Đợi Mưa Tạnh - Chương 1: Trời mưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
223


Đợi Mưa Tạnh


Chương 1: Trời mưa


Bắc Vũ ra khỏi trung tâm thương mại, thì phát hiện ra bầu trời quang đãng lúc trước, đang mưa như trút nước.

Đúng là mùa hè phương nam, thời tiết thay đổi thất thường.

Từ cửa trung tâm thương mại ra đến ven đường để gọi xe, thì phải đi qua bãi đỗ xe. Một khoảng cách nói dài thì không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng đủ để cô ướt hết.

Kiểu tóc mới làm hai hôm trước không thích hợp để dầm mưa.

Cô nhìn sang quán cà phê bên cạnh, rồi cầm túi đồ đi sang.

Trong quán chỉ có mấy người khách. So với sự ồn ào bên ngoài, thì ở đây yên tĩnh như một thế giới khác.

Bắc Vũ tìm một chỗ ngồi xuống, gọi một ly mocha.

Bàn ghế ở đây là kiểu sofa nhỏ, lưng ghế cao rất có tính riêng tư, thích hợp để hẹn hò nói chuyện. Mấy bàn xung quanh, đều có đôi có cặp.

Người đến tránh mưa như cô, có vẻ không hợp lắm.

Đương nhiên, vì cô xinh đẹp, nên người phục vụ đẹp trai cũng khá chu đáo.

Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước. Có người vội vã đi trong mưa, nhưng vì cách một tấm cửa kính, không nghe thấy tiếng ồn ào, nên có vẻ như đang diễn kịch câm.

Bắc Vũ uống cà phê, cũng không biết bao giờ mưa mới tạnh, cảm thấy chán nản.

Bàn phía sau có người đang nói chuyện.

Bắc Vũ không có sở thích nghe lén. Nhưng vì hai bàn quá gần nhau, nên trừ phi tai điếc, không thì ai cũng nghe thấy. Huống chi, người nói còn là giọng trẻ con giòn giã.

Lúc cô mới ngồi xuống, có vô tình nhìn xuống bàn đó. Hình như là có một đôi nam nữ, và một cậu bé bốn năm tuổi. Cô còn tưởng là một nhà ba người cơ. Đến khi ngồi xuống, vô tình nghe được bọn họ nói chuyện, mới biết là không phải.

Cô gái gọi anh chàng kia là anh Thẩm.

Anh ta thì gọi cô ấy là cô Triệu.

Cậu bé thì gọi anh ta là bố, gọi cô gái kia là cô.

Hóa ra là đi xem mắt.

Mang con trai đi xem mắt, thật là thú vị.

Bắc Vũ uống một ngụm cà phê, nghĩ thầm.

– Anh Thẩm, nghe nói anh từng làm việc ở NASA*. Tôi thấy rất thú vị, anh có thể kể cho tôi nghe về nó không?

*NASA: National Aeronautics and Space Administration (Cục Quản trị Không Gian và Hàng Không Quốc gia) cũng được gọi là Cơ quan Không gian Hoa Kỳ là cơ quan chính phủ liên bang Hoa Kỳ có trách nhiệm thực thi chương trình thám hiểm không gian và nghiên cứu ngành hàng không.

– Thời gian tôi làm việc ở NASA không lâu, cũng chỉ làm về một số thứ cơ sở thôi, không có gì thú vị cả.

Giọng của anh chàng kia rất bình thản, có vẻ xa cách, hẳn là không muốn nói nhiều.

–Vậy à?

Cô gái cười, tiếng cười dịu dàng hơi mất tự nhiên.

– Cô à. Bố cháu rất giỏi đấy. Bố cháu biết làm máy bay điều khiển từ xa, biết lắp ráp tên lửa, biết chụp sao, còn có thể làm cơm thịt kho. Nếu cô gả cho bố cháu, chắc chắn cô sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. – Đây là giọng của cậu bé.

Anh chàng kia quát khẽ:

– Thẩm Phi Châu*, không được nói lung tung!

*Phi Châu/Phi Chu = Phi Thuyền

Cậu bé ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục nói không ngừng:

– Cô yên tâm đi. Hai tuổi cháu đã biết tự mặc quần áo rồi. Cháu có thể tự chăm sóc mình. Nếu cô gả cho bố cháu, cô không cần phải chăm sóc cháu đâu. Sau này cô và bố cháu có sinh em trai, em gái, thì cháu sẽ làm một người anh trai tốt.

Cô gái bị chọc cười:

– Châu Châu giỏi quá.

Lúc này, anh chàng kia mới nói:

– Cô Triệu, xin lỗi cô. Có thể là có chút hiểu lầm. Tôi rất kính trọng thầy Triệu, cũng biết ông ấy là bác cô, nên mới đến đây gặp cô. Nhưng hiện tại, tôi không định yêu đương, cũng không định kết hôn. Nhờ cô về giải thích với thầy Triệu giúp tôi.

Nghe giọng không chút tình cảm này, Bắc Vũ nghĩ, chắc chắn đây là một người lạnh nhạt, không thú vị.

Cô gái kia còn chưa nói gì, cậu bé đã vội vàng mở miệng:

– Bố, sao bố lại không muốn kết hôn thế? Hôm trước bố đã đồng ý với cụ là sẽ suy nghĩ rồi mà. Cô Triệu đẹp như vậy cơ mà. Con muốn cô ấy làm mẹ con.

– Đấy là bố lừa cụ thôi. – Anh chàng kia thản nhiên nói.

Cậu nhóc kháng nghị:

– Sao bố lại lừa cụ chứ? Bố đã nói là trẻ con không được nói dối, thì người lớn càng không được nói dối.

Giọng anh ta vẫn bình thản như trước:

– Cụ đã tám mươi tuổi rồi. Bố nói dối có thiện ý.

– Nếu bố biết cụ đã tám mươi tuổi, thì bố phải làm cụ vui chứ. Bố phải lấy vợ, tìm mẹ cho con chứ.

– Anh Thẩm, lời của anh tôi sẽ chuyển lại cho bác tôi. Tôi xin phép đi trước.

Hai bố con nói chuyện với nhau, hiển nhiên là đã quên mất đối diện còn có một người nữa.

Có một chút tiếng động, là của cô gái kia.

Bắc Vũ đặt tách cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn cô gái đi từ phía sau lên.

Dáng người cao gầy, ăn mặc rất có thẩm mỹ. Chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể thấy là một cô gái xinh đẹp.

Nhìn có vẻ chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Bắc Vũ không hiểu vì sao một cô gái như vậy, mà lại đi xem mắt với một người đã có con.

Quan trọng nhất là, còn bị ông bố độc thân kia từ chối.

Haiz! Thói đời khó hiểu.

Cô bắt đầu thấy tò mò về anh chàng bàn sau.

Cô lặng lẽ nhìn về phía sau. Nhưng chỉ nhìn thấy một mái tóc ngắn. Một cậu bé nằm ghé lên vai anh ta, đôi mắt cụp xuống, nhìn có vẻ không vui.

Anh ta xoa đầu cậu nhóc:

– Con thích cô vừa nãy hả? Muốn cô ấy làm mẹ con vậy cơ à?

Cậu bé gật đầu rồi lại lắc đầu, bĩu môi nói:

– Con chỉ muốn bố kết hôn thôi mà. Mấy hôm trước con xem TV, có một ông trên đó nói là, nếu ba mươi tuổi còn không kết hôn thì sẽ bị phạt đấy. Bố sắp ba mươi tuổi rồi. Con không muốn bố ngồi tù đâu. Bố mà ngồi tù thì con phải mang cơm cho ba. Mà con thì không biết nấu cơm.

Cậu bé khoảng bốn năm tuổi, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng trẻo, trông rất đáng yêu.

Khi bé nói những lời đó, thì càng làm người ta thấy đáng yêu hơn.

Vì vậy, Bắc Vũ không nhịn được mà bật cười.

Tiếng cười của cô bị hai bố con họ nghe thấy. Nhưng mà trước khi hai người quay lại nhìn, thì cô đã rụt người lại, bưng tách cà phê lên giả vờ uống.

Nghe lén chuyện của người khác mà lại bị phát hiện, cũng rất xấu hổ.

Anh chàng sau lưng gọi phục vụ tới tính tiền.

Tiếng động sột soạt ở phía sau nghe có vẻ là họ đứng dậy ra về.

Bắc Vũ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô cảm thấy họ dừng lại chỗ cô ngồi một lát, có vẻ là đang nhìn cô để tỏ vẻ không thích về việc nghe lén của cô.

Nhìn gì chứ?

Bắc Vũ trợn mắt với không khí. Đây là nơi công cộng, mà cô cũng không cố ý nghe lén.

Được rồi! Vừa rồi là cô cố ý nghe lén thật.

Vì thế Bắc Vũ kiên quyết không quay đầu, để lại cho người phía sau một cái bóng lưng chột dạ.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cô cũng vẫn nhìn ra ngoài cửa kính, giả vờ ngắm mưa.

Mưa đang nhỏ dần.

Bắc Vũ định ngồi thẳng lên, thì bên ngoài cửa kính đột nhiên xuất hiện một cậu bé. Cậu bé đang cười với cô.

Đôi mắt to lúng liếng, đúng là cậu nhóc vừa rồi.

Nhìn thẳng mặt, Bắc Vũ phát hiện ra cậu nhóc này còn xinh hơn cô nghĩ.

Bắc Vũ không thích trẻ con lắm, nhưng đứa bé xinh xắn thì ai không thích chứ? Huống chi cậu bé này còn cười với cô.

Vì thế Bắc Vũ cũng cười với cậu bé, tay để trên cửa kính trêu bé.

Có lẽ là cậu nhóc thấy vui, nên cũng dán hai tay lên cửa kính, cười vui vẻ.

Nhưng đúng lúc này, một anh chàng đi tới sau lưng bé, hai tay đặt lên vai bé kéo bé ra.

Bắc Vũ ngồi phía trong, tầm mắt chỉ tới bên hông anh ta.

Cô biết là người vừa rồi. Dù sao cũng mới nghe lén người ta nói chuyện, nên cô có tò mò thì cũng không dám nhìn xem người ta trông như thế nào.

Còn tiếp tục giả vờ trêu cậu bé.

Nào biết anh ta lại ngôi xổm xuống bên cạnh cậu bé, khuôn mặt xuất hiện trước mắt cô.

Hành động bất ngờ làm cô không tránh kịp.

Đối với Bắc Vũ, đây là một khuôn mặt rất khó quên.

Cho nên khi anh ta xuất hiện, cô liền nhận ra.

Đường nét rõ ràng, mặt mày anh tuấn, đôi mắt đen sâu thẳm như dòng suối, có vẻ rất lạnh lùng. Khóe miệng hơi cong, như đang cười, mà lại có vẻ kiêu căng trời sinh.

Nếu bỏ tấm kính ngăn cách ở giữa ra, thì lúc này, anh ta và Bắc Vũ cách nhau rất là gần.

Bởi vì cách quá gần, nên cô còn nhìn thấy rõ cả lông mi của anh ta.

Khuôn mặt anh ta không hề thay đổi, ánh mắt đen như mực nhìn cô một cái, thản nhiên như một ánh mắt lơ đãng xẹt qua. Sau đó ôm lấy cậu bé, xoay người đi vào trong mưa.

Cả quá trình chỉ có vài giây.

Nên Bắc Vũ còn chưa kịp biểu hiện đúng biểu cảm, ánh mắt đã dõi theo bóng lưng anh ta rồi.

Anh ta mặc áo sơ mi màu vàng, dáng người cao lớn, bước chân bình tĩnh, đi giữa đám người vội vã trên người, trông chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.

Cậu nhóc nằm ghé trên vai anh ta, cười tủm tỉm vẫy tay với Bắc Vũ. Rồi lại nói gì đó với anh ta.

Anh ta hơi gật đầu, cũng không quay đầu lại.

Cậu con trai hoạt bát đáng yêu, ông bố lạnh như tảng băng.

Một cặp bố con rất thú vị.

Tuy chỉ nhìn qua, nhưng vấn đề Bắc Vũ không hiểu lúc trước —— Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp vì sao lại đi xem mắt với một người đã có con.

Cô đã có đáp án.

Đây chính là người cô từng yêu thầm.

Bắc Vũ nhìn bóng lưng họ đi xa dần. Cho đến khi không nhìn thấy được nữa, cô mới quay người lại, bưng tách cà phê sắp nguội lên uống một ngụm.

Cô không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào nữa.

Có một chút vui vẻ, như muốn bay lên trời luôn.

Cô đặt chén xuống, không biết vì sao lại thấy buồn cười, nhún vai một cái.

Thanh toán xong, lúc đứng lên thì Giang Việt gọi tới.

Bắc Vũ vừa đi ra ngoài, vừa nghe máy.

– Giang Nhị Cẩu, anh đoán xem vừa rồi em trông thấy ai?

Cô không đè nén sự vui vẻ trong lòng.

Giang Việt ở đầu bên kia lơ đễnh:

– Không bằng em để anh đoán xem bao giờ trái đất diệt vong đi.

Bắc Vũ không giỡn với anh, cười nói:

– Bạn học cấp ba của anh đấy!

Giang Việt cười nói:

– Anh còn tưởng em nhìn thấy tổng thống Mĩ cơ! Nhìn thấy bạn học cấp ba của anh thì có gì mà ngạc nhiên?

– Bởi vì không phải bạn học cấp ba bình thường chứ sao!

Giang Việt cười nói:

– Lẽ nào bạn học của anh có ba đầu sáu tay? Nói luôn đi. Ai thế?

Bắc Vũ nói:

– Thẩm Lạc.

Giang Việt sửng sốt, rồi cười xấu xa:

– Anh còn tưởng ai! Bạn học cấp ba của anh gì chứ? Nói luôn là mối tình đầu của em, có phải anh đoán được ngay không.

Anh cười xong thì lại hỏi:

– Không phải cậu ta tốt nghiệp cấp ba xong là đi sang cái gì Massachusetts*ở Mĩ luôn à? Chắc bây giờ là công dân Mĩ rồi nhỉ? Năm đó cậu ta đi rồi, anh đây cũng chẳng quan tâm. Trong đám bạn học hồi đấy, cứ khi nào nói chuyện là lại nhắc đến cậu ta. Tiếc là cậu ta không liên lạc với ai cả. Vậy mà năm đó anh đây còn coi cậu ta là bạn. Cũng phải thôi, người ta là thiên tài, không cùng thế giới với người thường như chúng ta. Đúng rồi, người anh em kia đang làm gì đấy?

*là tiểu bang đông dân nhất của khu vực New England thuộc vùng Đông Bắc Hoa Kỳ

– Ai biết được?

Bắc Vũ đi ra ngoài cửa, cảm thấy thoải mái hơn, không biết là vì không khí tươi mát sau cơn mưa, hay là vì mới gặp người quen cũ.

– Em không hỏi thăm à?

– Em chỉ trông thấy anh ta thôi, không có chào hỏi.

Bắc Vũ dừng lại một chút, rồi nói thêm một câu:

– Có khi anh ta chẳng nhớ em là ai ý.

– Cũng phải, năm đó em không được gọi là mối tình đầu, chỉ có thể coi là yêu thầm thôi. Ha ha ha ha…..

Bắc Vũ cũng không giận, còn cười hai tiếng:

– Buồn cười lắm à? Năm đó anh theo đuổi hoa khôi, còn bị bố người ta đến tận trường cảnh cáo đấy. Có muốn em giúp anh nhớ lại chuyện xưa không?

– Được rồi, được rồi, được rồi, anh không cười nữa. Tại em nhắc tới trước mà.

– Em thấy thú vị nên chia sẻ với anh.

– Thú vị chỗ nào?

– Người ta có con rồi.

– Không phải là chuyện bình thường à? Không phải em vẫn còn nhớ thương người ta đấy chứ?

– Sao có thể? Đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi. Em thấy người ta là ông bố độc thân, nên thấy thú vị thôi.

– Hả? Không phải chứ?

– Còn mang cả con đi xem mắt cơ.

Giang Việt sửng sốt, rồi cười to:

– Thế thì đúng là thú vị thật! Đây có tính là bông hoa trên núi cao rơi xuống thế gian không?

Bông hoa trên núi cao?

Bắc Vũ nói chuyện với Giang Việt mấy câu, rồi cúp máy. Tay cầm di động mỉm cười, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt người vừa rồi.

Chớp mắt đã mười mấy năm, rất có vẻ tỉnh lại đã cách một đời.

Nhưng cô không thể không thừa nhận, năm tháng rất thiên vị Thẩm Lạc.

Hai năm nay, cô cũng gặp bạn học cũ, không ít người đã thay đổi thê thảm dưới con dao mổ heo của thời gian.

Mà anh ta chỉ từ một cậu thiếu niên cao ngạo, gió mát trăng thanh, biến thành một người lạnh lùng, chín chắn.

Cho dù anh ta đã làm bố.

Nghĩ đến đây, Bắc Vũ lại thấy tự hào.

Xem! Người năm đó cô thích đấy. Không phải là Trương Tam mới tốt nghiệp hai năm đã béo ra, cũng chẳng phải Lý Tứ chưa đến ba mươi đã hói.

Vì thế bây giờ nhớ tới những việc ngu ngốc mình từng làm, cô lại thấy nó đáng yêu hơn.

Nhưng không biết tại sao, lại thấy hơi buồn.

Cô đứng bên đường, lấy di động ra, chụp một bức ảnh mưa, rồi đăng lên weibo mấy chục vạn fan của mình. Đăng kèm một câu chua sót: Trời mưa, người ta đợi ô, còn tôi đợi mưa tạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN