Đội Trưởng Việt Nam: Siêu Anh Hùng Đầu Tiên - Chương 12: Viện nghiên cứu dưới lòng đất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Đội Trưởng Việt Nam: Siêu Anh Hùng Đầu Tiên


Chương 12: Viện nghiên cứu dưới lòng đất


Nhìn bên ngoài, ngân hàng Quốc gia Việt Nam như một khối đất sét khổng lồ với mỗi cái cột được nhào nặng một cách công phu. Đặc biệt, dòng chữ “Ngân hàng Quốc gia Việt Nam” với màu đỏ đặc trưng như son môi phủ nữ trở nên nổi bật trước phông màu trầm của cả kiến trúc.

Phía bên trong tòa nhà, hai công nhân vệ sinh đang chậm rãi bước vào. Tuy nhìn có vẻ khắc khổ nhưng một người nhìn giống dân trí thức, một người lại mạng bộ dạng dữ dằn, khó gần. Dù vậy, hai người bọn họ cũng nhanh chóng tránh được sự chú ý của tất cả mọi người rồi lẻn vào trong ngân hàng.

“Tôi xin lỗi về chuyện của Thông Đạt. Lúc đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều” Dũng lên tiếng chậm rãi, ngoại trừ với ngoại cậu và Ái Linh ra, đây là lần đầu tiên cậu nói ra tiếng “xin lỗi”

“Lỡ rồi thì thôi, mà điều quan trọng nhất là phải tìm ra nơi xâm nhập vào trong mật thất của chúng” Minh nói với vẻ bình tĩnh như mọi khi.

Đúng như những gì Nhât Minh dự đoán, trong Ngân hàng Quốc gia Việt Nam, nơi giữa tiền của chính quyền Sài Gòn, có một căn phòng bí mật. Phía trong căn phòng có một luồng khí đen tỏa ra mà với tư cách người tu đạo, cậu biết được nó chính là oán khí của những linh hồn lính phương Bắc chết trận, xen lẫn với một chút ít ma khí. Điều càng làm cậu chắc chắn đó chính là có một đám lính vũ trang đang canh giữ căn phòng này.

Cả hai có gắn đi chậm hết mức có thể để không làm lộ thân phận. Dù vậy, vẫn có vài tên lính phát hiện ra họ. Thấy đối phương không có súng lại chỉ có hai người nên bọn chúng liền chạy tới, lên giọng

“Tụi bây làm gì ở đây”

Tên lính đầu tiên trong tốp đầu vừa xuất hiện đã bị Nhật Minh đâm vào tim hắn bằng con dao trên tay trái. Hắn khựng người lại, chỉ kịp quay sang nhìn cô rồi gục xuống đất. Nhật Minh lại sải một bước dài ra phía trước rồi xoay người nhanh chóng vòng ra phía sau tên lính thứ hai đang cúi xuống kiểm tra tình trạng đồng đội của mình. Con dao từ tay trái của cậu đâm ngược xuống vào thẳng bên phải. Tiếp đó, một cú đá mạnh vào người tên lính thứ ba khiến hắn loạng choạng lùi lại phía sau, nhân cơ hội đó, Nhật Minh nảy người đứng dậy và sấn tới gã đứng cạnh nhanh chóng thụi cùi chỏ vào mặt hắn và tước khẩu súng của hắn rồi bắn vào tên bên cạnh cổ của hắn.

Mạnh Dũng có hơi bị sốc với khả năng chiến đấu của Nhật Minh. Không ngờ ở trạng thái bình thường, không biến thân, không dùng pháp thuật lại mạnh mẽ như vậy.

“Của tôi không là gì đâu. Đồng chí Vân mới là lợi hại” Minh lên tiếng. Mà nói nghiêm túc, khả năng chiến đấu của cậu cứ như thể được học từ nhỏ vậy. Các đồng chí huấn luyện cậu cũng phải khinh ngạc và năng lực học trò của mình.

Kế tiếp đó, khi định bước vào, cả hai phát hiện ra một bước tường vô hình đang cản họ lại.

“Giờ tính sao?” Dũng hỏi.

“Dùng biện pháp mạnh” Minh lên tiếng

“Cậu tính báo cho cả thành phố biết hả?” Dũng hỏi.

“Không cần thiết” Minh nói. Sau đó, cậu dán một loạt lá bùa lên tường. Tiếp theo, một kết giới vô hình xuất hiện.

“Như vậy thì không sợ kinh động ai nữa” Minh nói, rồi cậu bỏ lọ linh hồn vào trong thắt lưng. Trước đó, cậu che mặt lại để phòng hờ.

Lúc này, Minh biến thành một chiến binh màu xanh dương được bao bọc bởi màu nâu của những cây cọc nhọn dưới lòng sông to như cây cột nhà. Cùng lúc một âm thanh vang lên

“NGÔ VƯƠNG, SÓNG XÔ BẠCH ĐẰNG GIANG, GIÁNG LÂM.”

“Lùi lại” Cậu nói với Dũng

Sau đó, cả một bức tường vô hình bị bao phủ bởi nước. Tiếp đó, Nhật Minh đấm một đấm mang theo hàng triệu cọc nhọn với sức mạnh ngang ngửa cả chục quả tên lửa. Tiếp theo đó, bức tường vô hình và cả những thứ sau nó nhanh chóng vỡ vụn.

Ngay sau đó, cả hai bước vào một con đường hầm nhỏ. Ánh đèn điện từ căn phòng không đủ soi sáng cho con đường vốn tối đen như mực. Lúc này, kí ức về lần cậu tẩu thoát dần hiện về.

“Đi lối này” Dũng chỉ vào đoạn đường dẫn xuống phía dưới

Càng đi xuống dưới, cả Nhật Minh và Mạnh Dũng càng có cảm giác lo âu đến kỳ lạ. Do đó, cả hai đều đang trong tư thể sẵn sàn chiến đấu. Riêng đối với Mạnh Dũng, cậu đã bước quá sâu vào chuyện này rồi, không thể quay trở lại được nữa. Mà thực ra, có lẽ đây vốn là con đường mà cậu nên đi. Do đó, cậu vẫn không ngại gì mà bước tiếp.

Những bậc cầu thang dẫn cả hai đi sâu xuống mặt đất, dọc hai bên tường có hàng loạt công tắc đèn điện nhưng cả hai đều quyết định không sử dụng đến, các thiết bị điện dưới hầm có thể được kết nối với phòng điều khiển và làm lộ hành động của họ. Cũng may, Nhật Minh đã chuẩn bị sẵn hay cái đèn dầu để phòng hờ.

Căn phòng đầu tiên cả hai đặt chân đến khá rộng, ước chừng có thể chứa được khoảng trên dưới hai trăm người cùng lúc với những dãy bàn làm việc được xếp thành hình vòng cung, góc cuối căn phòng treo một màn hình chiếu lớn. Có hai căn phòng nhỏ được phân cách bằng tường thuỷ tinh, những cây ngãi đã bám lên quá nửa các bức tường. Bên trong một phòng lớn hơn là chiếc bàn hình bầu dục, phòng còn lại chỉ để một chiếc bàn nhỏ dùng để họp hành.

Cửa thoát hiểm được xây khuất phía bên trong, đi ngang qua hai căn phòng họp và nằm ở phía bên phải. Cánh cửa bằng sắt dày được sơn phết kĩ lưỡng cũng không chống chọi nổi với thời gian và hoen gỉ thành từng mảng màu đồng đỏ.

Cánh cửa sắt kêu lên kèn kẹt khi cả hai đẩy nó ra, để lộ một hành lang tối và dài hun hút

“Mà nè, hình như cậu khá rành chỗ này” Dũng lên tiếng. Từ lúc mới vào tới giờ, Minh đi lại như thể đây là nhà của mình vậy

“Tôi cũng không biết nữa” Minh lên tiếng.

“Cái chỗ này do người Mỹ xây mà sau nhìn cũ dữ vậy trời” Dũng lên tiếng.

“Tôi không nghĩ nó là của người Mỹ đâu. Một phần chỗ này đã được tân trang lên nhưng số còn lại dường như được xây từ trước đó rất lâu mà nếu tôi đoán đúng là khi quân Pháp chiếm thành Gia Định*. Việc nghiên cứu có lẽ đã bị đình lại sau chiến tranh Pháp-Phổ** kết thúc và được khởi động lại từ giai đoạn thế chiến thứ hai”

Ngay từ đầu, Nhật Minh đã đoán ra có cái gì đó dưới lòng đất của Sài Gòn này. Có lẽ thông qua các giáo sĩ người Pháp, chính quyền Pháp đã biết được về sự tồn tại của một nền văn minh tân tiến hơn nhân loại cùng một loạt những phù thủy với quyền năng to lớn từ phương Đông.

Sau đó khi quay lại thế giới thực, tiến hành quan sát, Nhật Minh lại cảm thấy có chuyện gì đó khá kì lạ.

“Sau không có tay lính nào vậy” Minh lên tiếng. Với một nơi quan trong như vậy, đang lí phải có cả một đội quân chứ.

“Cậu nói tôi mới để ý” Dũng lên tiếng.

“Mà hình như đã xuất hiện rồi” Minh chỉ về phía hai con Chó vàng ba sọc đang canh gác.

Ngay sau đó, khi bọn chúng còn chưa kịp để ý thì đã bị Minh từ phía sau dùng trường đao chém chết. Một con cố gắng đỡ đòn nhưng cậu nhanh chóng đá nó rồi chém nó một cái. Hàng loạt các tia chớp lóe lên.

Tiếp tục đi, hai người bọn họ nghe thấy âm thanh quen thuộc

“Cứu tôi với”

Lúc này, Dũng chứng kiến mấy người trong trang phục màu trắng như bô xương di động, đeo mặt nạ đang cố gắng nhét một người vào trong phòng thí nghiệm, bất chấp người đó đang kháng cự ác liệt. Ngay sau đó, cậu từ từ bước về phía họ với ánh mắt trừng trừng như sư tử ăn thịt người. Trong khi đó, Nhật Minh trở lại trang thái người thường. Dù sao trước khi biến thân cậu cũng có che mặt lại nên cũng không lo. Hơn nữa những người này chỉ là người thường. Khi thấy phòng thí nghiệm, những kí ức kì lạ chợt ùa về làm hơi thở của cậu trở nên gấp gáp hơn. Mồ hôi bắt đầu chảy ra, bất chấp căn phòng đang lạnh như khí hậu Đà Lạt.

Trong khí đó, Dũng như con sử tử lao vào giữa đám người đang thí nghiệm. Có người có gắng giữ cậu nhưng thất bại. Số lại sợ hãi tột độ, la hét bằng tiếng Anh, tiếng Nga và cả tiếng Việt. Dũng nhanh chóng nắm cổ áo của kẻ nói bằng tiếng Việt.

“Ai trong tụi bây liên quan tới tất cả vụ này. Khai mau” Với đôi mắt như hàng ngàn khẩu đại bác, Dũng la lớn.

Một số người thấy phòng thí nghiệm có biến thì nhanh chóng bỏ chạy. Tuy nhiên, họ lại cảm thấy toàn thân không còn sức lực rồi nhanh chóng gục ngã.

“La hết om xòm quá” Một giọng nói kinh dị cũng như cực kì quen thuộc vang lên.

“Thuồng Luồng Tinh, là nhà mi phải không” Dũng với ánh mắt chứa lửa, nhìn thẳng vào Thuồng Luồng Tinh.

“Đừng nhiều chuyện quá” Tên yêu quái lên tiếng như cha mẹ đang nói với em bé đang khóc nhè.

“Nhiều cái đầu mày” Như mấy chục con trâu, Dũng lao tới đấm thẳng vào mặt kẻ địch nhưng cánh tay của cậu như làm bằng đất sét, bị Thuồng Luồng Tinh giữ lại dễ dàng. Sau đó, cậu ta bị ăn một đòn đấm bằng cả chục quả đạn pháo, văng vào vách tường rồi ngất xỉu.

“Dũng. Cậu mau tỉnh dậy đi” Nhật Minh lớn tiếng gọi.

“Tạm thời hắn chưa tỉnh được đâu. À mà tiên thể, ta cho ngươi biết là ngươi cũng từng tiếp xúc với sức mạnh của Ngọc linh hồn, thông qua cây ngãi. Tuy nhiên, thay vì bị Ma Binh nhập hay biến thành Chó vàng ba sọc, cả hai ngươi đã có cơ hội mượn sức mạnh linh hồn của các danh nhân, mà cụ thể là danh nhân trên mảnh đất này, những kẻ phát huy một phần sức mạnh rồng tiên” Thuồng Luồng Tinh chậm rãi nói như đang giảng bài cho một đứa trẻ.

Ngừng một hồi hắn lại nói:

“Vì bị Âu Cơ đánh bại ở Điện Biên nên ta buộc phải đi theo kế hoạch khác. Trong lúc chiến loạn khắp nơi, ta dễ dàng bắt đám sâu bọ các ngươi về làm vật thí nghiệm.” Thuồng Luồng Tinh lên tiếng với giọng điệu như làm một cái gì đó rất là thành tựu.

“Nhảm nhí. Biến thân” Nhật Minh hét lớn. Sau đó, cậu biến thành Đội trưởng Việt Nam. Tiếp theo, cậu cầm trường đao chém liên tiếp vào tên yêu quái. Mỗi nhát chém như một mấy quả đạn pháo bắn ra cùng một lúc nhưng hắn dễ dàng né được.

Nếu để ý, lúc này, một luồng khí đen có hình con rắn nhỏ bằng bàn tay đang bám vào người Nhật Minh. Trong khí đó, cậu vẫn đang điên cuồng chém giết mà không để ý tới những người vô tội đang bị thí nghiệm xung quanh. Mỗi khi cậu chém, ánh chớp lóe lên và số lượng con rắn bám vào cậu ngày càng nhiều hơn. Kì lạ thay, Thuồng Luồng Tinh chỉ né chứ không hề phản đòn, dù hắn có thừa khả năng làm việc đó

Trong lúc đó, thì một con rùa nhỏ đang lơ lửng giữa không gian

“Dậy đi thẳng kia. Bạn hữu của ngươi sắp bị Thuồng Luồng Tinh kiểm soát rồi kìa”

Lúc này, Dũng dần mở mắt. Trước mặt cậu, một con rùa nhỏ màu vàng kim đang cất tiếng nói:

“Mi là cái giống gì vậy?” Dũng la lớn rồi lùi lại phía sau nhưng cậu phát hiện phía sau là tường, không lùi lại được.

“Nhảm nhí. Ta là một trong số con cháu của Thần Kim Quy. Tổ tiên của ngươi đã phong ấn ta. Sau đó, có một đám người, đem máu của ngươi tới giải phong ấn nhưng lại đem nhốt ta ở cái chỗ vớ vẩn này. Đúng là bực mình muốn chết. À mà tiện thể, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Kim Quy” Con rùa biết nói hay Tiểu Kim Quy lên tiếng.

Trong khí đó, kiếm của Thuồng Luồng Tinh và trường đao của Nhật Minh va chạm liên hồi nhưng cũng như lần trước. Hắn cũng chỉ thủ chứ không tấn công. Sau đó Nhật Minh ném Thuồng Luồng Tinh xuống một khoản trống rồi đấm hắn liên tục. Dù có chút nghi ngờ sau hắn lại không hề phản kháng nhưng cậu cũng không ngừng tay.

“Cái tên khốn khiếp. Mi là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện. Ta sẽ giết mi” Nhật Minh la lớn. Luồng khí đen hình con rắn bám vào người cậu càng nhiều hơn. Đồng thời, đáp lại sự điên loạn của cậu là tiếng cười điên loạn không kém của Thuồng Luồng Tinh.

Trong khi đó, ở ngoài, Mạnh Dũng đang khó hiểu về hành động của Nhật Minh

“Sao thằng cha này làm đấm vào nền đất. Lại để tên Thuồng Luồng Tinh đứng ở bên kia cười. Nè, rùa, ngươi có biết gì không?”

“Trong ảo giác của tên kia, cậu ta đang đánh với Thuồng Luồng Tinh. Tuy nhiên, điều đáng sợ nhất ở đây là…” Tiểu Kim Quy ngập ngừng.

“Là hắn vẫn sẽ là chiến binh chính nghĩa, theo đúng nghĩa đen, và khi ta muốn, hắn sẽ trở thành quái vật, hoặc trở lại làm chiến binh chính nghĩa. Bất kì dạng tồn tại nào dưới mức Đồng Khánh cũng sẽ không thể nhận ra” Thuồng Luồng Tinh lên tiếng. Sau đó, hắn tung một chưởng với sức mạnh ngang một trăm chiếc xe tăng về phía Nhật Minh làm cậu trở lại dạng người thường. Tiếp theo, hắn biến thành khói đen rồi biến mất luôn.

Trước khi biến mất, giọng của hắn vang lên lần nữa.

“À mà hầm này được xây hơn trăm năm bằng kĩ thuật lạc hậu của loài người, phép thuật cũng gần hết nên dễ sập lắm”

Trong lúc này, Nhật Minh vẫn đang điên loạn. Thấy thể, Mạnh Dũng chạy về phía cậu ta hét lớn:

“Bình tĩnh lại đi Nhật Minh”

“Cậu mau tránh ra. Tôi phải giết chết tên yêu quái này” Nhật Minh vẫn tiếp tục lao lên đấm đá vào hư không.

“Cái thằng này” Mạnh Dũng định lao lên đánh cho thằng khùng này một trận thì một giọng nữ vang lên.

“Để tôi thứ cho”

“Vân hả, cô lại chui vào đầu tôi nữa hả. Mà thôi, chuyện này giao cho cô” Dũng lên tiếng.

Trong khi Minh đang đánh nhau với Thuồng Luồng Tinh trong tiềm thức của mình. Bất ngờ, Vân xuất hiện. Khung cảnh cũng thay đổi từ viện nghiên cứu dưới lòng đất sang tầng hầm dưới phòng trà Thiên Vân.

“Đồng chí Minh, cậu còn nhớ lần đầu tiên cậu thành Đội trưởng Việt Nam không?” Giọng nói của Vân vang lên như dòng suối hiền hòa

“Đó là lần một đứa bé bị Ma Binh khống chế. Tớ đã liều mạng chiến đấu. Do chưa quen nên bị đánh bầm dập” Minh lên tiếng

“Vậy thì đúng rồi. Cậu không dễ bị hắn khống chế đâu” Vân lên tiếng.

Sau đó, mọi thứ trở về với trạng thái vốn có

“Thuồng Luồng Tinh đâu rồi”

“Trong lúc cậu đánh vào không khí thì hắn trốn đi luôn rồi” Dũng lên tiếng một cách miệt mỏi.

Sau đó, cậu lại lên tiếng

“Minh, nói thật lòng, khi cậu và Vân nói về mục hình tượng bộ đội Cụ Hồ, tôi thật sự ganh tị vì hai người có mục tiêu giữa thời buổi chiến loạn này. Do đó, đừng đánh mất bản thân mình”

Sau đó, Nhật Minh hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng

“Tôi là bộ đội Cụ Hồ mà. Sẽ không có chuyện đánh mất bản thân mình đâu”

Vừa dứt lời, anh lấy ra một cái thắt lưng có màu đen. Trên thắt lưng có biểu tượng lá cờ đỏ sao vàng, cùng với một cái lỗ nhỏ. Tiếp đó, Nhật Binh lấy ra một khối hình trụ nhỏ bằng lòng bàn tay, nữa đỏ, nữa xanh, có ngôi sao vàng ra rồi nhét vào lỗ trên thắt lưng. Cuối cùng anh nói:

“CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH QUANG VINH MUÔN NĂM. BIẾN THÂN”

Lúc này một loạt các hình ảnh của các anh hùng liệt sĩ đã chiến đấu trong suốc bốn ngàn năm qua bỗng hiện lên. Tiếp đó, là cờ của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam xuất hiện, bao quanh người Nhật Minh. Cùng lúc đó một âm thanh vang lên:

“ĐỘI TRƯỞNG VIỆT NAM, SỨC MẠNH THỜI ĐẠI HỒ CHÍ MINH, GIÁNG LÂM.”

Sau đó một chiến binh bọc giáp toàn thân, nữa bên xanh, nữa bên đỏ, có ngôi sao vàng, xuất hiện như một vị thần ánh sáng trong truyền thuyết, thần thoại.

Tiếp đó, cậu lên tiếng

“Yết Kiêu***, xin hãy cho tôi mượn sức mạnh của người”

“Cậu có lọ linh hồn này từ khi nào vậy” Dũng ngạc nhiên

“Vân đưa cho tôi lúc cậu không để ý” Minh trả lời.

Tuy nhiên, lúc này, những lớp đất đá phía trên bắt đầu chuẩn bị đổ sập xuống. Cả căn hầm như căn nhà lá trước cơn bão dữ có thể sập xuống bất kì lúc nào

“Nguy to rồi đây” Cậu lên tiếng

Dù sao bị chôn sống cùng đám quái vật này cũng chả vui tí nào

vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv

*Tháng 2 năm 1859, với ý đồ muốn chiếm cứ thành Gia Định (Đại Nam), liên minh Pháp và Tây Ban Nha đã đưa quân vào để đánh chiếm và phá hủy nhiều công trình quân sự của Vương triều nhà Nguyễn, trong đó có thành Gia Định. Sau khi chiếm xong, dưới sức ép của nghĩa quân, Pháp phá thành, lui xuống tàu chiến cố thủ.

** Chiến tranh Pháp – Phổ (19 tháng 7 năm 1870 – 10 tháng 5 năm 1871), sau khi chiến tranh kết thúc thì còn gọi là Chiến tranh Pháp – Đức (do sự nhất thống của nước Đức ở thời điểm ấy), hay Chiến tranh Pháp – Đức (1870 – 1871), Chiến tranh Pháp – Đức lần thứ nhất, thường được biết đến ở Pháp là Chiến tranh 1870, là một cuộc chiến giữa hai nước Pháp và Phổ.

*** Yết Kiêu (1242-1301; chữ Hán: 歇驕) là anh hùng chống giặc ngoại xâm vào đời nhà Trần, người có công giúp Nhà Trần chống giặc Nguyên Mông vào thế kỷ XIII với biệt tài thủy chiến. Ông là người bơi lặn giỏi, đã sử dụng tài của mình để đục thuyền của quân xâm lược Nguyên Mông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN