“Anh đi sớm thế?” Tôi đứng bật dậy, hốc mắt ươn ướt, nước mắt che mờ khuôn mặt anh.
Tôi đã cố gắng lau đi những giọt nước mắt kia, nhưng lau thế nào cũng không hết.
Một lần cuối cùng.
Một lần này nữa thôi.
Đừng biến em trở thành một phần mờ nhạt trong ký ức.
Em chỉ là không thể vượt qua, nhưng càng như vậy, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Em muốn nhìn anh kỹ một chút, muốn cẩn thận ghi nhớ…
Lần cuối cùng lại đến vội vã như thế, không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào.
Quan Kỳ không nán lại lâu, anh cẩn thận nắm tay cô ấy, chuẩn bị rời đi.
Khi anh vừa quay người đi, tôi không kiềm được mà cất lời, nhưng trong giọng nói lại chỉ toàn tiếng nghẹn ngào: “Quan Kỳ… anh còn có thể…”
Nói được một nửa, Quan Kỳ đã quay người đi.
Giọng tôi run run.
“Còn có thể…”
“Nói yêu em một lần nữa không?”