Đời nngười tựa như một giấc mơ - Thái Hư Thất Quái (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Đời nngười tựa như một giấc mơ


Thái Hư Thất Quái (hạ)



– Cũng về được đến núi!

Nằm trên mặt đất hắn than thở nhìn cánh cửa bên cạnh và gian nhà quen thuộc. Hắn biết đây là nhà của ai nhưng giờ tới kêu cứu cũng chẳng còn sức mà kêu. Từ trong gian nhà, cánh cửa sổ hé ra một gương mặt xinh đẹp ló ra, cái cổ trắng ngần và bờ vai trắng nõn nà cũng theo đó lộ ra. Nhìn người ngoài cửa cổ khẽ nói:

– Tiểu tặc, ngươi muốn nhìn trộm bổn sư tỷ tắm hay sao.

Vô Kỵ chỉ biết dùng ánh mắt thay cho lời nói, ánh mắt cầu cứu hiện ra, cô gái đóng cửa sổ không nói nửa lời. Bước đến cửa chính đang chuẩn bị tháo then cửa thì cười hí hí rồi xấu hổ nói một câu:

– À quên mình chưa mặc quần áo.

Hắn nằm ngoài cửa thấy vưu vật tuyệt sắc như vậy nói lời như vậy hơn nữa còn bờ vai trắng nõn , còn cả thứ đang phập phồng nhìn chỉ thấy tí trên thôi mà làm hắn dương khí tuôn trào. Mở cửa, cô gái bước ra nhìn hắn cô ngồi xổm xuống nhìn qua một lượt cô nói:.

– Xương cốt của ngươi chắc là gãy hết rồi đúng không?

– Hắn thầm nói trong lòng ” biết thừa còn hỏi”.

Dìu hắn dậy, lót đôi guốc mộc cô ngồi xuống. Cô và hắn đều ngồi xếp bằng, mái tóc ướt phủ lên tà áo trắng mỏng manh, làn áo mỏng bị tóc làm ướt sao có thể che đi đường cong quyến rũ làn da trắng ngần đầy mê người của cô. Hai tay đẩy ra bắt đầu trị thương cho hắn, chỉ một lúc sau hắn đổ về phía sau khi trị thương kết thúc. Thân thể hắn giờ đây không có cái xương nào lành, tuy rằng hàn khí công tâm đã được giải trừ nhưng gãy xương toàn thân là vấn đề rất lớn. Cô đứng dậy lấy ra vài vị thuốc bỏ vào cối, bắt một con gà con đem giã ra sau đó băng lấy cánh tay phải của hắn.

– Bây giờ chị chỉ bằng cánh tay phải của mày thôi.

– Vì xương cốt của mày đã gãy hết toàn bộ, nếu như băng hết thì sẽ phải giết bao nhiêu con gà con.

– Bởi vậy chị băng cánh tay phải của chú để chú có thể điều tức.

– Giờ phải tìm những thứ này mới có thể giúp mày hồi phục.

– Bồ kết này, cỏ ngũ sắc, tang bạch bì, cỏ mần trầu, núc nác, nghệ vàng, rồi là xuyên tâm liên.

Hắn buồn phiền nói:

– Đấy chẳng phải thứ dùng để gội đầu hay sao.

– À ờ quên.

– Thế thì nó là nhân sâm, hoa đào, bí đao.

– Đấy là để dùng làm đẹp trị nám, tàn nhang!

– Thôi tao đi hái thuốc kệ mẹ mày.

– Em làm được mẹ chị à chả kệ.

Nói xong cô ta đi biến cửa phòng vẫn mở hắn nằm tĩnh dưỡng suy nghĩ xem thân thể của Huyền Sương Cự Long và Huyền Thiết nên rèn thành thứ gì. Hắn nghĩ đến song kiếm, một cặp song kiếm vô kiên bất tồi toàn thân đen sì nhìn không thấy lưỡi. Nhưng, nó vô cùng sắc bén chém sắt như chém bùn, chém lửa lửa tắt, chém nước nước rẽ, chém đá như cắt đậu phụ, chặt cây cây đổ, chém gió gió tan, chém sét… không điên. Đang nghĩ lung tung con chó bới lên một viên đá màu đen nhìn không có gì lạ nhưng có cảm giác nó không đến thế giới này, nhưng lại có cảm giác nó giống như cùng thế giới này tồn tại song song thậm chí là tồn tại trước. Bây giờ chẳng thấy làm gì hơn ngoài việc chờ Võ Lam Phương sư tỷ trở về. Ba ngày sau, con chó đào lên toàn bộ viên đá đen lên rồi ủ rũ đi ra ngoài. Con chó ra đến cửa bỗng nhiên hóa thành hình người. Một thân áo đen trông rất khí phách tóc xõa ra nhìn rất phong trần. Con chó cười lớn rồi bay đi, Võ Lam Phương trở về nhìn không thấy con chó đâu cất tiếng hỏi:

– Thằng chó, có phải mày đói quá nên ăn thịt con chó của tao không.

Vô Kỵ chưa hết ngỡ ngàng vì sự việc vừa rồi, hồi thần lại hắn nói:

– Nó thành tinh rồi, mẹ ơi con chó nó… không thể tin được con chó… nó…

– Thành tinh! Mày đùa tao à.

– Nhìn viên đá đen dưới đất nàng cầm lên nhìn qua nhìn lại thấy nó chỉ giống viên đá bình thường nhưng bên trong lại ẩn chứa đạo pháp vô cùng uy năng.

Nó phát ra ánh sáng sau đó bay đến chỗ Hoành Vô Kỵ đập thẳng vào người hắn rồi biến mất. Hắn vùng dậy toàn bộ xương cốt đã lành, những kinh mạch bị tổn thương cũng đã phục hồi, hắn đi ra ngoài tốc độ cực nhanh tạo nên vô số hư ảnh đằng sau. Những đường gân trên cơ thể hắn đều nổi hết lên, mắt đỏ lừ hắn ngẩng đầu lên trời từ miệng hắn phát ra âm thanh rất cổ quái

“Ngaoo” một tiếng ngâm. Hắn dần dần trở về bình thường tiếp đó hắn ngã gục xuống ngất đi.

Bảy ngày sau. Tam tiêm kích đâm tới tiếng xé gió ù ù, đằng sau lại có lưỡi hái chém tới nhưng rất bình tĩnh Mai đã hoàn toàn chặn gọn hai đòn công kích, đồng thời phóng ra lôi điện làm hai người họ bị thương. Phi đao đầy trời một nắm đấm tới, Mai lướt tới phách mỗi người một chưởng. Hai người lui ra hơn mười bước mới đứng vững được. Quả nhiên không ngoài dự đoán Hiệp đã thừa cơ đánh lén nhưng không thành, ngược lại bị chính cây kiếm của mình làm bị thương.

Vô Kỵ tung người đá ra một đòn song phi bức lui Trúc Mai.

– Tới đây! Mai hưng phấn nói.

Với tốc độ siêu nhanh Vô Kỵ áp sát tung ra liên hoàn cước, Mai tung ra một quyền ngay sau khi liên hoàn cước thi triển xong khiến Hoành Vô Kỵ lui về sau phun ra một máu. Cuồng phong nổi lên cuốn bay đất đá mà Văn Minh đánh tới, lưỡi hái bổ xuống đất tạo nên trận động đất tác động thẳng tới Dịch Phong. Nhưng mà, Phong đã bay lên lao đến liên tục tấn công Minh, Văn Minh không thể đấu lại tốc độ của Dịch Phong nên đã phải chuyển mục tiêu và toàn thân là mồ hôi lẫn máu ướt đẫm áo. Mũi nhọn lớn nhọn hoắt và sắc bén đâm thủng đại thụ mà Tuấn tạo ra, nhưng Bình Trọng đã bị thanh đằng trói lại. Trên lưng Trọng mọc ra vô số cây đao đâm gãy thanh đằng, Tuấn chạy vội thì một con dao quắm từ tay Phong chém ngay trước mặt. Dao chưa đến nơi một lưỡi khía đã chặn lại đồng thời đánh bay ba người Tuấn, Phong, Trọng. Sáu người nhìn nhau một luồng sáng mang theo lôi điện tới công kích nên sáu người toàn lực một cú xuất kích nhưng đều bị Mai đánh bay. Vô Kỵ bật dậy thi triển tuyệt kỹ bá đạo của mình là liên hoàn song phi cước đánh cho Mai rơi xuống thế hạ phong. Năm người kia cũng liên thủ tay kết ấn, cuồng phong, mưa độc, thanh đằng, đá bay, vạn đao, Mai cũng thi triển sấm sét đầy trời tất cả đều nhằm vào Vô Kỵ. Khi trời quang, mưa tạnh, gió ngừng thổi, đá không còn bay loạn, vạn đao đều cắm xuống đất, sấm ngừng rền vang thì một mặt trời vô cùng chói lọi làm thanh đằng chết héo. Vô Kỵ từ không trung đá ngang xuống một con rồng lửa màu tím theo cú đá ngang quần công sáu người. Miệng phun búng máu họ ngất đi thân thể xước xát dính đầy máu tươi. Võ Lam Phương ngồi trên chõng tre phải kinh hãi thốt lên:

– Đám quái nhân chúng mày, chỉ là luyện tập thôi có cần phải nặng tay đến thế không!

Vô Kỵ xua tay bảo:

– Không có gì!

Rồi ngã đùng xuống. Lam Phương thở dài dùng Thánh Quang thuật chữa thương cho bọn chúng. Đợi họ tỉnh dậy nàng dõng dạc:

Hoành Vô Kỵ hazard level four.

Lý Dịch Phong hazard level three point five.

Tuấn lùn hazard level three point three.

Hiệp béo hazard level three point six.

Văn Minh hazard level three point four.

Bình Trọng hazard level three point three.

Trúc Mai hazard level three point nine.

Thông qua thí luyện ngày hôm nay tin chắc cuộc so tài giữa các môn phái động tu. Lần này có Tứ Đại Thiên Vương của Hoành Sơn. Hơn nữa cao thủ từ Phù Tang đại lục phái Jyuken cũng rất đáng ngại. Phía Hy Lạp và Anh Quốc chưa có thông tin gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN