Đồi Mộng Mơ
Chương 1
Cuối con đường mòn lên đồi là cổng vào khu vườn thú nọ. Cả ngọn đồi vắng tanh. Cả bọn tiến thẳng vào, đi được chừng năm bước nữa thì thấy con đường mòn đổ dốc xuống. Có vẻ như trong lòng ngọn đồi còn có một thung lũng con. Đang tần ngần thì chúng tôi gặp một người mặc đồng phục bảo vệ, ông ta lầm lũi tiến tới rồi cất giọng nhàn nhạt: “Mấy cháu tham quan xong muốn ra ngoài thì đi theo đường này, đừng có quay lại !”. Câu dặn dò của ông ta nghe thật kì lạ. Dường như nó có vẻ là một cảnh báo hơn. Chúng tôi thì không nghĩ nhiều như vậy, lúc đó chỉ hăm hở muốn xem thú mà thôi. Xuống thêm chừng mười mét , chúng tôi bắt đầu gặp chuồng thú, lúc nhúc bao nhiêu sinh vật kì lạ. Cứ cách ba thước là một chuồng. Mỗi con mang một hình dạng kì dị khác nhau , một trục trặc trong dây chuyền của tạo hóa. Cả bọn ban đầu thấy thích lắm, nhưng càng lúc càng thấy rờn rợn. Cái vườn thú này, dường như không phải dành cho người bình thường, vì người bình thường thì xem thú bình thường. Còn những loài quái vật này thì dành cho ai xem. Lúc này tôi mới chợt để ý đến sự vắng vẻ của cái chốn này. Có lẽ du khách người ta cũng cảm thấy như vậy mà không vào xem. Đi được đến chỗ bạch xà hai đầu thì con Châu, lớp phó học tập thốt lên : “Sao Châu thấy lạnh quá à. Lại ơn ớn nữa. Thôi mình quay lại đi”. Cả bọn gần như cùng lúc đồng tình. Nhưng tôi lại nhớ đến lời dặn của ông bảo vệ lúc nãy nên nỏi : “Nãy chú bảo vệ dặn là muốn ra thì đi tiếp, đừng có quay lại mà.” Nhưng bọn nó cãi : “Trời ! Thì đường đi vô được thì đi ra cũng được chứ sao ! Đi tiếp biết tới chừng nào , quay lại lẹ hơn !” Nói ròi cả đám dắt nhau quay lại. Tui thì thấy ngờ ngợ nên quyết định một mình đi tiếp. Xuống tới chuồng trâu ba sừng, tôi cảm thấy mắc tiểu. Cạnh chuồng trâu cũng may có ngay cái WC. Tôi chui vào giải quyết. Đang lúc giải quyết , tôi nghe con trâu bên ngoài gầm gừ. Tự dưng tay chân nổi hết da gà. Tôi nhanh nhanh bước ra thì thấy , khắp trước mặt một màn trắng xóa. Sương mù ở đâu gieo xuống dày đặc và lạnh căm căm. Tôi không khỏi giật mình và sờ sợ. Bây giờ ngay cả hai bàn tay trước mặt nhìn cũng không rõ nữa. Cũng may con đường mòn dưới chân vẫn thấy được. Con trâu sau lưng vẫn tiếp tục gầm gừ, tôi tự nhủ không thể nán lại nữa nên cứ theo con đường mà đi tiếp. Suốt quãng đường còn lại, tôi không thấy được chuồng thú nào nữa vì màn sương quá dầy, cả tiếng thú kêu cũng không nghe được. Không gian bấy giờ chỉ có màn sương và con đường cứ lầm lũi đi xuống tưởng chừng không bao giờ kết thúc. Tôi có cảm giác cái thung lũng này sâu đến vô tận, và bên dưới cái sâu ngút ngàn đó, chứa đựng những thứ quái vật gì. Hoặc giả con đường này dẫn đến lãnh thổ của một con dị thú ác ôn nào đó. Những suy nghĩ đo khiến tim tôi không khỏi đập mạnh. Đi được một lúc , không rõ bao lâu thì tôi cảm giác con đường không đi xuống nữa mà bắt đầu dốc lên. Rõ ràng là thung lũng đã kết thúc. Tôi bắt đầu leo ngược lên đồi. Đi mãi miết trong lo lo sợ sợ chừng mười phút rốt cục tôi cũng lờ mờ thấy được cái cổng ra khu vườn thú. Mừng vì người bảo vệ nói đúng. Tôi nhanh chóng ra khỏi nơi đó. Lúc này sương cũng quang bớt , nhưng cảnh vật vẫn còn mờ ảo lắm.
Vừa ra khỏi vườn thú thì tôi lọt ngay vào khu trò chơi. Lạ thay một nơi chốn như vậy , tuyệt nhiên không một bóng người. Những quầy ném banh , ném vòng , bắn súng… được bày ra nhưng lại không có ai chơi , cũng không ai quản lí. Một cảm giác quạnh quẽ chợt dấy lên làm tôi nuốt nước bọt đánh ực. Đôi cắm đầu đi tiếp. Lúc đó, cách tôi chừng năm thước là ba tấm bia để người ta chơi bắn súng. Ba tấm là hình nhân của ba người phụ nữ ăn mặc khá mát mẻ. Tôi đưa mắt nhìn, chợt , ngay cái khoảnh khắc mắt tôi chạm vào ba tấm bia nọ , ba hình nhân nọ đột nhiên lắc mạnh “lạch cạch , lạch cạch , lạch cạch” , cứ như là có gió thổi vậy , nhưng trên đồi lúc đó tuyệt nhiên đứng gió. Tôi giật thót cả mình , vắt giò lên cổ mà chạy. Chạy không ngừng nghỉ không biết bao lâu thì thấy màn sương trước mặt mở ra , tôi nhìn thấy hồ Hàn Mạc Tử trước mặt. Lòng thở phào nhẹ nhõm vì biết mình đã thoát. Lúc ra ngoài , tôi gặp lại đám bạn lúc nãy thì thấy chúng nhễ nhại mồ hôi. Thằng Cường thì quần áo dơ bẩn bùn đất , tay chân trầy trụa. Tôi hỏi sao thì tụi nó kể lại , lúc chúng quay ngược lên thì đột nhiên sương ập xuống. Cả bọn nháo nhào chạy, thằng Cường vấp ngã , suýt lộn cổ chết. May mà có bác bảo vệ lúc nãy giữ lại kịp. Tôi cũng kể cho tụi nó nghe chuyện tôi gặp phải. Cả bọn lạnh sống. Trên đồi này sao lại có thứ sương mù quái dị đến vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!