Đời Học Sinh
Chương 5
Đang bon bon trên đường tôi đánh bạo hỏi:
– Bạn còn nhớ mình không?
– Hờ… bạn là người hôm qua đá vào đầu mình phải không nhỉ?
“Chậc! Sao không nói tôi là người hôm qua bị cô xô lộn cổ xuống ao chứ! ”
– Hôm qua về nhà mình suýt bị cảm lạnh đấy! – Tôi nhắc khéo.
– Cái đó coi như huề nha, bạn đá banh vào đầu mình đau lắm đó, không có mũ bảo hiểm thì chắc không gặp bạn ngày hôm nay rồi – Nhỏ cười lém lỉnh, tay giả bộ xoa xoa đâu làm tôi muốn bật cười thành tiếng, nguôi giận lúc nào không biết.
– Mình nhớ bạn còn chiếc xe đạp điện mà.
– Ừm… chiếc đó bị hư rùi, hôm qua vừa chạy về đến nhà là tắt luôn!
– Cũng tại mình mà chiếc xe bị hư nhỉ?
– Hì… Không sao đâu, đã nói là huề rồi mà!
– Vậy bạn đã đem đi sửa chưa?
– Đã đem đi sửa rồi, khoảng ngày mốt mới lấy được.
Vừa lúc đó trong đầu tôi lại nãy ra một ý nghĩ chết người:
– Vậy ngày mai bạn đi học bằng xe gì?
– Chắc là phải đón taxi như hôm nay thôi, đi xe bus đông người khó chịu lắm.
– Vậy để mai mình chở bạn đi học ha? – Tôi tự tin chốt đáp án.
– Thật không… Chỉ sợ bạn phiền…
– Hì không sao, dù gì cũng vì mình mà xe bạn hư mà, để mình chở bạn tới khi xe sửa xong nhé!
– Ừa… vậy mình cảm ơn trước nha!
Thoáng chốc cũng đã tới nhà nhỏ, nhìn cái cổng cao lêu nghêu mà tôi đâm rùng mình huống hồ chi căn nhà 3 tầng to đồ sộ bên trong nhìn trố cả mắt. Lúc đầu nhìn nhỏ tôi cũng đoán ra vài phần ai ngờ hơn cả sức tưởng tượng.
– … ọc… ọc… ọc… – vừa định đi thì cái bụng phản chủ lại réo lên đòi quyền được ăn làm tôi ngượng muốn chín mặt trước em nó.
– Hì, Cho bạn nè! – Nhỏ rút trong cặp ra một chiếc hộp bên trong có chứa một mẫu bánh kem.
– Đây là…
– Là bánh gato mình làm để ăn sáng đó, bạn mang dọc đường ăn cho vững bụng.
– Ơ… thế ngại quá…
– Có gì đâu, coi như mình cảm ơn bạn đã chở mình về nhà vậy!
Cầm chiếc banh trên tay, tôi cắn thử một miếng thì… chao ôi! Ngon ngất ngây con gà tây, hết sẩy con bà bảy, bá cháy con bò chét luôn, nhất là cái vị sô cô la đắng đắng bùi bùi hết chỗ chê, ôi sao có loại bánh ngon thế này nhỉ.
Thấy tôi đang thẫn thờ cầm mẫu bánh, nhỏ dò hỏi:
– Sao vậy, có ngon không?
– Tuyệt cú mèo luôn!
– Hi! Merci beaucoup…
– Hả… Mẹt gì, cu gì?
– Hì quên… lâu lâu lại nhầm sang tiếng pháp, ý mình là cảm ơn bạn rất nhiều!
– Ờ thì ra bạn là người Pháp à?
– Ừm… lai Pháp thôi, mẹ mình là người Pháp mà!
– À… thôi mình về nhá, mai mình đến đón!
– Ừa… tạm biệt.
Đoạn rồi nhỏ chuẩn bị đóng cổng, tôi gọi với.
– À quên mất, bạn tên gì?
– Mình là Lanna Dương, nhưng gọi mình là Lan được rồi, còn bạn?
– Mình là Trần Đại Phong, cứ gọi mình là Phong!
– Ừ thôi Phong về cẩn thẩn nha, mai gặp!
– Ừ tạm biệt mai gặp!
Tôi khẽ mỉm cười với Lan rồi chạy đi trong 1 tâm trạng hớn hở lạ lùng, nàng chẳng những xinh đẹp, quyến rũ mà cả tên cũng đẹp nữa làm tôi cứ mê mẩn tâm hồn. Lúc đó tôi luôn nghĩ mình sẽ có một tương lai sáng lạng nhưng nào biết những rắc rối, mâu thuẫn, máu và cả nước mắt cũng bắt đầu từ đây.
Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, áo quần tươm tất, chỉnh tề rồi rồi phóc lên chiếc xe đạp thẳng đến nhà Lan, sỡ dĩ tôi phải đi sớm là vì nhà Lan nằm trên đường Nguyễn Hữu Thọ rất hay kẹt xe vào buổi sáng nếu không đi sớm phần là vì háo hức quá không ngủ được, lần đầu tiên chở con gái mà.
Vừa đến nhà Lan tôi chợt khựng lại, “Chà hôm qua không dặn Lan đợi trước ở ngoài, giờ bấm chuông lỡ gặp cha hay mẹ Lan thì ngại chết, không biết giải thích sao luôn! ” Chả lẽ:
“ – Con tìm ai đấy?
– Dạ con tìm bạn Lanna ạ, hôm nay con chở bạn ấy đi học.
– Tụi con gặp nhau lâu chưa?
– Dạ mới hôm qua ạ?
– Mới hôm qua mà chở bạn đi học rồi à?
– … ”
Thế mới chết ấy chứ, mới quen hôm qua mà đòi chở người ta đi học rồi, không bị hiểu nhầm mới lạ. Suy nghĩ một hồi tôi cũng đánh bạo nhấn chuông:
– … kính… koong…
– Phong chờ một tí nhé, ra ngay đây!
Ối! Tiên sư, cha mẹ ơi hết cả hồn vía! Tôi giật mình mém quăng luôn chiếc xe vì cái chuông cổng nhà Lan. Thì ra Lan từ trong nhà nói với tôi qua chuông cổng, có thiết bị truyền âm. Cơ mà làm sao Lan biết tôi bấm chuông nhỉ, có cài thám tử theo dõi mình hay gì đây mà. Ngay lập tức tôi nhận được câu trả lời ngay, đó là chiếc camera gần chuông cổng, như thế ai bấm chuông người trong nhà đều biết, đúng là hiện đại thật. Ấy thế mà sau này vì cái chuông đó mà tôi phải lao đao đủ chuyện đấy, thật!
Gần mười phút sau Lan từ trong nhà bước ra với bộ áo dài trắng tinh khôi ôm sát những đường cong tuyệt mỹ làm tôi cứ đứng ngây ra như tượng.
Lan mỉm cười rồi quơ tay qua lại trước mặt tôi chọc ghẹo.
– Nè! Hoàng hồn lại chưa? Nhìn hoài người ta ngại đó.
– Ớ… Xin lỗi tại lần đầu đầu thấy Lan mặc áo dài!
– Hì! Thế mà mình cứ tưởng sẽ bị chê thôi, từ đó đến giờ chưa mặc lần nào mà!
– Không… Sao lại chê được, đẹp thế mà!
– Thật hở? – Nàng tròn mắt.
– Thật một trăm phần công lực luôn!
– Hì! Đi thôi! Kẻo trễ đó!
Hai đứa cười đùa vui vẻ suốt đoạn đường đến trường làm mấy đứa xung quanh cứ nhìn chằm chằm. Vào đến bãi giữ xe cứ tưởng nàng vào lớp trước ai ngờ cũng đợi tôi lên cùng làm đám học sinh trong trường cứ nhốn nháo cả lên, thế là tôi được dịp trổ tài nghe lén của mình:
– Ùi! Nhìn thằng đó kìa, đĩa đeo chân hạc mày ạ!
– Không phải đâu mày ơi, chắc osin của ẻm đó.
– Ừ! Xinh thế mà, có cả khối thằng tình nguyện làm osin đấy chứ!
Tôi nghe mà máu nóng chạy rần rần khắp người.
“Hừ, bố đây đang đi với người đẹp nến bố không chấp nhé, không là bố vả cho vẹo hàm rồi! ”
Ấy thế mà chả hiểu sao Lan cứ mỉm cười mãi, dường như với nàng nụ cười là tôn chỉ sống vậy, rất hiếm khi thấy nàng buồn, chỉ duy nhất cái bữa đón xe là thấy có chút buồn buồn thôi, còn lại thì lúc nào cũng thấy khuôn mặt xin tươi rạng rỡ của nàng cả.
– Chà chà chà! Lại đây chú bảo tý nào! – Thằng Toàn vuốt cằm nhìn tôi cười đểu khi tôi vào chỗ ngồi.
– Gì thế mày, lại xỉa xói gì nữa đấy?
– Đào hoa ghê nhỉ, hôm qua là em Mai, hôm nay là em Lanna, toàn hot girl!
– Ẹc mày đừng nghĩ bậy, chỉ là tình cờ gặp thôi!
– Hời sao cũng được, một lời khuyên chân thành từ bạn bè nhá, đừng có dính dáng đến nhiều đứa con gái!
– Ơ… mày nói sao, tao không hiểu?
– Thôi mày tự trải qua đi rồi biết, chẳng tốt lành gì đâu, trừ khi mày là thằng sáng suốt nếu không thì có mà ở giá con ạ!
Tôi lúc đó còn quá non nớt để hiểu được những lời nói của nó. Mãi cho đến khi ra trường, tôi mới hiểu hết được hoàn toàn lời nói ấy, quả thật là nó già hơn tôi mấy tuổi về khoảng này, chả biết nó ở Đà Lạt làm cái quái gì mà khi chuyển về cứ như là ông cụ non vậy
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!