Đời nngười tựa như một giấc mơ - Trai mười bảy bẻ gãy sừng "trâu"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Đời nngười tựa như một giấc mơ


Trai mười bảy bẻ gãy sừng "trâu"



Trên đại sảnh của Thiên Mệnh cung, ông lão tóc bạc đang ngồi cạnh một chiếc bàn trúc phía đối diện là chưởng môn Thái Hư tông Pháp Văn Tôn Giả, ông kể lại mọi chuyện cho chưởng môn nghe. Như mọi ngày Vô Kỵ vào giờ đầu giờ Mão đều đến để thỉnh an sư phụ, nhưng lần này nhìn thấy ông lão tóc bạc hắn biết lần này khó thoát tội nhưng vẫn phải giả nai.

– Đệ tử Hoành Vô Kỵ bái kiến sư phụ.

– Còn vị tiền bối đây xưng hô thế nào để cho vãn bối biết đường chào hỏi.

Vị lão nhân kia đáp:

– Ta là Kim Yi San.

– Tiểu tử ngươi có phải kẻ đã đến Hoành Sơn của ta náo loạn hôm trước.

– Dạ chẳng qua là thông báo cho các vị đồng đạo lí do cái chết của mấy người kia chứ nào dám náo loạn. Tiền bối nặng lời rồi.

Chưởng môn lên tiếng để chấm dứt cuộc nói chuyện vòng vo của hai người:

– Yi San đại sư, có gì xin cứ nói thẳng.

– Chưởng môn, Kim mỗ hôm nay tới đây thứ nhất là muốn hỏi bốn đệ tử của ta tại sao lại chết.

Vô Kỵ dõng dạc nói:

– Hồi đại sư, bốn vị đồng đạo ám sát tiểu muội của vãn bối lại lên kế hoạch giết bảy người bọn ta thử hỏi đại sư có phải là nên giết không.

– Nên. Kim Yi San giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.

– Chúng bị các ngươi giết như thế nào?

Vô Kỵ bô lô ba la một hồi kể lại đầu đuôi cuối cùng nhấn mạnh một điểm đó là khi Tứ Đại Thiên Vương dìu nhau lên tiếng kêu thất thanh bị Trúc Mai một chỉ đánh chết.

– Ra là vậy, chuyện này ta có thể không truy cứu nhưng ngươi phải cẩn thận chúng đều là con cháu của các danh tướng nước Xiêm La.

– Vãn bối xin khắc tạc lời nói của tiền bối trọng tim.

– Còn thứ hai tại sao tới thông báo mà lại đánh trọng thương mấy trăm đệ tử của Hoành Sơn ta?

– Bẩm đại sư, mấy vị đồng đạo nghe tin này liền muốn ăn tươi nuốt sống ta, ta chỉ là tự vệ thôi mong tiền bối giơ cao đánh khẽ.

– Vậy ta giơ thấp đánh mạnh là được chứ gì.

Vô Kỵ cứng họng không nói được gì chỉ đành im lặng.

– Đại sư nếu đã hỏi tội xong thì xin giao nó cho ta xử lý.

Không đợi Kim Yi San phản hồi ông đã truyền lệnh xích Vô Kỵ vào động đá đóng cửa động trong một tháng không ch ra ngoài. Hoành Vô Kỵ ở trong động gồng lên gân xanh nổi lên cả trên mặt nhìn khiếp vô cùng chỉ kêu to “a” một tiếng sợi dây xích được đóng chặt với vách động đứt ra. Trong suốt thời gian qua hắn đã khổ luyện dựt dây xích bằng cả chân và tay. Bỏ lại còng tay xích sắt hắn xuống núi. Ở đại sảnh chưởng môn đang dùng trà chợt nhớ ra một chuyện liền cho đệ tử xuống núi bắt Hoành Vô Kỵ về. Hoành Vô Kỵ nhập môn năm sáu tuổi đến bây giờ đã vừa đúng nét đôi mươi. Hắn không có gì đặc biệt từ khi nhập môn thậm chí là pháp lực yếu nhất sư môn, nhưng đến năm mười bảy mọi thứ thay đổi. Hắn ngày ngày gánh nước từ dưới chân núi lên đỉnh núi mỗi lần lấy đều chỉ đủ dùng một ngày. Những lúc đi củi trong rừng một mình gánh mấy bó to hơn cả người. Rồi mùa hè nóng bức ngồi luyện công dưới ánh năm trời ngày nào cũng vậy ngồi trên phiến đá đủ để nướng chín một miếng thịt để mà luyện công. Mùa đông ngâm mình trong hàn đàm buốt giá tới linh hồn. Có những khi tự xích mình trong hang động, sợi xích gắn liền với vách động hắn cắt máu dụ thú dữ đến, dưới áp lực sinh tử dựt đứt xích hoặc lôi cả mảnh đá trên vách hoặc không là cái chết. Hắn cũng thường xuyên đi giết rắn độc mỗi lần đều tìm đến gốc đu đủ để nhai lá đắp vào vết thương rồi ăn quả xanh để đào thải độc tố làm xong những thao tác này cần phải đi đại tiện được nếu không sẽ chết. Độc rắn vừa rã hắn lại bắt rết luyện qua độc rết những vết cắn đều có thể dùng ớt làm thuốc bôi ngoài còn chất độc dùng công lực của bản thân để đối kháng. Hắn cũng hay lấy mật ong về làm nguyên liệu cho các món ăn cũng như làm mỹ phẩm cho các tỷ muội của tông môn. Độc ong không đáng ngại chỉ cần bôi chút ớt lên vết cắn là ổn. Nói chung với ngũ độc thì chưa gì là hắn chưa thử. Độc dược, trùng độc hắn đều đã thử qua. Tới một ngày trên nhân dan xuất hiện một con quái thú giống con trâu nhưng chỉ có một chân, lông vàng óng như lúa chín ngày mùa. Nó tàn sát chúng sinh, máu tươi ngập trời. Đã có không ít đệ tử của đạo gia bị trọng thương trong đó có cả hai phái tu tiên lớn nhất thiên hạ là Xiển giáo và Triệt giáo, Thái Hư tông tổn thất không ít. Tứ Đại Thiên Vương của Hoành Sơn cũng trọng thương mà cũng không thể tổn thương chút da lông nào của nó. Quỳ Ngưu khí thế bá đạo, Hoành Vô Kỵ từ đâu nhảy lên người nó liên tục đấm vào đầu nó hắn không có binh khí chỉ có quyền cước bá đạo. Từng quyền mang theo lửa nóng hơn nữa con người ở trên đầu như đỉa đói bám chặt không buông dù lắc mạnh thế nào hắn cũng ngã. Lửa nó đánh thẳng vào đầu khiến nó đau đớn khôn nguôi Vô Kỵ biến nếu như đánh tiếp thì đánh gãy tay cũng chẳng giết được nó nên vận hết công lực bình sinh nắm lấy sừng nó bẻ xuống, phải mất hai khắc thời gian mới thấy tiếng oành oạch rồi oạch sừng con Quỳ Ngưu rơi xuống. Vô Kỵ rơi xuống nhưng vẫn tiếp đất như bình thường con Quỳ Ngưu thấy vậy lập tức trở về đáy biển với tiếng kêu đầy đau thương. Vô Kỵ cũng gục xuống nằm xoài trên đất ngất đi. Đúng là trai mười bảy bẻ gãy sừng trâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN