Trên chiếc ghế nha khoa màu xanh nhạt, cô bé nắm chặt con búp bê trong tay, trên gương mặt còn lưu lại một chút nước mắt ướt nhoè, mặt lộ vẻ bất an nhìn chăm chú vào bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Lúc tiêm thuốc tê vào miệng rất đau, nhổ răng nhất định sẽ càng đau hơn.
! ! Bé không muốn nhổ răng, bé muốn về nhà.
Cô bé nhìn về phía cha mẹ đang đợi ở bên cạnh, muốn trèo xuống khỏi chiếc ghế nha khoa, nhưng không chờ họ mở miệng an ủi, bác sĩ bên cạnh đã nói chuyện trước.
“Có muốn đánh cược với chú không?” Bác sĩ trẻ tuổi có màu tóc rất bắt mắt, cậu đeo khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt trong veo, giờ phút này đang ẩn chứa ý cười, “Chú có thể gọi con là Tiểu Tuệ không?”
Cảm giác gây mê đơ đơ lan ra trong khoang miệng, Tiểu Tuệ gật gật đầu, nhẹ giọng thấp thỏm hỏi: “Đánh cược cái gì?”
“Đánh cược rằng con không biết cái răng bị nhổ ra khi nào.
” Bác sĩ cầm dụng cụ màu bạc trong tay kề sát vào bé, giọng điệu thoải mái: “Chú muốn nhìn kỹ lại chiếc răng thừa này.
“
Tiểu Tuệ nghe lời mở miệng ra, vẫn khẩn trương nhìn chăm chú bác sĩ gần trong gang tấc.
Giữa mùa hè, ánh mặt trời sáng rực từ ô cửa sổ trong suốt không kiêng nể gì rọi vào, nhuộm lên mái tóc đỏ chói mắt của bác sĩ đến mức gần giống như đang bốc cháy.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô bé nhìn thấy một người đàn ông có mái tóc màu đỏ, rất đặc biệt.
Nhổ răng đau như vậy, sao mình lại không biết nhổ ra lúc nào được chứ?
Tại sao bác sĩ vẫn nhìn vào răng của mình?
Suy nghĩ của Tiểu Tuệ bay bổng, theo bản năng muốn cử động cái miệng, liền nghe thấy giọng nói mềm mại của bác sĩ: “Chú từng xem một bộ phim hoạt hình, nàng tiên cá trong phim đó, có mái tóc dài màu đỏ.
“
Tiểu Tuệ cũng đã xem rồi, đang định nói chuyện, chợt nghe bác sĩ nói với giọng điệu rất thu hút: “Nhưng chú biết một câu chuyện về nàng tiên cá rất khác.
”
Vì thế cô bé chớp chớp mắt, lực chú ý một lần nữa trở lại trên mái tóc đỏ mềm mại sáng chói của bác sĩ, dưới ánh nắng vàng rực rỡ tựa như trong giấc mơ, còn có bức tranh đầy màu sắc trên bức tường phòng khám phía sau chú ấy.
Bác sĩ khe khẽ kể những câu chuyện mới mẻ mà cô bé chưa bao giờ nghe trước đây.
Biển, đuôi cá, san hô, tóc đỏ, hoàng tử, bọt biển!
Đến khi cô bé lấy lại tinh thần từ thế giới cổ tích, chiếc răng thừa kia đã lẳng lặng nằm trên khay.
Ba mẹ đang cảm ơn bác sĩ, giọng điệu vừa sợ vừa mừng: “Bác sĩ Trì quá lợi hại, nhanh như vậy đã nhổ xong, chúng tôi còn lo lắng Tuệ Tuệ sẽ giãy giụa lung tung chứ.
“
Bác sĩ Trì tháo găng tay và khẩu trang ra, mỉm cười với cô bé: “Chú thắng rồi, Tiểu Tuệ.
“
Nàng tiên cá tóc đỏ trong phim hoạt hình rất đẹp, và bác sĩ tóc đỏ trong nha khoa trẻ em cũng rất đẹp.
Nhìn thấy bạn nhỏ ngây ngốc nhìn mình, Trì Tuyết Diễm bật cười xoa xoa đầu bé: “Lại cho con một cơ hội chuyển bại thành thắng, con có thể cắn chặt cục bông gòn trong nửa tiếng không?”
Tiểu Tuệ nghe vậy, lập tức cắn chặt cục bông gòn dùng để cầm máu, phồng má ra sức gật gật đầu, bộ dáng nghiêm túc khiến người lớn bên cạnh đều cười thành tiếng.
Đợi Trì Tuyết Diễm dặn dò xong những điều cần lưu ý sau khi nhổ răng, nhìn theo bạn nhỏ lưu luyến không rời đi khỏi, đồng hồ trên tường đã chỉ vào năm giờ hai mươi phút chiều.
Còn 10 phút nữa là hết giờ làm việc.
Trì Tuyết Diễm ngồi xuống trước máy tính, xác nhận bệnh nhân hẹn vào thứ hai tuần sau, ca làm việc của anh là thứ hai đến thứ sáu hàng tuần.
Trợ lý phía sau thu dọn đồ dùng đã qua sử dụng, chỉnh lại ghế nha khoa.
Một ngày làm việc bận rộn sắp kết thúc, bên ngoài phòng truyền đến tiếng nói chuyện của các đồng nghiệp tụm năm tụm ba, thảo luận buổi tối ăn gì.
Bác sĩ mới đến phòng khám sát bên không lâu đi tới cửa phòng của bọn họ, đưa tay gõ cửa: “Bác sĩ Trì, vừa rồi đứa bé kia vừa đi ra ngoài, vừa túm quần áo ba mẹ nó nói lần sau còn muốn tới nữa, buồn cười ghê.
“
“Con nít rõ ràng sợ nhất là đi khám bác sĩ.
” Hắn nhìn chăm chú vào bóng lưng người trong phòng, nửa đùa nửa thật nói, “Vẫn là mị lực của bác sĩ Trì lớn.
“
Trì Tuyết Diễm tiện tay viết báo cáo tổng kết hôm nay, lễ phép đáp: “Lúc Tiểu Tuệ nhổ răng rất ngoan.
“
Người đàn ông ở cửa suy nghĩ một chút, hai tay đút vào túi áo blouse mở rộng, ra vẻ lơ đãng nói: “Hôm nay là thứ sáu, sau khi tan tầm có sắp xếp gì không?”
Sau khi để lại một chữ ký khá tùy ý phóng khoáng ở cuối bản báo cáo, Trì Tuyết Diễm cũng không quay đầu lại lưu loát đứng dậy: “Buổi tối phải đi dự tiệc.
“
Cậu cởi áo blouse trắng ra, lộ ra áo thun đen đơn giản và quần jeans trên người, từ trong tủ khóa lấy ra một cái túi, bên trong còn chứa một chiếc áo blouse trắng mới tinh.
Bác sĩ đến bắt chuyện thì hoàn toàn ngược lại, áo sơ mi trắng phối hợp cẩn thận với quần tây, cùng với chiếc thắt lưng thương hiệu xa xỉ có chút bắt mắt, nghe vậy lập tức nói: “Dự cái gì! ! “
Không đợi hắn hỏi xong, Trì Tuyết Diễm giống như đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, còn phải thuận đường đi xem mắt.
“
Ngay sau đó cậu cầm lấy cái túi, dứt khoát nói lời tạm biệt với đối phương: “Tôi đi trước, bác sĩ Từ.
“
Lúc rời khỏi phòng khám, Trì Tuyết Diễm thoáng nhìn ánh mắt đối phương có chút mất hứng, cũng không thèm để ý, chỉ là bước đi nhanh hơn.
Cậu ghét mùi nước hoa giả vờ sang chảnh.
Các đồng nghiệp ở trong phòng khám lâu đều biết tính hướng của cậu, và nha sĩ mới này rõ ràng đã nghe nói về điều đó, đáng tiếc xác định rằng lãng phí thời gian thôi.
Trì Tuyết Diễm là một người tương đối kén chọn, đến nay vẫn duy trì độc thân, đối với loại người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư càng không hề có hứng thú.
Cậu đi vào thang máy xuống đến tầng hầm, và một lát sau, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc bích chạy ra khỏi nhà để xe, hoà vào dòng xe dày đặc buổi chiều tối.
Lúc chờ đèn giao thông ở ngã tư, Trì Tuyết Diễm nhìn lướt qua điện thoại di động, trong trang trò chuyện có không ít tin nhắn mới.
Có một nhóm trò chuyện nhỏ của các đồng nghiệp trong phòng khám, bác sĩ Từ gửi riêng “Cuối tuần vui vẻ”.
Có một người bạn hào hứng gửi video địa điểm tổ chức buổi tiệc, thúc giục cậu buổi tối nhất định phải đến sớm.
Còn có tin nhắn của mẹ, nhắc nhở cậu đừng quên lát nữa phải đi gặp mặt người ta.
Cậu nhíu mày, buông điện thoại xuống, một lần nữa nhìn về phía trước.
Đèn xanh rất nhanh sáng lên, chiếc xe thể thao có vẻ ngoài chói mắt nghênh ngang rời đi, làn gió hơi nóng thổi vào mái tóc đỏ bên gò má Trì Tuyết Diễm bay lên, lướt qua chiếc khuyên tai đen tuyền, lộ ra một chút vẻ ngỗ ngược, hoàn toàn khác bác sĩ Trì ban ngày đối xử dịu dàng kiên nhẫn với trẻ con.
Hôm nay rất không khéo, hoạt động xem mắt mỗi tháng một lần đụng phải bữa tiệc chủ đề mà bạn bè đã tỉ mỉ chuẩn bị, Trì Tuyết Diễm sau khi cân nhắc, tính toán đánh nhanh rút gọn, mau chóng kết thúc buổi xem mắt.
Dù sao căn cứ vào tin tức mẹ đã giới thiệu với cậu, cậu và đối tượng xem mắt sắp gặp gỡ này, xác suất lớn là không phù hợp, còn không bằng tiết kiệm thời gian đôi bên.
Mẹ cậu – Hàn Chân Chân – có một nỗi kính sợ đơn thuần đối với một vài phương pháp huyền học cổ xưa, khi còn bé có đại sư đã tính toán số mệnh cho Trì Tuyết Diễm, nói tương lai cậu ngàn vạn lần không thể khư khư cố chấp trên phương diện tình cảm, nếu không sẽ gây ra đại nạn, khiến cho vận mệnh trắc trở thê thảm.
Cho nên Hàn Chân Chân đặc biệt cảnh giác với hoạt động yêu đương của Trì Tuyết Diễm, cũng may thời sinh viên của cậu cơ bản chỉ lo vui chơi, căn bản không nghĩ tới yêu đương, đến khi tuổi càng lúc càng lớn, vận đào hoa chen nhau mà đến, sợ rằng cậu tự do yêu đương sẽ gây ra hậu quả không thể giải quyết, Hàn Chân Chân dứt khoát bắt đầu sắp xếp xem mắt.
Sau khi lớn lên Trì Tuyết Diễm vô cùng khinh thường đối với những lời nói đó của đại sư đoán mệnh, cậu cảm thấy rõ ràng đó là câu nói nhảm nhí có đạo lý, bất kể là chuyện tình cảm hay chuyện khác, kết quả của việc cố chấp giữ ý kiến của mình hoặc là cực tốt, hoặc là cực xấu, xác suất xảy ra cái sau hiển nhiên là lớn hơn.
Mà Hàn Chân Chân khi lựa chọn đối tượng xem mắt tất cả đều đã điều tra kỹ lưỡng, tranh thủ đạt được điểm cân bằng giữa sự hài lòng của người nhà và sự yêu thích của Trì Tuyết Diễm, như vậy cũng không tính là khăng khăng làm theo ý mình.
Nghĩ rằng mình sẽ có được một phiếu phủ quyết, cũng không muốn để cho mẹ cứ luôn lo lắng, Trì Tuyết Diễm cuối cùng đồng ý đi xem mắt, nhưng một tháng chỉ đi một lần, coi như là quen thêm vài người bạn mới ngoài công việc.
Trì Tuyết Diễm đi vào quán cà phê, đối tượng xem mắt do mẹ sắp xếp cho cậu đã đến, đang ngồi đợi ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.
Bóng lưng đối phương cao ngất, bả vai rộng lớn, dáng người tựa hồ không tệ, ăn mặc có chút trang trọng.
Trì Tuyết Diễm nhớ lại những lời mẹ nói —— Hạ gia làm kinh doanh, gia cảnh cực kỳ tốt, quan hệ người nhà hòa hợp, từ cha mẹ đến anh trai đều tương đối yêu thương đứa con trai út này, cho nên tính cách của anh ta đơn giản thuần khiết, rất dễ ở chung.
Diễn giải theo sự hiểu biết của cậu, chính là quá mức đơn thuần, dễ dàng bị lừa gạt.
Trì Tuyết Diễm không thích loại hình này, dù cho ngoại hình của đối phương rất xuất chúng.
Cậu ngồi xuống, hai người xa lạ ngắn gọn nhưng lịch sự trò chuyện với nhau.
“Anh chờ bao lâu rồi?”
“Chờ không lâu lắm, tôi cũng vừa mới đến.
“
Hỏi đáp không thể tiêu chuẩn hơn, tiếp theo hẳn là nói về thời tiết hiện tại, điều kiện đường xá, sau đó cố gắng mở rộng đến sở thích, nghề nghiệp, gia đình của nhau.
Chỉ tưởng tượng một chút, Trì Tuyết Diễm cũng đã cảm thấy quá đủ rồi.
Trong sự lúng túng tế nhị khi cố gắng chuyển sang đề tài tiếp theo, cậu thẳng thắn nói: “Tôi tính tình nóng nảy ngủ ngáy to người yêu cũ vô số đều chưa cắt đứt, nếu anh có thể chấp nhận thì chúng ta đi đăng ký ngay lập tức.
“
Nghe cậu dứt khoát lưu loát tự giới thiệu, trên gương mặt anh tuấn của đối tượng xem mắt không ngừng biến đổi cảm xúc, từ mờ mịt, đến kinh ngạc, rồi hạ quyết tâm.
Cuối cùng, anh chậm chạp gật gật đầu: “Được.
“
!.
.
?
Trì Tuyết Diễm đang chuẩn bị tạm biệt và rời đi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô cùng nghiêm túc của người đàn ông.
Cậu có nghe nhầm không?
Nhưng mà ngữ khí trịnh trọng của đối phương cho thấy đây cũng không phải là ảo giác.
“Trì tiên sinh, tôi cần phải nói cho anh biết một chuyện.
“
10 phút sau.
“! ! Tóm lại, nói một cách đơn giản, cậu là một nhân vật phản diện trong thế giới tiểu thuyết này.
“.