Vừa mở cửa, Trà Sữa đã nhào đến.
Dường như nó cảm nhận được anh đang rất buồn nên vẫn luôn ở bên cạnh.
Trong lúc ngơ ngẩn, dường như anh đã nhìn thấy bóng dáng em.
Em ngồi dựa vào sofa, ôm Trà Sữa trong lòng, nghiêng đầu nhìn anh.
“Quan Kỳ, tối nay chúng ta đi xem phim nhé?”
“Muốn xem phim gì?”
“Muốn xem phim kinh dị.”
“Hả?”
“Vậy mới có cớ để nhào vào lòng anh.”
“Trò cũ rích.”
“Có điều, em không cần lí do cũng có thể nhào vào lòng anh mà.”