Năm nay trôi qua quá nhanh.
Đầu xuân tháng 3, Thời Lục đến đội bồi dưỡng để tiến hành ôn luyện. Mấy chục người phải trải qua nhiều vòng kiểm tra tuyển chọn, cuối cùng chỉ có sáu tuyển thủ có thành tích xuất sắc nhất đại diện cho cuộc gia đi dự thi.
Rất khó để cậu có thể sử dụng điện thoại trong đó, Thiên Huỳnh và quản gia Từ cũng không dám gọi điện cho cậu, chỉ thỉnh thoảng mới nhận được cuộc gọi từ cậu giữa đêm khuya vắng lặng.
Hầu hết thời gian đều phải vất vả làm đề nên giọng của Thời Lục luôn rất uể oải, thậm chí có lúc đáp lại một cách hời hợt.
“A Thiên…” Cậu lại gọi tên cô.
“Cậu ngủ rồi sao?”
Thiên Huỳnh sẽ vui vẻ nằm trong ổ chăn, kể cho cậu nghe sạch sành sanh những gì đã xảy ra hôm nay. Đôi khi không nghe thấy đầu bên kia trò chuyện, cô sẽ phải gọi vài lần mới có giọng Thời Lục truyền tới lần nữa.
Hình như cậu đang dụi mũi, giọng điệu hết sức nặng nề, “Vừa nãy lỡ ngủ quên.”
Sau này Thiên Huỳnh mới biết cậu luôn trốn trong nhà vệ sinh để gọi điện cho cô. Ký túc xá của bọn họ có bốn người, con trai thường vô tư và không kỹ tính lắm, có người lúc ngủ còn ngáy khò khò. Nhưng Thời Lục lại rất khó tính, cậu không thích ở chung với người khác nên toàn buồn bực lôi đề ra làm rồi tắt đèn lén gọi điện cho cô.
Thiên Huỳnh không biết cậu vất vả nhường nào, Thời Lục cũng chưa từng kể lể, chỉ là theo sự nóng lên của thời tiết, cậu ngày càng gầy hơn.
Thời Lục vẫn thường đau đầu nhưng trong khoảng thời gian không có Thiên Huỳnh ở bên, cậu đã học được cách chịu đựng nỗi đau đớn này một mình, dần dà rồi cũng quen, thỉnh thoảng còn nhịn được mà làm đề. Trong lúc nhất thời, cậu cũng không phân biệt nổi giữa cơn đau đầu và đề toán, cái nào mang đến nhiều nỗi đau khổ hơn.
Trong kỳ nghỉ hè này, Thời Lục vẫn không thể trở về trấn Vân cùng cô.
Bởi vì cậu sẽ phải đại diện cho đội tuyển quốc gia dự thi vào tháng 7. Kỳ Olympic Toán quốc tế năm nay dự kiến tổ chức ở Hồng Kông, bọn họ sẽ xuất phát cùng huấn luyện viên. Thiên Huỳnh không đi tiễn cậu nhưng đã nhìn thấy hình ảnh của cậu trên các tin tức truyền thông.
Sáu chàng trai cùng mặc đồng phục màu đỏ của đội, trên cổ treo bảng tên, sau lưng là cờ đỏ và năm sao vàng rực rỡ.
Thời Lục trở về vào gần cuối tháng 7, chỉ còn nửa tháng nữa là tựu trường. Năm nay, khối 12 sẽ được nhà trường cho khai giảng sớm.
Lúc đó Thiên Huỳnh đang học bù, cô không biết là cậu đã đột ngột trở về. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Thiên Huỳnh ngây người hai giây rồi nhanh chóng kéo ghế đứng dậy.
Thời Lục từ cửa bước vào, trông cậu mệt mỏi và vẫn còn mặc đồng phục của đội. Sắc mặt cậu trắng bệch, suýt nữa là ngã trên người cô.
“A Thiên.” Giọng nói trầm thấp buồn bã của Thời Lục vang lên bên tai cô, “Bọn tớ không giành được vị trí thứ nhất.”
“Có lẽ trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người thông minh hơn tớ.” Cậu vùi mặt vào bả vai cô, buồn bã nói một mình. Thiên Huỳnh sững sờ giây lát rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu, cất giọng dịu dàng nhưng rất chắc chắn.
“Lộc Lộc, trong lòng tớ, cậu là người giỏi nhất.”
Thời Lục nhắm mắt cười, thần kinh căng thẳng mấy tháng nay giờ mới hoàn toàn thả lỏng, cậu khẽ lẩm bẩm: “A Thiên, tớ đau đầu.”
Vẫn luôn đau.
Đau từ rất lâu rất lâu rồi.
Trong cuộc thi quốc tế này, đội của Thời Lục xếp thứ hai về tổng điểm, kém đội quán quân suýt soát ba điểm. Trong đội có bốn người giành được huy chương vàng, hai người giành được huy chương bạc, điểm cá nhân của Thời Lục là cao nhất trong đội nhưng vẫn thấp hơn tận ba điểm so với người có điểm số cao nhất thế giới.
Cậu luôn nghĩ rằng, nếu lúc đó mình có thể kiếm thêm vài điểm, giỏi hơn một chút thì quán quân sẽ là bọn họ rồi.
Suốt đường về, Thời Lục luôn đau đáu cảm xúc này. Thỉnh thoảng máy bay gặp phải dòng khí xóc nảy, đầu cậu lại đau như muốn nứt vỡ.
Huấn luyện viên an ủi cậu, đồng đội cũng bảo cậu đã làm rất tốt nhưng Thời Lục không thể chờ nổi mà muốn quay về để chính tai mình nghe được một câu từ miệng cô.
“Cậu luôn là người giỏi nhất.”
Thời Lục ngủ thẳng một giấc từ ban ngày đến giữa trưa hôm sau, có lẽ do thuốc chứa thành phần an thần dễ ngủ hoặc có lẽ là vì đã lâu lắm rồi cậu không có một giấc ngủ ngon.
Đến khi tỉnh dậy, cái bụng trống rỗng quặn đau vì đói. Quản gia Từ và Thiên Huỳnh ở dưới lầu nhìn thấy cậu thì cùng lộ ra vẻ vui mừng, một người thì vội vàng gọi nhà bếp mang đồ ăn lên, một người thì bước tới sờ trán cậu.
“Đầu còn đau không?”
“Vẫn còn hơi đau.” Thời Lục mới vừa ngủ dậy nên giọng hơi nghèn nghẹn, vô tình giống như đang làm nũng.
“Lần trước bác sĩ Lục đưa cho tớ một ít thuốc, đợi lát nữa cho cậu uống thử xem sao.”
Lúc Thời Tư Niên bước vào, cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc. Thời Lục nhắm mắt dựa vào ghế, trên trán chườm khăn ấm, Thiên Huỳnh thì ngồi bên cạnh quạt mát cho cậu.
“Lại đau đầu à?” Ông mặc bộ vest sang trọng, cổ tay chỉnh tề, thoạt nhìn giống như vừa mới đi công tác về.
Thời Lục nhướng mày nhìn ông một cái rồi nhắm mắt tiếp, không nói gì.
“Lộc Lộc đau đầu lâu lắm rồi.” Thấy vậy, Thiên Huỳnh đứng giữa giải thích một câu. Thời Tư Niên vẫn đứng yên tại chỗ, sau một hồi mới nói: “Lần này con thể hiện rất tốt. Con muốn phần thưởng gì?”
“Tôi muốn gì cũng được sao?” Thời Lục mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt ông.
Thời Tư Niên đối mắt với cậu. Một lát sau, một âm thanh bật ra từ đôi môi mím chặt ấy, “Ừ.”
“Tôi muốn sau này được tự quyết định tất cả những chuyện liên quan đến mình.”
Thời Lục vừa nói xong thì Thiên Huỳnh có cảm giác dường như bầu không khí ngưng đọng lại trong nháy mắt. Cô cho rằng Thời Tư Niên sẽ nổi giận, lén ngó qua sắc mặt ông nhưng không phát hiện chút dấu vết nào của cơn tức giận trên khuôn mặt ấy.
Từ trước đến nay, ông không để lộ quá nhiều biểu cảm, bây giờ cũng vậy, chẳng qua cảm xúc trong đôi mắt ấy thâm trầm hơn một chút.
Không biết qua bao lâu, Thời Tư Niên gật đầu, hờ hững nói: “Đợi tới khi con thành niên đã.”
Ẩn ý là sau khi thành niên, ba sẽ không quản con nữa.
Thiên Huỳnh cúi đầu, sắc mặt Thời Lục cũng không vui như trong tưởng tượng, cậu chỉ nhìn chằm chằm Thời Tư Niên, “Nói thì phải giữ lời.”
Trong nửa sau của kỳ nghỉ hè, có lẽ cậu muốn bù lại những gì đã bỏ lỡ trước đó.
Thời Lục đắm mình trong game để tìm kiếm niềm vui, cả ngày trừ việc ăn uống ngủ nghỉ thì chỉ có chơi, trái ngược hoàn toàn với Thiên Huỳnh ngày nào cũng phải vùi đầu học bù.
Thành tích của cô vẫn ở mức trung bình, thỉnh thoảng bứt phá được một lần mới có thể đủ điểm chuẩn trường trọng điểm, phần lớn chỉ ở mức bình thường.
Thời Lục đã xác định sẽ theo học Đại học Bắc Kinh, bắt đầu lục tung các trường ở Bắc Kinh để chọn chuyên ngành phù hợp với điểm của cô.
“A Thiên, đăng ký Sư phạm không? Đại học Sư phạm Bắc Kinh rất tốt, sau này làm giáo viên sẽ được ở bên đám trẻ mỗi ngày.”
“Hay là ngành Văn học? Điểm Ngữ văn của cậu cao nhất mà.”
“Hoặc là nghệ thuật?”
Cậu nghiêm túc cân nhắc, liên tục lật giở cuốn sách ghi nguyện vọng. Thiên Huỳnh dừng bút, ngắt lời cậu: “Lộc Lộc, tớ muốn học y.”
“?” Thời Lục ngẩng đầu, sững người lại.
Thiên Huỳnh gần như chưa từng nói cho bất kỳ ai biết cái khát vọng lớn lao này của mình. Cô hơi xấu hổ, bổ sung thêm một câu: “Nếu không thì làm y tá cũng được.”
“… A Thiên.” Thời Lục bị sốc vài giây trước lý tưởng cao cả này của cô, lập tức cúi đầu xuống lật điểm đại học y khoa. Một lát sau, trông cậu hơi khó xử.
“Điểm của mấy trường y có vẻ tương đối cao, cùng một điểm số có thể vào trường đại học tốt hơn.” Cậu gãi gãi đầu, thử hỏi: “A Thiên, hay là cậu đổi một nguyện vọng khác đi?”
Thiên Huỳnh mím môi, vặn bút rồi quay đầu lại lần nữa. Cô hơi dỗi nhưng vẫn kiên quyết trả lời: “Không được.”
“Tớ phải học y.”
Lộc Lộc chết tiệt, chọc tức chết cô rồi.
Mấy ngày nay nhóm lớp rất sôi nổi, chuyện Thời Lục vừa đoạt giải đã gây ra một đợt spam, dẫn đến việc mọi người hoạt động tích cực hẳn, thường xuyên thảo luận bài hay tán gẫu gì đó. Thiên Huỳnh thỉnh thoảng thấy 99+ tin nhắn thì sẽ click vào đọc, hầu hết mọi người đều từng nhắn tin, chỉ riêng Thời Lục không nói một lời từ đầu đến cuối.
Ngay cả khi thông tin cậu giành được huy chương vàng truyền ra, lúc mọi người trong nhóm tag cậu vào rồi phát lì xì, cậu cũng chẳng có phản ứng gì. Có vẻ như cậu đã chặn nhóm chat. Cuối cùng, Ninh Trữ và Thịnh Dương đành phải quét rất nhiều bao lì xì trong nhóm thì chuyện này mới được cho qua.
Lúc làm bài, Thiên Huỳnh thường để điện thoại của mình vào ngăn kéo, tắt hết âm thanh, tắt cả thông báo trong nhóm chat.
Đến khi cô rảnh rỗi lấy nó ra kiểm tra mới phát hiện không chỉ có tin nhắn riêng Phó Kiều Kiều gửi cho cô mà còn có người trong nhóm tag cô vào.
Thiên Huỳnh nhấp vào thì thấy có người trong nhóm gửi một cái link, tiêu đề của nó rất bắt mắt “Triển lãm riêng của họa sĩ nổi tiếng Trương Kỳ Sơn dự kiến sẽ khai mạc vào ngày 1 tháng 8 tại thành phố Đài.”
Cậu bạn học gửi đường link cũng tiếp xúc với mỹ thuật từ nhỏ nhưng không dám hỏi Thời Lục trực tiếp nên đi đường vòng tìm Thiên Huỳnh để hóng hớt.
“Tiểu Huỳnh, đây không phải là thầy của Thời Lục sao? Cậu ấy có đi không?”
Thiên Huỳnh còn chưa kịp trả lời tin nhắn này thì nó đã bị những tin nhắn khác kéo xuống. Hầu hết mọi người trong nhóm đều là người không chuyên, họ không đặc biệt quan tâm đến chủ đề này, chỉ có dăm ba người hỏi han vài câu.
Thiên Huỳnh mở lại hộp thoại với Phó Kiều Kiều. Cô ấy cũng gửi một đường link tương tự nhưng nội dung phong phú hơn nhiều.
“Tiểu Huỳnh! Triển lãm tranh của sư phụ Thời Lục này!!!”
“Cậu ta có đi xem không? Một ngày làm thầy cả đời làm cha, nhưng hẳn là cậu ta sẽ thấy hơi xấu hổ khi gặp sư phụ của mình nhỉ, dù sao Thời Lục cũng được coi như rời sư môn giữa chừng…”
“Đúng rồi, dạo này Thời Lục ở nhà làm gì thế? Bây giờ cậu ta thi đấu xong rồi, được tiến cử vào Đại học Bắc Kinh, có phải cả ngày cậu ta chỉ ăn uống ngủ nghỉ rồi tận hưởng nọ kia không?”
“Nghĩ thôi đã thấy hâm mộ rồi aaa.”
Cô ấy gửi liên tục 3, 4 icon khóc lóc, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự hâm mộ của đối phương. Thiên Huỳnh cũng hâm mộ nhưng cô càng hiểu rõ để đạt được những thứ này, Thời Lục phải hy sinh thầm lặng nhường nào.
Cô trả lời bằng một icon khóc thầm.
“Tớ không biết, tớ sẽ hỏi cậu ấy.” Ngẫm lại, cô bổ sung thêm một câu.
“Tớ không biết cậu ấy có tức giận hay không nữa.”
Thiên Huỳnh ủ rũ ngồi trước bàn, vắt óc suy nghĩ biện pháp cả nửa ngày trời. Cuối cùng cô cũng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Thiên Huỳnh xuống lầu, quả nhiên Thời Lục lại đang chơi game. Cô lấy điện thoại ra giả vờ đang lướt tin tức rồi đột nhiên kêu lên như thể phát hiện ra tin tức lớn nào đó.
“Lộc Lộc, hai ngày sau có người tổ chức triển lãm tranh trong thành phố chúng ta.”
Thời Lục không quan tâm chút nào, chẳng thèm dời mắt mà cứ tập trung chơi game, đáp lại cho có lệ: “Ồ.”
“Có vẻ đây là một họa sĩ cực kỳ nổi tiếng.” Thiên Huỳnh cố ý đưa điện thoại lại gần cậu, chỉ vào tên người đó: “Tên là Trương Kỳ Sơn…”
Động tác của Thời Lục bỗng chốc dừng lại, màn hình game tạm dừng yên rồi đột nhiên nhân vật trong đó bị mấy con dã quái nhảy ra đánh chết. Hiển thị nhiệm vụ thất bại.
Thời Lục không rảnh bận tâm. Ánh mắt cậu cứ dán chặt vào màn hình điện thoại của Thiên Huỳnh, hồi lâu vẫn không dời đi.
“Lộc Lộc? Lộc Lộc?” Thiên Huỳnh ngập ngừng gọi cậu. Sau vài lần, cuối cùng Thời Lục cũng lấy lại tinh thần, cậu giữ vẻ mặt bình tĩnh click mở ván tiếp theo, không nói gì.
Thiên Huỳnh lại thử hỏi cậu: “Cậu có đi không?”
Mãi mà không có ai đáp lại trong khi âm thanh trò chơi vẫn rõ ràng. Lại qua một hồi lâu…
“Đi thôi.”
Thời Lục cụp mắt xuống, ngón tay trượt khỏi điều khiển game.
“Chúng ta lén đi.”
Cùng ngày hôm đó, Thiên Huỳnh mới hiểu “lén đi” của cậu là có ý gì.
Trước bảo tàng, hai người trang bị đầy đủ, nào là mũ lưỡi trai, khẩu trang rồi áo khoác, quần dài che cả người kín mít từ đầu đến chân. Hôm đó lại còn là một ngày nắng tháng 8 nên người qua đường không khỏi liếc họ vài cái như thể nhìn thấy thứ gì kỳ quái.
Thiên Huỳnh đối mặt với vách tường pha lê bên ngoài phòng triển lãm, nhìn bóng hai người được phản chiếu bên trong rồi thở dài.
“Lộc Lộc, cậu làm như vậy còn khiến mọi người chú ý hơn.”
“Trông chúng ta không giống như đi xem triển lãm mà như thể muốn vào đó trộm tranh vậy.”