Tuyết rơi rồi.
Nhu Nhu bước từng bước trên tuyết, vui vẻ reo hò.
Quan Kỳ chầm chậm theo sau cô, trong tay vẫn đang cầm hạt dẻ rang đường mà Nhu Nhu chưa ăn hết.
Nhu Nhu bất chợt quay người cất lời, trong giọng nói còn mang theo tiếng cười.
Cô ngẩng đầu hỏi Quan Kỳ.
“Anh có yêu em không? Anh sẽ yêu em bao lâu? Anh có yêu em mãi mãi không?”
“Sẽ.”
Quan Kỳ kéo cô vào lòng, cụp mắt xuống và trịnh trọng trả lời.
“Anh, Quan Kỳ, sẽ mãi mãi yêu em.”
“Thật lâu thật lâu.”
– HOÀN –