Trên con đường hoặc bằng phẳng hoặc gồ ghề, một chiếc RV với vẻ ngoài đơn giản màu be, nhanh chóng chạy về phía trước.
Luồng không khí tạo ra do xe chạy xen lẫn với gió, lướt qua những cành cây đang đung đưa.
Cửa sổ nhỏ trên thân xe hé mở một chút, bên trong truyền đến một âm thanh do đồ nhựa cọ xát vào nhau.
Hình nhân bơm hơi mini màu sắc sặc sỡ đứng ở bên trong cửa sổ, bị thổi đến giương nanh múa vuốt lắc qua trái rồi qua phải, lúc thì thò ra ngoài cửa sổ đón gió, lúc lại bị gió đánh trở vào trong xe.
Cùng lắc lư trong gió với nó, còn có tiếng nhạc ồn ào phát ra từ chiếc xe.
Loa trên xe đang phát một bài nhạc rock heavy metal khiến tinh thần tỉnh táo, lan từ buồng lái đến toàn bộ khoang xe.
Lúc này người đang cầm vô lăng là Trì Tuyết Diễm, Hạ Kiều ngồi ở ghế phụ bên cạnh cậu, đang xem bản đồ.
Cậu thay phiên nhau lái xe cùng với Hạ Kiều, đại khái khoảng hai ba tiếng lại đổi để tránh quá mệt mỏi.
Trì Tuyết Diễm không mở bản đồ chỉ đường, cậu nhìn biển báo đường vụt qua bên đường, hỏi người bên cạnh: “Giao lộ tiếp theo rẽ bên nào?”
“Rẽ phải, chuẩn bị lên cao tốc.
” Hạ Kiều trả lời cậu, “Nửa tiếng nữa sẽ đến trạm dừng trên cao tốc, đã đến lúc đổ xăng rồi.
“
Trì Tuyết Diễm nhẹ nhàng gật đầu, chiếc xe RV có hiệu suất cực tốt khi đi qua ngã tư tiếp theo, đánh vòng lả lướt vào một khúc cua rất đẹp, lái về phía bên phải.
Cho dù là loại nhạc được chơi trong loa hay là phong cách lái xe, đều rất dễ dàng phân biệt ai là người đang lái xe vào lúc này.
Trong chuyến đi tự lái xe vào mùa xuân này, cả hai đã không lên lộ trình và kế hoạch chi tiết hàng ngày từ trước.
Ban đầu Hạ Kiều muốn làm, nhưng Trì Tuyết Diễm cảm thấy không cần.
Dù sao điểm cần phải đến cũng chỉ có một, đảm bảo điểm dừng chân cuối cùng ở nơi đó là được, những chuyện khác đều giao cho ý trời.
Phong cảnh trên đường thay đổi trôi qua, Trì Tuyết Diễm sẽ rẽ vào con đường mình cảm thấy có phong cảnh đẹp hơn vào bất kỳ lúc nào, còn Hạ Kiều phụ trách bảo đảm hướng đi tổng thể là đúng, cộng với việc nhắc nhở khi tới gần ngã rẽ vào thành phố và trạm xăng, cùng nhau quyết định có nên đi qua luôn hay không.
Cho nên ngay từ đầu, Trì Tuyết Diễm đã thích chuyến đi này.
Làm như vậy có vẻ gần gũi với ý nghĩa ban đầu của chuyến đi hơn.
Đối với những người tự lái xe, lựa chọn phổ biến nhất là một đường đi về phía tây bắc, nơi có diện tích đất đai rộng lớn, cảnh quan thiên nhiên rực rỡ và tráng lệ hơn.
Nhưng bọn họ đại khái là đang di chuyển về phía đông, bởi vì điểm đến duy nhất được bọn họ xác định là một ngôi chùa ở phía đông nam thành phố.
Đó là nơi Hàn Chân Chân muốn Trì Tuyết Diễm đi từ lâu.
Một ngày cuối tuần năm lớp sáu, cậu và ba mẹ – những người cứ thích là đi – cùng nhau đi ra ngoài thành phố để du lịch dã ngoại, đến nơi có một ngôi chùa nổi tiếng nghe nói rất linh thiêng, Hàn Chân Chân nhiệt tình cầu Phật bái thần, nghĩ đến không bao lâu nữa cậu sẽ tham gia một kỳ thi quan trọng, cố tình dẫn cậu đến ngôi chùa đó để cầu phúc.
Tuy rằng cho đến bây giờ, Trì Tuyết Diễm cũng không hiểu được kỳ thi lên cấp hai có cái gì đáng để cầu phúc, nếu đổi thành thi trung học hoặc thi đại học, thì nghe có vẻ bình thường một chút.
Ngày đó mẹ xin quẻ xăm cho cậu, quẻ xăm được giải đúng thật là không liên quan gì đến điểm thi của học sinh tiểu học.
Quẻ xăm nói số mệnh của cậu trắc trở, cuối cùng sẽ có một kiếp nạn, là quẻ xăm cực xấu.
Hàn Chân Chân nghe vậy cực kỳ hoảng sợ, kỳ thi lên cấp hai lập tức trở nên không quan trọng nữa, từ nay về sau cũng không vì việc học của cậu mà lại làm phiền Bồ Tát, bà đã có chuyện cần quan tâm hơn.
Sau đó, bà tiếp tục đi tìm các thầy bói khác nhau, cuối cùng đưa ra một dự đoán chi tiết hơn: do khăng khăng cố chấp trong chuyện tình cảm, cuối cùng dẫn đến kiếp nạn.
Cho nên từ khi Trì Tuyết Diễm còn học trung học, bà đã đặc biệt chú ý đến động thái tình cảm của con trai, mãi cho đến khi anh tốt nghiệp đại học và đi làm.
Nhìn thấy thời gian yêu đương và kết hôn của người bình thường càng lúc càng đến gần, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đột nhiên dẫn một người không biết rõ chi tiết trở về, Hàn Chân Chân lo lắng đề phòng dứt khoát bàn bạc sắp xếp việc xem mắt cho cậu.
Bà không muốn để cho đứa con trai vốn tùy hứng làm bậy cứ khăng khăng cố chấp, cũng không muốn ép buộc cậu ở cùng với người mà mình không thích, đành phải nghĩ ra ý tưởng trung dung và ngây thơ này.
Lúc Trì Tuyết Diễm xem mắt thất bại đến lần thứ mười, Hàn Chân Chân lại lặng lẽ đi đến ngôi chùa kia.
Ngôi chùa đó đã đưa ra lời dự đoán ban đầu cho số phận của con trai mình.
Bà quỳ xuống trên tấm bồ đoàn, nghiêm túc cầu nguyện Bồ Tát: Hy vọng rằng trong số những người bà cảm thấy rất tốt, có thể có người mà con trai sẽ yêu thích.
Hầu hết mọi người xem mắt đều nhằm mục đích tìm kiếm một cuộc hôn nhân có điều kiện phù hợp, nhưng bà hy vọng con trai gặp được tình yêu thực sự thuần khiết.
Cho dù khả năng này có vẻ quá xa vời.
Nhưng lần xem mắt thứ mười một, Trì Tuyết Diễm thế mà thật sự gặp được.
Cho nên đợi sau khi hai người tổ chức hôn lễ xong, Hàn Chân Chân vẫn luôn muốn Trì Tuyết Diễm tự mình đi chùa trả lễ, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Bây giờ vừa vặn cần lên kế hoạch du lịch tuần trăng mật, lại đi cùng Hạ Kiều, trên đường tranh thủ thời gian đi ngang qua một chuyến, không thể tốt hơn.
Hạ Kiều không cự tuyệt đề nghị này, Trì Tuyết Diễm cũng không.
Cậu còn nhớ lần mình đi đến đó khi đang học tiểu học, cũng là vào mùa xuân, trong và ngoài chùa nở đầy hoa cẩm tú cầu, giữa những cành lá xanh biếc rải rác những chùm hoa dày đặc, xen lẫn với kiến trúc cổ xưa trang nghiêm, tạo ra một vẻ đẹp mộng ảo thoát tục.
Cho nên cậu miễn cưỡng chịu đựng hành động mê tín dị đoan của mẹ khi khăng khăng đòi đi vào bái lạy cho kỳ thi lên cấp hai, dù sao phong cảnh rất đẹp, cậu có thể ở bên ngoài chờ.
Hơn mười năm trước, cậu còn nhỏ đứng bên cạnh bức tường bao quanh sân, ngửa đầu nhìn những đoá hoa trong ngày xuân ngẩn người một lúc lâu.
Hơn mười năm sau, cậu đã lớn buông tay lái, rũ mắt nhìn người bên cạnh cởi dây an toàn giúp mình.
Số phận quay vòng trong hương thơm.
Trì Tuyết Diễm nghĩ, Hạ Kiều hẳn là cũng sẽ thích những bông hoa cẩm tú cầu kia.
Cửa xe đóng lại, Hạ Kiều đi sang một bên, lấy vòi bơm xăng, Trì Tuyết Diễm thì mở nắp bình xăng ra, chờ anh tới.
Sau khi đổ thêm nhiên liệu, hai người đã có một bữa ăn trưa đơn giản tại trạm dừng chân.
Bữa trưa có hương vị bình thường, Trì Tuyết Diễm vội vàng ăn xong, nghĩ đến buổi tối có thể cắm trại nướng thịt trong rừng, vì vậy khẩn cấp muốn lên xe chạy tới trạm dừng tiếp theo, nhưng lại phát hiện Hạ Kiều vẻ mặt chăm chú đang nhìn về một phương hướng nào đó.
Cậu nhìn qua theo tầm mắt của Hạ Kiều, là một đôi tình nhân đang cãi nhau.
Dường như trên đường cãi nhau gây ra mâu thuẫn, ầm ĩ tương đối kịch liệt, không ít khách ăn cơm hoặc nghỉ ngơi ở đây đều âm thầm quan sát.
Trì Tuyết Diễm nghe xong vài câu, rất nhanh thu hồi tầm mắt.
Cậu không có hứng thú đối với kiểu tranh cãi cứ lặp đi lặp lại chỉ có vài câu nói thế này, không hay bằng chương trình truyền hình với kịch bản đặc sắc được viết ra từ trước.
Ngược lại Hạ Kiều trước mắt đang nghiêm túc xem náo nhiệt mới là điều càng thú vị hơn.
Thoạt nhìn hình như rất ngạc nhiên.
Nhưng Trì Tuyết Diễm lại nhớ tới Thịnh Tiểu Nguyệt, người cực kỳ yêu thích phim truyền hình dài tập, cùng với những đoạn tán gẫu ngắn trong gia đình liên tục suốt cả kỳ nghỉ Tết, lại cảm thấy rất hợp lý.
Nếu mẹ anh cũng thích xem chương trình truyền hình lúc 8 giờ tối mỗi ngày, thì có lẽ anh cũng sẽ bị ép buộc phải quen với việc xem những trận cãi nhau kiểu này, thậm chí từ đó cảm nhận được niềm vui thích nào đó.
Một lát sau, Hạ Kiều chú ý tới ánh mắt của cậu, thu hồi tinh thần, chủ động hỏi: “Muốn đi chưa?”
Cách đó không xa, đôi tình nhân vẫn đang cãi nhau, tình hình chiến đấu càng lúc càng dữ dội, đã thăng cấp lên muốn đi tìm cảnh sát.
Trì Tuyết Diễm thấy Hạ Kiều không để ý chút nào đối với việc này, không nhìn về hướng càng lúc càng ầm ĩ kia thêm một cái, mà là chăm chú nhìn mình không hề phân tâm.
Trong mắt cậu liền không kiềm chế được mà hiện lên ý cười.
“Tí nữa đi tiếp.
” Trì Tuyết Diễm nói, “Em muốn xem náo nhiệt.
“
Sau đó, họ ngồi trong trạm nghỉ chân, cùng với đám đông nhiều chuyện, nhìn cặp tình nhân cãi nhau cả nửa giờ.
Trong thời gian đó hét to muốn bể phổi tám lần, đóng cửa xe năm lần, ngồi xổm khóc ba lần, báo cảnh sát hai lần.
Trì Tuyết Diễm xem mà mệt mỏi hoàn toàn không nhớ rõ bọn họ rốt cuộc cãi nhau vì chuyện gì, toàn bộ đều dựa vào việc đếm số lượng những hành động lớn để xua tan cơn buồn ngủ.
Cho đến khi cảnh sát thật sự có mặt, giọng của đôi tình nhân này lập tức nhỏ xuống, tỏ rõ cuộc náo nhiệt đã hạ màn.
Vì thế đám người nghỉ chân dần dần giải tán, Trì Tuyết Diễm cũng cùng Hạ Kiều quay trở lại xe.
Trải qua nửa giờ vừa ngắn vừa dài, cảm nghĩ duy nhất của cậu là, giữa cậu và Hạ Kiều chắc là vĩnh viễn sẽ không xảy ra tranh cãi kịch liệt như vậy.
Thật lâu trước kia, Trì Tuyết Diễm ở trước mặt ba mẹ bịa chuyện, nói rằng bọn họ không cãi nhau.
Bây giờ dường như câu nói dối này có thể trở thành sự thật.
Bởi vì Hạ Kiều từ khi yêu cậu rồi không bao giờ từ chối cậu nữa, sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cậu, sẽ tuân theo toàn bộ yêu ghét của cậu.
Cho dù đó là một sở thích nhỏ, hoặc một việc khó chịu đựng hơn.
Đây là một tình yêu bị chi phối bởi lý trí và sự kiềm chế.
Trì Tuyết Diễm thật ra không biết đây có phải là một chuyện tốt hay không.
Trước đây cậu chưa từng trải qua tình yêu trong giới hạn hẹp, không có kinh nghiệm tương ứng.
Nhưng trong tình yêu to lớn hơn, cậu thường xuyên mâu thuẫn với cha mẹ, cũng xảy ra những lúc không vui với bạn bè tốt.
Trì Tuyết Diễm chỉ đơn thuần là không thích lãng phí thời gian cãi nhau với người khác, thay vì dùng miệng không bằng dùng tay chân, những cũng không bài xích những khoảnh khắc nghe có vẻ tiêu cực này trong mỗi loại tình cảm.
Ngược lại cậu cảm thấy, điều đó sẽ làm cho tình cảm càng thêm trọn vẹn.
Bởi vì để dỗ dành ba mẹ giận mình, cậu mới học được cách làm một số món tráng miệng đơn giản.
Lúc vừa làm món tráng miệng vừa kể những câu chuyện cổ tích, quan sát biểu hiện của ba mẹ qua hình ảnh phản chiếu trên khung cửa sổ kính, nhìn bọn họ từ tức giận từng chút từng chút trở nên hết giận, hình như cũng là một sự tốt đẹp đặc biệt.
Tranh cãi và làm hòa với bạn bè càng không cần phải nói, bản thân nó là một phần của việc tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau và kéo gần hơn các mối quan hệ.
Trì Tuyết Diễm từng nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ hoặc khổ sở của mỗi người thân thiết bên cạnh mình, nhưng chỉ riêng Hạ Kiều là chưa từng nhìn thấy.
Anh ở trước mặt cậu trước sau luôn dịu dàng.
Giống như vỏ sò cuối cùng đã ôm được sự dịu dàng của ngọc trai.
Mà vỏ sò lạnh lẽo cứng rắn, hẳn là có một khía cạnh khác.
Mọi người hẳn là đều có một khía cạnh khác.
Đoạn đường tiếp theo sau khi ra khỏi trạm dừng chân, đổi thành Hạ Kiều lái xe.
Trì Tuyết Diễm ở ghế phụ càng lúc càng buồn ngủ, cho nên trở lại vào khoang xe thoải mái hơn một chút, nằm dựa trên giường nhìn phong cảnh lao vút về phía sau.
Trong ngôi nhà chật hẹp và ấm áp, cậu tưởng tượng đến khía cạnh khác của vỏ sò, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Khi cậu thức dậy, chiếc xe đã đậu bên cạnh một khu vực chuyên cắm trại.
Trên người Trì Tuyết Diễm được đắp tấm chăn mềm mại, cậu xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, tiện tay kéo rèm cửa sổ ra một chút, nhìn thấy những chiếc xe du lịch khác đậu bên cạnh, nhiều người đi tới đi lui, cùng với khu rừng xanh thẳm mênh mông vô tận.
Ánh sáng bên ngoài là ánh sáng vàng ấm áp ấp ủ từ trong ráng chiều, lặng lẽ tràn vào dọc theo khe hở hẹp dài bị cậu hé mở lên, âm thầm rơi lên một bóng hình khác.
Động tác Hạ Kiều đóng cửa tủ lạnh rất nhẹ nhàng, lấy nguyên liệu cho món nướng đã mua sẵn vào buổi sáng đặt lên trên mặt bàn bếp, mở túi ra, chờ chúng rã đông.
Trì Tuyết Diễm tỉnh ngủ ôm chăn, nhìn ánh sáng vàng ấm lưu luyến trên khuôn mặt quen thuộc, phác họa ra đường nét rõ ràng khó quên.
Đây là một ngôi nhà có đầy đủ chức năng nhưng rất nhỏ.
Gần đến mức làm như giơ tay ra một cái là có thể chạm vào nội tâm của nhau.
Hạ Kiều đang chuẩn bị cho món nướng như thể cảm nhận gì đó mà ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cậu: “Đói bụng không?”
Anh thấy Trì Tuyết Diễm đầu tiên là lắc đầu, sau lại gật gật đầu.
Tiếp theo, Trì Tuyết Diễm xốc chăn ra đứng dậy, chủ động đến giúp anh lấy đồ, đồng thời trả lời chẳng ăn nhập gì: “Cùng nhau xuống xe đi.
“
Hoàng hôn trong rừng càng ngày càng nồng đậm, trong gió cũng phảng phất mùi thức ăn.
Công việc nướng thịt do Hạ Kiều bao trọn, Trì Tuyết Diễm cầm một cái máy ảnh đi chụp ảnh.
Cậu chụp hình đứa bé của gia đình xa lạ bên cạnh đang cười ngây ngô với nước mũi xì bong bóng, chụp lại khoảnh khắc hoàng hôn chìm dần qua ngọn cây, cũng chụp lại xiên ớt xanh bị Hạ Kiều không cẩn thận nướng cháy, yên lặng ném vào thùng rác.
Cùng lúc đó, Hạ Kiều cảm thấy, Trì Tuyết Diễm hình như đang tìm cái gì đó.
Cậu đi dạo quanh một vòng, thỉnh thoảng gặp được đủ loại động vật hoang dã, vì vậy khi trở về, làm như có điều suy nghĩ hỏi: “Anh có sợ sâu không?”
“! ! ” Hạ Kiều thành thật trả lời, “Không sợ.
“
“Vậy anh đưa tay ra.
“
Hạ Kiều đã chú ý tới trong lòng bàn tay cậu hình như đang nắm thứ gì đó, vẫn theo lời giơ tay ra.
Cậu nhắm ngay giữa lòng bàn tay người yêu mở ra, lập tức rơi xuống một thứ màu xanh biếc, bên ngoài có từng cái gai nhỏ.
Rất dễ dàng nhầm lẫn với một con sâu.
Nhưng không phải là một con sâu thực sự.
Hạ Kiều trước khi chạm vào nó, đã phát hiện đó chỉ là một loại thực vật lớn lên nhìn giống con sâu, gọi là Thương Nhĩ (cây ké đầu ngựa).
Nhưng anh lại vì thế mà rút tay lại theo phản xạ.
Trì Tuyết Diễm nhìn quả Thương Nhĩ này rơi thẳng xuống bãi cỏ, nhịn không được cười rộ lên: “Không phải là không sợ sao?”
Hiếm khi cậu bắt được một chút bất an có vẻ chân thật trên người của người yêu luôn ôn hòa bình tĩnh.
Nhưng một giây sau, cậu nghe được đối phương đáp lại gần như theo bản năng.
“Anh không sợ sâu, nhưng sợ thực vật mọc đầy gai.
” Hạ Kiều nói, “Bởi vì khi còn bé từng bị xương rồng đâm vào.
“
Trong nháy mắt khi lời nói kết thúc, cả hai đồng thời sững người.
Trì Tuyết Diễm phản ứng lại trước, cậu dời ánh mắt vốn đang nhìn nhau với Hạ Kiều, nhìn vào quả Thương Nhĩ cùng màu với bãi cỏ xanh biếc, giọng điệu bình thường: “Em nhớ rồi, sau này không dẫn anh đi sa mạc chơi.
“
Một lát sau, Hạ Kiều mới đáp: “Có thể đi, không tới gần cây xương rồng thì không sao.
“
Giọng nói của anh không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Giống như chỉ đơn giản là thảo luận về các địa điểm du lịch muốn đi trong tương lai.
Mùi thịt nướng trong không khí càng lúc càng nồng đậm.
Màn đêm buông xuống, trong khu vực cắm trại sáng lên đủ loại ánh đèn, không khí ấm áp thoải mái.
Khi trò chuyện trong lúc ăn tối, cả hai đều ăn ý không nói về vấn đề đó: bị xương rồng đâm vào, rốt cuộc là lúc còn nhỏ của Hạ Kiều nào.
Hạ Kiều thật sự chỉ là cùng họ cùng tên với người trong sách, hơn nữa sinh cùng một ngày luôn sao?
Trì Tuyết Diễm nghĩ, chuyện này đã được cậu đoán ra từ lâu với tư cách là người ngoài cuộc, hiện giờ rốt cuộc không tránh khỏi bị đương sự chú ý tới.
Trong khu rừng rậm rạp sương mù tản mạn, dần dần đổ xuống một cơn mưa trong lành.
Đêm khuya sắp bị giấc ngủ bao trùm, do đó nhiễm bầu không khí ẩm ướt mờ ảo.
Đầu ngón tay trắng nõn lại nhẹ nhàng vén mép rèm cửa sổ lên một chút.
Trong tiếng mưa nặng trĩu mơ hồ, Trì Tuyết Diễm nhìn những hạt mưa không ngừng đập vào những túp lều dựng lên ở khu vực cắm trại bên ngoài, ngoài cửa sổ xe có những sợi mưa chảy xuôi xuống, bên trong thì phủ kín một tầng sương trắng mỏng manh.
Vào một đêm như vậy, vùi mình trong chiếc xe ấm áp và thoải mái, đã trở thành một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Ít nhất càng giống với một ngôi nhà có thể che mưa chắn gió.
Có chăn êm nệm ấm trong nhà, còn có cái ôm của người yêu.
Nhưng cái ôm hôm nay, cũng không phải Trì Tuyết Diễm chủ động yêu cầu.
Cánh tay vòng quanh thân thể cậu, cũng dùng sức hơn trước đây, mang theo một loại trân trọng vừa cố chấp vừa cẩn thận.
Một lát sau, Trì Tuyết Diễm chán ngắm cảnh mưa buông rèm cửa sổ xuống, xoay người, hướng tầm mắt về phía người bên cạnh.
Cậu nhìn đường nét sườn mặt anh tuấn trước sau như một, cũng thấy vẻ trầm mặc nhiều hơn bình thường.
Cậu không biết hiện giờ Hạ Kiều đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ đang suy nghĩ đến tột cùng mình là ai, có lẽ đang suy nghĩ tình yêu mình có lúc này đến tột cùng thuộc về ai, có lẽ đang suy nghĩ đến những chuyện càng phức tạp khó phân biệt hơn.
Cậu đoán không ra, cũng không định hỏi, chỉ là bỗng nhiên rất muốn tán gẫu với Hạ Kiều.
Nói về cây xương rồng.
“Em có thể nuôi cây xương rồng trên ban công nhà mình không?”
“Có thể.
“
“Anh nghe thấy ba từ cây xương rồng này có cảm thấy sợ không?”
“Không.
“
“Nếu mỗi ngày trước khi em nói chúc ngủ ngon với anh, đều nói thêm một câu cây xương rồng thì sao?”
“! ! “
Nghe được ý tưởng kỳ lạ này, Hạ Kiều rốt cục thu hồi suy nghĩ, liếc mắt nhìn cậu.
Anh thấy đôi mắt được ánh đèn chiếu vào đến sáng rực vô cùng của Trì Tuyết Diễm, bên trong đó đang toả ra một thứ gì đó rất mềm mại.
“Trên cành hoa hồng cũng có gai, tại sao anh không sợ hoa hồng, ngược lại thích loại hoa này nhất?”
“Vậy thì không giống.
“
“Chỗ nào không giống?”
Hạ Kiều suy nghĩ một hồi, mới đưa ra đáp án: “Bởi vì hoa hồng rất đẹp.
“
Người có màu tóc tương tự như hoa hồng nói: “Em cảm thấy giống nhau, dù sao khi chạm vào cũng sẽ bị đâm vào tay.
“
Trì Tuyết Diễm chợt tiến gần sát anh hơn, mái tóc đỏ thẫm lướt qua cằm anh, hoa hồng nở rộ trên ngực, trái tim cả hai dường như kề sát vào nhau.
Tiếng mưa bên ngoài xe xối xả đổ xuống, Hạ Kiều hơi cúi đầu, lúc hôn lên trán người trong ngực, nghe thấy giọng nói có chút không rõ của cậu.
“Nhưng anh cảm thấy không giống cũng không sao.
“
“Bất kể có giống nhau hay không, tất cả những gì em thích là con người anh.
“
Người được hôn thì thầm: “Sợ xương rồng, nhưng anh lại thích hoa hồng.
“.