Ma nữ tức giận rồi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy tức giận với tôi, kéo tay tôi rồi lại hỏi tôi muốn làm gì.
“Quan Kỳ đi rồi.”
“Cô đã đồng ý với tôi thế nào?”
“Quan Kỳ sẽ không đến nữa!”
“Cô không thể tiếp tục ở lại nhân gian nữa, cô hiểu không?”
Cô ấy phẫn nộ hét lên.
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, rồi đột nhiên bật cười: “Tai tôi muốn điếc đến nơi rồi.”
Tôi vuốt tóc cô ấy: “Cô cứ thích xen vào việc của người khác thế, hàng xóm lúc trước cũng không nhiều chuyện như cô.”
Ma nữ quay đi, không nhìn tôi: “Cô phải biết hàng xóm cũng có người này người kia.”
“Bởi vì những người khác đều đi rồi.”
Đúng vậy.
Ma không thể lưu lại nhân gian quá lâu.
Tôi từ từ ngồi xuống, nhìn xa xăm, chậm chạp nói:
“Trước đây tôi vẫn luôn đuổi Quan Kỳ đi, nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, tôi lại không thể chấp nhận được.”
“Tôi biết tôi không thể ở lại lâu hơn nữa, nhưng tôi…”
“Tôi không nỡ…”
“Tôi muốn ở lại thêm một ngày nữa, nơi mà Quan Kỳ đã đến tìm tôi trong suốt 3 năm.”
“Ở lại lâu hơn một chút.”
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của ma nữ, cười nói:
“Có lúc tôi nghĩ, Quan Kỳ khi ở bên cạnh cô ấy sẽ như thế nào?”
“Sẽ chải tóc cho cô ấy sao?”
“Sẽ kiên nhẫn dỗ dành mỗi khi cô ấy giận dỗi sao?”
“Hẳn là sẽ, Quan Kỳ là một người chu đáo, anh ấy sẽ không khiến cô ấy phải buồn đâu.”
“Nhưng tôi càng nghĩ, lại càng buồn.”
Tôi cười nhạo bản thân: “3 năm nay, tôi lúc nào cũng khuyên Quan Kỳ.”
“Cuối cùng, người không thể buông tay lại chính là tôi.”