Đông Bắc Tầm Bảo Chuột
Chương 15: Tới lon nước uống giải khát
Editor: Tuyền Uri
Vòng qua chiếc xe chất đầy bó củi, một bảng hiệu viết《căn cứ rừng cây Bạch Nham vi thị》liền xuất hiện trong tầm nhìn, bảng hiệu cũng không chắn ngang, mà là dựng thẳng ở cửa phía bên phải, chữ viết phía trên cũng không phải là chữ hán mà Thư Tầm quen thuộc, mà là một loại chữ viết mới tinh, chỉ có điều, có thể là do hệ thống trò chơi, trong nháy mắt nhìn thấy chữ viết trên tấm bảng, chữ viết của thế giới này đã tan ra tiến vào đầu, cho nên hoàn toàn không có chướng ngại gì.
Ngay tại lúc đó, âm thanh của hệ thống trò chơi đã vang lên trong não Thư Tầm.
“Xét thấy người chơi tính đặc biệt, căn cứ vào điều ước của trò chơi, đặc hữu có nói rõ, vì bảo đảm tính công bằng của trò chơi, nên thuyết minh này chỉ kích hoạt một lần, xin người chơi chú ý hiểu. Thứ nhất, tài nguyên cùng đạo cụ trong trò chơi vốn chia làm hai loại, một loại là bổn thổ tài nguyên còn sót lại dưới nền tảng của trò chơi, nên chức năng loại tài nguyên này cùng với bối cảnh trò chơi hoàn toàn nhất trí, người chơi có thể tự động cải tạo và sử dụng, một loại khác còn lại là vật liệu trong thế giới trò chơi ngẫu nhiên phát ra, nên loại vật liệu phải có tất cả thuộc tính cùng hướng dẫn tính nhất định của Thời Đại Vũ Trụ, nhưng số lượng hiếm vẫn có hạn, người chơi có thể tự động cải tạo và sử dụng, hơn nữa tất cả vật liệu cuối cùng sau khi qua cửa sẽ thuộc về cá nhân, người chơi có thể tự động xử lý.”
Nghe đến đó, đầu nhỏ của Thư Tầm cấp tốc vận chuyển, bổn thổ vật liệu trong thế giới trò chơi không có nói rõ sau khi qua cửa có thể mang đi, nhưng cũng không có phủ định, nói rõ dưới tình huống đặc biệt, bổn thổ vật liệu của thế giới trò chơi cũng đều có thể quy về sở hữu cá nhân, mà vật liệu của hệ thống trò chơi, chỉ sợ cũng có một chút hạn chế bối cảnh thời đại, ít nhất sẽ không ảnh hưởng tới sự cân bằng của trò chơi, cho nên thật ra thì hai loại vật liệu chức năng cơ sở sẽ không có khác biệt và chênh lệch quá lớn.
“Thứ hai, người chơi vị thành niên sau khi đi vào thế giới trò chơi sẽ tự động kích hoạt năng lực học tập ngôn ngữ, không cần tự động học tập ngôn ngữ của thế giới trò chơi, trong trò chơi trừ tình huống đặc biệt ra, hệ thống trò chơi sẽ không cung cấp bất cứ thông tin nhắc nhở nào, bao gồm các loại phần thưởng, nhưng phần thưởng được kích hoạt sẽ được công bố công khai theo quan điểm của khán giả., cũng như tự phát cho người chơi ở cuối game.”
“Thứ ba, để bảo đảm tính công bằng của trò chơi, người chơi sau khi đi vào trò chơi sẽ không cách nào tự thoát, cho đến khi người chơi tử vong hoặc là qua cửa, mô tả ở trên chỉ được kích hoạt trong điều kiện người chơi tuổi vị thành niên kích hoạt khả năng học ngôn ngữ., và chỉ một lần, sau lần đó hệ thống trò chơi sẽ không thuyết minh bất cứ điều gì, tất cả là người chơi tự mình thám hiểm và tìm hiểu, chúc các bạn chơi vui vẻ!”
Âm thanh hệ thống lần nữa biến mất, Thư Tầm biết, sợ rằng trước khi mình tử vong hoặc là qua cửa, sẽ không còn có bất kỳ nhắc nhở và thuyết minh của ngoại giới, chỉ là thông qua đoạn này nhìn như không có nói rõ công dụng thực chất gì, Thư Tầm lại có được không ít tin tức cùng suy đoán.
Đầu tiên, chính là điều kiện kích hoạt ở đoạn thuyết minh này không hợp với thứ tự của thuyết minh, hạng thứ nhất nói rõ là vật liệu tương quan, điều này nói lên tầm quan trọng không thể thay thế được của vật liệu ở cái thế giới này, nhưng Thư Tầm lại nhạy cảm nhận thấy được, điều kiện kích hoạt là nhìn thấy những từ lạ trên bảng trong thế giới trò chơi thay vì khi hắn tìm thấy tài nguyên là quả hạch., bản thân lời thuyết minh có vai trò hết sức quan trọng có tác dụng nhắc nhở và dẫn đường, có lẽ cũng là mấu chốt để qua cửa trò chơi, chính là bên trong các chữ viết chỉ dẫn.
Hệ thống thuyết minh của trò chơi nhất định là đã được nhà phát triển bố trí cẩn thận, vì vậy, sẽ có một mức độ ưu tiên nhất định trong logic và giải thích, chính vì như vậy, Thư Tầm mới có thể nhận thấy được dấu vết.
Thư tìm đưa tay mập tóm lấy tóc của mình kết thúc suy tư, trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời không có bất kỳ sự sợ hãi hay chùn bước nào, kiểm tra một chút giản đồ phân bố của khu rừng trên cổng chính giản đồ, đưa chân ngắn nhỏ ra đi tới căn cứ của khu rừng.
Cho đến khi Tiểu Đoàn tử biến mất ở trong tầm mắt chỉ lưu lại một chuỗi dấu chân nhỏ lan tràn, trên khán đài như cũ có thật nhiều người đang điên cuồng loát màn hình, thậm chí kèm theo các loại âm thanh kích động không thôi, dĩ nhiên, còn có các loại quà tặng có thể đổi thành Stars điểm mà Thư Tầm thích nhất.
Hai bình luận viên tự nhiên cũng rất hiểu được điểm nóng của người xem, mặc dù tài liệu lấy được về người chơi Thư Tầm không nhiều lắm, lại khéo léo đem Thư Tầm và thuộc tính của cây Bạch Nham giảng giải một phen, cũng sẽ không tẻ ngắt.”Với thời gian hạn chế của người chơi, chúng ta không cách nào kéo dài thời gian dài truy tung tích của một người chơi, có điều mảnh rừng đây làm cơ sở, chắc hẳn ngày sau, chúng ta vẫn có thể thấy được chuỗi dấu chân nho nhỏ đặc biệt này……”
Sự xuất hiện của Thư tìm có thể nói đã đem tới cho 《 cuối đường mùa đông 》một cái nhìn, dù sao đối với các game thủ lớn tất cả mọi người không xa lạ gì, sớm đã có dự liệu, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của một người chơi nhỏ như vậy bên trong trò chơi sinh tồn khắc nghiệt, lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, loại cảm giác hiếu kỳ cùng vui mừng mới lạ này, người chơi khác không thể mang lại được.
Dĩ nhiên, có người theo đuổi tự nhiên cũng sẽ có người chất vấn, tính mới lạ cùng mềm mại sẽ thu hút một đại sóng nhân khí, nhưng khán giả tập trung vào một game thủ thôi chưa đủ, dù sao trong thế giới trò chơi thực lực vẫn là trên nhất.
“Cái gì mà hạn chế cao, nhỏ như vậy cũng có thể chơi trò chơi, chúng ta những thứ này không có khoang dinh dưỡng cao cấp lại chỉ có thể nhìn, tâm tình tế nhị……”
“Đánh cuộc một thiết giáp hạm Starship, hắn không sống qua đêm nay, bởi vì tất cả các cổng có thể hắn đều mở không ra!”
“Ngồi chờ trên lầu loát chiến hạm, Tiểu Đoàn tử sẽ sống cho ngươi xem!”
“Chỉ một kẻ nhỏ bé, có cái hay mà nhìn, ngày nào đó gió lớn liền bị thổi bay thôi.”
“……”
Các loại ngôn luận vẫn còn tiếp tục, nhưng tổng thể mà nói, ngôn luận tiêu cực chỉ là một số ít, hơn nữa theo chuyển cảnh, lực chú ý của người xem cũng chầm chậm bắt đầu biến chuyển.
Cảnh tượng bắt đầu chuyển đến khu rừng, bình luận viên tiếp tục thuần thục khiến người xem trở nên nhiệt tình, trong trò chơi, Thư Tầm như cũ không biết gì cả.
Lúc này Thư Tầm đã tới nóc nhà gỗ thứ nhất, đây là một tiểu lâu bằng gỗ có hai tầng, trên phân bộ giản đồ thể hiện nơi này là phòng làm việc, trừ cái đó ra, còn có một dãy ký túc xá cùng phòng ăn cho nhân viên, nơi còn dư lại chính là nơi rộng lớn dùng để vận chuyển bó củi, xem ra nơi này không phụ trách gia công bó củi.
Phòng làm việc bằng gỗ hai tầng diện tích ước chừng 100 thước vuông, tiểu lâu không tính là tinh xảo, nhưng xem ra hết sức bền chắc, tại chỗ lấy tài liệu, tài liệu dùng rất đủ, Thư Tầm leo lên mấy bậc thang gỗ, đứng ở trước cửa, thử đẩy một cái, cửa gỗ bên trong không tiếng động mở ra.
Chung quanh lặng lẽ không tiếng động, Thư Tầm đỡ khung cửa, nhìn vào trong, cảnh tượng bên trong nhà hiện ra rõ ràng trong tầm mắt Thư Tầm, hình như đã lâu không có người ở, trong ánh sáng có thể thấy bụi bặm thật nhỏ đang bay lung tung, mặt đất đều đều phủ lên một tầng bụi bặm, hình như trong không khí đều mang một mùi vị cũ kỹ, hay là do giá rét thấu xương dính vào mấy phần cảm giác lẫm liệt.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, Thư Tầm cũng không quá ngạc nhiên, dù sao sau khi trải qua tai nạn, tỷ lệ có người sống như cũ ở nơi này thật sự quá thấp, có thể phát hiện thấy khả năng bổn thổ cư dân tựa hồ bằng không, chỉ là không biết vì sao a, kể từ khi phát hiện căn cứ này, luôn có một loại cảm giác vi phạm tinh tế dai dẳng.
Thư Tầm cẩn thận bay qua Môn Hạm, nhẹ nhàng giẫm lên một tầng bụi trên sàn nhà bằng gỗ, tự nhận là sau khi lẻn vào lặng yên không một tiếng động, sau lưng lưu lại một chuỗi dấu chân nhỏ.
Trong phòng dường như vắng vẻ khác thường, Thư Tầm không có gấp tìm kiếm vật liệu, mà là lựa chọn xem đại khái một lần gian phòng, vòng qua phòng khách, bên tay trái chính là vị trí phòng bếp và phòng ăn, Thư Tầm khéo léo leo lên, đứng ở trên bàn, nhìn trên bàn gỗ có thể nói thức ăn phong phú, mặc dù nhiệt độ rất thấp, nhưng thức ăn đã ôi thiu, trên bàn để hai bộ bát đũa, một chén đã trống không, một chén khác vẫn tràn đầy thức ăn.
Chạy hết một vòng trên bàn cơm, không có phát hiện đầu mối gì, ngược lại phát hiện một lon thức uống đóng kín, Thư Tầm tìm chỗ mở của lon thức uống, hai tay nắm móc kéo, dùng sức kéo lên.
Kèm theo một tiếng bộp hơi nhỏ vang động, âm thanh từ lon thức uống mà ra, Thư Tầm đem ống hút trên bàn cắm vào bên trong lon thức uống, trực tiếp ngồi trên lon, cơn khát không chờ đợi lập tức uống.
Thức uống là vị quả đào, mùi vị rất tốt, Thư Tầm ôm ống hút uống gần một phần ba mới dừng lại, ngồi bên trên lon thức uống vỗ vỗ bụng nhỏ hơi phồng dậy của mình, sau đó hài lòng bò xuống.
Tạm thời giải quyết được vấn đề khát nước, Thư Tầm cũng sẽ không gấp gáp, lại xem một vòng lầu một, sau khi thăm dò gian phòng, liền theo cầu thang bằng gỗ bò lên lầu hai.
Lầu hai vẫn như cũ lặng yên không một tiếng động, không có bất kỳ nhân khói nào, theo sự chuyển dời của thời gian, ngoài cửa sổ sắc trời cũng dần dần mờ mờ, bên trong nhà trong tầm mắt cũng mờ mờ mấy phần, Thư Tầm đẩy cửa một gian phòng, qua tia sáng từ cử sổ có thể thấy đây là một gian phòng ngủ.
Thấy chăn trên giường lớn nhô lên, Thư Tầm thở nhẹ, đưa mắt nhìn chỉ chốc lát sau liền phát hiện chăn này không hề có dấu vết phập phồng, Thư Tầm đi vòng qua bàn gỗ bên cạnh giường lớn, leo lên bàn gỗ mới thấy rõ trên giường lớn cũng không có người, nhưng trạng thái kỳ quái của chăn, giống như có người ngủ ở nơi đó lại biến mất.
Trên tủ thấp bên cạnh giường, để một chén nước, trong chén còn có nửa ly nước xanh, hẳn là chủ nhân của gian phòng lúc ngủ uống.
Thư Tầm bứt tóc, vừa suy nghĩ, vừa vòng hai vòng trên bàn gỗ, cố gắng tìm ra điểm không tốt hiện nay, suy đoán ra một chút đầu mối.
《 Cuối đường mùa đông 》 cái trò chơi này cũng không có cho người chơi thông quan nhắc nhở, ngoài mục tiêu sống, cũng không có bất kỳ minh xác phương hướng nhiệm vụ nào, nói rõ những thứ này đều là người chơi tự mình tìm hiểu, mà nhìn trước mắt, tiền đề qua cửa trò chơi này, là nhất định phải hiểu thế giới của thời đại khoa học kỹ thuật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể có tiếp tục có phương hướng tiến lên.
Thư Tầm từng điểm từng điểm nhớ lại tiến trình của mình, từ phát hiện căn cứ khu rừng, đến dừng ở trước xe hàng trên đường, còn có thức ăn đã chuẩn bị xong trong phòng làm việc này, cùng với nửa ly nước ở đầu giường, cho thấy rõ nhân viên ở đây không có dự định rời đi, cuối đường mùa đông rất có thể đột nhiên đến, vấn đề là mọi người ở nơi này đã đi đâu?
Mặt trời lặn về hướng tây vô cùng nhanh, hình như mỗi khi thời khắc hoàng hôn, bước chân của cái thế giới này bước về phía bóng tối liền cực kỳ nhanh chóng, theo sự biến mất của một tia sáng sáng cuối cùng, cái rét thấu xương thì trở nên không chút kiêng kỵ, ngoài cửa sổ là thời tiết không gió hiếm có, nhiệt độ lạnh và khô ráo vẫn như cũ khiến cho người ta không muốn giao thiệp với dã ngoại.
Thư Tầm suy tư không ra kết quả cũng không suy đoán nữa, cảnh vật trước mắt đã trở nên mơ hồ không rõ, Thư Tầm cũng không cách nào tiếp tục thăm dò, lục lọi bò xuống cái bàn gỗ, sau đó men theo hình dáng càng ngày càng mờ leo lên giường lớn, tại phương hướng chân giường tìm một vị trí, liền đắp 1 góc chăn từ từ rơi vào trạng thái ngủ say.
Hạn chế của thế giới trò chơi này hết sức nghiêm khắc, điều này dẫn đến một số năng lực của Thư Tầm cũng bị suy yếu, trong đó liền bao gồm năng lực nhìn ban đêm, đặt ra như vậy dĩ nhiên cũng là bởi vì ngày nay bản thể cùng Tinh Thần lực của các đại chủng tộc cường hãn, mức độ suy yếu có thể thích ứng để duy trì sự thăng bằng trong trò chơi, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng quá lớn đối với bối cảnh thế giới trò chơi đang tạo thành. Bây giờ Thư Tầm trong đem tối, nếu như không có bất kỳ ánh sáng nào, việc có thể nhìn thấy sự vật cũng hết sức có hạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!