Hoành thánh hôm nay vẫn có hương vị đặc biệt như trước, cực kỳ thoả đáng.
Xung quanh trôi nổi hơi thở cuộc sống yên bình, vì hai chữ kết hôn đã xuất hiện trong cuộc đời Trì Tuyết Diễm được một năm, lại một lần nữa truyền vào cảm giác chân thực.
Vài cọng rong biển và sợi trứng nổi lên trong nước súp trong veo, vỏ hoành thánh trắng tinh bọc lấy một viên nhân thịt nhỏ, cùng với tôm khô lơ lửng trong chén, thanh đạm và tươi ngon.
Trì Tuyết Diễm rõ ràng chỉ là đang ăn hoành thánh, nhưng làm như nếm thêm được nhiều hương vị liên quan đến bữa sáng hơn.
Chiếc bánh sandwich sơ sài cậu làm không có trứng chiên và cà chua, chiếc bánh sandwich tiêu chuẩn đẹp đẽ đủ màu sắc mà Hạ Kiều làm, sủi cảo chiên mà cậu băng qua đường đến căng tin đại học đối diện mua, sủi cảo chiên ở nhà, còn có sủi cảo lần sau đã thay đổi cách làm…
Vô số ngọc trai liên quan đến hương vị nằm rải rác trong ký ức.
Những viên ngọc trai rải rác đó được xâu lại thành chuỗi, cũng giống như con bướm tác động đến mạch thời gian, là cơn bão nhỏ nhất, nhưng kéo dài nhất.
Cho nên giờ này phút này, Trì Tuyết Diễm ngồi ở đây ăn chén hoành thánh nhỏ này.
Cậu đã trải qua một cuộc sống mà cậu xưa nay chưa từng tưởng tượng như thế này, chứ không phải là cuộc sống nào khác.
Trì Tuyết Diễm ăn hết bữa sáng trong sự thất thần, sau đó thật lòng đánh giá: “Hoành thánh nhân mặn vẫn ngon hơn.”
Chén hoành thánh ngọt đã ăn trên đường đi du lịch mùa xuân ít nhiều có chút quá mức chấn động, khiến cậu đến giờ vẫn nhớ như in.
Người yêu ngồi đối diện đồng cảm với điều này, gật gật đầu.
Sau khi ăn sáng, cùng nhau ra cửa đi làm.
Chú tài xế cười tủm tỉm đứng bên cạnh, lòng bàn tay để trên nóc cửa, ghế sau rộng rãi và thoải mái.
“Làm thế nào anh có thể ăn hết vào ngày hôm đó vậy?”
Trì Tuyết Diễm tò mò hỏi người không thích ăn đồ ngọt ở bên cạnh.
“Không nhớ nữa, hẳn là rất khổ sở.”
Người không thích ăn đồ ngọt nhưng ăn hết cả một chén sủi cảo ngọt trả lời cậu như vậy.
Trì Tuyết Diễm thử tưởng tượng cảm giác đó: “Chắc chắn rất khó chịu, anh ăn rất chậm.”
Vì vậy, bộ não tự động xóa các chi tiết khổ sở.
“Ừm, đáng lẽ anh nên nghe lời em đi mua bánh bao.” Hạ Kiều nói, “Hy vọng bánh bao ở đó không ngọt.”
Phong cảnh ở hai bên cửa sổ lao vút về phía sau, cuộc trò chuyện ở ghế sau trở nên lan man.
“Sau này còn muốn đi đến thành phố đó du lịch nữa không?”
“Anh muốn đi một lần nữa vào mùa hè tới, em muốn đi không?”
Trì Tuyết Diễm liền trêu ghẹo nói: “Lần tới nữa là mùa thu năm sau?”
Cậu đoán trúng ý ngoài lời của người yêu như mọi khi, cũng đoán trúng lời giải cho sự thay đổi của các mùa.
“Bởi vì em đã từng nói, Vô Tận Hạ có thể nở từ mùa xuân đến mùa thu.”
Giọng điệu Hạ Kiều nghiêm túc như đang lật xem kế hoạch kinh doanh.
“Cần phải đến nơi kiểm chứng một chút.”
***
Rèm cửa được kéo lên, ánh sáng trong phút chốc tràn ngập toàn bộ văn phòng.
Trì Tuyết Diễm đứng ở cửa sổ, nhìn quán cà phê dưới toà nhà văn phòng đối diện, bóng lưng quen thuộc trước chiếc ghế ngoài trời.
Cậu nhìn một hồi, trước khi thay áo blouse, lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm tên của hai loại hoa.
Là người có nhiều sở thích, cậu có thể nhớ thời kỳ nở hoa của một số loại hoa, nhớ đặc điểm hình thái và phân bố địa lý của nó, thậm chí một số phương pháp trồng trọt tương đối đặc biệt.
Nhưng lại không bao giờ để ý đến ý nghĩa được người ta gán đằng sau chúng.
Bây giờ, cậu đột nhiên muốn biết ngôn ngữ loài hoa thoạt nghe có vẻ tầm thường.
Trước đây từng nghĩ rằng ngày kỷ niệm tầm thường và không có gì thú vị.
Ánh mắt trong veo dừng trên màn hình điện thoại di động đầy chữ, một lát sau, trong mắt cậu gợn lên ý cười.
Trong ánh mắt tò mò của trợ lý tiểu Du, Trì Tuyết Diễm rời khỏi cửa sổ, mặc áo blouse trắng của nha sĩ, vẻ mặt bình tĩnh bắt đầu công việc hôm nay.
Tiếp nhận bệnh nhân đến khám, dỗ dành các bạn nhỏ, kể chuyện.
Trong không khí tràn ngập hương thơm của những bông hoa tưởng tượng, ngày bình thường cũng trở nên không giống nhau nữa.
Ba trăm sáu mươi lăm ngày trước buổi sáng hôm nay, cậu và Hạ Kiều ăn xong hoành thánh trong tiệm ăn sáng, cùng nhau đi mua xe.
Người bán hàng quen biết nhiệt tình đi cùng, Trì Tuyết Diễm hỏi người bên cạnh lúc đó còn rất xa lạ: “Anh muốn màu gì?”
Màu xe của cậu là màu xanh ngọc thăm thẳm như nước biển, một màu rất đẹp.
Thẩm mỹ của nhân viên đại lý bán ô tô lập tức online, ba màu còn lại của loại xe thể thao này cũng khá cổ điển và đẹp: màu trắng tuyết thanh lịch, màu đen đêm trầm ổn, màu đỏ lửa rực rỡ.
Dù sao đều đẹp cả, cho nên khi Trì Tuyết Diễm tự mình đi mua, trực tiếp chọn một màu có thể lấy xe nhanh nhất.
Bây giờ các màu đã có đủ, cậu ngược lại đoán không ra Hạ Kiều sẽ lựa chọn màu nào.
Với sự hiểu biết của cậu về tính cách của Hạ Kiều khi đó, màu xanh, trắng, đen đều có thể.
Giây tiếp theo, người bên cạnh lại trả lời cậu: “Màu đỏ.”
Hạ Kiều chọn màu đỏ lửa thoạt nhìn không giống với anh nhất.
Cũng là màu thoạt nhìn giống Trì Tuyết Diễm nhất.
Đó là chi tiết đầu tiên của tình yêu.
Là cậu dạy cho Hạ Kiều.
Ba trăm sáu mươi lăm ngày sau, buổi trưa hôm nay, Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều ăn cơm trưa tại nhà ăn của Công ty truyền thông.
Sau đó, cậu trở lại phòng khám để nghỉ trưa, tiếp tục cố gắng sau nhiều lần thất bại trong việc thực hiện chiến lược chia phòng ngủ.
Cậu thực sự muốn leo núi vào cuối tuần.
Rất lâu không có tinh lực đi chơi thể thao mạo hiểm, cũng đã rất lâu không tụ tập với Nhậm Tuyên.
Mặc dù bây giờ là yêu đương cộng thêm đã kết hôn, Trì Tuyết Diễm vẫn có cuộc sống cá nhân của mình, cậu sẽ không từng giây từng phúc cột chung một chỗ với Hạ Kiều, bọn họ có những sở thích khác nhau, mỗi người đều có bạn bè riêng.
Cậu sẽ không để Hạ Kiều vì mình mà thử những môn thể thao xa lạ và nguy hiểm, giống như Hạ Kiều cũng sẽ không yêu cầu cậu xem những cuốn sách kinh doanh khó hiểu trên tủ đầu giường.
Trì Tuyết Diễm vẫn như trước sẽ một mình đến quán bar SCA của Vương Thiệu Kinh chơi, cũng vẫn như trước cùng bạn thân Tô Dự đến rạp chiếu phim xem phim nát, Hạ Kiều cũng không can thiệp, chỉ là sẽ đến đón cậu vào lúc đêm khuya.
Duy chỉ có mỗi lần cậu và thầy Nhậm hẹn ra ngoài chơi bóng, là luôn có đủ loại chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Có đôi khi trong trường học của Nhậm Tuyên tạm thời có việc tìm anh ta, có đôi khi là ba mẹ Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên gọi cậu về nhà ăn cơm, có đôi khi là Hạ Kiều tham gia bữa tiệc tối cần bạn đời tham dự cùng.
Vì vậy, khung trò chuyện của hai người có một dạo tràn ngập các tin nhắn “Xin lỗi, lại thất hẹn rồi” và “Chắc chắn lần sau” cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn.
Lần này cũng vậy.
Trước giờ nghỉ trưa, Trì Tuyết Diễm nhận được tin nhắn từ Hạ Kiều vừa mới tách ra không lâu.
Là một đường link tin tức: “Cuối tuần này cơn bão số 6 trong năm nay sẽ chính thức đổ bộ vào tỉnh chúng ta…”
[Hạ Kiều: Cuối tuần có bão, không thích hợp cho thể thao ngoài trời.
]
[Shahryar:……]
Trì Tuyết Diễm nhìn tin tức thời tiết mới ra lò này, buông tiếng thở dài từ tận đáy lòng.
Gần đây đã đến mùa mưa bão của thành phố, trước đó cậu đã quên suy nghĩ đến chuyện này.
Tuy rằng lần này là nguyên nhân thời tiết tạo thành tình huống bất khả kháng, nhưng thất hẹn hết lần này đến lần khác, riết cậu sắp cảm thấy có phải mình bị dính lời nguyền rồi hay không.
Trì Tuyết Diễm mang tâm lý chống đối mạnh mẽ khăng khăng muốn phá vỡ lời nguyền này.
[Shahryar: Không thể leo núi, nhưng không muốn thất hẹn nữa.
]
[Shahryar: Em sẽ chuyển sang chơi trong phòng tập thể dục trong nhà hoặc đi ăn một bữa cũng được.]
[Shahryar: Em đã gần như quên mất thầy Nhậm trông như thế nào rồi.
]
Người yêu luôn bình tĩnh lý trí, không bao giờ ghen tuông vẫn không phản đối như mọi khi.
Thay vào đó, anh cẩn thận nhắc nhở cậu về thời tiết chiều tối nay.
[Hạ Kiều: Chiều nay có thể có mưa, trong xe có ô.
]
Còn có lời chúc với hiểu biết rõ ràng về đồng hồ sinh học của cậu.
[Hạ Kiều: Ngủ trưa ngon.]
Buổi trưa, trước khi Trì Tuyết Diễm ngủ, mơ mơ màng màng nghĩ: Giờ này một năm trước, cậu và Hạ Kiều hẳn là vừa mới bước vào Công ty luật mà Tô Dự làm việc.
Trên bản thoả thuận tràn ngập ánh nắng viết đầy những câu chữ phức tạp trang trọng, Hạ Kiều nghiêm túc đọc qua.
Tài sản trước và sau khi kết hôn độc lập, không can thiệp cuộc sống riêng tư lẫn nhau, Trì Tuyết Diễm không thể đơn phương đưa đơn ly hôn……
Hạ Kiều không đưa ra bất kỳ dị nghị nào, lần lượt ký tên cùng với bạn đời tương lai.
Sau đó, họ rời văn phòng luật sư, đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Hoàng hôn ngày hôm đó có màu hồng.
Hôm nay cũng vậy.
***
Trì Tuyết Diễm tạm biệt bệnh nhân nhỏ tuổi cuối cùng, trợ lý bắt đầu thu dọn đồ dùng.
Một ngày làm việc kết thúc, cậu tháo găng tay và khẩu trang, ném vào thùng rác, rửa tay cẩn thận nghiêm túc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mật độ mơ hồ mờ ảo trôi nổi trong bầu trời hoàng hôn, trong không khí là các hạt tán xạ, làm cho phong cảnh hàng ngày trở nên mang kết cấu sơn dầu.
Mưa chiều chưa tới, dưới ánh nắng mặt trời vẫn còn tươi sáng, người đàn ông đang đi qua vạch ngựa vằn làm như cảm nhận được gì đó ngẩng đầu lên, liếc nhìn ô cửa sổ trên cao.
Con đường mùa hè rộng lớn và sạch sẽ, cây phong trên đường vẫn xanh tươi, trong lòng anh lại ôm một bó hoa hồng rực rỡ nhất, từng đóa hồng đỏ như lửa, giống như một bài thơ tình cuốn vào trong gió.
Đó là chi tiết thứ hai của tình yêu.
Là học sinh giỏi Hạ Kiều chủ động nộp bài tập về nhà.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận, chiếc xe thể thao màu đỏ chất đầy hoa hồng đậu trước cửa nhà cậu.
Ba trăm sáu mươi lăm ngày sau đó, Trì Tuyết Diễm lại một lần nữa nhìn thấy Hạ Kiều mang theo hoa hồng đi về phía mình.
Cậu nhớ tới buổi sáng đứng bên cửa sổ, lần lượt tìm ra hai dòng chữ.
Ngôn ngữ loài hoa của hoa hồng đỏ là Anh yêu em, mỗi ngày.
Ngôn ngữ loài hoa của hoa Vô Tận Hạ là mong chờ một cuộc đoàn tụ, một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Nghe có vẻ tầm thường, nhưng rất đẹp.
Bác sĩ Trì mặc áo sơ mi trắng rời khỏi phòng khám, người yêu đúng giờ đến đón cậu tan làm.
Các đồng nghiệp đi ngang qua, đua nhau đưa ánh mắt hoặc tò mò hoặc hâm mộ về phía bên này.
Bộ dáng đặc biệt xứng đôi với người yêu, còn có một bó hoa hồng lớn nở rộ.
Địch An An ngồi ở quầy lễ tân, ánh mắt sáng rực vẫy tay chào tạm biệt họ: “Kỷ niệm một năm vui vẻ nha!”
Cô và Lê Phỉ Phỉ hẹn nhau, sau này sẽ cùng đi đến nhà hàng cao cấp sang trọng kia.
Phong cảnh ở đó thực sự rất đẹp.
Vào ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, đằng sau hoàng hôn màu hồng, bữa tối dưới ánh nến diễn ra như kế hoạch.
Ngồi bên cửa sổ của một nhà hàng trên tầng cao, nhìn ra ngoài qua lớp kính, là cảnh đêm rực rỡ ánh đèn của toàn thành phố.
Các vị khách nói chuyện nhẹ nhàng, tiếng nhạc du dương lãng mạn, bình hoa trên bàn cắm hoa hồng đỏ thắm.
Không bao trọn nhà hàng một cách phô trương, không có nghi thức đặc biệt, cũng bình thường như lần trước đến đây.
Nhưng trong mắt Trì Tuyết Diễm, đây lại là bữa tối kỷ niệm lãng mạn nhất.
Bởi vì lần trước khi đến nhà hàng này, người ngồi đối diện là Hạ Kiều đang thầm mến cậu.
Chỉ là hôm đó cậu còn chưa biết chuyện này.
Cậu rất thoải mái nói về kế hoạch cuối tuần, muốn đi xem phim, nhưng ba mẹ đi công tác nước ngoài, cũng không rõ luật sư Tô đang bận yêu có rảnh hay không.
Hạ Kiều dần dần được cậu coi là bạn bè chủ động hỏi: “Nếu Tô Dự không rảnh, muốn tôi đi cùng cậu không?”
Cậu nghe giọng điệu có vẻ rất bình thường của đối phương, bèn cũng tỏ ra bình thường đáp lại: “Được, vậy tôi sẽ không hỏi cậu ta nữa.”
Cảnh đêm ngoài cửa sổ như mộng như ảo, Hạ Kiều ngồi đối diện gật đầu nói: “Tôi sẽ mua vé trước.”
Khoảnh khắc đó Trì Tuyết Diễm nghĩ, anh giống như đang mong đợi một bộ phim rất đặc sắc.
Giờ phút này Trì Tuyết Diễm nghĩ, thì ra lúc ấy điều anh thực sự mong chờ, là lần đầu tiên cùng người mình thích đi xem phim.
Cho nên khi bữa tối sắp kết thúc, Trì Tuyết Diễm không quay đầu thưởng thức cảnh đêm lấp lánh ngoài cửa sổ, mà là chăm chú nhìn đồng bọn hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi thân phận.
Sau này, họ đã cùng đi đến rạp chiếu phim để xem rất nhiều bộ phim.
Đôi khi mua khoai tây chiên rỗng ruột, đôi khi mua bắp rang đủ loại mùi vị khác nhau.
Tất cả những điều đó đều sẽ tạo ra âm thanh trong trẻo khó quên trong bầu không khí mờ tối.
Kể cả những suy nghĩ về nội dung của bộ phim, cùng với nhiệt độ của mười ngón tay thỉnh thoảng đan xen chung với nhau ở góc áo, viết vào ký ức hoặc sâu hoặc nông.
Đêm Giáng sinh, Trì Tuyết Diễm dẫn Hạ Kiều trở lại trường cũ, phiêu lưu trong khoảng hở của thời gian.
Vào dịp kỷ niệm một năm, Hạ Kiều đã học được từ cậu cách lên kế hoạch cho một ngày lễ, cũng đưa cậu trở lại với giấc mơ xưa cũ.
Tình yêu là một trò chơi có thể mang lại ý nghĩa rực rỡ cho những kỷ niệm tầm thường.
Cậu thích trò chơi này.
Bồi bàn bưng món tráng miệng lên, Trì Tuyết Diễm ăn bánh pudding hương vị ngọt ngào, hỏi: “Ăn cơm xong sẽ làm gì?”
Một lát sau, Hạ Kiều mới lên tiếng: “Mua vé xem phim rồi, nhưng xem đánh giá thấy cũng không đặc sắc lắm, mà cũng không tính là quá tệ, nếu như em cảm thấy nhàm chán, có thể về nhà chơi game.”
Anh không ăn món tráng miệng, nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, làm như thất thần.
So với phim ảnh hay chơi game, Trì Tuyết Diễm tò mò lý do Hạ Kiều trước mắt lại thất thần hơn.
Cậu nhìn theo ánh mắt Hạ Kiều, đồng thời hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Bên ngoài cửa sổ là phong cảnh thành phố phồn hoa tráng lệ vào ban đêm, không có gì đặc biệt.
Chỉ là đúng như dự báo thời tiết, cơn mưa chính xác rơi xuống.
Đây là màn khởi đầu của cơn bão đã phá hủy kế hoạch leo núi của mình.
……!Cậu ghét cơn bão này.
Từng giọt mưa bay qua khung cửa sổ thủy tinh, ánh đèn lưu luyến trên đó, làm mờ đi cảm xúc trong đáy mắt người yêu.
Trong những đốm nước loang lổ, Trì Tuyết Diễm bắt đầu nhìn không rõ hình ảnh phản chiếu của nhau, cho nên thu tầm mắt lại.
Trong khi đó, Hạ Kiều trả lời: “Đang nghĩ về một vấn đề đã nghĩ rất lâu.”
“Vấn đề gì?”
“Lần đầu tiên gặp mặt, em tự giới thiệu bản thân.”
Trì Tuyết Diễm có một chút mờ mịt, một lúc lâu sau mới từ trong trí nhớ tìm ra câu nói đùa vớ vẩn kia: “Câu nói đi đăng ký kết hôn hả?”
—— “Tính tình tôi nóng nảy ngủ ngáy to, vô số người yêu cũ đều chưa cắt đứt, nếu anh có thể chấp nhận thì chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay lập tức.”
Chính cậu cũng không nhớ lắm rốt cuộc đã nói cái gì, dù sao cũng là chuyện người bình thường không thể chấp nhận, bởi vì lúc ấy cậu muốn đánh nhanh rút gọn, cố làm cho đối tượng xem mắt rút lui càng nhanh càng tốt.
Hạ Kiều thế mà còn nhớ rõ.
Hơn nữa âm thầm lặng lẽ kiểm chứng xem thật hay giả.
Chỉ có một điều trong đó, anh không thể nào tự mình xác minh.
Vì vậy, Trì Tuyết Diễm nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh: “Tính tình của em rất tốt, ngủ cũng rất yên tĩnh.”
Ánh mắt lại va vào ánh mắt bồn chồn của anh.
“Cho nên…!những người yêu cũ có thực sự đều không cắt đứt không?”
Trong tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng, động tác ăn bánh pudding dừng lại, chiếc thìa bạc khẽ chạm vào cạnh đ ĩa.
Hạ Kiều nhìn thấy trong mắt Trì Tuyết Diễm là ánh mắt kinh ngạc.
Hoàn toàn kinh ngạc, ngay sau đó biến thành ý cười lấp lánh trong suốt.
“Đó đều là lời nói đùa, em chưa từng có người yêu cũ.” Cậu buồn cười nói, “Chỉ có một người yêu hiện tại.”
Đây là lần đầu tiên cậu yêu đương.
Thật ra Hạ Kiều đã đoán được điểm này từ lâu, nhưng cảm giác khi chính tai nghe được đối phương thừa nhận, vẫn rất khác nhau.
Lý trí nói cho anh biết, bất kể là người yêu cũ hay là cái gì khác, đều là chuyện của quá khứ, không liên quan đến hiện tại, là tự do của Trì Tuyết Diễm, anh không nên hỏi.
Nhưng mà, về mặt tình cảm lại hoàn toàn không thể vờ như không để ý.
Anh đã để ý đến điều đó suốt một thời gian dài.
Cho dù chỉ là một khả năng cực kỳ nhỏ bé.
Trì Tuyết Diễm tựa như cảm thấy chuyện này rất thú vị, dùng giọng điệu mập mờ tiếp tục nói: “Còn có điều gì khác muốn hỏi không?”
Hạ Kiều liền thật sự hỏi tiếp: “Tại sao lúc trước ghi chú tên của anh là Tiểu Thập Nhất?”
Lúc Trì Tuyết Diễm dùng điện thoại di động cũng không tránh né anh, anh đã nhìn thấy ghi chú này rất nhiều lần, cho đến tối hôm qua được sửa thành “Hạ Kiều”.
“Bởi vì anh là đối tượng xem mắt thứ mười một mà em quen.”
Giọng điệu của cậu thản nhiên giải thích: “Ban đầu là theo thói quen ghi chú như vậy, sau đó vẫn không nghĩ ra cách gọi phù hợp, cũng quên mất phải sửa.”
Thói quen ghi chú như vậy.
Hạ Kiều lập tức nghĩ đến một người khác từng được đánh số theo cách tương tự: “Nhậm Tuyên cũng là đối tượng xem mắt?”
“Đúng, nhưng chúng em vẫn chỉ là bằng hữu, anh ta không thích em, em cũng không thích anh ta.”
Trì Tuyết Diễm nói xong, đột nhiên hậu tri hậu giác nhận ra điều khác thường.
Ngay sau khi đám cưới kết thúc, cậu đã thay đổi ghi chú của mình đối với Nhậm Tuyên.
Khi đó anh và Hạ Kiều không thân mật như bây giờ, hẳn là không có cơ hội nhìn thấy màn hình điện thoại di động của cậu.
Trì Tuyết Diễm lộ vẻ kinh ngạc: “Làm sao anh biết anh ta cũng là như vậy?”
“Vào ngày đám cưới, anh đã nhìn thấy ghi chú của anh ta.” Hạ Kiều nói, “Em nhận được điện thoại của anh ta, sau đó bỏ điện thoại xuống đón anh ta.”
Trước câu trả lời ngoài dự đoán này, Trì Tuyết Diễm làm như sững người mất vài giây.
Thì ra từ lâu trước đó, Hạ Kiều đã bắt đầu hiểu lầm.
……!Cậu hình như chợt hiểu ra, tại sao kế hoạch hẹn tụ tập của mình và Nhậm Tuyên cứ luôn tan vỡ.
Đó là sự cố tình của người nào đó.
Những cặp tình nhân kết thúc bữa tối lần lượt rời khỏi nhà hàng, tiếng cười và tiếng trò chuyện vang lên vào một đêm mưa gió.
Rạp chiếu phim cách đó không xa, sau bữa ăn nên đi dạo nhẹ nhàng.
Sắp đi tới chỗ không có mái hiên che chắn, Hạ Kiều mở ô, người bên cạnh đang khoác tay anh vẫn đang cẩn thận nhớ lại từng khoảnh khắc bị mình xem nhẹ, trong cuộc sống bình thản trước đây.
Trên đường chơi bóng về nhà, Hạ Kiều đến đón cậu nghe nói Nhậm Tuyên yêu đương, sau một hồi im lặng thì hỏi một câu có chút quái lạ: “Tâm trạng của cậu thế nào?”
Giảng viên dạy văn học nước ngoài tặng một bộ truyện cổ tích nước ngoài bìa cứng làm quà cưới, sau đó, Trì Tuyết Diễm thường xuyên phát hiện những quyển sách này cứ xuất hiện ở nơi khó tìm, cậu từng cho rằng mình tiện tay để lung tung.
Và buổi trưa hôm nay, tin tức thời tiết đặc biệt gửi cho cậu, nhắc cậu rằng có một cơn bão sẽ đến vào cuối tuần, không thích hợp cho các môn thể thao ngoài trời.
Nghĩ tới đây, Trì Tuyết Diễm bừng tỉnh thu hồi suy nghĩ, nhẹ giọng cảm khái nói: “Em vẫn cho rằng anh chưa từng ghen.”
Với tính cách của Hạ Kiều, thoạt nhìn cho dù là trong chuyện tình cảm, cũng có thể sẽ rất lý trí và bình tĩnh, không bị cảm xúc ảnh hưởng đến khả năng phán đoán.
Kết quả chỉ là một ảo ảnh được che giấu rất tốt.
“Anh thật sự rất biết nhẫn nhịn.” Cậu cười gọi tên người yêu, “Hạ Kiều.”
Người đàn ông cầm ô chỉ biết rũ mắt nhìn cậu.
Trì Tuyết Diễm dưới ô đúng lúc ngước đầu nhìn hạt mưa rơi xuống mái hiên, cánh môi nhạt màu mang theo ý cười: “Cơn bão cuối tuần này, có thể lớn hơn so với cơn bão hôm đó của năm ngoái hay không?”
Cơn bão tương tự đã đưa thời gian quay trở lại một ngày trong ký ức.
Trì Tuyết Diễm từng giữ lại câu trả lời đúng của ngày hôm đó.
Trong nháy mắt này, Hạ Kiều rốt cục chợt hiểu ra, chuyện thích hợp nhất để làm vào lúc này.
Ngày đó Trì Tuyết Diễm muốn vứt bỏ ô để hôn anh, mặc dù mối quan hệ bị đóng khung bởi thỏa thuận nên đôi bên chưa bao giờ nói về chuyện yêu đương.
Nhưng mà anh lại trước sau cứ nắm chiếc ô đen trầm tĩnh và quy củ kia, kềm chế những cảm xúc khó hiểu đang trào dâng trong lòng, lặng lẽ chờ câu trả lời được công bố.
Lẽ ra anh không nên chờ đợi câu trả lời.
Cũng không cần một chiếc ô như vậy.
“Anh ghen từ rất lâu rồi.”
Người yêu luôn ôn hòa tự kiềm chế lúc trước, lần đầu tiên thấp giọng thừa nhận sự ghen tuông và d*c vọng chiếm hữu của mình.
Đêm mùa hè dài vô tận, cơn gió mạnh thổi tung các nan ô, mặt ô bị lật lên, nước mưa xối ướt đẫm.
“Cũng không muốn nhẫn nhịn nữa.”
Chiếc ô màu đen bỗng nhiên bay vào trong gió, ngón tay thon dài giữ chặt gáy Trì Tuyết Diễm, trong cơn mưa lớn không có khán giả, Hạ Kiều cúi đầu, chậm rãi ấn xuống một nụ hôn thiếu lý trí kia.
Tất cả lý trí của anh, đều cúi đầu phủ phục trước nhà vua..