Đợi Một Loài Hoa Nở
Quyển 1 - Chương 19: Có thật là tôi?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ảnh: Internet)
Tôi nghe tiếng Ngân Băng vọng xuống từ trên lầu. Không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi ngay bây giờ? Tôi chỉ còn kịp nhận thức được khi lưng chạm vào nền gạch hoa thật lạnh; toàn thân truyền tới từng cơn đau liên tục, mỗi lúc một dồn dập; đầu óc tôi quay cuồng; chân tay không còn chút sức lực. Tôi cố mở mắt thật to nhưng xung quanh đây tối đen như mực hình như là ai đó quên không mở điện. Không phải, tôi nhớ vừa rồi đèn còn sáng mà, chắc là mất điện thôi. Tôi cố quờ quạng trong không trung tìm kiếm một thứ gì đó để tựa vào. Tôi đã mất phương hướng. Sợ hãi, thật sự sợ hãi!
Tôi nghe như ai đó gọi tên tôi. Không phải tiếng Ngân Băng mà là tiếng một người nam, âm thanh thật quen thuộc. Rồi một vòng tay ấm áp ôm trọn thân thể nhỏ bé của tôi. Lúc này tôi giống như đứa trẻ bị ngã đau, muốn sà vào lòng mẹ thật lâu để làm nũng, muốn rất muốn! Theo quán tính tôi miết má mình vào ngực người này, tay tôi vô tình vòng ra sau lưng anh ta bấu vào vải áo. Tôi ngửi được mùi hoa mai rất nồng, mùi hương tôi quen thuộc, còn cảm nhận được những giọt sương đêm thơm tho nóng hổi đang rơi trên mặt mình. Tôi thả lỏng người, cảm thấy sống lưng rất lạnh, cả tay chân đều lạnh, rồi ngực và đầu cũng lạnh. Hương hoa mai nhạt dần, nhạt dần tan vào trong không khí và tôi không còn ngửi thấy nó nữa. Tôi thật sự mệt, vô cùng mệt! Không muốn ngửi hương hoa mai kia nữa!!
Bất ngờ người nhẹ tênh giống như đang bay, đầu óc dần có ý thức trở lại. Mở mắt ra nhìn quanh, mọi thứ từ lờ mờ trở nên rõ ràng. Tôi phát hiện mình trôi lơ lửng sát mặt đất. Kế bên, cha đang vội vã gọi điện thoại, còn Ngân Băng ngồi bệt xuống chân ông, khóc nức nở. Chú Chín sốt sắn, cứ chạy qua chạy lại không yên như đang chờ đợi điều gì gấp gáp lắm. Kìa, còn một người nữa… Chính là anh ta, Phương Bằng! Anh quỳ dưới đất, vòng tay ôm chặt một cô gái mà khóc đến thương tâm. Tôi cố đứng dậy, vẫn bàng hoàng thì từng đám người ở mấy bàn bên cạnh ùa tới vây kín lấy bốn người bọn họ làm tôi không thể trông được gương mặt cô gái ấy. Có vài người hấp tấp đến độ xuyên qua tôi, cơ thể tựa xé đôi, tan ra thành vô số làn khói trắng, phải mất mấy giây sau mới tụ lại được. Tôi hoảng hồn nói lảm nhảm:
– Ôi má ơi! Chuyện quái quỷ gì vậy?
Không suy nghĩ, nhanh như cắt tôi chạy thẳng qua đám đông, bước đến trước mặt cha, gọi ông:
– Cha ơi cha! Cha ơi!
Ông không nhìn tôi cũng không đáp lời nào. Thấy thái độ ông như vậy thật kỳ lạ, liền nắm lấy bàn tay ông để hỏi cho rõ. Nhưng bàn tay của ông vô tình xuyên qua bàn tay gầy guột của tôi làm nó tan ra thành từng làn khói trắng li ti rồi nhanh chóng hợp lại thành hình như trước. Tôi ngơ ngẩn nhìn đôi bàn tay của tôi trong gang tất, gào lên điên cuồng:
– Không, không phải như vậy!
Liều mạng thử lần nữa, tôi cố ôm lấy ông nhưng không thể. Tôi xuyên qua người ông ngã về phía trước, cả người tan ra thành khói trắng. Tôi gọi ông liên tục không ngừng khi cơ thể chưa đọng lại được:
– Cha, cha ơi! Làm ơn nghe con nói đi mà cha! Tại sao cha không trả lời con vậy hả?
Lúc này ông đã tắt máy; mặc kệ mọi cố gắng của tôi ông vẫn không đáp lời tôi, tay ông nắm chặt thành quyền, trừng mắt nhìn Ngân Băng trong khi nó khóc lóc sắp ngất.
Tôi ngồi thụp xuống bên cạnh Ngân Băng, gọi nó:
– Ngân Băng! Mày nghe thấy tao không hả? Tao đang hỏi mày đấy, tại sao không trả lời tao, Ngân Băng?
Tôi dùng cả hai tay vẫy vẫy trước mặt nó mà mắt nó chẳng thèm chớp rồi tôi nắm vai nó nắm mãi chẳng thể được. Bất lực tôi cấu tóc, lắc đầu liên tục kêu gào:
– Trời ơi! Mọi người bị cái gì vậy? Không ai thấy tôi, không ai trả lời tôi là sao? Trời ơi là trời, tôi phải làm gì đây? Làm ơn cứu tôi, cứu tôi với!
Dù tôi có khóc la thảm thiết đến mấy cũng bằng không. Tôi vô lực ngồi nhìn Ngân Băng từ từ bò tới sau lưng Phương Bằng. Nó nắm lấy cánh tay khẳng khiu của người con gái đang buông thõng sau lưng anh, luôn miệng nói:
– Xin lỗi, tao thật sự xin lỗi mày! Tao không cố ý! Không cố ý đâu mà! – Rồi nó khóc như điên dại, tiếng nó khàn đặc đến khó nghe.
Phương Bằng nãy giờ vẫn ngồi đó, khư khư ôm người con gái kia không chịu buông. Anh cúi xuống hôn thật mạnh vào trán, vào mắt, vào má cô gái đang bất động trước ngực rồi áp má mình vào má cô gái ấy, anh gào trong hơi thở đứt quãng, nghẹn ngào nói:
– Mai Cô! Anh yêu em, rất yêu em, ngàn vạn lần yêu em. Xin em đừng có chuyện gì! Mở mắt ra nhìn anh đi! Làm ơn mà, Mai Cô!
Ngân Băng thấy vậy nó khóc lớn hơn rồi bò quỳ đến trước mặt Phương Bằng:
– Anh Phương Bằng! Bình tĩnh đi anh! Mai Cô nó sẽ không sao đâu! Không sao đâu!
Anh Phương Bằng dường như không nghe lấy một lời nó nói, anh cứ thế ôm chặt cô gái không buông, nức nở:
– Anh nói với em ra sao? Đã bảo em đợi anh mà, tại sao em không nghe lời anh, luôn cứng đầu thế hả? Chẳng phải em mạnh mẽ lắm ư? Sao giờ lại nằm im thế kia? Dậy đi chứ, dậy đi! Anh không cho phép em ngủ. Tuyệt đối không cho phép, nghe rõ chưa? – Nói rồi Phương Bằng lay cô gái anh ôm thật mạnh.
Thấy Phương Bằng làm vậy Ngân Băng hét toán lên, vội vàng ngăn anh:
– Phương Bằng, bình tĩnh lại đi! Anh làm Mai Cô đau đó! Đừng lay nữa, em xin anh! Nó sẽ không sao đâu, anh Phương Bằng. Chúng ta phải kiên nhẫn đợi xe cấp cứu. Em xin anh đó, Phương Bằng!
Ngân Băng nói rồi giơ tay qua chỗ cô gái đang bất động sờ gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy. Phương Bằng thấy khó chịu, ôm cô gái vào sâu hơn trong lòng anh, đẩy Ngân Băng ra, quăng cho nó một cái nhìn chằm chằm, lớn tiếng với nó:
– Cô tránh ra! Tôi làm gì mặc tôi!
Cha thấy Phương Bằng làm vậy, chạy qua đỡ Ngân Băng dậy, nhỏ giọng khuyên Phương Bằng:
– Phương Bằng, Ngân Băng nói đúng, con bình tĩnh tĩnh đi! Mai Cô nó nhất định không sao, không sao hết! – Ông nói rồi nhìn rồi quay mặt đi, khoé mi rơi lệ. Đây là lần thứ hai tôi thấy ông khóc, những giọt nước mắt của ông từng giọt, từng giọt gâm vào lòng đau nhói.
Phương Bằng nghe cha nói không dám động đậy, chỉ kẽ đặt cằm anh lên trán cô gái. Lâu lâu lại hôn thật nhẹ lên gương mặt cô, nước mắt anh cũng không ngừng rơi, ướt hết cả phần tóc tơ mỏng manh trước trán cô. Tôi thấy từ trong hốc mắt của cô chảy ra một dòng rồi một dòng long lanh; làm môi, làm má Phương Bằng cũng ướt.
Rốt cục là thế nào vậy? Tôi ngẩn ngơ nhìn sự việc diễn ra trước mặt mà không tài nào giải thích được. Tôi cố lếch người lại sát bên Phương Bằng quan sát kỹ cô gái anh đang ôm trong lòng. Bất ngờ thay, gương mặt cô lại giống tôi quá, giống đến mức tôi làm tôi giật mình. Tôi dụi dụi mắt nhìn cho rõ. Trời ạ! Là tôi sao? Tôi không thể nào tin những gì mình đang chứng kiến nữa, mọi chuyện hoàn toàn vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Tôi cố trấn tỉnh bản thân rằng: “Anh ta chỉ đang ôm người con gái giống tôi mà thôi!” Nhưng không, đó chính là tôi, còn tôi đây là linh hồn đã lìa khỏi xác.
Chợt, tiếng xe cấp cứu inh ỏi dừng lại ngoài cổng. Lúc này tôi bắt đầu thấy khó chịu, đầu tôi lại đau như ai bổ đôi ra; người tôi lạnh buốt, cái lạnh ấy như một tảng băng vĩnh cữu khiến tôi cảm thấy nơi nào tôi đứng cũng lạnh lẽo y như tôi vậy. Tôi ôm đầu, khuỵu chân ngã xuống đất, đầu đau, tim cũng đau. Lắc đầu qua lại thật mạnh, nước mắt theo đó mà văng ra khắp cùng mặt, vây cả vào đôi tay nhỏ, tôi thét lên một loại âm thanh của quỷ ma thật kinh người:
– Không thể nào, không thể nào! Tôi không thể chết được!
Tiếng của tôi vang xa và lớn làm tôi dường như sắp điếc hai tai, nhưng không một ai nghe thấy cả. Không biết là gió nổi lên hay là tiếng thét của tôi gọi cơn gió lớn kia kéo đến, cuồng dã thổi tung tất cả những ô cửa sổ sát đất mà chú Chín đóng hờ khiến kính vỡ tan tành, làm những cánh hoa mai mang theo cát bên ngoài cửa sổ bay vào trong quán.
Phương Bằng dùng cả người anh che gió cho tôi. Mọi người trong quán nhốn nháo, tiếng xe cấp cứu vẫn không ngừng kêu, làm không gian xung quanh hỗn loạn vô cùng.
Anh nhấc lại tôi trong lòng, nói khẽ vào tai tôi:
– Đi thôi, Mai Cô! Chúng ta cùng đến bệnh viện nào! Em sẽ nhanh khỏi đau. Đi theo anh nhé!
Khi nghe Phương Bằng nói câu đó, không biết vì cái gì, người tôi rất lạ, không muốn đi theo anh cũng không được. Phương Bằng xốc tôi trên tay lần nữa bước đi, Ngân Băng và cha cũng đi theo bên cạnh. Đi được vài bước, người của xe cấp cứu cũng tới, họ nhận cơ thể mềm nhũn của tôi từ tay Phương Bằng chuyển qua băng ca, đưa lên xe. Cứ thế hồn tôi theo họ đến bệnh viện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!