Đơn Phương Kết Hôn - Chương 16: Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Đơn Phương Kết Hôn


Chương 16: Chương 16


Cách của hắn cực kỳ đơn giản.

Chỉ cần một người đóng vai đối tượng hôn nhân kia.

Khi cần thiết thì giúp hắn chặn các phóng viên.

.

Chap mới luôn có tại ++ TRUM truyeИ.

V И ++
Hạ Tri Thu chớp chớp mắt, hỏi: “Cần…!đóng vai như thế nào?”
Lý Úc Trạch lại gõ ngón tay lên nắp tách trà, nói: “Cũng không có gì…”
“Nhưng có lẽ…!phải ở chung với tôi.”
Hạ Tri Thu vừa chuyển tới ký túc xá công ty, vì phải giúp Lý Úc Trạch nên lại chuyển ra khỏi ký túc xá.

Từ Tùy hỏi cậu chuyển đi đâu, Hạ Tri Thu nghĩ một chút mới nói là chuyển đến nhà bạn.

Ngoài bạn bè, cậu cũng chẳng biết giữa bản thân và Lý Úc Trạch rốt cuộc là quan hệ gì.

Không tính tình cảm cũ thì có lẽ giữa cậu và Lý Úc Trạch còn chưa tới mức bạn bè.

Khoảng thời gian này, cậu năm lần bảy lượt muốn nhấc điện thoại lên gọi cho Lý Úc Trạch, giải thích lý do năm ấy trót lỡ hẹn và tại sao sau khi lỡ hẹn cũng không chủ động liên lạc nhiều năm trời.

Nhưng mỗi lần lời đến bên môi lại quay trở vào.

Cậu chẳng biết Lý Úc Trạch có muốn nghe không, cũng chẳng biết bây giờ khơi lại chuyện cũ còn có ý nghĩa gì?

Ra khỏi ký túc xá, Hạ Tri Thu đối chiếu địa chỉ Lý Úc Trạch gửi, rồi bắt xe đến một khu dân cư cao cấp có tính bảo mật cao.

Taxi đến địa điểm cách khu chung cư 3km thì dừng lại, tài xế nói nơi này cấm xe bên ngoài vào, không thể đi tiếp được nữa.

Hạ Tri Thu xách vali đứng bên lề đường nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa có một điểm đón.

Hầu hết các điểm đón ở đây đều dành cho người không biết lái xe như trẻ em và người già.

Cạnh băng ghế có một nút bấm, khi có nhu cầu sử dụng xe thì chỉ cần ấn nút, bên dịch vụ sẽ bố trí người đến.

Hạ Tri Thu suy nghĩ, quyết định không gọi điện cho Lý Úc Trạch mà tự ngồi xe qua.

Giờ đã là trung tuần tháng giêng, gió lạnh thổi nghe tê tái.

Hạ Tri Thu quấn một chiếc khăn quàng cổ màu trắng kem, lặng im đứng đợi ở điểm đón.

Lúc này có một người từ phía đối diện đi tới, cổ đeo một cái máy ảnh, tay xách hộp cơm.

Nhìn kiểu ăn mặc, chắc đây là một phóng viên?
Người nọ cũng quan sát Hạ Tri Thu một phen, đánh tiếng hỏi: “Anh vừa chuyển đến sao?”
Hạ Tri Thu không đáp, chỉ lịch sự gật đầu.

“Hèn gì chưa gặp qua anh”, gã phóng viên quầng mắt đen thui, mở miệng ngáp một cái, rồi thản nhiên ngồi xổm xuống băng ghế, mở hộp cơm sớm đã nguội lạnh.

Ớt xanh trong hộp đã đông thành đá, thịt cắt sợi cũng cứng ngắt.

Gã lùa đại hai muỗng rồi bỏ sang một bên, thở dài.

Hạ Tri Thu nhìn giây lát, đánh bạo hỏi: “Anh…!làm việc ở đây à?”
Gã phóng viên chắc nhịn hết nổi, vừa nghe có người hỏi tới, lập tức kêu ca: “Còn không phải sao, tôi ngồi xổm ở đây năm năm rồi đó! Chả biết chừng nào mới xong nữa!”
Năm năm?
Hạ Tri Thu ngẫm nghĩ, nhìn vào máy ảnh của gã, hỏi: “Chụp phong cảnh thực vật à?”
“Hả?”, phóng viên ngoảnh đầu lại, cười “khà” một tiếng.

“Tôi không thuộc hiệp hội hoa cỏ, chụp thực vật gì chứ? Huống hồ đông này cây cối úa vàng hết trơn rồi.”
“Vậy anh…”
“Chụp Lý Úc Trạch đó, anh mới chuyển đến đây nên không biết hắn ở đâu đúng không?”
Đương nhiên!
Hạ Tri Thu không nói rằng cậu không biết, còn cố ý tránh chủ đề của gã.

Cậu chỉnh lại khăn quàng cổ, che đi nửa khuôn mặt.

Động tác này lập tức thu hút sự chú ý của tay phóng viên, gã vừa chuẩn bị hỏi thêm gì đó thì thấy ánh mắt Hạ Tri Thu né tránh, kéo vali vội vã bước đi, càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy luôn.

Tên phóng viên nhanh chóng ôm máy ảnh đi theo chụp mấy tấm sau lưng, dường như nghĩ gì đó rồi cầm điện thoại lên.

Hạ Tri Thu chạy gần hai mươi phút mới dừng lại, từ khoảng cách này không còn nhìn thấy tên phóng viên nữa.

Cậu không biết hành động lúc nãy của bản thân có khiến tay phóng viên kia sinh nghi rồi nghĩ giữa cậu và Lý Úc Trạch có chút quan hệ hay không.

Nhưng cậu biết mục đích Lý Úc Trạch kêu cậu chuyển đến nhất định có liên quan đến sự việc gã phóng viên canh ngoài cửa quanh năm.

Nhưng đây không phải kế sách lâu dài.

Nếu có ngày tay phóng viên kia chụp được cảnh Hạ Tri Thu và Lý Úc Trạch ở cùng nhau sẽ nghi ngờ cậu là vợ hắn.

Vậy lý lịch, xuất thân và cả chuyện cậu vốn không sống ở thành phố A mấy năm qua chắc chắn sẽ bị phanh phui.

Chuyện Lý Úc Trạch chưa kết hôn khẳng định cũng sẽ bị khui ra, thậm chí còn có sự tham gia của cậu, vậy hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.

Hạ Tri Thu âm ỉ lo lắng, cầm thẻ phòng đi vào thang máy, bấm chuông cửa nhà Lý Úc Trạch.

Dường như Lý Úc Trạch luôn đợi cậu, chuông vừa reo một tiếng thì cửa lập tức mở ra.

Lý Úc Trạch mặc đồ ở nhà, nhìn thấy bộ dạng của cậu nên có chút giật mình, hỏi: “Sao em qua được đây?”
Nhiệt độ trong phòng và ngoài trời chênh lệch rất lớn, Hạ Tri Thu mặc một bộ đồ mùa đông dày cộm, mặt đỏ bừng đứng trong hành lang.

Vì lúc nãy chạy quá nhanh, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, đỉnh đầu như ẩn hiện một làn khói trắng.

Lý Úc Trạch nhìn làn khói trắng kia một lúc, tiện tay xách vali qua, kêu cậu vào cửa rồi nói.

“Không phải tôi nói em đến rồi thì gọi điện sao?”, Lý Úc Trạch để vali của Hạ Tri Thu cạnh sô pha, rồi rót cho một ly nước ấm.

Hạ Tri Thu dẫm lên đôi dép vừa mới thay, vội uống vài hớp nước, đến khi hơi thở ổn định mới nói: “Cũng không xa lắm, không muốn phiền anh.”
Lý Úc Trạch im lặng chốc lát, thờ ơ gật đầu, nói: “Vậy em không thấy tuyến xe đưa đón ở cổng khu sao?”
Hạ Tri Thu: “Thấy.”
“Vậy nên em cũng không muốn làm phiền xe đưa đón luôn?”.

Lớp khói trắng trên đỉnh đầu Hạ Tri Thu gần hết, Lý Úc Trạch cao hơn cậu không ít, giơ tay ra quơ quơ, ấu trĩ đánh tan lớp khí nóng.

Hạ Tri Thu không để ý, lại uống thêm một hớp mới kể chuyện gặp phải phóng viên lúc nãy.

“Không biết gã ta có nghi ngờ tôi hay không, nếu có thể quấy nhiễu tầm mắt gã một lúc thì tốt rồi.”

Lý Úc Trạch cười.

“Không ngờ em cũng thông minh lắm.”
“Có đâu.

Nếu đã đồng ý giúp anh, mấy việc này cần chú ý nhiều hơn.” Hạ Tri Thu nói, lại hơi cau mày.

“Nhưng tôi thấy cách của anh không lâu dài, vẫn nên nghĩ một đường khác, dù sao chúng ta cũng không phải thật là…”
“Hạ Tri Thu”, dường như Lý Úc Trạch không quan tâm mấy chuyện này lắm, đột nhiên gọi tên cậu, rồi đưa một ngón tay ra, chọc chọc lên trán Hạ Tri Thu, chọc cho mấy đường nhăn chữ xuyên (川) giữa chân mày phẳng trở lại.

Bỗng chốc Hạ Tri Thu không biết nói gì, ngây người nhìn.

Lý Úc Trạch hỏi: “Em quyết định giúp tôi, là vì trong lòng thấy hổ thẹn phải không?”
Hạ Tri Thu hiểu ngay sự hổ thẹn mà hắn nói có nghĩa là gì.

Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt nhắc đến chuyện 10 năm trước.

Hạ Tri Thu trầm mặc một lúc, bàn tay siết chặt lấy ly nước đang cầm.

Cậu muốn mượn cơ hội này để xin lỗi, cũng muốn mượn lần này để giải thích rõ ràng với Lý Úc Trạch.

Nhưng lại phát hiện điều muốn nói cứ quẩn quanh trong miệng, dù thế nào cũng không thể thốt thành lời.

Cậu không rõ nguyên nhân, sốt ruột đến mức đôi môi run run, ba chữ “xin lỗi anh” còn chưa nói ra thì đã nghe Lý Úc Trạch bảo:
“Nếu không phải, thì hãy bắt đầu từ hôm nay.”
“Chúng ta quen lại lần nữa đi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN