Đông Cung Chi Chủ
Chương 174: Tế cờ (1)
Dịch: Thanh Hoan
***
Giang Nhất Lưu tra án, chỉ nói một câu: “Đợi.”
Khi người nhà họ Tả ép tiến độ thì hắn bắt đầu kể lể công việc chính của mình vốn là Thái Phủ Tự, khối lượng công việc vốn đã vất vả thế nào, lại còn cách xa Đại Lý Tự đến nỗi bắn đại bác cũng không tới, lúc thẩm án rút hồ sơ không tiện thế nào, lại còn là người thấp cổ bé họng, nói không ai nghe vân vân, hi vọng Tả quốc cữu gia thông cảm một hai. Bản lĩnh khác của Tả Phong Hành có lẽ chưa chắc đã lớn thế nào, nhưng khoản điều động nhân sự thì có vẻ có tài thật.
Vừa qua mồng tám tháng chạp, lông công trên mũ Giang Nhất Lưu đã được đổi thành Thiếu khanh Đại Lý Tự, từ tứ phẩm, là một trong các phụ tá bên cạnh Đại Lý Tự Khanh, lại điều thêm hai chuyên gia về mặt thẩm vấn hình sự sang làm trợ thủ cho Giang Nhất Lưu, dặn dò hắn nhất định phải thẩm tra án này cho đàng hoàng.
Đầu tiên Giang Nhất Lưu về nhà xách bảo vật tổ tiên ra tặng cho Tả Phong Hành để gửi lời cảm ơn, sau khi Trung Thư Tỉnh ban ý chỉ, lại mở tiệc trên tửu lầu lớn nhất Đại Đô ba ngày liền để cảm tạ những người liên quan.
Có ơn Tả gia đề bạt, mọi chuyện Giang Nhất Lưu làm đều cho thấy hiệu quả cấp tốc. Hắn bắt được lỗ hổng khi thẩm tra án này lần trước chính là không hỏi quan viên có mặt lúc đó ở Trú Mã Than, bèn bắt đầu quá trình điều tra lấy lời khai của nhân chứng vô cùng gian khổ.
Lời khai của nhân chứng là tướng quân Hùng Vạn Lý và nguyên thành chủ Thường Tĩnh của Trú Mã Than quả thực cực kì bất lợi cho Tần Quan Nguyệt, nhưng bọn họ không ai nghe được Tần Quan Nguyệt ra lệnh bắn giết hoàng hậu dưới ánh trăng. Và cũng không ai thấy cảnh Tần Quan Nguyệt tự mình ra tay.
Trên triều đình, hành động khiêu kích của phe nhà họ Tả càng ngày càng sắc bén, những lời Tả Phong Hành nói tràn ngập mùi thuốc súng. Ngược lại, Tần Quan Nguyệt từ đầu chí cuối chỉ nói một câu: “Không biết những điều này ở đâu ra.” Sau đó phất tay áo không để ý đến quốc cữu gia ồn ào cái gì, chỉ chuyên tâm vào chuyện quốc gia, dẫn theo những người mà lão đã tự tay chọn, nỗ lực cố gắng giải quyết thêm càng nhiều mối lo cho dân chúng.
Đến gần cuối năm, Giang Nhất Lưu may mắn được tham gia vào một buổi tiệc thường niên nào đó của phe họ Tả. Qua ba tuần rượu, Tả Phong Hành nheo mắt, tay gõ vào chén dạ quang, nhắc nhở chủ nhân bữa tiệc không nên quên ai đã đề bạt hắn: “Làm tốt thì thục nghi nương nương sẽ không bạc đãi kẻ đã trợ giúp mình đâu.”
“Ơn tri ngộ của quốc cữu gia, Giang mỗ khó lòng báo đáp được một hai vì dù có làm gì cũng không đủ, Giang mỗ nhất định sẽ không phụ sự nhờ vả.” Giang Nhất Lưu mặt đỏ tía tai, mời Tả Phong Hành uống rượu, bộ dạng rất là xu nịnh.
Tả Phong Hành nâng chén cạn sạch, hỏi hắn cục diện bế tắc này làm sao đánh vỡ được. Giang Nhất Lưu cười thần bí, bảo hắn có lưu lại hậu chiêu, sắp lật đổ được Tần Quan Nguyệt rồi. Quốc cữu gia vui mừng quá đỗi, đám người ăn chơi trác táng một đêm mới bước từ trong màn phù dung ra ngoài. Gặp nhau còn đang khách sáo chào hỏi vài câu, đang định từ biệt thì chợt thấy xa xa cửa thành rộng mở, một người một ngựa vội vã lao qua.
“Tám trăm dặm khẩn cấp, không biết là tin tốt hay là tin xấu đây?”
Mấy công tử ca dậm chân mấy cái, thở ra sương mù dưới thời tiết lạnh giá, giọng đầy oán giận: “Trận chiến này không biết phải đánh đến lúc nào nữa?”
“Tắm suối nước nóng, chơi mỹ nhân, ăn hoa quả dị vực, chậc chậc, thật là biết hưởng thụ.”
“Giờ này năm ngoái, lão tử còn đang ở phủ Tĩnh Viễn Hầu. Đoạn thời gian đó đúng là sướng như tiên.”
Nhắc đến Tĩnh Viễn Hầu, liền không thể không nghĩ đến vị hoàng hậu gần như ẩn cư trong hoàng cung kia. Lúc vào cung dự tiệc, bọn họ đã từng được ngắm dung mạo của hoàng hậu. Ở phía xa xa, đằng sau là bức hàn giang tuyết, nữ tử trẻ trung, yếu đuối dịu dàng, mang trên người một khí chất dung hòa giữa mĩ lệ và sầu bi làm người thương thầm nhớ trộm. Đám công tử ca lêu lổng với Tả Phong Hành kẻ nào kẻ nấy đều thấy nghi ngờ: “Tả Khuynh Thành làm thế nào mà đánh bại được nữ tử tuyệt sắc kia, mê hoặc được Khánh Đức Đế chứ?”
Cũng không biết câu nào chọc đúng tâm tử của Tả Phong Hành, vị quốc cữu gia này bảo, chị hai của hắn được sủng ái là vì Khánh Đức Đế cực kì thích xem Tả Khuynh Thành khiêu vũ. Hắn đắc ý hỏi: “Các ngươi có biết tòa các mới kia vì sao lại có tên như thế không?”
Tất cả đều lắc đầu, Tả Phong Hành càng kiêu ngạo thêm, hắn bảo: “Tỷ tỷ ta sáng tạo ra một kiểu múa xoay tròn trên hồ Lăng Ba, xảo diệu uyển chuyển nhẹ nhàng như bay lên trời, tên gọi là Lăng Ba Các.”
Giang Nhất Lưu cười lạnh, cầm trò cười này vào cung diện thánh. Lúc đó, Tả Khuynh Thành đang niệm Phật với Thiện đại sư, còn nói là cầu phúc cho Khánh Đức Đế, thì ra phúc này cầu lên tận long sàng luôn.
Khánh Đức Đế đang giữ chặt hoàng hậu ngồi phê tấu chương ở ngự thư phòng, nghe được chuyện thú vị như thế mới bảo: “Thì ra niệm Phật còn có điểm tốt như thế, hoàng hậu, trẫm kêu các chủ Lăng Ba Các múa một khúc cầu cho hoàng hậu năm mới vạn phúc nhé.”
Thượng Quan Mẫn Hoa ôm một quyển truyện truyền kỳ lên che miệng ngáp dài, nghe thấy đề nghị thiếu muối này mới hơi nghiêng đầu, lộ ra mái tóc đen, bảo hắn: “Bản cung hưởng không nổi.”
Khánh Đức Đế đập cái rầm vào mặt bàn sách, Thượng Quan Mẫn Hoa thờ ơ, Giang Nhất Lưu hãi hùng khiếp vía, sốt ruột chạy đến bên cạnh nàng: “Hoàng hậu nương nương, ngài với bệ hạ như này là làm sao vậy?”
Thượng Quan Mẫn Hoa thả quyển sách trong tay xuống, trả lời hắn với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Bản cung muốn đi gặp thái tử, thánh thượng không cho phép, bản cung bèn ngồi chỗ này cùng bệ hạ xem tấu chương, có vấn đề gì, Giang Thiếu khanh nói xem?”
Giang Nhất Lưu lau mồ hôi lạnh, cách xa đôi vợ chồng quái dị này vài bước. Nhớ tới việc chính, hắn lại bước về, cúi người hành lễ: “Bệ hạ, vi thần mượn Lã thị vệ dùng một lát.”
Khánh Đức Đế phê xong một bản tấu, tiện tay ném qua một bên, nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn, tay cầm bút dừng lại, mắt cũng chẳng thèm nâng chỉ bảo: “Lại kéo dài thêm một thời gian nữa cũng không sao.” Dứt lời lại tiếp tục phê tấu chương.
Mồ hôi lạnh của Giang Nhất Lưu lại túa ra nhiều thêm, hắn đành phải quay sang nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa xin cầu cứu. Đối phương chỉ ôm lò sưởi tay hờ hững, hắn đành phải nói thật cho hoàng hậu, rằng nếu còn kéo dài nữa, Lã Minh Vọng bị Khánh Đức Đế trừng trị kia, sợ là sắp mất mạng rồi.
Thượng Quan Mẫn Hoa ồ một tiếng, thả đồ trong tay ra, cầm chén trà sâm lên đang định nhấp môi, bất ngờ Chu Thừa Hi ném một cái bút đến đánh đổ chén sứ. Ngay sau đó, gió lạnh cuốn lên, nàng đã rơi vào vòng tay ôm ấp của Khánh Đức Đế, tiếng rít gầm vang lên bên tai: “Lạnh mà cô cũng dám uống!” Hắn không thể ra tay với nữ tử nằm trong lòng, đành phải xả giận lên đầu kẻ khác: “Đám người hầu trực hôm nay, chém hết!”
“Bệ hạ đang sợ thục nghi nương nương không biết bản cung rất được thánh sủng đấy à?” Thượng Quan Mẫn Hoa xoa xoa lỗ tai, giả dối đẩy Chu Thừa Hi một cái, oán trách hắn như trêu ghẹo.
Nhìn những ngón tay ngọc mềm mại lướt trên lồng ngực mình, hơi thở Chu Thừa Hi bắt đầu nặng nề, Giang Nhất Lưu chỉ cảm thấy kỳ quái, tò mò ngẩng mắt liếc một cái, vừa khéo đối mặt với cặp mắt dục hỏa hừng hực của Khánh Đức Đế. Hắn sờ mũi, đang định lui ra, lại nghe được Chu Thừa Hi rên lên một tiếng, gầm khẽ: “Đi dẫn người đi! Ngay lập tức! Cút!”
Giang Nhất Lưu bị dọa tí thì vấp ngã, hắn gần như lăn ra khỏi ngự thư phòng. Không ngờ, chân trước hắn vừa ra thì chân sau Thượng Quan Mẫn Hoa cũng đi ra ngoài luôn. Hắn ngạc nhiên há hốc mồm, hoàng đế vừa rồi có tâm tư gì chứ, làm sao có thể thả hoàng hậu đi? Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn hắn một cái dịu dàng, vẻ mặt lãnh đạm. Nàng ra hiệu bảo Giang Nhất Lưu đuổi theo, sau lưng còn nghe thấy đồ vật trong điện bị đập phá.
“Giang thiếu khanh, bản cung muốn cầu xin ngươi một chuyện.”
“Nương nương khách khí.” Giang Nhất Lưu rùng mình một cái, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không dài dòng với hắn, chỉ bảo hắn giữ mạng cho Thường Tĩnh, cứ tiếp tục an trí ở Trú Mã Than.
Giang Nhất Lưu thở phào đáp rằng: “Nương nương quá lo, Thường Tĩnh tội không đến mức phải chết…” Nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ đến đối thủ của mình là ai, lời nói cam đoan cũng không nói ra được.
Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn hắn một cái, cũng không làm khó hắn, chỉ bảo hắn cố hết sức là được.
“Cảm tạ nương nương thông cảm.” Giang Nhất Lưu do dự một lát, vẫn không thể che giấu nỗi lo lắng và hiếu kỳ, hỏi phản ứng vừa rồi của Khánh Đức Đế vừa rồi là vì sao?
Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh, phất tay áo một cái đáp: “Làm sao bản cung biết được?”
Giang Nhất Lưu lầu bầu: “Âm dương quái khí, chẳng lẽ chuyện phòng the không thuận?”
Hoàng hậu đang bước trên nền tuyết ở phía trước nghe vậy, suýt nữa thì trượt chân ngã sấp xuống, nàng quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Giang Nhất Lưu một cái, vịn tay thị nữ đi Đông Cung hỏi han con trai.
Lại nói Giang Nhất Lưu nhận được lệnh hoàng đế, chạy đến thiên lao xách Lã Minh Vọng ra thu thập lời khai nhân chứng. Lã Minh Vọng chỉ nói lúc hắn nhận thánh chỉ đến Yến Môn Quan điều binh khiển tướng nghênh đón hoàng hậu thì nhận được lời nhắn của quốc sư: Khánh Đức Đế bị tập kích, lệnh hắn buông hết mọi sự vụ trong tay ra đi bảo vệ bên cạnh bệ hạ.
Có lời khai chính xác của nhân chứng mấu chốt này, tình tiết vụ án có được điểm đột phá quan trọng. Sau khi tổng kết, hắn làm thành báo cáo dâng lên hoàng đế rằng: Quốc sư Tần Quan Nguyệt bị tình nghi là một trong các hung thủ mưu sát hoàng hậu.
Cả triều đình lập tức sôi trào lên, Tần Quan Nguyệt vẫn tiếp tục cao ngạo lạnh lùng, không hề nói một lời. Nhưng lần này không giống với thường ngày, bên cạnh lão mới có một nhóm quan lại cốt cán tuổi trẻ tài cao mới được điều về, trong đó có Thượng Quan Cẩm Hoa – học sinh của lão. Người này thời niên thiếu từng có thanh danh vô cùng nổi bật, tài trí, văn thải, võ nghệ đều xuất chúng bậc nhất Đại Đô.
Nghe xong lời trần thuật về tình tiết vụ án của Giang Nhất Lưu, Thượng Quan Cẩm Hoa bắt lấy một điểm hỏi lại nhân chứng: “Phải chẳng quốc sư đại nhân có chính miệng nói với Lã thị vệ?”
Lã Minh Vọng là tên đầu gỗ nhưng cũng là một nam nhân thiết huyết, khinh không thèm bịa lời khai giả, hắn trả lời thẳng thắn cương nghị rằng: “Không phải.”
“Lã thị vệ không hoài nghi người đưa tin sao?”
“Hắn có cầm tín vật của quốc sư đại nhân.”
“Vậy Lã thị vệ có nhận được người đưa tin kia không, bây giờ hắn ở đâu?”
Lã Minh Vọng không trả lời được, Giang Nhất Lưu liếc trộm hai vị chủ nhân trên ngai vàng, hơi ảo não. Ai không biết võ nghệ của Tần Quan Nguyệt chứ. Trong thiên hạ này, nếu có người có thể lấy được tín vật trên người Tần Quan Nguyệt, người này chắc tên là “Nằm mơ đi”! Người của phe họ Tả bắt đầu nhảy nhót, tâng bốc võ công của Tần Quan Nguyệt phải xếp vào hàng thiên hạ vô song, không ai địch nổi.
“Không phải quốc sư đại nhân đưa cho thì ai cầm được chứ?”
Thượng Quan Cẩm Hoa cũng không tức giận, nói thẳng: “Như vậy suy luận trên không được thành lập!”
Cả đám tức giận lắm, lúc này Tĩnh Viễn Hầu đột nhiên lên tiếng: “Dù không phải quốc sư đại nhân tự tay đưa cho thì cũng không thoát khỏi liên can với quốc sư đại nhân.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!