Tôi đã ch.ết được 3 năm, Quan Kỳ cũng đến suốt 3 năm.
Mỗi thứ sáu, dù nắng dù mưa, Quan Kỳ đều đến.
Anh ấy sẽ mua một bó hoa, đặt nó dưới bia mộ và ngồi tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây.
Lớn thì là những sự kiện xảy ra ở Liên hợp quốc gần đây, nhỏ thì là bữa trưa hôm nay cơm hơi khô, anh không thích.
Không một lời hồi âm, cũng không có bất cứ câu trả lời nào. Anh chỉ nói chuyện một mình trước bia mộ tôi trong suốt 3 năm.
“Hàng xóm” xung quanh đều ghen tị với tôi, nói rằng kiếp trước tôi đã cứu cả dải ngân hà, nên mới có thể gặp được một người đàn ông si tình đến vậy.
Tôi tự mãn đáp: “Là do mị lực của tôi lớn.”
Nhưng thật ra, tôi không muốn Quan Kỳ đến.
Việc anh luôn tự ngâm mình trong quá khứ không phải là một dấu hiệu tốt.
Tôi luôn khuyên anh phải bước ra, nhưng khi ngày ấy thực sự đến, mắt tôi không kìm được mà đỏ hoe.