Doki Doki Câu lạc bộ văn học
Vòng lặp
Nhưng bài thơ chưa bao giờ được hoàn thành,nó chỉ dừng lại thôi”
-Bài thơ quái đản gì đay?!
Bất chợt một cảm giác không lành bao chùm lấy tôi
-Tadashi:t-tớ phải đến nhà của Sayori một chút
-Monika:đi cẩn thận nhé
Tôi đã chạy,chạy,chạy,chạy không ngừng nghỉ và cuối cùng tôi cũng đến được nhà của Sayori
-Tadashi:Sayori-Sayori dậy đi đồ ngốc
-Cô ý không trả lời?!
Tôi bước lên phòng của Sayori
-Tadashi:Sayori hôm nay là Festival đó dậy sớm coi
Tôi gõ cửa nhưng không có động tĩnh
-Tadashi:tớ vào nhé
tôi mở cửa và bước vào
-CÁI GÌ?!!
Sayori đang lơ lửng trên không,cổ của cô ý đang được một sợi dây thừng quấn lấy
-Tadashi:Không Sayori cậu đang làm gì vậy!Này trả lời tớ đi chứ!!
-Tadashi:Đ-ĐÂy KHÔNG PHẢI SỰ THẬT!!ĐÚNG KHÔNG SAYORI!
Cô ý đã thực sự rời bỏ tôi,cô ý đã treo cổ tự sát và để tôi lại một mình
-Tadashi:ĐÂY CHỈ LÀ MỘT CƠN ÁC MỘNG!ĐÂY CHỈ LÀ MỘT GIẤC MƠ!
-Tại sao Sayori!Chỉ mới hôm qua nụ cười đó!Nụ cười mà Sayori đã thực sự cười!Giờ đây cô không thể cười được nữa
Da của Sayori đã trở nên nhợt nhạt,đôi mắt của cô đã chuyển sang màu hơi tối
-Tadashi:AI đã làm việc này với cậu cơ chứ!
Bất chợt cái bảng thông báo hiện lên
Nội dung bảng thông báo:
“Tôi xin lỗi nhưng đã có một lỗi xảy ra khi đang thực hiện dòng lệnh File’game/Script.rpy/line67/inscript call’
Ồ!Tôi không làm hỏng thứ gì chứ?!Đợi một vài giây nhé tôi có thể sửa được cái lỗi này.Bạn biết gì không,trò chơi này sẽ dễ hơn khi tôi Xóa “cô ý” đi.”Cô ý” chính là người đang làm cho trò chơi này trở nên khó hơn,được rồi giờ cô ý đã trở thành hư vô.Chúc bạn có một ngày chơi game vui vẻ
Full Traceback:
File’game/Script.rpy/line67/inscript call’ is deleting(đang xóa File’game/Script.rpy/line67/inscript call’)
File’game/Script.rpy/line67/inscript call’ deleting comeplete(hoàn tất xóa File’game/Script.rpy/line67/inscript call’)
Đã hoàn tất xóa File’Sayori.chr'”
Tôi đọc xong bảng thông báo đầu tôi tự nhiên đau một cách điên cuồng.Tôi gục xuống,đưa mắt nhìn Sayori lần cuối trước khi tôi bất tỉnh,xác của Sayori đang trở thành một dãy chữ số và tan vào không khí,cô ý đang biến mất.Tôi hoàn toàn bất tỉnh
*Ngồi dậy*
Tỉnh dậy tôi thấy mình trên giường
-Ồ là “nhà” mình!
Tôi nhìn xung quanh
-Mình nhớ là mình đã ở đâu đó,nhìn một cái gì đó biến mất vào không khí.Một ai đó,người nào đó,một người bạn?
Tôi bỡ ngỡ cố nhớ lại việc gì đã xảy ra trước khi tôi ở đây
-Cảm giác thiếu gì đó nhưng mình không nhớ nổi
Tôi khua tay đở mở cái bảng thông báo như một thói quen
-Gì vậy?!Hôm nay là ngày 1!Mình bắt đầu lại từ đầu ư?!
Đúng tôi đã quay ngược lại,trở về khởi đầu của game nhưng tôi đã quên một ai đó,một người tôi không được phép quen
Tôi nhìn bảng thông báo,nó bắt tôi phải đi đến trường như mọi hôm nhưng lần này có thêm dòng chữ “hãy gia nhập câu lạc bộ”.Tôi bước ra ngoài và đi đến trường
-Không đúng!Mình nhớ là ngày đầu tiên phải có người nào đó đến và bảo mình gia nhập câu lạc bộ chứ không phải mình tự tìm câu lạc bộ
Nghĩ đến đây đầu tôi tự nhiên đau vô cùng
-Cái cảm giác đau đầu này mình đã từng bị ở đâu đó!
Sau khi tan học tôi ngồi lại và suy nghĩ về việc tôi sẽ phải gia nhập câu lạc bộ nào đó giống y hệt lần đầu tôi chơi trước khi bị hút vào
-Mình sẽ lại tiếp tục gia nhập câu lạc bộ à
*Cạch*
Cánh cửa tự nhiên mở ra một cô gái bước vào
-???:Chào cậu
-Monika??!
-Tadashi:à chào cậu
-Monika:cậu tên gì vậy?
-Tadashi:mình tên là Tadashi còn cậu?
-Monika:tớ tên là Monika,cậu đang làm gì vậy?
-Tadashi:tớ đang nghĩ về việc gia nhập câu lạc bộ nào đó
-Monika:ồ thế sao cậu không gia nhập câu lạc bộ của tớ nhỉ?
Nhắc đến đây Monika chớp nhoáng biến thành một cô gái có đôi mắt màu xanh dương và có một mái tóc màu hồng,điều đó khiến cho đầu của tôi đau.Tôi nhớ trong cảnh này người mời tôi vào không phải là Monika mà là một người khác
-Tadashi:trong câu lạc bộ của cậu có bao nhiêu thành viên vậy?
-Monika:à chỉ có “3 người” chúng tớ thôi
-Tadashi:ồ vậy có hơi ít nhỉ,vậy tớ sẽ gia nhập câu lạc bộ của cậu
-Monika:cảm ơn cậu nhiều!
Và thế là tôi lại tiếp tục trò chơi này một lần nữa nhưng tôi cảm giác lần này nó có hơi khác
Tác giả:Tadashi-sensei
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!