Đội trưởng ba năm, chồng cả đời! - Chương 2: Đường Môn hay hôn nhân?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Đội trưởng ba năm, chồng cả đời!


Chương 2: Đường Môn hay hôn nhân?


“Mẹ.”

Khóe môi Đường Huyên cong lên, vừa xinh đẹp, vừa tội nghiệp. Vẻ đẹp này thường khiến cho đàn ông muốn bảo vệ nhưng không có nghĩa là yêu.

Tuyết Sinh vừa định đứng dậy, Đường Huyên liền vội vàng ngăn bà lại. Cô ngồi đến bên cạnh mẹ mình, chỉ im lặng không nói. Cả căn phòng tĩnh như tờ.

“Sao giờ này con còn đến đây?” Vẫn là Tuyết Sinh phá vỡ bầu không khí ảm đạm này.

Đường Huyên cầm tay mẹ: “Mai con phải đi.” Cô cúi sâu người xuống nhìn hốc má đang dần tươi tắn lên, hơi mỉm cười: “Con xin lỗi, bao nhiêu năm qua đã hiểu lầm mẹ như vậy.”

Tuyết Sinh vuốt tay con gái, vẫn còn quá mềm yếu, cái mạnh mẽ ở ngoài cũng chỉ là lớp bọc tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể vỡ tan. Đường Huyên ngắm nhìn mẹ: “Mẹ…” có từng hận con không? Cô không đủ dũng khí nói ra câu sau cùng. Tuyết Sinh ôm cô: “Đừng sợ. Có mẹ ở đây, con không cần phải sợ. Quân đội A, không phải như con nghĩ.”

Đường Huyên ôm bà chặt hơn: “Vậy, nó như thế nào?” Tuyết Sinh im lặng. Bà không thể nói vì có khả năng cao vệ sĩ quân đội A đang cho người theo dõi Đường Huyên. Tiết lộ hoạt động của họ, dù chỉ một chút cũng đủ khiến cho người đó phải sống trong khổ sở. Đường Huyên gục đầu vào vai bà: “Mẹ, một ngày nào đó con sẽ đưa mẹ rời khỏi Đường gia. Chúng ta quay trở về Colma được không?”

Tuyết Sinh vỗ vai cô: “Mẹ không chắc. Mong là có thể.”

***

Trời vừa hửng sáng, Đường Huyên lái xe từ bệnh viện về. Cô bí mật đi vào từ cổng sau căn biệt thự. Tiếng giày thể thảo nhỏ nhẹ, êm tai đi qua dãy hành lang rộng lớn. Sau lưng cô bỗng có tiếng quát tháo: “Vừa đi đâu?”

Cô bình tĩnh quay người lại nhìn người đàn ông một cách khinh bỉ: “Anh có quyền biết sao?”

Hành lang sáng dần theo ánh sáng non nớt của bầu trời qua những ô cửa kính trên mái biệt thự. Gương mặt Doãn Đình Thâm anh tuấn lộ ra vẻ cau có, gia trưởng: “Tôi có quyền. Tôi là hôn phu của của cô.” Đường Huyên cười trừ. Hắn đã ăn bám ở nhà cô được hai, ba tuần rồi ấy chứ. Đường đường là một diễn viên hạng A, cũng chỉ là môn đăng hộ đối thì lão già kia mới đồng ý lời ngỏ của hắn. Lão không quan tâm đến cảm nhận của cô như vậy, sao không đắng ký kết hôn với tên Đoãn Đình Thâm kia đi? Một mặt thì bắt Đường Huyên gia nhập quân đội A để lấy danh với quân đội. Mặt khác thì đồng ý cho cô và tên họ Doãn đính hôn. Đúng là ngược đời.

Hôm nay Đường Huyên đi rồi, xem hắn bị cho leo cây như thế nào? Doãn Đình Thâm hùng hùng hổ hổ đi tới túm lấy cổ áo cô: “Con đàn bà đê tiện, mày vừa đi với thằng nào, hả?” Đường Huyên không nói gì, cô giơ sẵn mặt ra cho hắn đánh. Bàn tay hắn khựng lại trên không trung, mày cau có, gương mặt đẹp như thế lại ban cho hắn đúng là lãng phí.

“Bỏ tay.”

“Mày vừa đi với thằng nào?” Hắn lôi cô đi xềnh xệch về phòng.

Đường Huyên gằn thêm lần nữa: “Tôi nói là bỏ tay!” Doãn Đình Thâm như người điếc, tiếp tục huyên thuyên.

“Cạch” Hắn khựng lại, tay bị vặn ngược ra sau. Hai mắt trợn tròn, thống khổ và bất ngờ. Khuôn mặt của Đường Huyên vẫn yên ả như hồ nước nhưng động tác vô cùng dứt khoát, khóa nốt tay còn lại của hắn, huých đầu gối đập thẳng xuống nền đá cứng ngắc, lạnh lẽo. Doãn Đình Thâm gào nhỏ, nước mắt ứa đòng, không ngờ bị hôn thê của mình đánh.

Từ lúc biết Doãn Đình Thâm cô đã không có một chút thiện cảm. Hôm nay được xả giận, trút bỏ hết cục tức. Hắn đúng là mặt dày, ăn bám phụ nữ mà không biết nhục nhã là gì. Cô giẫm thẳng vào lưng Doãn Đình Thâm: “Thế nào? Nói tiếp đi!”

Đường Huyên ra lệnh. Doãn Đình Thâm chỉ biết cắn răng nhịn đau, có lúc định phản đòn nhưng chỉ cần động một cái là hai tay có thể tàn phế. “Hôn phu? Đính hôn? Anh bị ảo tưởng quen rồi. Đúng là ngôi sao lớn có khác, coi mình là trung tâm của vũ trụ. Anh nghĩ vụ đính hôn đó là thật sao? Chỉ cần lão già đó đồng ý mà tôi trở thành người tình của anh?”

Doãn Đình Thâm tức thối ruột: “Đê tiện!” Đường Huyên huých cho hắn thêm một phát: “Câm miệng! Cút ngay khỏi đây! Có giỏi thì đến mà mách lẻo lão già đấy đi, xem lão cần bộ mặt của Đường Môn hay là cuộc hôn nhân thừa thãi?”

Cô thả Doãn Đình Thâm ra. Hắn lau qua mặt, nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi mà ôm nguyên bộ đồ ngủ chạy. Đường Huyên cười khẩy, loại đàn ông không biết nhục này, sao lại có thể tồn tại được đến bây giờ nhỉ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN