Theo wekipedia, Fenqing, hay còn được gọi là FQ, là viết tắt của cụm từ “Fennu Qingnian” (Thanh niên phẫn nộ/Tuổi trẻ giận dữ). Chỉ những người thanh niên thể hiện tinh thần dân tộc cao độ của Trung Quốc.
Giang Vi Phong nhẫn nhịn, nói: “Sau này em sẽ giải thích với anh.”
Trương Ích Gia nghe không lọt tai: “Đừng, anh làm gì xứng để được nghe chú giải thích? Trước kia cậu đình công không làm việc còn thông báo với tôi, bây giờ cậu chỉ công bố chuyện yêu đương thôi mà đã thành tin tức xã hội luôn rồi kìa…” Trương Ích Gia thở hồng hộc, “Cái khác anh không nói, em trai, chú với cô gái kia mới yêu đương được bao lâu chứ? Người ta yêu nhau bảy tám năm còn chưa chắc đã hiểu tường tận, cậu có từng nghĩ đến việc ngộ nhỡ chuyện đó là giả thì phải làm sao chưa?”
Giang Vi Phong nghe anh ta nói vậy thì siết chặt điện thoại, ánh sáng trong mắt không hề giảm đi, anh mở miệng nói, một chút cũng không chừa đường lui: “Giải tán đi.”
“Gì cơ?” Người ở đầu dây bên kia tưởng rằng mình đang nghe truyện cười.
“Em rút khỏi công ty, một phân tiền cũng không lấy của anh.”
“…”
Cúp điện thoại xong, anh đối diện với đôi mắt toàn sương mù mông lung.
Rõ ràng là Lâm Giáng đã nghe thấy cuộc điện thoại của anh, cô ngập ngừng một chút mới lên tiếng: “Vi Phong, em muốn từ chức, không dạy học ở trung tâm “Ngôi sao chiếu sáng” nữa.”
“Hả? Anh thất nghiệp rồi sao em cũng muốn thất nghiệp thế?” Giang Vi Phong cười hỏi.
“Kệ đi, dù sao thì, anh nuôi em.” Lâm Giáng nhún vai, nói xong lại chu môi, “Không đúng nha, hình như anh cũng sắp không nuôi nổi bản thân nữa rồi.”
Giang Vi Phong bước tới mấy bước, ôm lấy cô, “Hối hận rồi à?”
“Cái này…” Lâm Giáng cười, ngóc đầu ra từ trong lòng anh, cô nhìn Giang Vi Phong: “Vì để thể hiện rằng em không hối hận, em sẽ dẫn anh đến gặp bố mẹ em, thế nào?”
Có lẽ anh đã sớm dự liệu rằng ngày này sẽ tới sớm thôi, vậy nên Giang Vi Phong nghe xong lời này thì không có phản ứng gì quá lớn, anh dùng một tay ôm lấy vai cô, nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay xuyên qua lớp vải áo tới da thịt rồi chạm thẳng vào nơi mạch máu xâu thẳm, giống như anh đang truyền cho cô một cỗ năng lượng.
Anh nói: “Đi thôi.”
Có những lời không cần phải nói nhiều.
Cũng giống như việc nhiệt độ của không khí sẽ khiến con người ta phải tự động chọn độ dày của quần áo, có rất nhiều lựa chọn, hệt như sự thay đổi của các mùa lại thuận lý thành chương đến như vậy.
Giữa đường Giang Vi Phong xuống xe mua quà ra mắt, Lâm Giáng hạ cửa kính xe xuống, mặc cho cơn gió mát lạnh phả vào da thịt, có một chiếc lá của cây ngô đồng Pháp đã ngả vàng một nửa rơi xuống bên cửa xe, lượn lờ sau đó rơi xuống trên đùi cô, lúc này Lâm Giáng mới giật mình nhận ra mùa thu đã đến rồi.
Tiết Bạch Lộ đêm thu, hàng đêm se se lạnh.
Lúc Giang Vi Phong xuống xe không khoác áo blazer mà chỉ mặc lên người một chiếc áo tay ngắn tay mỏng manh, giống như mùa đông thời còn niên thiếu, cô bọc người trong chiếc áo phao vừa nặng vừa cồng kềnh đi qua sân bóng, lần nào cũng sẽ nhìn thấy anh mặc một chiếc áo T-shirt hăng hái chạy khắp sân.
Thiếu niên không bao giờ biết lạnh, nhưng khi anh không còn là thiếu niên, cũng vẫn nhiệt huyết không biết lạnh y như xưa.
Nhưng Từ Danh Quyên thì không như vậy, vừa mới đến cửa tiểu khu đã thấy bà khoác một chiếc áo choàng có hoa văn màu đỏ trầm, đang đứng một bên nói chuyện với bảo vệ. Chiếc áo choàng kia là trước đây Lâm Giáng đi Italia đã mua cho bà, theo cái nhìn của những người trẻ tuổi như Lâm Giáng thì dùng chiếc áo choàng đó để chắn cái lạnh của gió mùa thu là còn quá sớm.
Hình như Từ Danh Quyên hôm nay cố ý ra đây để đón hai người bọn họ, vừa thấy Lâm Giáng từ xe bước xuống, bà liền từ phía xa đi tới, lúc nhìn thấy Giang Vi Phong đang cầm hộp quà, Từ Danh Quyên liền lên tiếng trách cứ: “Đến thì cứ đến thôi, còn tốn kém như vậy làm gì?”
Nhưng trong lòng Lâm Giáng biết, sâu trong tim Từ Danh Quyên đang che giấu nụ cười, bởi vì ban nãy bà tới gần rồi, cô liền nhìn thấy trên mí mắt của Từ nữ sỹ, người mà từ trước tới nay không bao giờ trang điểm ở nhà mà hôm nay lại cố ý tô một lớp phấn mắt.
Lên tới nhà mới phát hiện, người rất coi trọng việc Giang Vi Phong lần đầu tới nhà không chỉ có một mình Từ Danh Quyên, mà Lâm Vĩ và ông ngoại cũng đang sục sôi khí thế đứng trong nhà bếp nấu ăn, lúc hai người họ lên tới nơi vẫn chưa nấu xong, còn ông nội thì đang ung dung thong thả bày bát bày đũa, thấy người tới liền chạy vào phòng bếp gọi hai người kia.
Cả một màn này, khiến cho dũng khí không dễ dàng gì có được trong lòng Lâm Giáng ầm ầm sụp đổ.
May mắn thay trong lúc cô còn đang khó khăn không nhích được bước chân, nước mắt chuẩn bị lã chã đứng ở cửa, Giang Vi Phong liền nắm chặt lấy bàn tay cô.
“Mọi người đều ở đây cả rồi à? Vậy con giới thiệu một chút, đây là Giang Vi Phong.” Lâm Giáng miễn cưỡng cười.
“Cháu chào cô chú, ông ngoại ông nội ạ.” Giang Vi Phong chào hỏi từng người một, rồi đưa quà cho Từ Danh Quyên.
“Hai đứa các cháu đến đột xuất quá, chúng ta chưa chuẩn bị được gì, mau vào trong ngồi đi.” Mọi người đều vui vẻ chào hỏi.
Chẳng bao lâu, khắp căn nhà ngập tràn náo nhiệt, mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn, trưởng bối khuấy động bầu không khí, tiểu bối thì hỏi gì đáp nấy, không có mấy lời khách sáo hay để ý tiểu tiết, mà chỉ có chân thành thực sự.
Kiểu náo nhiệt như thế này khiến cho Lâm Giáng bất giác nhớ lại tết âm lịch ngày trước, cả gia đình vây quanh nhau cùng ngắm pháo hoa.
Oanh oanh liệt liệt, hừng hực sôi động, sau đó im ắng dừng lại trong lúc đẹp nhất, mọi điều xán lạn rực rỡ chỉ là cái chớp mắt thoáng qua.
Cũng giống như bây giờ.
Lâm Giáng cắt ngang bầu không khí an nhàn náo nhiệt thường ngày, cô cố gắng làm cho sắc mặt của bản thân không trở nên nặng nề quá, hỏi: “Ông nội ông ngoại, hai người có thể đưa Giang Vi Phong đi dạo quanh tiểu khu được không?”
Mọi người lập tức im bặt.
Ngây người hai ba giây, ông ngoại bỗng nhiên cười, nói: “Được chứ, đúng lúc ao cá trong tiểu khu vừa mới thả thêm cá mới, ông dẫn thằng bé đi xem.”
Sau khi ba người kia rời đi, không đợi Lâm Giáng lên tiếng, Từ Danh Quyên đã hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao lại muốn bảo hai ông cụ đi chỗ khác?”
“Quả thực con có chuyện muốn nói.” Lâm Giáng nghiêm mặt nói, “Nhưng hai người đừng lo lắng, cũng đừng tức giận.”
Từ Danh Quyên liếc Lâm Giáng: “Có bầu rồi à?”
“Ôi trời, không phải như vậy!” Lâm Giáng lập tức phản bác.
“Vậy không sao, không có vấn đề gì to tát.” Lâm Vĩ nghe vậy thì yên tâm cười.
Sau đó Lâm Giáng hít thở một hơi thật sâu, nói: “Bố mẹ, con cho hai người đọc weibo của con trước đã.”
Bí mật mà cô vùi lấp đã gần bốn năm nay đột nhiên bị vén mở, màu xám mịt mù trên trang bìa đã khiến người ta hít thở không thông như vậy rồi, mà bí mật bị chôn vùi kia càng làm cho hai người nghẹt thở hơn.
Từ Danh Quyên và Lâm Vĩ chụm đầu vào nhau, dùng mười phút để đọc hết từng chữ trên weibo của Lâm Giáng.
Lúc hai người hoàn hồn thì sắc mặt đã như tro tàn nguội lạnh.
Lâm Giáng hít thở thật sâu, cuối cùng cũng cũng đem mọi chuyện vẫn luôn như chiếc kim đâm vào người, những thứ khiến cho cô phải lưu lạc suốt hơn hai năm rưỡi, khiến cho cô có nhà mà không dám về, kể hết cho người thân yêu nhất của mình nghe.
Toàn bộ những thứ dơ dáy đen tối, toàn bộ những sự đấu tranh trong lòng cô, lớp ngụy trang hơn một nghìn ngày đêm, cuối cùng cũng bị chọc thủng.
Những chuyện này làm cho sắc mặt của Từ Danh Quyên và Lâm Vĩ trắng bệch, rất lâu sau không hoàn hồn được, qua một khoảng thời gian dài Từ Danh Quyên mới thất thanh kêu lên, đau khổ gào khóc, bà hung hăng đập vào ngực mình, đến nỗi Lâm Giáng và Lâm Vĩ phải ôm chặt lấy bà cũng không cách nào khiến bà bình tĩnh được, cổ họng bà giống như bị xé toạc ra, luôn miệng gọi: “Ôi con của tôi!”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ.
Nhưng lại làm tan nát lục phủ ngũ tạng của Lâm Giáng.
Không biết qua bao lâu, Từ Danh Quyên mới chuyển từ gào khóc thành nức nở nghẹn ngào, bà khóc đến mức lớp trang điểm cũng trôi đi, phấn mắt trôi xuống hốc mắt, lại bởi vì lau nước mắt mà quệt ra khắp mặt, bà cứ giữ khuôn mặt như vậy chăm chú nhìn Lâm Giáng một lúc, cổ họng khàn khàn: “Bố mẹ con sống nửa đời người, tin tưởng vào đạo lý “người đang làm, trời đang nhìn”. Con duy quyền, đấu tranh đòi lại công bằng, việc nên làm thì cứ làm! Nếu như con không làm như vậy, ngược lại mẹ còn xem thường con.”
Viền mắt Lâm Vĩ cũng đỏ hồng, nhưng lúc ngày ông càng kiên định hơn: “Chuyện này chúng ta quyết không được lùi bước cũng không được nhường nhịn! Con cứ yên tâm làm việc cần làm, có chỗ nào cần đến sự giúp đỡ của bố mẹ thì chúng ta tuyệt đối không chịu thua, sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến con!”
Lâm Giáng nghe xong nước mắt liền lã chã khắp mặt.
Sau đó lúc sắp rời đi, Từ Danh Quyên và Lâm Vĩ xuống dưới lầu tiễn hai người.
Lúc ô tô chuẩn bị lên đường, Từ Danh Quyên gọi Giang Vi Phong ra gặp riêng.
Trên đường về Lâm Giáng hỏi anh: “Mẹ em bảo gì vậy?”
Trong đầu Giang Vi Phong nhớ lại cả một đoạn dài mà bà nói: “Lúc nhỏ cô nhìn thấy nó ốm, giờ đây lại nhìn thấy nó phải chịu tổn thương, trước kia cô cảm thấy chỉ cần chăm sóc tốt cho con bé là được rồi, bây gờ mới hiểu được nỗi thống khổ của một người đến cuối cùng vẫn phải cần một người có thể đảm đương gánh vác, bố mẹ và con cái, cũng không thể tránh khỏi việc chia xa…”
Giang Vi Phong l.iếm môi, thần sắc thâm trầm, cuối cùng vẫn chỉ nói với Lâm Giáng câu cuối cùng: “Cô nói, “Vi Phong, bảo vệ con bé cho thật tốt”.”
Lâm Giáng nghe vậy, không kìm được chỉ đành ngước đầu lên ngăn cho giọt lệ rơi.
Cảm xúc quá nhiều, không thể lập tức giải tỏa được, cũng không kịp bộc lộ.
Trong lúc Giang Vi Phong bị Từ Danh Quyên gọi ra gặp riêng, Lâm Giáng nhận được điện thoại của Thẩm Yến, anh nói: “Lâm Giáng, Kiêu Kiêu muốn gặp cậu.”
Vẫn là ba gam màu trắng đen xám vô cùng đơn điệu làm tông màu chủ đạo, ánh đèn vàng ấm áp khiến phòng làm việc của Thẩm Yến tăng thêm vài phần nhu hòa.
Nhưng cũng không thể làm cho bầu không khí lúc này dễ chịu hơn chút nào.
Trương Kiêu Kiêu ngồi bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, thẳng lưng ngẩng đầu, mái tóc đuôi ngựa gọn gàng buộc sau đầu, mí mắt cụp xuống, ánh mắt khinh miệt quét một lượt trên người Lâm Giáng.
Sau đó Trương Kiêu Kiêu nói: “Mấy người ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với chị ta.”
Mọi người rời đi, Trương Kiêu Kiêu nhìn Lâm Giáng, lộ ra nụ cười bệnh h.oạn quái đản: “Nói đi, nói hết một lần cho tôi nghe câu chuyện mà mấy người bịa ra đi.”
Nụ cười của Trương Kiêu Kiêu ngông cuồng, nhưng rơi vào trong mắt Lâm Giáng lại như có chút thê lương.