Tôi gật đầu: “Nhớ ra rồi, làm sao?”
“Cậu ta kết hôn rồi, con của cậu ta cũng biết đi rồi.”
“Thế á?” Tôi cảm thán: “Nhanh thật đấy.”
Lần này Quan Kỳ mang dâu tây đến làm tôi thèm nhỏ dãi, muốn lấy một quả ăn mà không được.
Tôi xắn tay áo, vừa nghe anh kể chuyện vừa lấy dâu tây, nhưng tay tôi lại hết lần này đến lần khác xuyên qua quả dâu.
“Cũng vì hồi cấp 3 em nhát gan, đổi lại là hiện tại, em nhất định phải đánh cậu ta.”
“Nhưng từ lần anh cảnh cáo cậu ta trong lớp, cậu ta không còn bắt nạt em nữa.”
Quan Kỳ nhìn xa xăm, không biết anh đang nghĩ gì, bỗng dưng cười nói:
“Thật ra từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói cho em biết, sau kì nghỉ, anh lại đánh Vương mập một trận.”
“Hay thật, anh đúng là đồ xấu xa.”
Anh vừa đưa tay ra, muốn đe doạ cậu ta, lại nghe cậu ta nói: “Vương mập muốn giới thiệu bạn gái cho anh.”
Tôi sững sờ trong chốc lát, tay vẫn còn đưa ra giữa không trung, bỗng dưng mất hết hứng thú.
Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh:
“Vậy thì chấp nhận đi, anh cũng đâu còn trẻ nữa…”
“Anh nói anh có bạn gái rồi, ngoan hiền, lại còn rất yêu anh.”
Quan Kỳ chạm vào chiếc nhẫn trên tay, nói nhỏ: “Anh cũng chỉ yêu một mình cô ấy.”
“Nhu Nhu” Quan Kỳ rũ mắt: “Anh cũng muốn có con với em.”
Tôi nghe xong, vừa bực bội vừa xót xa trong lòng: “Anh bị ngốc sao, thời gian hoài niệm còn lâu hơn cả thời gian yêu đương.”
“Nhu Nhu.” Giọng Quan Kỳ khàn khàn: “Anh nhớ em quá.”
“Em có nhớ anh không?”
Mắt tôi đỏ hoe: “Anh phiền thật đấy, lần nào đến cũng trêu chọc em.”