Hoa cẩm tú cầu có bao nhiêu màu?
Sáng sớm Trì Tuyết Diễm ngồi trong quán ăn sáng, ngẩng đầu nhìn hoa cẩm tú cầu đã nở rộ ngoài cửa sổ, ghi nhớ màu sắc đầu tiên.
Vây thành từng chùm trên cành cây xanh mướt, là màu trắng tinh như đám mây.
Sắc trời còn sớm, trong không khí tràn ngập màu xanh xám mờ mờ, cửa hàng ăn sáng lâu đời đã sớm ngồi đầy khách hàng, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện ồn ào.
Âm điệu tiếng địa phương mềm mại, cho dù Trì Tuyết Diễm hoàn toàn nghe không hiểu, cũng cảm thấy nghe hay hay.
Trong bầu không khí thư thái đầy mùi khói cháy, những chén hoành thánh nhỏ có màu sắc đặc biệt lần lượt được mang lên, thực khách địa phương động tác lưu loát, ăn xong liền rời đi.
Mà chén hoành thánh trước mặt Hạ Kiều, lại được ăn vô cùng chậm.
Ngay cả Trì Tuyết Diễm cũng cố ý giảm tốc độ ăn bữa sáng lại.
Nhưng vẫn không chậm bằng Hạ Kiều.
Thật ra cậu rất muốn cười, cố nhịn xuống, làm như vô tình hỏi Hạ Kiều: “Anh muốn ăn bánh bao không? Cửa hàng bánh bao đối diện mở cửa rồi kìa.”
Bánh bao chắc là không ngọt quá.
Trì Tuyết Diễm đã biết từ trước, món ăn địa phương ở vùng này có vị ngọt, nhưng không ngờ, buổi sáng tùy tiện vào một quán ăn hoành thánh rất nổi tiếng, thế nhưng lại ăn được món hoành thánh có vị ngọt.
Ít nhiều có chút làm mới thế giới quan.
Cậu ngoài ngạc nhiên, thì cũng không phải là không thể chấp nhận được, coi như là nếm thử.
Đối với Hạ Kiều, việc chấp nhận có vẻ khó khăn hơn.
Anh vốn không thích ăn đồ ngọt, ngay cả món nên có vị ngọt cũng không hay ăn, huống chi rõ ràng hoành thánh đáng lẽ phải là nhân thịt mặn.
Trì Tuyết Diễm đổi cách suy nghĩ một chút, đây quả thực giống như món cá sóc có vị chua ngọt bị làm thành vị cay quá mức.
Nghe thấy đề nghị của cậu, bàn tay cầm thìa của Hạ Kiều dừng một chút, nhìn thoáng qua chén canh đã không còn hoành thánh trước mặt Trì Tuyết Diễm, khẽ lắc đầu.
“Không cần đâu, em muốn ăn không? Anh đi mua.”
Trì Tuyết Diễm cũng lắc đầu: “Không cần, em ăn no rồi.”
Cậu không nói gì nữa, yên lặng chờ Hạ Kiều ăn sáng.
Người ngồi đối diện không thích ăn đồ ngọt, cuối cùng cũng ăn hết từng viên hoành thánh trong chén.
Vì vậy Trì Tuyết Diễm thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn hoa ngoài cửa sổ, cùng anh đi thẳng vào con đường dài có hoa cẩm tú cầu màu trắng nở rộ.
Cách đó không xa là ngọn núi nhỏ nằm trong nội thành, độ cao rất thấp, trên núi trồng đầy một giống hoa cẩm tú cầu khác, hoa Vô Tận Hạ có màu sắc rực rỡ.
Được Vô Tận Hạ bao quanh, chính là ngôi chùa mà Trì Tuyết Diễm đã đi qua vào năm lớp sáu tiểu học.
(Ở TQ cấp tiểu học có 6 lớp)
Danh tiếng của ngôi chùa khá lớn, hương khói thịnh vượng, cho nên hai người cố ý chọn đi đến vào sáng sớm ngày làm việc, cố hết sức tránh dòng người đông đúc.
Ánh mặt trời dần dần trở nên sáng tỏ, trên con đường mòn lên núi coi như yên tĩnh, không khí thơm ngát tươi mát, hai người sóng vai đi về phía trước, lướt qua nhóm khách hành hương thành kính.
Theo cách nghĩ của Hàn Chân Chân, chuyến này là để Trì Tuyết Diễm tới đây tạ lễ, mang theo Hạ Kiều thì có vẻ càng thêm trọn vẹn.
Thứ nhất là kết thúc quẻ xăm hạ hạ (xăm cực xấu) thể hiện vận mệnh lúc còn nhỏ, hai là cảm tạ nhân duyên tốt đẹp mà Hàn Chân Chân một mình cầu nguyện cho cậu cách đây không lâu.
Trì Tuyết Diễm không quen thuộc với những phong tục và nghi thức đặc biệt này, cũng không biết làm sao mới gọi là tạ lễ chân chính.
Cậu cảm thấy, cậu đã từng bị dự đoán trong số phận cuối cùng sẽ có một kiếp nạn, hiện giờ có thể dẫn người yêu đến ngắm Vô Tận Hạ nở rộ khắp ngọn núi, đại khái chính là tạ lễ rồi.
Màu xanh lam, màu hồng, màu tím.
Bây giờ, cậu đã ghi nhớ được bốn màu sắc của hoa cẩm tú cầu (cả hoa trắng lúc nãy nhìn thấy nữa).
“Anh nghĩ hoa cẩm tú cầu có màu gì, sẽ làm ra vị kem ngon hơn?”
Bên bức tường bao quanh sân vườn của ngôi chùa mộc mạc, Trì Tuyết Diễm ngửa đầu nhìn đóa hoa trong ngày mùa xuân, không ngẩn người, nhưng lại hỏi người bên cạnh một câu rất bâng quơ.
Cậu tìm ra được bức tường đứng chờ mẹ khi còn học tiểu học, phong cảnh vẫn xinh đẹp như trong trí nhớ, Vô Tận Hạ trên cành cây hình như cũng là dáng vẻ của năm đó.
Hạ Kiều chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng để trả lời câu hỏi này: “Màu hồng.”
Bởi vì giờ phút này đoá hoa bị Trì Tuyết Diễm nhìn chăm chú là đoá hoa màu hồng nhạt.
Trì Tuyết Diễm suy nghĩ một chút, hiếm khi đứng đắn đưa ra luận chứng nói: “Về lý thuyết hẳn là màu hồng và màu trắng tương đối ngon, màu lạnh ảnh hưởng đến sự thèm ăn, cho nên màu xanh lam có lẽ là khó ăn nhất.”
Hạ Kiều thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc, buồn cười nói: “Sau khi về nhà muốn thử làm không? Làm màu hồng và màu trắng.”
“Vậy có cần nếm thử hương vị của cánh hoa trước không?” Trì Tuyết Diễm tiếp tục nghiêm túc tưởng tượng, “Khi còn bé em đã nếm qua cánh hoa của loài hoa khác, hương vị rất kỳ quái, dù sao cũng không phải là vị ngọt.”
Đây là một góc yên tĩnh của ngôi chùa, rất ít khách hành hương đi qua.
Bên cạnh có chú tiểu đang quét sân, nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhịn không được nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Không có mùi vị gì đâu, không làm kem được.”
Trì Tuyết Diễm liền quay đầu nhìn qua.
Chú tiểu đang cầm chổi trong tay trông rất con nít, cũng trạc tuổi cậu khi cậu lần đầu tiên đến ngôi chùa này.
Chú tiểu ăn mặc đơn giản, ánh mắt sáng ngời, trong đó chứa đầy sự trong suốt sạch sẽ đặc trưng của giai đoạn đầu cuộc đời.
Trì Tuyết Diễm nhìn chú tiểu, tò mò hỏi: “Em từng nếm rồi hả?”
Tiếng quét sân dừng lại, chú tiểu có chút ngượng ngùng gật gật đầu: “Thấy nó đẹp mắt, lén hái một cánh nếm thử, bị sư phụ phê bình rồi.”
Trì Tuyết Diễm cong đôi mắt, tiếp lời nói: “Lúc anh lén nếm thử cánh hoa, bị ba của anh nhìn thấy, ông ấy nhìn anh vừa mới ăn một cánh, không biết là nên tới đánh anh trước, hay là giật lấy phần cánh hoa còn sót lại trong tay anh trước, ngược lại sững người tại chỗ cả nửa ngày.”
Chú tiểu bị lời kể này chọc cười một hồi lâu, tán gẫu cùng cậu: “Hai vị thí chủ đặc biệt đến đây ngắm hoa sao?”
Họ trông không giống như khách hành hương.
“Anh đến tạ lễ.” Người lạ khi còn nhỏ cũng ngây thơ ăn thử cánh hoa trả lời cậu bé, “Khi anh bằng tuổi em, mẹ của anh dẫn anh tới nơi này cầu phúc, lại rút cho anh một quẻ xăm hạ hạ.”
“Sau đó bà lại đi khắp nơi tìm biện pháp hóa giải kiếp nạn, lo lắng cho anh hơn mười năm.”
Anh ấy nhìn thoáng qua người bên cạnh đang lẳng lặng nghe mình nói: “Cho đến bây giờ, số phận thê thảm trong quẻ xăm hạ hạ hình như thật sự biến mất rồi.”
Nghe xong, chú tiểu cảm thán nói: “Mẹ của thí chủ đối với thí chủ thật tốt.”
“Đúng vậy.” Thanh niên tóc đỏ mỉm cười, đột nhiên hỏi, “Em có tin vào số phận không?”
Thường xuyên cũng có khách hành hương hỏi tăng nhân trong chùa câu hỏi tương tự, nhưng chú tiểu nhỏ tuổi lại là lần đầu tiên được hỏi.
May mà chú tiểu đã sớm chuẩn bị đáp án, rất nhanh giòn giã đáp: “Nhất thiết hữu vi pháp; Như mộng huyễn bào ảnh; Như lộ diệc như điện; Ưng tác như thị quán” (Bốn câu trong Kinh Kim Cương, dịch nghĩa Tất cả pháp hữu vi, Như mộng ảo bọt bóng, Như sương cũng như tia chớp, Hãy quán chiếu như thế.” – theo Thư viện Hoa Sen)
Khi chú tiểu nói chuyện, chú vẫn tiếp tục quét sân, cành lá trên trời bị gió thổi bay, cây chổi tre di chuyển tuỳ tâm trên mặt đất, phát ra tiếng xào xạc tương tự.
“Đây là sáu câu thơ trong Kinh Kim Cương.” Chú tiểu nói, “Sư phụ đã nói với ta, đừng tự hỏi mình có tin hay không, mà phải tiêu diệt ảo tưởng.”
Đến khi chú tiểu nói xong ý nghĩa thật dài của tiêu diệt ảo tưởng, giọng điệu vốn trầm thấp bình đạm dần dần biến mất, giọng nói nhỏ đi, lại lộ ra một chút thẹn thùng giống khi thừa nhận mình đã từng ăn thử cánh hoa.
“Ta thích nhất lời Phật dạy này, thật ra là bởi vì nó rất đẹp.” Ánh mắt cậu bé trong suốt, “Thí chủ cảm thấy thế nào?”
Nghe vậy, người xa lạ đứng bên bức tường bao quanh sân nhẹ nhàng gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía đóa hoa rủ xuống từ trên cây, dịu dàng đồng ý với câu hỏi của cậu bé.
Người trả lời làm như cũng là một đứa trẻ đồng trang lứa.
“Ừm, đẹp như hoa vậy.”
Vô Tận Hạ như mộng như ảo, vào một ngày mùa xuân hơn mười năm trước và bây giờ, cũng cùng giai đoạn nở rộ.
Người người rủ nhau đến đây, trên núi càng lúc càng náo nhiệt, chỉ có trong chùa còn giữ lại một chút an bình kềm chế.
Trong ngôi đình cổ kính mộc mạc trên núi, đôi vợ chồng già ngồi xuống nghỉ ngơi, bà cụ lấy quả táo đã gọt sẵn từ trong túi, chậm rãi mở túi nilon ra, đưa một nửa cho người bạn già bên cạnh.
Người bạn đồng hành già xua tay: “Không ăn, không ăn.”
Bà cố chấp giơ lên, một lát sau, ông thở dài, cầm lấy.
Trì Tuyết Diễm ngồi đối diện, nhìn bọn họ hồi lâu, cho đến khi mỗi người trong bọn họ ăn xong một nửa quả táo, nghỉ ngơi đủ rồi, lại đi đến phong cảnh tiếp theo.
Sau đó, cậu quay lại và hỏi người bên cạnh: “Tại sao anh nhất định phải ăn hết chén hoành thánh?”
“Bởi vì em đã ăn hết.” Hạ Kiều nói, “Anh nghĩ em thích ăn đồ ngọt, có lẽ rất thích loại hoành thánh đó, sau này có thể làm cho bữa sáng.”
Bữa sáng hàng ngày đều là do anh ấy nấu.
Vì vậy anh ấy phải làm quen trước.
Trì Tuyết Diễm nghe xong, im lặng rũ mắt xuống.
Cậu đã đoán được.
Đó là lý do khiến cậu đột nhiên cảm thấy hơi buồn.
Thật ra Trì Tuyết Diễm cũng không mong muốn như thế này, cậu hy vọng có thể cùng Hạ Kiều đi mua hoành thánh hợp khẩu vị hơn.
Nhưng cậu lại nghĩ, sau này mỗi một lần Hạ Kiều thể hiện tình yêu với mình, có lẽ đều là như vậy.
Bao dung và nghe theo vô điều kiện, vĩnh viễn không từ chối cậu, vĩnh viễn suy nghĩ cho cậu nhiều hơn.
Sinh nhật ngày giao thừa, Trì Tuyết Diễm nhắm mắt lại trước ngọn nến trên bánh kem, nhưng không có bất kỳ nguyện vọng nào.
Nhưng trong chuyến đi này, cuối cùng cậu đã có một nguyện vọng.
Đi ra ngoài du lịch sẽ khảo nghiệm cảm xúc của nhau nhiều hơn trong cuộc sống hàng ngày, bởi vì trên đường đi có nhiều lựa chọn và khả năng xảy ra hơn, nhiều tình huống bất ngờ không lường trước được hơn, sẽ phơi bày đầy đủ những sở thích khác nhau và những khuyết điểm tiềm tàng của nhau.
Trong tiếng nước ngoài thậm chí còn có một thuật ngữ chuyên môn, mô tả việc các cặp vợ chồng mới cưới sau khi đi tuần trăng mật trở về, trực tiếp chia tay ngay tại sân bay.
Trước chuyến đi hầu hết những người yêu nhau hoặc các cặp bạn đời, ngoài việc mong đợi phong cảnh dọc trên đường đi, cũng sẽ mong đợi mình ở chung hòa hợp với nửa kia, đối phương có thể cố gắng bao dung các sở thích của mình, như thể điều này chứng minh cho một tình yêu thật lòng hơn, nhiều hơn.
Nguyện vọng của Trì Tuyết Diễm lại hoàn toàn ngược lại.
Bởi vì suốt chuyến đi này, Hạ Kiều đối với cậu quá tốt, cũng quá mức bao dung.
Trì Tuyết Diễm không muốn một kế hoạch du lịch theo nề nếp cũ, cho nên Hạ Kiều ban đầu muốn lên kế hoạch đã không làm, mặc cho ý trời chỉ dẫn phương hướng đi về phía trước.
Trì Tuyết Diễm tỏ ra không có hứng thú đối với đôi tình nhân cãi nhau trong trạm dừng chân, cho nên Hạ Kiều ban đầu muốn xem đã chủ động dời mắt đi, hỏi cậu có muốn xuất phát ngay bây giờ không.
Trì Tuyết Diễm có thể muốn đi du lịch sa mạc, cho nên Hạ Kiều sợ cây xương rồng nói không sao, có thể đi, còn nghiêm túc đồng ý lời nói đùa muốn trồng cây xương rồng trên ban công của cậu.
Trì Tuyết Diễm quen buổi trưa mỗi ngày phải ngủ, cho nên Hạ Kiều không có thói quen nghỉ trưa sẽ cùng cậu nghỉ ngơi, nhưng rồi lúc cậu bỗng nhiên ngủ không được, lại cùng cậu ngồi ở cửa sổ ngắm phong cảnh đến xuất thần.
Tình yêu của Hạ Kiều thoạt nhìn có vẻ nhiều hơn tình yêu của cậu, si mê sâu sắc hơn, giữa bọn họ luôn là như vậy, ngay cả lần đầu tiên gặp mặt qua loa lấy lệ cho cuộc hôn nhân thỏa thuận cũng tự nhiên mà tuân theo cách thức như vậy.
Mặc dù cách thức yêu của anh rõ ràng thẳng thắn như vậy, nhưng chưa từng thực sự nói lời yêu với Trì Tuyết Diễm.
Như thể chỉ cần không nói câu đó ra khỏi miệng, thì sẽ không bị phát hiện.
Bị Trì Tuyết Diễm – người được cho là có tình yêu cũng được không có cũng không sao, hoặc là bị “Trì Tuyết Diễm” – người dường như vẫn yêu người khác – phát hiện ra.
Cậu biết trong đầu Hạ Kiều nhất định có rất nhiều ký ức ở chung giữa “Hạ Kiều” và “Trì Tuyết Diễm”, cho nên có một số hình thức ngay từ ngày đầu tiên bọn họ quen biết, đã được định hình một cách tự nhiên.
Lúc đó không ai nhận ra vấn đề này.
Mà bây giờ, cậu đã dần dần phát hiện ra, và hy vọng Hạ Kiều không bị trí nhớ chi phối.
Mặc dù làm được điều này là một chuyện khó khăn.
Bởi vì ngoài trí nhớ, còn có bản năng phản xạ có điều kiện.
Giống như trái Thương Nhĩ mọc đầy gai rơi vào lòng bàn tay, thì sẽ vô thức rụt tay lại bởi vì nỗi sợ hãi đối với cây xương rồng.
Trì Tuyết Diễm là người có tính tình vừa chính vừa tà, sẽ tùy ý làm liều khuấy động những ngày yên bình đến long trời lở đất.
Hạ Kiều là người cầm chiếc ô, im lặng đứng bên cạnh cậu canh chừng chờ đợi, hoàn thành tất cả mọi nguyện vọng cho cậu.
Những ấn tượng rõ nét này được viết vô cùng rõ ràng trong ký ức và bản năng của Hạ Kiều.
Nhưng chuyện quá khứ vốn nên như mộng ảo bọt bóng, như sương như tia chớp, là mây khói vụt qua, không cần chấp nhất, nên nhẹ nhàng buông xuống.
Trì Tuyết Diễm của hiện tại đang đeo bông tai hình bông tuyết màu đen, không muốn kiểu tình yêu ai trả giá nhiều hơn, thì người đó ở vị trí cao hơn trên cán cân.
Trong câu chuyện trắng tinh khởi đầu mới lại này, cậu muốn một tình yêu như nhau.
Giữa núi rừng chỉ còn lại gió thổi, trong sự im lặng dài dằng dặc, Hạ Kiều dường như cũng ý thức được vấn đề.
Anh hỏi, “Em không thích, đúng không?”
“Em không thích.” Trì Tuyết Diễm lặp lại, “Hoành thánh thì vẫn là vị mặn ngon hơn.”
Cậu nhìn theo bóng dáng lom khom đi xa dần của cặp vợ chồng già, nhẹ giọng nói: “Ngay cả khi em thích, em cũng sẽ không ép buộc anh ăn cùng em.”
So với tình yêu phải chia sẻ cùng một quả táo, cậu càng thích một tình yêu trao cho nhau sự tự do hơn.
Bởi vì cậu lớn lên trong một tình yêu như vậy.
Cậu nói về tình yêu ấn tượng đó.
“Gần ba mươi năm rồi, ba em cũng không từ bỏ sở thích mặc âu phục trước rồi mới cạo râu, tuy rằng cho tới bây giờ ông ấy chưa từng làm bẩn quần áo, nhưng mẹ em không thích, mỗi lần nhìn thấy đều nói ông ấy, nhưng ông ấy cứ thích thôi, không muốn thay đổi.”
“Tuy rằng một người cảm thấy như vậy sẽ làm bẩn quần áo, luôn muốn nói, một người cảm thấy như vậy rất ngầu, luôn không thay đổi, nhưng bọn họ chưa từng vì chuyện này mà cãi nhau, chỉ là thỉnh thoảng đấu võ mồm, thoạt nhìn còn thấy rất vui vẻ.”
“Đây là chuyện nhỏ không gây ảnh hưởng gì lớn, cho nên có thế nào cũng không quan trọng, bởi vì chúng ta là những cá nhân không giống nhau, suy nghĩ thường sẽ không giống nhau, nhưng vẫn có thể cùng nhau đi tiếp, có thể yêu nhau ba mươi năm, hoặc là nhiều năm nữa, tình yêu nên là mối quan hệ như vậy.”
Trì Tuyết Diễm luôn rất thẳng thắn.
Cậu thẳng thắn nói xong, lại thẳng thắn nhìn chăm chú vào đôi mắt người bên cạnh.
Trên núi vang vọng tầng tầng lớp lớp âm thanh, tiếng gió, tiếng chim hót, tiếng bước chân, tiếng tụng kinh từ xa bay tới.
Còn có tiếng nói chuyện gần trong gang tấc, rất nhẹ nhàng nhưng lại rất nghiêm túc.
“Hạ Kiều, anh nên tự do thoải mái hơn.
Đặc biệt là trước mặt em.”
“Đừng vì bận tâm đ ến suy nghĩ của em, mà nói dối em, cũng nói dối với chính mình.”
Trì Tuyết Diễm biết anh đã nói dối.
Vào buổi trưa khi chiếc xe RV nhiều lần bị nhận nhầm là một chiếc xe kem.
Trì Tuyết Diễm – vốn đã có suy đoán phần nào – tình nguyện không vạch trần chân tướng, cho nên mới nói không muốn đi xem cây cầu kia, hỏi ngược lại Hạ Kiều có muốn đi hay không, anh cũng nói không muốn.
Nhưng vào khoảnh khắc anh trả lời không muốn đó, lại không nhìn vào mắt Trì Tuyết Diễm.
– — “Khi tôi nói dối, tôi sẽ cúi đầu tránh ánh mắt của cậu.”
Trì Tuyết Diễm đã sớm được tặng chiếc chìa khóa chân thành và minh bạch nhất này rồi.
Cậu dùng nó để mở ổ khóa giữa mình và Hạ Kiều, từ nay về sau hoàn toàn không cần phải nghi ngờ ý đồ của người xuyên sách thần bí.
Bây giờ nó được đặt vào một ổ khóa khác.
Ổ khóa giữa Hạ Kiều và “Hạ Kiều”.
Hạ Kiều trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng nói: “Anh muốn đi tìm cây cầu kia.”
Trong chuyện này, anh có quan điểm khác với Trì Tuyết Diễm, suy nghĩ cũng khác nhau.
Anh muốn có được một câu trả lời, ngay cả khi nó chỉ là một phỏng đoán mang tính chất tham khảo.
Người không có lai lịch muốn xác định tọa độ của mình.
Hoa cẩm tú cầu giữa những bụi cây nhẹ nhàng lay động trong gió, in xuống những mảng sáng tối đầy màu sắc, chảy qua sự khác biệt đầu tiên xuất hiện giữa hai bên.
Cũng chảy qua mái tóc rực rỡ của người bên cạnh.
Tất cả ánh nắng mặt trời đều rơi vào đôi mắt xinh đẹp lấp lánh kia, chiếu sáng tiếng hồi đáp lúc trước luôn luôn do một người khác đưa ra.
Hạ Kiều thấy Trì Tuyết Diễm nở nụ cười, nụ cười cực kỳ thuần khiết, làm như cuối cùng đã tìm được bảo vật quý giá mà mình mong muốn nhất, khiến người ta nhịn không được muốn hôn lên đôi mắt luôn xán lạn như ban đầu của cậu.
Giọng nói cũng nghiêm túc và dịu dàng.
“Được.” Anh mỉm cười và nói, “Ngày mai chúng ta sẽ đi.”.