Đơn Phương Thầm Lặng (Ẩn Bí Ám Luyến)
Chương 10
Dòng nước ào ào chảy xuống, rơi vào người Nhan Vũ, miêu tả đường cong thân thể đầy mê hoặc. Cậu vuốt ve thân thể được Bách An khen ngợi, trong hơi nước mông lung chậm rãi làm rõ tâm tư bản thân.
Cái khác thì khó mà nói, nhưng có một việc rất rõ ràng —— cậu không chịu nổi nếu Bách An hợp tác với Liễu Thừa, càng thêm chắc chắn là cậu không chịu nổi nếu Bách An hợp tác với bất kỳ người nào. Nếu Bách An quyết định quay GV, cậu mong người hợp tác với Bách An là cậu.
Trước kia khi quay AV với phụ nữ, cậu ít khi biết xấu hổ là cái gì, dù cho bây giờ có một người đàn ông khác cùng quay GV với cậu, cậu cũng sẽ không hưng phấn và lo lắng như vậy. Chỉ có Bách An, chỉ nghĩ tới sẽ bị Bách An động chạm là cậu lập tức động tình không thể khắc chế, càng miễn bàn làm tình trước mắt bao người.
Làm sao bây giờ?
Nếu như Nhan Vũ không nhận, bờ môi Bách An sẽ hạ xuống môi Liễu Thừa hoặc là những người khác, tay sẽ rơi vào người những người khác, cũng sẽ tiến vào thân thể của họ để đạt khoái cảm. Nhưng nếu như nhận, cậu sẽ không thể giấu được tâm tư của bản thân đối với Bách An, bất luận là si mê hay khát vọng đều sẽ bại lộ dưới camera.
Tâm tư đối với Bách An ——
“Bách An.” Âm thanh ngâm nga đè nén vang vọng trong phòng tắm ẩm ướt.
Nhan Vũ đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nghĩ tới Bách An để tự an ủi. Mỗi lần nghĩ tới Bách An, khát vọng dưới đáy lòng lại càng thêm rõ ràng. Sau khi đạt cao trào, cậu mới ý thức đây là một cơ hội, cơ hội tới gần Bách An, cơ hội chiếm được Bách An. Cậu phải tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn nữa. Về phần những chuyện khác cũng phải chờ cậu thực hiện xong cơ hội lần này rồi hẵng tính.
Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là… Trước đây cậu tuyên bố không quay GV, người đại diện đã từ chối giúp cậu, phải làm sao để người khác biết bây giờ cậu muốn nhận bộ phim này?
Nói thẳng là chuyện không thể nào, nhỡ đâu người Bách An nói trong phỏng vấn không phải là cậu, cậu vội vàng ra mặt chẳng phải là…
Nhan Vũ không phải rầu rĩ quá lâu, đêm trước cậu còn lo lắng đến các loại khả năng, ngủ một đêm, hôm sau tỉnh dậy lập tức nhận được điện thoại của đạo diễn Thanh Sắc Khuyển Mã.
Đạo diễn V Quyển không làm kiêu như ở showbiz, chào hỏi vài câu rồi vào ngay chủ đề chính. Đạo diễn nói muốn mời Nhan Vũ ăn cơm, chính thức làm quen một chút, sợ Nhan Vũ không đồng ý nên đặc biệt nhấn mạnh không nói việc công.
Ở loại thời điểm này, Nhan Vũ hiểu rõ vì sao đạo diễn Thanh Sắc Khuyển Mã lại tìm cậu. V Quyển rất nhỏ, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, hiện tại không hợp tác không có nghĩa là tương lai cũng không, dù cậu không định nhận quay bộ này nhưng người ta đã nói không bàn việc công, cậu cũng không tiện từ chối bữa ăn này. Huống chi cậu đang lo không ai đưa thang cho cậu trèo xuống, nghe đạo diễn nói thế, cậu lập tức đồng ý.
Sau khi báo cho người đại diện, sáu giờ ba mươi phút xế chiều hôm đó, trời sẩm tối, Nhan Vũ đón xe đến địa điểm đã hẹn —— một nhà hàng Nhật rất nổi tiếng.
Lúc ở trên xe, cậu đã nghĩ ra lý do thoái thác, phải khôn khéo để người ngoài thấy cậu không quá ân cần cũng không quá lạnh nhạt, mọi việc phải chu toàn như cậu muốn nhưng lại không đến mức kéo đứt dây cung.
Cậu ở trên xe suy nghĩ đến tất cả trường hợp có thể xảy ra, sau khi xuống xe, vào trong nhà hàng nói tên đạo diễn, nhân viên phục vụ mặc quần áo kiểu Nhật dẫn cậu lên lầu hai.
Lúc đi trên hành lang, cậu còn thử tập dợt một lần. Nhưng khi cửa được kéo ra, Nhan Vũ không kịp có bất kỳ phản ứng nào, sững người tại chỗ.
Trong phòng có hai người đang ngồi, một là đạo diễn Thanh Sắc Khuyển Mã, người còn lại là Bách An đã ba tháng không gặp.
Đạo diễn thấy Nhan Vũ thì vội vàng đứng dậy, tươi cười ôm vai cậu: “Tới tới tới, ngồi xuống đi, chúng tôi đang chờ cậu.”
Không thể nói rõ là khiếp sợ hay vui mừng, Nhan Vũ ngây người bị đạo diễn dẫn tới bàn trà thấp ngồi xuống, ngồi bên cạnh Bách An.
“Đã lâu không gặp.” Bách An thản nhiên nói.
Nhan Vũ liếc một cái thật nhanh rồi dời mắt đi, cúi đầu nhìn mặt bàn, căng thẳng đáp: “Ừ… Đã lâu không gặp.”
“Từ sau lần hợp tác lần trước, các cậu đã lâu không gặp nhau đúng không, vậy hôm nay phải uống nhiều một chút…”
Đạo diễn đi qua một bên, cầm bầu rượu xanh nhạt rót rượu cho hai người. Nhan Vũ cần thứ gì đó để thoát khỏi trạng thái cứng đờ, vì vậy nhận bầu rượu rót một ly cho Bách An rồi rót cho bản thân một ly, ánh mắt nhìn thoáng qua khớp tay rõ ràng đang cầm ly rượu, ngay lập tức một âm thanh trầm thấp mà tinh khiết vang lên bên tai cậu: “Cám ơn.”
Mí mắt Nhan Vũ run lên, cố gắng giữ cổ tay ổn định mới không làm đổ rượu ra ngoài, cố gắng trấn tĩnh đáp: “Không có gì.”
Đạo diễn thân thiện chạm cốc với bọn họ, mau chóng tìm được đề tài chung. Nội dung trò chuyện bắt đầu từ bộ phim Nhan Vũ và Bách An hợp tác cho tới phim trường, sau đó đề tài chuyển lên người bọn họ, có đôi khi vô tình bóng gió hỏi gần đây Nhan Vũ có nhận bộ phim nào không, khi biết được không có thì không đào sâu đề tài nữa, sau khi uống mấy chén với hai người thì đạo diễn đứng dậy muốn đi toilet.
Còn gì nữa sao? Nhan Vũ căng thẳng, hoảng hốt đứng dậy đi theo nhưng đạo diễn cười ha hả đè người xuống: “Hai cậu cứ trò chuyện đi, tôi sẽ quay lại ngay.” Đạo diễn mở cửa ra ngoài, để lại hai người không nói chuyện với nhau được mấy câu ở chung một phòng, xấu hổ lan tràn.
Tửu lượng của Nhan Vũ rất tốt, ít khi uống say. Tuy rằng lúc này uống rượu có nồng độ cồn không tính là cao, nếu là ngày thường thì vẫn chưa bằng một nửa tửu lượng của cậu nhưng không biết hôm nay bị gì, mới uống không bao nhiêu mà trên người đã bắt đầu nóng bừng bừng, nhất là khi tới gần Bách An.
Cậu cho rằng qua ba tháng gặp lại Bách An thì cậu sẽ bình tĩnh hơn một chút nhưng trên thực tế, cho dù qua bao lâu, một khi cậu gặp Bách An đều sẽ ỉu xìu trong nháy mắt.
Trong bữa mời cơm hôm nay, cậu nghe đạo diễn nói không sót một câu, cho đạo diễn đầy đủ mặt mũi nhưng kỳ thực ánh mắt vẫn liếc sang Bách An đang ngồi bên cạnh.
Bách An không nói nhiều, hỏi gì đáp đó, cho dù uống rượu cũng không thấy nhiệt độ cơ thể anh có thay đổi gì, luôn bình bình thường thường, lạnh lùng, không thấy chút dao động, giống như buổi gặp mặt này chỉ là một bữa cơm tại nhà đầy nhàm chán.
Nhan Vũ tâm loạn cào cào, không khỏi bắt đầu hoài nghi có khi nào phỏng vấn kia là do đạo diễn gài cậu, hoặc chỉ là đạo diễn nhìn trúng cậu?
Ngay khi cậu đang hối hận đã tới đây thì bỗng nhiên trước mắt lóe lên một bóng trắng, sau đó mũi bị một thứ ấn xuống. Cậu rất hoảng sợ, theo bản năng đưa tay chụp lấy, bắt trúng bàn tay Bách An. Cảm giác lành lạnh, trên mặt Nhan Vũ nóng ran. Cậu vội buông tay, Bách An lập tức túm lấy tay cậu, bỏ thứ gì đó vào lòng bàn tay cậu, rồi bàn tay ấy lại lướt qua chóp mũi cậu lần hai.
Nhan Vũ vốn chỉ nóng nửa người, bây giờ cả thân thể đều nóng.
Cậu chợt nghe Bách An hỏi: “Cởi áo không?”
Nhan Vũ hoảng lên: “Cái gì?”
Ba tháng trôi qua, thời tiết đã qua cuối thu, nhiệt độ gần vào đông. Trong điện thoại, đạo diễn nói không bàn việc công, nơi hẹn lại khá riêng tư nên Nhan Vũ ăn mặc cũng không quá nghiêm túc, chỉ khoác áo tương đối hài hòa với nơi này. Áo khoác không tính là dày nhưng lúc này Nhan Vũ uống xong mấy ly rượu lại cảm thấy nóng không mặc nổi.
Lúc này Nhan Vũ mới phát hiện thứ trên tay mình là khăn giấy, Bách An đang giúp cậu lau mồ hôi.
“À, à, được.”
Nhan Vũ thừa dịp cởi áo khoác kéo giãn cự ly với Bách An, áo mới rời khỏi người đã bị Bách An cầm lấy mắc lên giá áo ở cạnh cửa, khi trở về anh ngồi xuống sát bên Nhan Vũ, khiến cho chút tâm tư kéo giãn khoảng cách của cậu bị phá nát.
Ngồi chung với người mình thích không phải là chuyện gì tốt đẹp, nhất là khi đối phương không biết tình cảm của mình. Hy vọng đối phương biết nhưng lại sợ bị từ chối, không thể kiềm chế để ý nhất cử nhất động của đối phương có ý gì với mình hay không, lại lo sợ mình ảo tưởng quá mức, sợ đối phương nhìn ra bất thường nên chỉ có thể lặng lẽ để con tim đập rộn, nóng rẫy, sôi trào, vui vẻ hoặc là mất mát.
Cảm xúc của Nhan Vũ khi đối diện với hành động Bách An gắp thức ăn cho cậu chính là như vậy.
Mắc xong áo khoác quay lại, Bách An liên tục gắp thức ăn cho cậu, gắp nhiều đến độ có món cách cậu khá xa, cậu nhìn mấy lần nhưng không động đũa đi gắp.
Cậu rất cố gắng để không nghĩ viển vông, nhịn rồi lại nhịn, đến khi không nhịn được nữa mới uyển chuyển hỏi: “Sao anh không ăn?”
“Nhìn em ăn.”
Nhan Vũ cứng họng: “…..”
Hiện tại Nhan Vũ rất muốn túm cổ áo Bách An hỏi rốt cuộc anh có ý gì, những lời trong phỏng vấn là ý của anh hay là ý của đạo diễn, rốt cuộc anh có muốn hợp tác với cậu hay không, rốt cuộc… Anh có ý với cậu không.
Nhưng Nhan Vũ cũng chỉ có thể nghĩ như thế, cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám làm.
Thôi cứ để tôi buồn bực chết luôn đi, Nhan Vũ cam chịu nghĩ.
Cậu bất mãn lầm bầm một tiếng: “Tôi có gì hay để nhìn?”
Hơn nữa đạo diễn đi quá lâu rồi, té vào bồn cầu rồi à?
Cậu nói rất khẽ, không hy vọng Bách An sẽ đáp lại, không ngờ Bách An lại thản nhiên trả lời một câu: “Cũng không tệ lắm.”
—— tin đồn trên mạng nói có thể là Liễu Thừa hợp tác với anh, anh thấy thế nào?
—— cũng không tệ lắm.
Hương vị phiền não đầy ngọt ngào vì một câu này mà thay đổi.
Sắc mặt Nhan Vũ chợt biến, cánh tay cứng đờ, những ngón tay siết chặt thu đũa. Cậu giả vờ như không bị những lời này đả kích, mỉm cười như đang đùa giỡn nhưng ngữ điệu lại bại lộ cảm xúc không cam lòng: “Có phải trong mắt anh, ai cũng không tệ lắm không?”
Thì ra cậu cũng chỉ đến mức không tệ lắm.
Đơn phương khiến Nhan Vũ vừa mẫn cảm vừa đa nghi ——
Nhan Vũ phát hiện bản thân chỉ đang ảo tưởng, trong bài phỏng vấn, Bách An cũng không nói rõ muốn hợp tác với cậu, anh chỉ lựa chọn theo câu hỏi của nhân viên mà thôi.
Quả nhiên là cậu nghĩ nhiều quá sao?
Trong lòng Nhan Vũ không quá thoải mái, chua xót khi hy vọng vỡ nát và phát hiện bản thân tự mình đa tình khiến cậu vô cùng xấu hổ, hai loại tâm tình này khiến lòng tự tôn của cậu bị xé nát. Cậu không khỏi hối hận —— nếu lúc đạo diễn mời cơm, cậu mắng một câu ăn cơm cái con khỉ, sau đó cúp luôn điện thoại thì tốt biết bao.
Sao đạo diễn vẫn chưa quay lại? Chết trong toilet rồi đúng không?!
Không biết có phải cảm nhận được Nhan Vũ không vui hay không, Bách An hơi ngừng lại: “Em xem phỏng vấn?”
Nhan Vũ mạnh miệng: “Có xem một chút.”
Bách nhìn lướt qua đôi mắt sáng cùng gò má ửng đỏ của Nhan Vũ, hơi suy tư dời mắt đi: “Cũng không tệ lắm có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức, không muốn trả lời người hỏi, không muốn trả lời vấn đề được hỏi…”
“Vậy thì ngại quá, lãng phí thời gian của anh.” Nhan Vũ hơi khó chịu cắt lời Bách An.
Cậu định đứng dậy thì cổ tay bị anh giữ chặt trên bàn, nghe Bách An tiếp tục nói: “Còn là vì không muốn nói thẳng là thích.” Anh chần chừ vài giây, càng thêm siết chặt cổ tay Nhan Vũ, xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Nhan Vũ: “Em không chỉ là cũng không tệ lắm.”
Không muốn… Nói thẳng… Thích?!
Nhan Vũ bị mấy giây ngắn ngủi này chấn trụ tại chỗ, trong tầm mắt giao nhau như có thứ gì muốn phóng ra. Ngay tại lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân không quá đúng lúc, cửa phòng bị mở ra, đạo diễn cười cười đi vào: “Tôi mới nhận điện thoại, nói chuyện hơi nhiều. Hai cậu chờ lâu rồi phải không, tới tới tới, tiếp tục uống.”
Sau khi từ toilet quay về phòng ăn, dường như đạo diễn muốn vào chủ đề chính, nội dung chủ yếu là bộ phim trong tay được chuẩn bị như thế nào, thiết lập nhân vật như thế nào, đáng tiếc cậu như đàn gảy tai trâu, không nghe lọt một câu nào.
Trong khoảng khắc đạo diễn vào cửa, Bách An thu tay, dường như tất cả chưa từng phát sinh, vẫn im lặng rót rượu, gắp thức ăn cho Nhan Vũ.
Sáu giờ rưỡi bắt đầu bữa hẹn, chín giờ tối mới tan tiệc, đến cuối cùng chỉ còn Bách An tỉnh táo, gọi điện thoại kêu người tới đón đạo diễn và Nhan Vũ.
Đạo diễn được đón đi trước, sau đó là Nhan Vũ. Bách An mặc áo khoác cho cậu rồi dìu người đi về phía người đại diện ở xa xa. Lúc đi tới vỉa hè thì Nhan Vũ bỗng nhiên hụt chân, cũng may có Bách An ôm cậu kịp thời, đến khi cậu đứng vững mới thu tay, nhìn cậu ngồi vào xe.
Người đại diện cảm thấy hai người kia cù cưa cù nhằng có chút kỳ quái, mỉm cười nói cảm ơn với Bách An. Bách An lạnh nhạt gật đầu, nhìn chiếc xe quay đầu hòa nhập vào giao thông hối hả.
Lần này Nhan Vũ đã quá say, không biết là say rượu hay say tình, mơ mộng lung tung, mơ thấy Bách An nói thích cậu, sau đó bọn họ ôm nhau, hôn môi, còn có tình cảnh điên cuồng kỳ quái khác. Lúc Nhan Vũ tỉnh dậy thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Cậu xoa thái dương ra ngoài phòng, thấy người đại diện đang ở trong phòng khách ăn cơm hộp. Cậu vào toilet rửa mặt một lúc mới ra sô pha cùng dùng cơm với người đại diện.
Hai người im lặng một lúc, sắc mặt người đại diện đầy phức tạp hỏi cậu: “Nhớ hôm qua làm gì không?”
Nhan Vũ lặng lẽ gật đầu. Cậu uống rất ít, đương nhiên cũng nhớ lúc say rượu nói xằng nói bậy bị người đại diện nhìn thấu, quyết định không giả ngu nữa.
“…..” Người đại diện cũng gật đầu, sau đó nói: “Bên Thanh Sắc Khuyển Mã gọi điện thoại tới, anh nói có việc bận nên buổi tối bàn lại. Lát nữa anh gọi điện thoại cho bọn họ, nhận không?”
Đương nhiên Nhan Vũ muốn nhận, nhưng lúc này cậu không thể đáp ứng. Nếu quá vội vàng sẽ khiến người khác phát hiện cậu quá nôn nóng, cậu đang chờ bên kia mở miệng.
Nhưng… Cậu rất nôn nóng muốn biết ‘Không muốn nói thẳng là thích’ của Bách An là có ý gì, cũng không muốn phiêu lưu nữa. Cậu vùi đầu ăn hai miếng cơm, hắng giọng một cái, lúng túng nói dưới ánh mắt soi mói của người đại diện: “Ừ… Vậy… Nhận đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!