Đồi Mộng Mơ
Chương 4
Đêm thứ ba tôi ở Đà Lạt, mọi người tụ tập tại phòng 201 để đánh bài và xem phim. Thằng Quang và thằng Trí vẫn còn hai chai rượu nho. Chúng mang ra mời mọi người. Tôi trước giờ không biết uống rượu là gì, nhưng cũng tò mò lắm, thằng Trí nói rượu nho không như rượu mà mấy thằng cha nhậu uống đâu, rượu nho ngọt , ngon mà tốt cho sức khỏe. Tôi nghe cũng thèm thèm. Nhất là lúc tụi nó khui chai rượi ra, mùi nho chín thơm nồng làm tôi cưỡng không được. Tôi đổ ra một li đầy rồi nốc cạn. Quả thật, rượu này chỉ hơi the the, vị thì ngọt như nước ép. Làm một li rồi, tôi quay về sòng đánh bài. Đánh được một lúc, con Nguyên nhìn tôi thao láo : “Sao mặt mày đỏ như trái gấc vậy ?” . Tôi vẫn chưa nhận ra mình đang bị gì , tôi chỉ có cảm giác đầu óc không được tập trung lắm nên cũng không xác định được con Nguyên đang nói chuyện với ai. Một lúc sau, cả ba cặp mắt còn lại trên sòng cũng nhìn tôi chằm chằm. Tôi chợt quát : “Ê tụi mày làm gì nhìn tau ? Tau có cái gì mà nhìn ? Tới mày sao mày không đi ?” . Vừa quát xong , tôi chợt nhận ra , mình đã say. Bọn bạn tôi cũng thấy vậy : “Thôi mày xỉn rồi kìa ! Mới có một li rượu nho có 4% mà cũng xỉn ! Hết nói nổi ! Mặt như trái ớt rồi. Mày về phòng ngủ đi, tụi tao kiếm tay khác chơi.” Một chút ý thức còn lại của tôi đồng ý với chúng nó, quả thật là tôi rất buồn ngủ và tôi không thể suy nghĩ gì thêm để chơi bài nữa. Thế là tôi lảo đảo ra khỏi phòng 201.
Phòng tôi là phòng 203 , chung với thằng Vũ , thằng Nam và thằng Lê. Lúc về phòng, bọn nó vẫn chưa về, mấy thằng này chắc còn lang thang ngoài tiệm net. Tôi ngồi phịch xuống giường, không còn tâm trí đâu mà bật đèn nữa. Ánh sáng hiu hắt từ đèn đường, từ hành lang và từ căn phòng náo nhiệt 201 kia rọi tới cũng đủ để tôi mờ mờ ảo ảo nhìn thấy được mọi vật. Vả lại bây giờ tôi đang say, mở đèn hay không thì cũng không khác nhau là mấy. Đây là lần đầu tiên tôi biết cảm giác say là như thế nào, cũng hay hay, nhưng cũng hơi khó chịu. Tôi tự cười mình tửu lượng kém khủng khiếp, khiến bọn bạn khinh thường. Nhưng cũng tự nhủ sau này lớn lên, có gia đình, mình tốt nhất là một người đàn ông không rượu chè. Mãi suy nghĩ mông lung, tôi không nhận ra mình đã ngửa xuống giường từ lúc nào. Vẫn chưa ngủ được vì cái đầu cứ ong ong, hai mắt lim dim, lúc mở , lúc nhắm hờ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh như vậy , chợt tôi nghe thấy một tiếng rít khe khẽ. Tiếng này giống như tiếng mà bạn dùng ngón tay ướt, miết lên mặt một cái gương nhẵn vật. Tiếng rít kéo dài chừng năm giây rồi dừng lại. Tôi nghĩ rằng mình tưởng tượng thôi, nên vẫn cứ lim dim ngủ tiếp. Không biết ngủ được bao lâu, bỗng tôi giật mình lần nữa bởi một tiếng rít khác. Tiếng rít lần này khác hoàn toàn với lần trước, nó không như ngón tay miết lên kính nữa mà nghe như là móng tay cào lên trên mặt kính phẳng, tiếng rít rất lớn và rùng rợn khiến tôi gần như tỉnh hẳn, da gà nổi lên. Hai mắt tôi vẫn không nhìn rõ được căn phòng vì luồng ánh sáng hạn chế. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, hồi hộp tìm kiếm thứ gì đã gây ra tiếng động kinh hoàng đó. Lúc này thì tôi hoàng toàn tỉnh táo chứ không say nữa. Tôi chỉ hơi ngờ ngợ mình có đang mơ hay không, nhưng cảm giác này sao mà quá thực. Ngay cả cái lạnh đang tràn tới, cũng rất thực. Nhiệt độ trong căn phòng bây giờ đã giảm hẳn. Tôi nhìn ra phía cửa ra vào, cánh cửa vẫn mở như lúc tôi vào, tôi cố ý để mở để ba thằng bạn còn vô được. Ánh sáng từ phòng 201 vẫn còn hắt tới, nhưng lạ thay, không còn âm thanh đùa vui của bọn bạn nữa. Khách sạn im lặng như tờ. Tôi bắt đầu cảm thấy sờ sợ. Bọn nó đâu hết rồi, chẳng lẽ bọn nó đã bỏ đi hết cả, và khách sạn chỉ có mình tôi ? Câu hỏi đó không khỏi làm tôi run rấy. Tôi lê chân xuống giường. Tôi giật nảy mình khi chân vừa chạm sàn, sàn nhà lạnh ngắt như một tảng băng. Dù đã qua một lớp vớ bọc chân, tôi vẫn thấy lạnh kinh người. Tôi cắn răng đặt chân xuống lần nữa, rồi từ từ hướng ra phía hành lang rồi đi về phía phòng 201. Thỉnh thoảng, tôi quay đầu nhìn ra sau, hành lang kéo dài về phía phòng 208 hôm nọ dài hoắm và đen đặc bóng tối, ánh sáng từ phòng 201 giờ co lại trong một vùng không gian nhỏ xíu. Tôi từ từ tiến gần hơn với căn phòng 201, không một âm thanh, đã gần đến như vậy vẫn không nghe một âm thanh, tiếng nói chuyện cũng không, tiếng đánh bài cũng không, ti vi cũng không, không gì cả. Tim tôi đập thình thịch, mạch máu ở mang tai cứ vỗ thùm thùm. Tôi nuốt nước bọt đánh ực rồi đưa mắt nhìn vào phòng 201. Không một bóng người ! Căn phòng 201 nơi chỉ vài phút trước tôi và lũ bạn tụ tập đánh bài , coi phim. Giờ đây không một bóng người. Đèn vẫn sáng, những bộ bài đã chia và đang đánh dở vẫn đặt ngay tại vị trí của những tay chơi, Hai chai rượu nho đã vơi hơn nửa. Màn hình tivi vẫn mở nhưng không có hình ảnh, chỉ là một màn sáng xanh giật giật và không có tiếng. Tôi nín thở đảo mắt khắp phòng, vừa kinh ngạc , vừa sợ hãi vì không biết những đứa bạn đã biến đi đâu và liệu chúng có bỏ rơi tôi ở cái nơi ma quái này không. Đang suy nghĩ thì chợt một thứ đập vào mắt tôi khiến tôi gần như muốn xỉu. Ngoài cửa sổ bằng kính phòng 201, đàng sau lớp băng nhàn nhạt phủ mờ không thể thấy rõ sự vậy bên ngoài. Một bóng đen in hằn lên đó, một cái đầu tóc dài bay lòa xòa, hai cánh tay dài ngoằng, ốm nhom cứ như chỉ là hai cây xương xẩu, những cái móng nhọn hoắt đang tì lên mặt kính cửa sổ và đang cào ken két lên đó. Tôi hoảng quá, dùng cả hai tay che mồm lại để không phải phát ra âm thanh, nhưng ngay lúc đó, tôi thấy cả người mất hết sức lực và ngã xuống.
Không biết nằm đó được bao lâu, đột nhiên, một bàn tay nắm chặt lấy người tôi, bằng hết sức bình sinh, tôi chống trả quyết liệt, tôi đấm đá liên tục và miệng kêu ú ớ. Rồi chợt tôi nghe tiếng kêu hoảng hốt : “D. mày làm sao vậy ! Tao nè, Vũ nè ! Mày điên hả mậy ?” Lúc này tôi mở choàng mắt dậy, thì ra cánh tay chộp lấy tôi là nó, tôi ngước mắt nhìn, cả đám bạn, thằng Vũ, thằng Nam , thằng Lê, con Nguyên và nhiều đứa nữa đều đứng trước cửa phòng 201 và đang nhìn tôi kinh ngạc. Tôi người đẫm mồ hôi, từ từ đứng dậy. “Mày làm gì nằm một đống trước cửa mà không vô phòng ? Làm tao tưởng mày có chuyện gì !” . Tôi lấy lại hơi thở rồi nói : “Có chuyện thiệt mày ơi ! Hồi nãy tao thấy căn phòng này trống không à, tụi bây có đi đâu không ?” . Con Nguyên ngạc nhiên: “Đâu có, chắc mày xỉn rồi đó ! Từ lúc mày đi về phòng tới giờ tụi tao có đi đâu đâu , vẫn ở đây chơi mà.” Cả đám bạn nhìn tôi, rõ ràng lòng chúng cũng có hơi sờ sợ vì mấy hôm nay ai nấy đều biết khách sạn này không bình thường. Tôi đưa mắt vào phòng nhìn quanh kiểm tra lại, cả đám cũng nhìn theo. Tivi vẫn mở , chương trình Việt Nam Idol vòng chung kết, mọi thứ rất bình thường. Chợt, một thứ khiến ánh mắt tôi dừng lại. Tôi kinh hoàng không nói được nữa, chỉ lẳng lặng đưa tay chỉ về phía cửa sổ. Mấy đứa bạn đồng loạt nhìn theo. Trên lớp băng nhàn nhạt hằng ngày chúng tôi thường chơi vẽ hình, hai dấu bàn tay dài ngoằng, nhọn hoắc in hằn trên đó. Mười mấy đứa , ai nấy á khẩu , con Nguyên sợ đến đứng không nổi , ngồi sụp xuống. Tối hôm đó, cả đám con gái chui vào phòng 202 ngủ chung. Còn tôi thì vẫn về phòng 203. Phòng 201, bỏ không !
___HẾT___
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!