Khoảng thời gian rất lâu sau, anh đã không đến đó nữa.
Mãi cho tới khi mùa đông đến, tuyết đột nhiên rơi.
Anh mới dám đến..
Bây giờ em đã rời đi thật rồi, xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ.
Anh cứ nhìn mãi, bất giác mắt đã đỏ hoe.
Anh đã ngồi một mình rất lâu.
Nơi này cuối cùng cũng không còn hình bóng của em nữa.
Còn lại một mình anh lẻ loi.
Cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại nhìn xung quanh.
Mọi khi đến thăm, anh đều không dám nhìn quanh một cách trắng trợn.
Sợ sẽ không thể kiềm được mà nhìn em.
Chỉ có thể len lén nhìn em khi em đã quay mặt đi.
Chứ ai mà muốn nhìn vào cái bia mộ lạnh như băng kia chứ.