Đơn Phương Kết Hôn
Chương 23: Chương 23
Từ Tùy thầm nghĩ về mối quan hệ này, nếu để ý kỹ sẽ phát hiện một số vấn đề.
Nhưng anh ta không phải kẻ ăn không ngồi rồi, lấy đâu thời gian đào sâu những chuyện như vậy.
Vả lại chính chủ cũng ngầm thừa nhận, hà tất phải hỏi tận gốc rễ làm gì? Ngoài ngạc nhiên ra, Từ Tùy còn đang xét chuyện lập kế hoạch phát triển về dài cho Hạ Tri Thu.
Dù gì đứng sau Hạ Tri Thu còn có một Lý Úc Trạch.
Kế hoạch của Từ Tùy như thế nào cũng chẳng bằng nhờ Lý Úc Trạch dẫn dắt.
Anh lấy chuyện này ra thảo luận với Lý Úc Trạch, nhưng hắn không muốn can thiệp vào sự nghiệp của Hạ Tri Thu.
“Em ấy cũng là một cá nhân độc lập, có năng lực lẫn thiên phú, sẵn sàng nỗ lực.
Dù cả hai cùng vào giới giải trí nhưng không có nghĩa em ấy phải dựa vào tôi mới đạt được thành công.
Tôi chẳng làm được gì khác ngoại trừ việc dạy cho Hạ Tri Thu một số kỹ năng diễn xuất.
Với lại Hạ Tri Thu là nghệ sĩ công ty anh, muốn sắp xếp công việc cho em ấy thế nào là tùy anh.
Tôi không nhúng tay vào.”
Lời Lý Úc Trạch vừa nói như cho Từ Tùy một viên thuốc an thần.
Hạ Tri Thu có chỗ dựa lớn như vậy, nếu chuyện gì người ta cũng muốn can thiệp thì rất khó xử lí công việc.
Chiều hôm đó.
Đoàn phim “Bình Sa” gọi điện thoại thông báo Hạ Tri Thu được chọn, đúng chín giờ ngày mốt đến chỗ đoàn phim.
“Sự cố đổi diễn viên” làm mưa làm gió trên mạng mấy ngày qua cuối cùng cũng có kết quả.
Thông tin chính thức tuyên bố Cao Khuê sẽ thủ vai chính thay cho Vệ Thịnh, nữ chính do Trịnh Tử Kha, diễn viên được chú ý vài năm trở lại đây đảm nhiệm.
Lý Úc Trạch không hoàn toàn ảnh hưởng đến việc Cao Khuê nhận bộ phim này, nhưng một phần là do hắn ở bên châm ngòi thổi gió.
Dẫu sao cũng có nhiều người đạt giải ảnh đế hay thị đế rồi.
Nhưng nhìn chung trong toàn giới giải trí, diễn viên giành cả giải ảnh đế lẫn thị đế thì dễ được mấy người đâu.
Có chăng cũng là hạng nghệ sĩ lão thành đức cao vọng trọng.
Nhưng Cao Khuê còn chưa đầy ba mươi tuổi.
Miếng ngon béo bở tìm đến trước mặt, bảo không ham chính là tự dối lòng.
Ai lại ngại nhiều giải thưởng đâu, cho nên xem như cực khổ thêm lần nữa, Cao Khuê vẫn muốn thử sức xem sao.
Chỉ là không ngờ sau khi đi đóng lại gặp được Hạ Tri Thu, thấy cả hai rất có duyên nên hẹn khi rảnh thì đi ăn cơm.
Gia nhập đoàn phim “Bình Sa” là một trải nghiệm hoàn toàn mới với Hạ Tri Thu.
So với web drama trước đây, bất kể là chi tiết trang phục hay bối cảnh quay, mọi thứ đều hướng đến sự hoàn hảo.
Chưa kể đến khả năng diễn xuất của các diễn viên, cả một nhân viên nhỏ xíu cũng cực kỳ tập trung ngay cả ở những nơi ống kính không quay tới.
Đáng nói nhất là ông đạo diễn có tiếng nghiêm khắc.
Trừ Cao Khuê còn trò chuyện dăm ba câu ra, những người khác đi ngang qua cũng chẳng dám thở mạnh.
Tuy đạo diễn luôn nghiêm khắc ở mọi mặt nhưng Hạ Tri Thu lại thích quay phim trong không khí như vậy.
Dẫu cảnh của cậu không nhiều, kinh nghiệm cũng không đủ nên thường bị đạo diễn cầm kịch bản đập vào mặt, ấy vậy mà vẫn không xua tan nổi lòng nhiệt huyết trong Hạ Tri Thu.
Mỗi ngày cậu đều vui vẻ đi “học lỏm” kỹ năng diễn của Cao Khuê.
Sau khi Hạ Tri Thu vào đoàn phim, Lý Úc Trạch cũng bắt đầu làm việc.
Lịch trình được giữ kín, không biết hắn đã bay đi đâu rồi.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn gửi tin nhắn cho Hạ Tri Thu.
Hồi thì hỏi cách nấu cháo cá.
Sau nữa lại hỏi nồi giữ nhiệt xài sao.
Nồi giữ nhiệt?
Hạ Tri Thu xong việc không lâu, hiện đang ngồi trên giường khách sạn đọc kịch bản.
Cậu xem tin nhắn rồi trả lời: Loại nồi giữ nhiệt nào?
Lý Úc Trạch ghi: Là cái trong nhà.
Hạ Tri Thu chớp mắt: Kết thúc công việc rồi sao?
Lý Úc Trạch: Vẫn chưa.
Hạ Tri Thu: Vậy cái nồi…!
Lý Úc Trạch: Tôi đem đến phim trường.
……!
Lý Úc Trạch: Em cũng biết cơm hộp chỗ đoàn phim rồi đó.
Ăn không vô! Mấy nay dạ dày tôi không khỏe nên mới kêu Mạnh Lâm đem nồi tới.
Hạ Tri Thu lập tức hỏi: Dạ dày anh sao thế?
Lý Úc Trạch giấu giếm: Không sao hết.
Hạ Tri Thu hơi lo lắng: Là sao? Ăn trúng đồ hư hả?
Lý Úc Trạch đáp: Không sao mà, em chỉ cần nói cho tôi biết cái nồi này xài sao là được.
Nhắn xong thì hắn gửi bức ảnh, trong đó có một cái nồi nhỏ màu trắng.
Trên nồi còn có màn hình cảm ứng hiển thị hàng loạt chức năng tiện lợi như: nấu canh, nấu cháo, hẹn giờ, giữ ấm…!
Hạ Tri Thu nhìn sơ qua, phát hiện đèn khởi động không sáng nên kêu hắn cắm điện.
Hai phút sau, Lý Úc Trạch gửi tiếp một tấm, báo là cắm điện xong rồi.
Nhưng đèn vẫn tắt.
Hạ Tri Thu nghiên cứu một lát, hỏi: Anh mở camera được không? Tôi xem thử cho.
Lý Úc Trạch đồng ý, Hạ Tri Thu bấm nút mở cam lên.
Lý Úc Trạch cũng kết nối ngay, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đầy buồn rầu.
“Hay là nó bị hỏng rồi?” – hắn hỏi.
“Sao được chứ.” – Hạ Tri Thu nói – “Tôi chỉ dùng một lần, anh xem xem phải ổ điện phía sau chưa cắm vào không? Miễn màn hình cảm ứng sáng lên là không có vấn đề nữa.”
Lý Úc Trạch ừm một tiếng, màn hình điện thoại cũng chuyển động theo động tác lúc hắn chỉnh nguồn điện.
Được một lúc, đèn khởi động vẫn không sáng.
“Lẽ nào nó hỏng thật rồi?” – Hạ Tri Thu hơi khó tin.
Lý Úc Trạch hỏi: “Em mua ở đâu thế?”
Hạ Tri Thu đáp: “Ở một chợ nông sản, bên đó mở cửa khá sớm.
Hôm đó khi đi mua cá, sẵn có tiệm tạp hóa mở cửa nên vô mua cái nồi này.” – Hạ Tri Thu nói tiếp – “Nhưng chắc là do chất lượng nồi rồi, thôi anh đừng dùng nữa, nếu đau bụng có thể ăn một chút…”
“Lần sau đừng đi mua cá sớm vậy nữa.”
“Hả?”
Lý Úc Trạch quay camera lại ngay mặt, nhìn Hạ Tri Thu, nói: “Tôi không muốn em dùng cách này trả ơn tôi.”
Hắn nói rất nghiêm túc, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng, giống như một vùng nước chảy xuôi.
Hạ Tri Thu thoáng ngây người, đưa ngón tay không mấy tinh xảo lên, len lén chạm vào gương mặt hắn.
“Là tôi…!muốn dùng cách này để báo đáp anh.”
“Lần tới đừng như vậy nữa.” – Lý Úc Trạch nói – “Nếu muốn nấu cháo thì cũng phải chờ tới khi trời sáng rồi mới được đi mua.”
Hạ Tri Thu đáp: “Được.”
Lý Úc Trạch lẳng lặng vứt bỏ cái nồi, chuyển chủ đề hết sức tự nhiên, hỏi: “Em ở trong đoàn phim ra sao rồi?”
“Tốt lắm, đạo diễn rất nghiêm…” – Hạ Tri Thu còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng mở cửa cực mạnh, sau đó có một người vừa vội vã chạy tới vừa phấn khích la lên: “Anh ơi! Anh! Em tìm thấy nguyên nhân rồi, em biết tại sao cái nồi không dùng được rồi!”
Sắc mặt Lý Úc Trạch thay đổi.
Lúc nãy còn đang dịu dàng như nước nháy mắt đã kết thành băng lạnh, u ám liếc nhìn qua, rồi tắt camera.
Mạnh Lâm tay cầm bảng mạch pc phấn khởi chạy đến, nhìn thấy bản mặt kinh khủng của Lý Úc Trạch thì ỉu xìu lộc cộc lui ra ngoài.
Hạ Tri Thu cầm điện thoại ngơ ngác chẳng hiểu đầu đuôi gì, đợi lát sau mới nhắn hỏi: Nồi còn xài được không?
10 phút sau, Lý Úc Trạch gửi lại: Còn xài được..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!