Ta tên là Dung Nguyệt, phụ thân của ta là Đại Yến Trấn Bắc tướng quân, mẫu thân của ta là đệ nhất tài nữ của Đại Yến.
Ta còn có một người ca ca sinh đôi tên là Dung Phong.
Hai huynh muội chúng ta được thừa kế gen của phụ mẫu chỉ là có hơi lệch lạc so với nhà người ta một chút.
Ta giống phụ thân ta nhiều hơn, trời sinh sức lực vô cùng lớn, cốt cách thanh kỳ.
Mà ca ca của ta lại giống mẫu thân, không bao giờ để cuốn sách rời tay, ngay cả bắt con gà cũng phải dùng hết sức mới bắt được.
Có lần ta leo lên nóc nhà lật ngói sau đó khiến cho thư phòng của ca ca loạn đến mức gà bay chó sủa, ca của ta tức giận đến mức viết ngay một bài hịch văn, lên án hành vi phạm tội của ta.
Từng ngày tháng trôi qua, võ nghệ của ta tiến bộ vượt bậc, văn chương của ca ca cũng càng thêm nổi bật, thêm sắc bén.
Mẫu thân của ta lo lắng sốt ruột.
“Như vậy là không được đâu, A Phong cưới thê tử thì không sao cả nhưng A Nguyệt mà gả cho người ta phải làm sao bây giờ?”
Còn phụ thân ta lại rất lạc quan.
“Trời sinh A Nguyệt có tài của nhà võ tướng! Sao lại không có ai muốn chứ?”
Không thể nghi ngờ câu này đã chạm đến tận sâu trong trái tim của ta!
Răng rắc!
Ta kích động đến mức phá nát cọc hoa mai.
“Nếu con lợi hại như vậy thì tương lai phu quân của con chắc chắn sẽ là nam nhân đẹp nhất Đại Yến!”
Phụ thân ta im lặng một lát.
“… Nếu như không gả được thì trùm bao tải rồi đưa đi.”
Sau đó ta liền lấy bao tải ngồi ở các con hẻm ở kinh thành canh chừng một tháng, sau đó ta xác định được tiểu thế tử của phủ An Quốc Công- Tiêu Vân Tễ là người đẹp nhất.
“Ngươi là ai?” Tiêu Vân Tễ còn nhỏ tuổi, nhưng tính cách lại lạnh lùng trầm mặc vô cùng: “Ngươi muốn gì, bổn thế tử đều có thể đưa cho ngươi.”
Ta nâng cằm: “Ta muốn bắt ngươi trở về làm áp trại phu nhân!”
Người ở trong bao tải im lặng.
Ta bĩu môi, đúng là không có thành ý gì cả, yêu cầu như thế mà tên nhóc này còn cảm thấy không thỏa mãn.
Sau đó ta mới phát hiện ra bao tải bị thủng một lỗ, Tiêu Vân Tễ có ý định chạy trốn, bị ta liếc mắt nhìn ra, ta đấm một quyền xuống, hắn hoàn toàn ngất đi.
Ta đem bảo tải để trước cửa phủ An Quốc Công rồi chạy đi.
Cái tên Tiêu Vân Tễ này cũng không có hành động gì cho nên về sau ta đã ném chuyện này qua đầu rồi quên đi.
Có thêm một chuyện để ta để tâm đó chính là phụ thân của ta chuẩn bị đưa ta đi lên núi Vô Danh học võ nghệ!
Còn nhân tiện đưa ca ca của ta đến thư viện ở dưới chân núi Vô Danh để đọc sách.
Trước khi xuất phát ta mới phát hiện cái trâm hồng ngọc mà mẫu thân đã cho ta không biết đã bị mất ở đâu, ca ca của ta an ủi:
“Mất rồi cũng tốt, sau này khi đánh người đỡ phải bị bó tay bó chân.”
Cuối cùng ca ca của ta quyết định hoán đổi thân thể với ta, cùng ta rời khỏi kinh thành.
Sáu năm sau, chiến sự Tây Nam nổi lên, tin tức phụ thân của ta bị thương được truyền đến.
Ta quyết định thay đại huynh xuất chinh.
2.
Hốc mắt của ca ca ta đỏ ửng: “A Nguyệt, ca ca không thể nào chăm sóc cho muội được nữa, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, muội nhất định phải….”
Ta tiếp nhận lấy hồng anh thương mà huynh ấy đưa qua: “Thứ này nặng quá à?”
Ca ca ta xoay xoay cổ tay nhức mỏi: “…. Ừ.”
Ta vỗ lên bờ vai của huynh ấy: “Có chuyện gì thì viết thư, chậm nữa thì muội không kịp lập công đó.”
Ta không ngừng đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn bị chậm mất một bước.
Tiêu Vân Tễ xuất quân chi viện, lấy ít thắng nhiều, chẳng những cứu được phụ thân của ta mà còn đoạt lấy cơ hội để nổi danh.
Khi ta phong trần mệt mỏi đi vào doanh địa, đã nhìn thấy phụ thân của ta đang uống rượu, xưng huynh gọi đệ với Tiêu Vân Tễ.
“A… A Phong! Con đến rồi! Mau tới đây chào hỏi Tiêu thúc thúc đi!”
Ta: “….”
Có ai có thể chịu đựng được việc người đã từng là bại tướng dưới tay mình trở thành trưởng bối không?
Ta đỡ phụ thân khách khí hành lễ: “Tiêu thế tử!”
Cuối cùng thiếu niên đó cũng ngẩng đầu nhìn ta.
Ánh lửa trại chiếu lên gương mặt tuấn mỹ không tì vết, mũi cao thẳng, ánh mắt đen như mực.
Ta sững sờ, trong lòng cảm khái quả nhiên ánh mắt năm đó của ta rất tuyệt.
Dáng vẻ này của Tiêu Vân Tễ đáng giá cái bao tải bị phá của ta.
Nhưng chuyện hắn cướp mất công lao của ta— Không thể để yên được!
Ta cười trừ một cái:
“Tiêu thế tử thật sự rất lợi hại, có điều ai cũng nói An Quốc Công yêu thích nhất là việc vẽ tranh, không biết vì sao Tiêu thế tử lại nghĩ tới việc tập võ tòng quân….?”
Tiêu Vân Tễ giả bộ cười cười: “Cũng không có gì chỉ là cảm thấy như vậy rất thú vị.”
Lời này vừa nghe đã biết là giả, cũng may rất nhanh ta đã được nghe câu chuyện ở trong quân doanh rằng:
“Nghe nói năm Tiêu thế tử tám tuổi bị bọn thổ phỉ bắt cóc trói đi, từ đó cơ thể kém đi. Sau này phải dưỡng thật tốt mới khỏe lại được, từ đó Tiêu thế tử quyết tâm bỏ văn sang võ!”
Ta hít hà một hơi.
Được được được, ta cõng cái nồi này!
Không tìm được phu quân nhưng lại tìm được cho mình một đối thủ một mất một còn.
3.
Từ đó đến ba năm sau, Tiêu Vẫn Tễ không ngừng giúp ta chứng thực điều này.
Ta tham gia vào đội quân Dung gia, Tiêu Vân Tễ tham gia vào hắc kỵ quân.
Ta lấy ba ngàn chiến một vạn, Tiêu Vân Tễ cũng làm theo như thế.
Ta tập trung hỏa lực bên ngoài sông Hồng, một đêm đưa mười vạn cường binh qua sống, Tiêu Vân Tễ liền phá bảy thành trì ở Tây Nam, dùng khói thiết kỵ báo động.
Người đời đều biết hai vị tướng của Đại Yến rất tài giỏi nhưng do ta xuất phát chậm hơn nên lúc nào xếp hạng cũng phải đứng sau Tiêu Vân Tễ.
Cục tức này cứ thế nghẹn suốt ba năm.
Rốt cuộc cũng có một trận chiến ta giành trước Tiêu Vân Tễ một bước, đi phá thành, dùng cờ của đội quân Dung gia cắm lên tường thành, nhìn Tiêu Vân Tễ đang ngước lên.
Ta nhướng mày: “Tiêu thế tử, đa tạ.”
Tiêu Vân Tễ ngửa đầu bình tĩnh nhìn ta vài giây bỗng nhiên nghiêng đầu cười.
Ta bị nụ cười này làm cho ngây ngốc một lúc đến khi phục hồi lại tinh thần thì lập tức nổi giận.
Còn cười được?
Ngươi cười cái gì mà cười?
Lần này ta thắng quang minh chính đại!
Nói tóm lại, tranh nhau với Tiêu Vân Tễ lâu như thế cuối cùng trận đánh này ta cũng có thể nổi bật lên.
Đêm đó, Tiêu Vân Tễ xách theo bình rượu tới tìm ta.
Vốn dĩ ta không muốn cho hắn mặt mũi nhưng nghĩ đến việc đã đánh thành xong, sau này ta phải đổi về thân phận Dung Nguyệt, dù có muốn làm càn cũng không còn cơ hội nữa nên vui vẻ đồng ý.
Sau khi rượu quá ba tuần, ta nhìn người đang ngã đầu lên vai ta, ôm cánh tay của ta không buông, tâm tình phức tạp.
Xem ra lúc trước hắn có thể chuốc say được phụ thân của ta là do uống rượu giả.
“Tiêu thế tử, mời ngươi buông tay.” Ta cố gắng nói.
“Nghe nói ngươi có muội muội cùng phụ mẫu sinh ra?” Tiêu Vân Tễ nói.
Ta liếc nhìn hắn một cái.
“Đúng vậy, muội muội của ta dịu dàng hiền thục, có nhiều tài tình! Như thế nào, ngươi hâm mộ à?”
Tiêu Vân Tễ cười nhẹ một tiếng, ôm chặt ta hơn nữa, cọ cọ ở cổ của ta, đè thấp giọng nói.
“Đúng vậy… Nhưng Dung Phong, sao eo của ngươi lại nhỏ như vậy….”
!!!!
Trăm triệu lần ta không ngờ tới cái tên nhãi ranh Tiêu Vân Tễ này còn dám làm càn hơn cả ta!
Ta trực tiếp hất bay tay của hắn.
“Tiêu Vân Tễ, ta khuyên ngươi nên bình tĩnh lại!”
Cuối cùng hắn cũng lui ra một chút, giơ đôi mắt đen như mực nhìn ta hồi lâu.
Không biết vì sao bỗng nhiên ta cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Nói thật cái gương mặt này của Tiêu Vân Tễ, cho đến thời điểm hiện tại ta vẫn cảm thấy hắn là người đẹp nhất ta từng gặp.
Đáng tiếc, người có mặt tốt như này nhưng lại giống như tên chó.
Ánh mắt của Tiêu Vân Tễ chậm rãi đi xuống dưới, dừng ở trên môi của ta, sau đó hình như hạ quyết tâm chầm chậm tới gần.
????
Ta ấn Tiêu Vân Tễ xuống dưới mặt đất.
“Tiêu Vân Tễ! Ngươi muốn tìm chết à?”
Ta xem ngươi như huynh đệ mà mẹ nó ngươi muốn hôn ca ca của ta?!
Lúc phụ thân của ta đi vào nhìn thấy cảnh tượng này— Ta và Tiêu Vân Tễ đều đỏ mặt, y phục hỗn độn, ta còn cưỡi trên eo của Tiêu Vân Tễ.
Phụ thân của ta vội vàng lui ra ngoài: “Thật ngại quá quấy rầy rồi!”
????
4.
Ta dựng Tiêu Vân Tễ dậy, sau đó đi tới doanh trướng của phụ thân ta.
Nhìn thấy ta tới vẻ mặt của phụ thân ta đầy vẻ khiếp sợ: “Nhanh vậy sao?”
“….”
Ta hít sâu một hơi, mỉm cười: “Phụ thân, ngài có ý gì?”
Ta còn phải giải thích mãi rằng giữa hai chúng ta không hề xảy ra chuyện gì, trên mặt phụ thân của ta để lộ ra sự tiếc nuối, xoa xoa tay.
“Không phải phụ thân thấy từ nhỏ con đã thích nó sao, hôm nay là cơ hội tốt khó có khi có được!”
“Ba năm nay hắn ta cướp đi biết bao nhiêu công lao của con chẳng lẽ trong lòng phụ thân không cảm thấy bực mình ư?”
“Không phải nó đã cứu con sao…”
“Là con đã cứu hắn ta!”
Được rồi, chuyện cũ năm đó ta không muốn nói nữa, vẫy vẫy tay đi.
“Tóm lại, sau khi con về kinh thành sẽ đổi lại thân phận với ca ca, về sau phụ thân nói chuyện phải chú ý đừng để bị lộ ra.”
Ba năm nay Dung Phong cũng không nhàn rỗi, lấy danh nghĩa của ta ở dưới chân núi Vô Danh viết không ít văn chương.
Cho nên hiện tại ta là Dung nhị tiểu thư nổi tiếng của Đại Yến, mà ca ca của ta chính là Dung tiểu tướng quân công trạng hiển hách.
Người muốn làm mai cho hai chúng ta có thể xếp hàng dài tới tận mười dặm, đúng là hoàn mỹ.
Chuyện giải quyết mối hôn sự trong nhà cũng trở thành vấn đề với hai người già này, phụ thân cũng rất vui mừng: “Để phụ thân làm việc, con cứ yên tâm!”
…..
Sau khi ta chiến thắng trở về kinh thành, cùng ngày mẫu thân ta đón ca ca ta ở thư viện dưới chân núi Vô Danh trở về.
Sau ba năm, ta lại thay váy lụa mặc lên người.
Mẫu thân của ta rất vui mừng:
“ A Nguyệt, giờ người muốn làm mai cho con sắp đạp hư cửa nhà rồi, ngày mai mẫu thân sẽ đưa bức họa cho con xem, con thích ai thì cứ chọn lấy!”
Ca ca của ta ở bên cạnh nói theo: “Đúng vậy, chọn người nào khó đánh một chút, như vậy mối hôn sự mới có thể kéo lâu dài.”
Ta lại đập bàn cho huynh ấy.
Ai biết được người ca ca này của ta lại có được cái miệng đen, một câu thành sấm!
Sáng sớm hôm sau không chờ được bức họa nhưng lại chờ thấy một tờ giấy hôn thư.
— Sáng nay Tiêu Vân Tễ vào cung, lấy ba năm công danh đổi lấy hôn ước với ta!
Đúng, hôn ước với ta, Dung nhị tiểu thư của Dung gia!
Ca ca của ta rất vừa lòng: “Được, cuối cùng cũng có một người có thể đè đầu muội!”
Ta tức giận: “Huynh thì biết cái gì? Phải là ta đè đầu hắn ta mới đúng!”
Ánh mắt của ca ca trở nên vi diệu: “…. Được, phu thê các muội vui là được!”
Vui vẻ cái đầu huynh!
Nghe nói Tiêu Vân Tễ vẫn đang ở trong cung, ta bèn đi qua tìm.
Ta đứng trước cửa cung đợi cả một ngày, đến chạng vạng cuối cùng Tiêu Vân Tễ cũng đi ra.
Hắn cưỡi ngựa mà đi, ai nấy thấy cũng cảm khái trước khí phách hăng hái của thiếu niên lang này.
Đáng tiếc đầu óc đúng là có bệnh nặng.
Ta cố gắng nặn ra một giọt nước mắt, lắp bắp tiến lên: “Tiêu tướng quân, thần nữ không xứng.”
Tiêu Vân Tễ nhìn ta, ánh mắt thâm thúy sáng lên, nhưng rất nhanh đã thu lại.
Bỗng nhiên hắn nở nụ cười: “Lệnh huynh nói muội muội của huynh ấy dịu dàng hiền thục, hôm nay vừa thấy đúng là Dung nhị tiểu thư đoan trang hào phóng, rất xứng đôi với bản tướng quân!”
Ta: “….”
Răng rắc.
Ta mỉm cười bóp nát thanh chủy thủ ở trong ống tay áo.
5.
Nhưng hiện tại ta là Dung Nguyệt, nếu động thủ ở ngay bên đường thì không hay lắm.
Ta thì không sao cả nhưng ca ca không muốn ai nhìn thấy cảnh này, sau này còn ở trong nhà làm phiền ta đến chết thì sao?
Đuôi lông mày của Tiêu Vân Tễ nhướng lên: “Dung nhị tiểu thư, ngươi có nghe thấy âm thành gì kỳ quái không?”
Ta cố gắng chịu đựng, yếu đuối lắc đầu: “Không nghe.”
Tiêu Vân Tễ nhẹ giọng: “À, có lẽ là do ta nghe nhầm. Dung nhị tiểu thư chớ trách, khả năng lâu nay ta ở chiến trường nên có đôi khi sẽ xuất hiện ảo giác!”
Không phải là ảo giác mà là có con đao bị phá nát mà ngươi không thể nhìn thấy được thôi.
Ta cụp mắt xuống, cắn môi.
“Nhưng ta và Tiêu tướng quân không có quen biết, hôn ước này e là…”
“Nếu ta và ngươi đã có hôn ước thì tất nhiên sẽ không còn liên quan đến người khác nữa.” Tiêu Vân Tễ đánh gãy lời ta nói: “Huống hồ ta với lệnh huynh cũng xem như là đồng sinh cộng tử, đây cũng có thể xem như là thân càng thêm thân.”
Tiêu Vân Tễ ta nói này ngươi vẫn nên từ bỏ cả văn cả võ đi! Thân càng thêm thân là để dùng như này sao?
Ta nổi giận đùng đùng đi về nhà, sau đó đập nát mười ba thanh cọc hoa mai.
Phụ thân của ta rất đau lòng.
“…. Này A Nguyệt à, mấy cọc hoa mai kia phụ thân đã dựng rất nhiều năm, con nhẹ…”
Mặt ta vô cảm đập nát thêm một tảng đá.
Phụ thân ta dừng lại: “…. Con vui là được.”
Còn ca ca của ta chỉ cười lạnh.
“Cho nên ba năm nay muội dùng danh nghĩa của ta để kết huynh đệ với hắn ta?”
Ta làm sao mà biết được Tiêu Vân Tễ có thể làm ra chuyện này chứ?
Có điều hắn cũng đã nhắc ta một sự kiện, nếu giờ đã về kinh thành ta và ca ca có thể tiến cung.
Sau đó một nhà bốn người bọn ta thức trắng đêm để dạy cho ta học.
Dung Phong nghe ta nói xong, im lặng hồi lâu: “Hay là thôi đi?”
Phụ thân của ta cũng cho ca ca ta một cú đánh: “Tội khi quân đó! Con đang muốn làm cái gì?”
Ta học đến mức miệng đắng lưỡi khô, rót thêm ba chén nước để uống.
“Ca ca thì sao?”
Ca ca của ta chỉ im lặng, vươn tay. chỉ về phía kệ sách đang đựng bên cạnh.
“Bên này của huynh vẫn còn, muội phải học hết những thứ đó nữa.”
Ta: “…. Hay là thôi đi.”
Mẫu thân của ta vỗ tay ta: “Không sao đâu, có ai mà rảnh rỗi đi hỏi mấy cái kia chứ?”
Ai có thể ngờ mẫu thân của ta lại là nhà tiên tri đâu?
Ngày hôm sau ở trên cung yến, trưởng công chúa Triệu Đường Ngọc dùng vẻ mặt ngưỡng mộ mời ta làm một câu thơ mở đầu ngay tại hiện trường.