Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét - Chương 4: C4: Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét


Chương 4: C4: Chương 4


Yến Thu gần như trong nháy mắt đã phản ứng lại, đây là giọng của Tần Mộ.

Đây là giọng điệu quen thuộc của hắn, thản nhiên lười biếng, khi đọc đến chữ “Thu” âm cuối hơi nâng lên, như thể đang trêu chọc.

Yến Thu quay đầu lại, quả nhiên.

Người tới vai rộng eo hẹp, dáng người cao gầy, trên làn da trắng nõn khảm một đôi mắt hẹp dài như hồ ly, trên sống mũi đeo một cặp kính không gọng, vừa vặn che khuất sự gian xảo trong mắt.

Trên người mặc chiếc áo sơ mi len Cashmere* màu đen, ống tay áo hơi xắn lên, lộ ra cánh tay nổi kinh mạch rõ rệt.

*là một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere

Yến Thu thấy là hắn, lập tức quay người muốn bỏ đi, nhưng vẫn chậm một bước, bị hắn cất bước dùng cơ thể chặn lại.

“Không muốn gặp tôi vậy sao?” Tần Mộ dứt lời, đưa tay đẩy kính, che lại ánh nhìn trong mắt.

Yến Thu lui về phía sau một bước kéo ra khoảng cách với hắn, nhưng vẫn ngửi được mùi hương tao nhã của hoa linh lan quen thuộc từ trên người hắn.

Mùi hương này giống như thạch tín bọc đường, biết rõ bên dưới sự ngọt ngào là cực độc, nhưng trong một khoảnh khắc, Yến Thu vẫn không thể kháng cự mà đắm chìm vào.

Bởi vậy cậu gần như chạy trối chết để tránh ánh mắt Tần Mộ.

Ngón tay trắng nõn vô thức siết chặt, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, đau đớn trong tay lúc này mới khiến cậu lấy được chút bình tĩnh.

“Không có, chỉ là tôi có việc phải về.”

“Tôi vừa thấy em đi ra từ phòng khách.” Tần Mộ không chút nể nang vạch trần lời nói dối vụng về của cậu.

Chỉ là nói xong, giọng hắn lại thấp xuống, trong giọng nói dường như mang theo vài phần mất mát: “Em xóa phương thức liên lạc của tôi, kéo đen số điện thoại của tôi, không chịu gặp tôi, vì sao?”

Cho dù không ngẩng đầu, nhưng Yến Thu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc này.

Hàng mi thanh mảnh rũ xuống, rũ mắt nhìn mình, vẻ mặt dịu dàng, mang theo vài phần khổ sở.

Nếu là trước kia, Yến Thu có lẽ sẽ bị hắn mê hoặc đến nổi lập tức xin lỗi, nhưng mà bây giờ nghe lại, cũng rất dễ dàng có thể nghe ra hắn đang giả vờ cho có lệ.

Yêu hận mà Yến Thu trải qua hai mươi năm đầu đều thẳng thắn như vậy, không chút che giấu, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu. Bởi vậy cậu mãi không hiểu, tại sao Tần Mộ rõ ràng ghét mình đến gần như ghê tởm, nhưng vẫn có thể giả vờ ra vẻ dịu dàng và tình cảm trước mặt cậu.

“Tiểu Thu…” Tần Mộ thở dài, dường như còn muốn tiếp tục khiển trách cậu thay đổi thất thường và lạnh lùng vô tình.

Nhưng mà vừa mới mở miệng đã bị Yến Thu không nhịn được cắt ngang.

“Không tốt sao?” Tuy rằng Yến Thu cố gắng buộc mình thản nhiên trả lời.

“Gì cơ?” Vẻ mặt Tần Mộ vô cùng nghi hoặc.

“Anh không cần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt làm anh phát chán đến nổi ăn không ngon của tôi nữa, cũng không cần phải nén cơn buồn nôn để an ủi tôi, như vậy không tốt sao?”

Tần Mộ nghe vậy sững sờ một lát, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, rồi nở nụ cười, chỉ là nụ cười lại rất nhạt.

“Cậu biết rồi.”

Yến Thu nhìn thiện ý hắn vừa ngụy trang lập tức rút lui như thủy triều, trong mắt xuất hiện thần sắc cậu đã nhìn thấy của vô số người từ sau khi trở lại nhà họ Phó.

Rõ ràng đã đau đến chết lặng, lại không ngờ rằng còn có thể đau hơn.

Phó Sương Trì có nhân duyên rất tốt với đám công tử nhà giàu thế hệ mới trong tầng lớp thượng lưu của thành phố A. Bởi vậy khi cậu trở về, tất cả mọi người sợ cậu mang lòng oán hận, làm hại Phó Sương Trì.

Vì vậy họ rất không thân thiện với cậu, ngoài sáng trong tối ngáng chân cậu vô số lần, cố ý chế nhạo cậu trong nhiều dịp.

Chỉ có Tần Mộ là người duy nhất đối tốt với cậu.

Khi những người đó quá đáng thì cau mày đi tới giải vây giúp cậu, khi cậu lặng lẽ khóc một mình thì đưa khăn tay cho cậu, an ủi cậu không cần khổ sở, sẽ chuẩn bị quà cho cậu trong ngày lễ, sẽ quan tâm đ ến cậu khi cậu cần.

Đây là sự thiên vị và dịu dàng mà Yến Thu hơn hai mươi năm qua chưa từng nhận được.

Yến Thu thừa nhận, mình chính là một người thiếu tình yêu như thế đấy, bởi vậy cho dù cảm nhận được một chút lòng tốt thôi là đã hận không thể báo đáp bằng tất cả.

Từ nhỏ đến lớn người đối tốt với cậu thật sự rất ít ỏi, không có được mấy người, thế cho nên khi mỗi một người xuất hiện cậu đều vô cùng quý trọng.

Tựa như người chết đuối cố gắng bắt lấy cọng rơm duy nhất bên người, cho dù biết không làm nên chuyện gì, sớm muộn cũng sẽ chìm xuống, nhưng vẫn phải bám chặt lấy nó.

Cho đến trước đây không lâu, Tần Mộ mời cậu dự sinh nhật, cậu dùng chính tiền tiết kiệm của mình để mua một chiếc nhẫn làm quà.

Nhưng đúng lúc chuẩn bị ra ngoài thì đυ.ng phải Phó Sương Trì.

Phó Sương Trì giật lấy hộp quà trong tay cậu, nhìn thấy món quà cậu chuẩn bị thì cười muốn gập lưng, vịn ghế dựa, từ trên cao nhìn xuống cậu.

“Nhẫn? Xem ra anh động lòng thật nhỉ, anh Tần đúng là có bản lĩnh.”

Yến Thu không để ý đến cậu ta, muốn đi ra ngoài, lại bị cậu ta gọi lại: “Anh chắc chắn muốn đi tự rước lấy nhục?”

Yến Thu dừng bước, hỏi ngược lại: “Cậu có ý gì?”

“Thật ra tôi rất muốn xem trò hay thêm chút, đáng tiếc thật sự không nhịn được, thật sự là quá buồn cười, ha ha ha ha ha…”

“Rốt cuộc cậu có ý gì?” Yến Thu nhìn vẻ trào phúng cợt nhả trên mặt cậu ta, cảm thấy không ổn, quả nhiên, một giây sau đã nghe cậu ta tiếp tục nói: “Anh sẽ không thật sự cho rằng anh ấy thích anh đấy chứ?”

Phó Sương Trì nói xong, chậm rãi thong thả bước đến trước mặt cậu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó bình luận nói: “Anh hai à, anh thật sự không biết tự mình soi gương à.”

Phó Sương Trì nói xong khẽ xì một tiếng, lấy điện thoại di động ra, sau đó mở ra một đoạn ghi âm.

Mặc dù không có hình ảnh, nhưng Yến Thu vẫn nghe ra đó là giọng nói của Tần Mộ.

Giọng nói luôn dịu dàng và tươi cười trước mặt mình xuyên qua điện thoại lại cay nghiệt chói tai như vậy.

“Chỉ là một tên nhà quê hèn nhát mà thôi.”

“Lúc nhìn người khác mắt cũng không dám ngước lên, anh nhìn thấy khuôn mặt đó của nó là thấy xui xẻo rồi.”

“Người lớn lên ở nơi đó… chắc chỉ cần cho một khúc xương là có thể dâng cả mạng cho em đấy.”

“Tiểu Trì, một tháng, anh có thể làm cho nó một lòng một dạ với anh.”

Buổi tối hôm đó Yến Thu cuối cùng cũng không đi ra khỏi cửa chính nhà họ Phó.

Cậu trở về phòng mình, ngồi trên giường nhìn chiếc nhẫn mình mua.

Kỳ thật cậu mua là nhẫn đôi, sau khi mua đã dùng thời gian một tuần để khắc tên viết tắt của nhau vào trong lòng nhẫn.

Cậu là *Q, Tần Mộ là *Y.

*chữ đầu trong pinyin. Yến Thu pinyin là Yànqiū. Tần Mộ pinyin là Qínmù.

Khi đó tay phải mới vừa cắt chỉ, mỗi lần dùng sức chính là đau đớn thấu xương, nhưng mà khi đó chỉ cần cậu nghĩ đến hình ảnh Tần Mộ đeo nó là đã thấy hạnh phúc rồi.

Cậu tựa như một con sóc một mình vượt qua mùa đông giá rét, mỗi ngày tích trữ một chút hạnh phúc nhỏ nhoi có thể đếm được trong cuộc sống, cho đến khi nó lấp đầy nhà kho nhỏ của mình, là có thể an tâm vượt qua mùa đông giá rét vĩnh hằng.

Nhưng hôm nay mới biết được, những thứ cậu phí tâm nhặt về đó chỉ là những viên đá được khoác lên mình cái vỏ hạt thông.

Mọi thứ đều là giả.

Bất kể là xa lánh trêu cợt ở ngoài mặt, hay là lừa dối trong bóng tối.

Cũng chỉ là vì để Phó Sương Trì vui vẻ mà thôi.

Có người xung quanh rõ ràng đều là pháo hoa, nhưng lại có người sẽ lo lắng người đó quá lạnh.

Có một vài người dẫu đã vùi mình trong tuyết lạnh giá, nhưng vẫn bị cướp đi chút tình cảm ấm áp vụn vặt.

Yến Thu cuối cùng vẫn buông bàn tay ra, ném chiếc nhẫn chưa kịp tặng vào thùng rác.

Sau đó xóa đi tất cả phương thức liên lạc của Tần Mộ, nắm dây chuyền cô đưa cho cậu ngủ thật say.

Yến Thu ngẩng đầu nhìn Tần Mộ.

Cậu từng coi Tần Mộ là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh ảm đạm vô vọng này, nhưng sau đó lại phát hiện chùm ánh sáng này chẳng qua chỉ là cái bóng phản chiếu ngẫu nhiên chiếu lên người mình khi chiếu rọi lên người khác.

Nếu thuộc về mình kiểu đó thì cậu không muốn cũng chẳng cần.

Sự tình đã rõ ràng như thế, Yến Thu cảm thấy không cần nhiều lời, muốn bỏ đi.

Nhưng mà vừa quay người lại đã bị Tần Mộ giữ chặt cổ tay.

Yến Thu dừng bước xoay người, sau đó thấy Tần Mộ nở nụ cười, ánh mắt nhìn xuống, tựa như trông xuống.

Tất cả ngụy trang trong khoảnh khắc tan vỡ hầu như không còn, Yến Thu lại thấy được sự ngạo mạn quen thuộc, chỉ là trong đó như là còn trộn lẫn vài phần tức giận khó tả.

“Cậu có tư cách gì nói kết thúc?”

“Trò chơi là do tôi bắt đầu, cho dù kết thúc, cũng phải do tôi kết thúc.”

Trái tim giống như bị một con dao rỉ sét xẹt qua, đau đớn tuy không buốt, nhưng âm ỉ.

“Được.” Yến Thu hơi mệt mỏi truy hỏi: “Vậy cái anh gọi kết thúc là gì?”

Tần Mộ dường như bị cậu hỏi khó, thật lâu không nói gì, có điều ánh mắt càng ngày càng tối.

Ngón tay nắm chặt cậu không ngừng dùng sức, ấn vào làm cậu đau nhức.

Yến Thu bị đau, hất tay Tần Mộ ra.

Cậu lười dây dưa với Tần Mộ, xoay người đi về phía trước.

Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước, lại nghe phía sau truyền đến giọng Tần Mộ cố ý đè thấp.

Hắn nói: “Yến Thu, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Yến Thu trở lại phòng khách, đã thấy nơi vừa rồi không có một bóng người từ lâu.

Người làm bên cạnh nói cho cậu biết, đã tới giờ cơm trưa, bọn họ đều đã đến phòng ăn dùng cơm.

Yến Thu nghe thế, mặc dù không có khẩu vị nhưng vẫn vội vã chạy tới.

Quy củ của nhà họ Phó, người chưa tới đông đủ thì không ăn cơm.

Người làm thay cậu đẩy cửa phòng ăn ra, cánh cửa khép lại, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Tiếng vang này như là tín hiệu gì đó, mọi người vốn đang nói chuyện phiếm bỗng chốc im lặng, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cậu.

Yến Thu ghét bị nhìn chằm chằm như vậy, nhưng lại không dám cúi đầu, bởi vậy chỉ có thể đón ánh mắt của bọn họ đi tới ngồi xuống.

Sau đó xin lỗi nói: “Con đến muộn.”

Mẹ dường như muốn hòa giải, nhưng còn chưa lên tiếng đã nghe bà nội ở trước mặt mở miệng trước một bước: “Không nói tiếng nào đã tự tiện rời đi, còn để người lớn chờ con, còn muốn nói gì nữa.”

Dứt lời, nặng nề thả chiếc khăn tay trong tay xuống.

Yến Thu đối diện với ánh mắt của bà, không hề bất ngờ khi thấy được vẻ bất mãn cùng khinh bỉ trong mắt bà.

Yến Thu đã nghe nói về họ hàng liên thế hệ* từ khi còn nhỏ, cậu cũng cảm nhận được ý nghĩa của câu nói này ở vô số ông bà của những người cùng trang lứa với mình.

*chỉ hiện tượng người già gần gũi với cháu ruột của mình.

Nhưng khi cậu ở trong ngôi nhà đó, ông bà nội đã qua đời từ lâu.

Sau đó khi trở lại nhà họ Phó thì biết được cậu ngoại trừ cha mẹ và anh cả thì còn có cả ông bà nội. Cậu kích động đến mức nắm dây chuyền nói chuyện với cô cả đêm.

Cậu tưởng rằng ông bà nội sẽ thương cậu.

Nhưng khi lần đầu tiên cha đưa cậu trở về nhà cũ, người bà tóc bạc ăn mặc lộng lẫy nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, sau đó đưa ra đánh giá: “Kém xa.”

Khi đó Yến Thu chân tay luống cuống đứng tại chỗ, không rõ đối tượng so sánh trong miệng bà là ai?

Sau đó mới biết được, người bà nói là Phó Sương Trì.

Phó Sương Trì từ nhỏ đã được bà tự mình nuôi lớn.

Được bà bồi dưỡng biết đánh đàn, chơi bóng, thưởng thức trà, chơi cờ, cưỡi ngựa.

Trên người Phó Sương Trì có sự tự tin và nhàn nhã được đắp bằng tiền.

Đó là thứ cậu mãi mãi không có được.

Ông cụ Phó vẫn bình thường, vẫy vẫy tay với cậu.

Yến Thu sửng sốt một chút, đi qua dừng lại trước mặt ông.

Hồi lâu, một bàn tay ấm áp mà rộng rãi rơi vào đỉnh đầu của cậu, tiếp theo, giọng nói già nua mà uy nghiêm của ông cụ Phó vang lên.

Ông nói: “Trở về là tốt rồi, nhiều năm chịu khổ như vậy.”

Có lẽ ông cụ Phó là người duy nhất trong nhà họ Phó thật sự coi cậu là người thân, nhưng khí thế cả đời cầm lái tập đoàn tích góp từng tí một của ông thật sự quá uy nghiêm, bởi vậy Yến Thu cũng không dám gần gũi với ông.

Lần này cũng vậy, cuối cùng vẫn là ông cụ Phó giải vây giúp cậu: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Nghe vậy, dù là có tình nguyện hay không đều cầm lấy dao nĩa lên bắt đầu ăn cơm.

Ở trước mặt ông cụ Phó, Phó Sương Trì cũng không dám làm càn, ăn một bữa cơm không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Yến Thu hiếm khi thoải mái ăn xong một bữa cơm.

Trên đường trở về, trong đầu Yến Thu không ngừng lặp đi lặp lại những lời Tần Mộ khi nãy nói ở nhà cũ.

Thật ra có thể đoán ra được vài phần tâm tư của Tần Mộ, tầng lớp của bọn họ từ nhỏ đều lớn lên trong sao quanh trăng sáng, chính mình có lẽ là người đầu tiên chặn hắn.

Nhất thời tức giận mà thôi.

Yến Thu nghĩ thông suốt cửa ải này rồi, cho rằng hắn sẽ muốn hạ thể diện của mình xuống trong một buổi tiệc đông đúc nào đó, để cho mình mất mặt coi như hòa nhau một ván.

Thế nhưng không ngờ tới là, trong một đoạn thời gian rất dài sau đó lại chẳng xảy ra chuyện gì.

Trái tim Yến Thu lúc này mới hạ xuống, cậu nghĩ không chừng Tần Mộ chỉ tức giận chốc lát rồi thôi.

Nhưng ngay khi cuối cùng cậu cũng vượt qua được chuyện này vào trong lòng.

Thì hôm nay khi tỉnh dậy, cậu lại phát hiện mặt dây chuyền chưa từng rời người của cậu đã biến mất.

_____

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN