Đông Cung - Chương 1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
400


Đông Cung


Chương 1:


Phần 1: Thẳng tắp

Tôi và Lí Thừa Ngân vừa mới cãi nhau. Sau mỗi lần lục đục giữa hai người, hắn bao giờ cũng tỏ ra phớt lờ tôi, mà cũng cấm kị những người ngoài được phép tiếp chuyện với tôi.

Tôi cảm giác buồn chán vô vị biết mấy, được dịp liền lén lút chuồn ra ngoài chơi. A Độ vẫn theo tôi, nàng ấy lúc nào cũng kề bên như hình với bóng, bất kể là đi đến đâu cũng không bao giờ thoát nổi. Được cái tôi cũng chẳng ghét nàng A Độ này, nàng ta trừ việc có hơi cố chấp ra thì cái gì cũng tốt, lại còn biết võ công, có thế giúp tôi đánh đuổi kẻ xấu.

Chúng tôi đến quán trà nghe thuyết thư, vị tiên sinh giảng thuyết thư nói đến sùi bọt mép, đang kế đến đoạn Tiên Kiếm chém bay đầu người từ khoảng cách nghìn dặm, tôi hỏi A Độ: “Này, ngươi có tin trên đời này có Tiên Kiếm không?”

A Độ lắc lắc đầu.

Tôi cũng cảm thấy thật khó tin.

Trên đời này cao thủ võ lâm thì có đấy, như chuôi Kim Thác Đao của A Độ đây, tôi từng chứng kiến bản lĩnh của nàng ấy rồi, nhanh như chớp. Nhưng cái kiểu sát thương trong phạm vi ngàn dặm này, tôi cảm giác đơn thuần là nói khoác cả thôi ấy mà.

Lúc ra khỏi quán rượu, chúng tôi thấy đầu đường có một đám khá đông người tụ tập, trời sinh tôi đã thích góp vui, lẽ đương nhiên cũng chen qua xem thế nào. Nơi đó vốn có một cô nương cả người vận đồ tang đang quỳ khóc lóc sụt sùi, phía sau là manh chiếu rách cuộn tròn, đầu bó chiếu để lòi ra hai bàn chân khô đét của xác chết, đến giầy cũng không có để mà mang. Bao người qua đường vừa lắc đầu vừa thở dài trước bốn chữ đen trên vải bố trắng “bán thân chôn cha” của cô nương ấy.

“Ồ. Bán thân chôn cha! Xin hỏi, vị cô nương này định bán mình giá bao nhiêu?”

Tất cả những người xung quanh đều trừng mắt với tôi. Tôi quên khuấy mất mình lại đang mặc đồ nam, liền rụt cổ, le lưỡi. Lúc này A Độ đã kéo vạt áo tôi, tôi hiểu ý của nàng ấy, A Độ lúc nào cũng chỉ lo tôi gặp rắc rối, thực ra thì, tuy là tôi cả ngày bay nhảy ở ngoài đường đấy, nhưng trừ 1 lần chặn ngựa chứng, 2 lần đánh bọn ôn con hư đốn, 3 lần đưa trẻ lạc về tận nhà, tầm 4 hay 5 lần đuổi bọn trộm cắp vặt ra thì quả thật cũng không phải loại hay lo chuyện bao đồng cho lắm đâu….

Tôi len lén lách ra sau đám đông, tỉ mỉ quan sát xác chết cuốn trong bọc chiếu rách ấy, rồi khụy gối, tiện tay rút 1 cọng cói trên chiếu, nhè nhẹ khều vào lòng bàn chân cứng ngắc kia.

Khều này khều này, này thì khều….tôi cứ nhẫn nại chọt chọt không ngừng. “Xác chết” trong bó chiếu cuối cùng nhịn không nổi đã bắt đầu run lên, càng run càng dữ tợn, càng nhột càng run….Đám người xung quanh cũng phát hiện ra sự lạ. Có kẻ thét lên 1 tiếng chỉ vào bó chiếu đang run lên bần bật, răng nghiến kêu kèn kẹt, thốt không nổi lên lời; cũng có kẻ gào lên “xác chết trá hình”; càng lúc càng có nhiều người đực mặt trố mắt nhìn, tôi vẫn không nao núng tiếp tục chọt, “xác chết” nằm dưới bó chiếu cuối cùng không chịu nổi cơn buồn bứt rứt ấy, ló ra khỏi chiếu, lớn tiếng chửi: “Thằng chó nào chọt chân ông?”

Tôi cũng chua ngoa chửi lại: “Thằng chó này chửi ai đấy?”

Hắn quả nhiên mắc lừa: “Thằng chó này chửi ngươi đấy!”

Tôi vỗ tay cười: “Quả nhiên có thằng chó đang chửi ta!”

Hắn vùng dậy toan đạp tôi, A Độ nhanh như chớp đã chắn ở giữa. Tôi lè lưỡi lêu lêu hắn: “Đồ lừa đảo, giả chết này, cũng chỉ đáng giá 3 đồng kẽm thôi à!”

Tay lừa đảo ức mình, cả con ranh mình mặc đồ tang cùng phe với hắn cũng hướng phía tôi mà bổ nhào đến. A Độ xưa nay chưa từng muốn đánh nhau trên đường, vội kéo tôi chạy như bay.

Có những lúc tôi chẳng muốn đi cùng với A Độ tẹo nào, bởi lẽ mỗi lần chuyện hay ho còn đang dang dở, nàng ta đã kéo tôi đào ngũ. Đã thế cánh tay nàng ta lại như gọng kìm bằng sắt, tôi có giãy giụa thế nào cũng không thoát, đành phó mặc cho nàng ấy kéo, cả đường cứ loạng choạng lảo đảo lao như bay. Chính lúc chúng tôi hòa vào dòng người chạy được quá nửa con chợ, chợt tôi để ý đến trong quán trà trước mắt, có người đang dõi theo tôi. Người đó có tướng mạo khá ưa nhìn, thân mặc một áo choàng màu xanh nhạt, con ngươi đen láy tĩnh lặng dán chăm chú trên người tôi.

Không hiểu sao, tim tôi chợt nhói một cái. Chạy đến chân miếu thờ, A Độ mới chịu nới lỏng tay, ngoảnh đầu trông lại, người kia đã mất hút.

A Độ không hỏi tôi đang nhìn gì, nàng ấy được cái trước nay chưa từng hỏi này hỏi nọ. Tôi cảm giác chính mình ngày hôm nay có phần bồn chồn trong bụng, mà có lẽ nguyên do cũng bởi trận lớn tiếng mới gần đây với Lí Thừa Ngân. Tuy là mỗi lần hắn cãi không thắng nổi tôi đâu, tôi cuối cùng có thể khiến hắn cứng họng luôn, nhưng hắn cũng sẽ dùng cách khác để mà đánh trả, ví dụ như không cho kẻ khác được đếm xỉa đến tôi, như thể tôi là 1 người thấy mà cũng coi như không thấy chẳng hạn. Cảm giác đó quả thực không dễ chịu chút nào cả, nếu như tôi không lẩn ra ngoài chơi, sớm muộn cũng bức bối đến chết mất thôi.

Tôi cảm thấy vô cùng nhàm chán, cúi đầu đá hòn sỏi, hòn sỏi bay nảy tưng tưng dường như một trái cầu. Lí Thừa Ngân là cao thủ đá cầu, quả cầu bằng da nhỏ xíu nhảy nhót trên đầu mũi chân hắn giống như một loài vật bé nhỏ, phó mặc hắn xoay vần đủ kiểu. Mà tôi lại không biết đá cầu, cũng chưa từng được học qua, bởi vì Lí Thừa Ngân không thèm dạy tôi, cũng không để người khác dạy, hắn luôn nhỏ mọn là thế đấy.

Tôi dùng lực mạnh hơn, đá một phát, hòn sỏi bay lọt vào cống ngầm, “tõm” một tiếng, tôi mới nhận ra mình bất giác đã chạy đến một ngõ nhỏ. Hai bên đều là tường nhà cao chót vót, nhà ở đây luôn dựng rất cao, lại còn có hình dáng chân trong chân ngoài kiểu cổ quái, tôi chợt cảm giác có hơi hơi sởn tóc gáy….kiểu như lông măng đằng sau đã dựng thẳng đứng cả lên ấy.

Tôi ngoảnh lại không thấy A Độ đâu, tôi lớn tiếng gọi: “A Độ!”

Trong ngõ trống vắng chỉ vọng lại âm thanh của chính mình. Nỗi hoang mang xưa nay chưa từng có giờ đây đang bùng dậy, mấy năm này, A Độ lúc nào cũng theo sát tôi như hình với bóng, thậm chí tôi đi nhà cầu, nàng ấy vẫn ở bên. Lúc tôi ngủ dậy, đã thấy ngay nàng ấy, khi tôi ngủ nàng ấy cũng nằm trước giường, xưa nay nàng ấy chưa từng chẳng nói chẳng rằng mà rời xa tôi đến quá một trượng, giờ thì chẳng thấy A Độ đâu.

Tôi lại gặp kẻ đó, cái người mặc áo màu xanh nhạt, hắn đứng ở đầu ngõ, từ xa vẫn nhìn chăm chú vào tôi.

Trong lòng tôi rối loạn, quay đầu gọi: “A Độ!”

Kẻ đó tôi cũng chẳng quen, nhưng vừa nãy trên đường, cái kiểu hắn nhìn tôi vô cùng kì lạ. Bây giờ tôi cảm giác hắn vẫn dùng cái kiểu kì quái vô cùng ấy nhìn tôi.

Tôi hỏi hắn: “Này! Ngươi có thấy A Độ không?”

Hắn không đáp lại, rồi chầm chậm tiến về phía tôi. Khuôn mặt ấy phủ lớp nắng, hắn cũng khá tuấn tú, còn ưa nhìn hơn cả Lí Thừa Ngân. Đôi mày tựa hai nét mác, mắt đen láy như bảo thạch, sống mũi cao ráo, làn môi tuy mỏng, thế nhưng viền môi thanh tú, tóm lại thì hắn là một nam nhân anh tuấn. Hắn bước thẳng một mạch đến trước mặt tôi, chợt nở nụ cười: “Tiểu thư, xin hỏi nàng tìm A Độ nào?”

Trên đời này còn có những 2 A Độ à, tôi nói: “Đương nhiên là A Độ của ta rồi, ngươi có thấy nàng ta không? Nàng ấy mặc y phục màu vàng, giống như một chú chim vàng anh nhỏ ấy.”

Hắn thong thả nói: “Mặc y phục màu vàng, giống như một chú chim vàng anh nhỏ——–ta cũng gặp một người như thế.”

“Người đó đang ở đâu?”

“Thì đang ở trước mắt ta đây.” Hắn áp sát tôi, gần kề đến nỗi tôi có thể nhìn thấy ánh hào quang rạng rỡ mà rất có hồn trong đôi mắt ấy, “Lẽ nào nàng không phải ư?”

Tôi cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, tôi mặc một bộ y phục màu vàng nhạt của nam, giống với bộ của A Độ, kẻ này cũng thật quái gở quá.

Hắn nói: “Tiểu Phong, mấy năm không gặp, nàng vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả.”

Tôi không tránh khỏi giật nảy mình, Tiểu Phong là tên mụ của tôi mà, từ lúc đến Thượng Kinh, chưa từng có ai gọi tôi như thế cả. Tôi chớp chớp mắt, có chút hoang mang nhìn hắn: “Ngươi là ai?”

Hắn cười nhạt, nói: “Ồ, nàng không biết ta là ai ư.”

“Ngươi là do cha ta sai đến à?” Tôi lại chớp chớp mắt nhìn hắn. Lúc sắp ra đi, cha tôi từng đồng ý sẽ cho người đến thăm tôi, đem đồ ăn ngon đến cho tôi. Kết quả cha nói mà chẳng giữ lời, bao lâu không hề sai người đến.

Hắn cũng không trả lời, chỉ hỏi: “Nàng muốn về nhà không?”

Đương nhiên tôi muốn về nhà rồi, có nằm mơ cũng toàn mơ thấy được về nhà.

Tôi lại hỏi hắn: “Người là do ca ca ta phái đến phải không?”

Hắn mỉm cười, hỏi tôi: “Nàng còn có anh trai à?”

Tôi đương nhiên có anh trai rồi, hơn nữa còn có những 5 người anh cơ mà, đặc biệt là ngũ ca, huynh ấy thương tôi nhất. Lúc tôi sắp phải ra đi, huynh ấy khóc một trận rõ to, còn dùng roi da quất tung tóe loạn xạ bùn cát trên sa mạc. Tôi biết huynh ấy bởi vì không nỡ rời xa tôi, không nỡ để tôi đến sống ở nơi xa là thế.

Thậm chí anh trai tôi mà người này cũng không biết, xem ra không phải do người nhà tôi phái đến rồi, tôi thoáng thất vọng. Hỏi hắn: “Sao ngươi biết tên ta?”

Hắn nói: “Là nàng từng nói với ta mà.”

Tôi nói với hắn á? Tôi có quen biết hắn à?”

Sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào nhỉ.

Nhưng mà không hiểu vì sao, tôi chẳng hề cảm thấy gã này là kẻ lừa đảo. Có lẽ bởi vì không kẻ lừa đảo nào kì lạ đến thế, trên đời này mấy tay bịp bợm thường cố gắng sắm vai người bình thường, chính ra những kẻ đó mới không quái quái gở gở đấy, bởi lẽ quái gở chỉ tổ lộ ra sơ hở cho người ta vạch trần.

Tôi nghiêng đầu quan sát hắn, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Hắn nói: “Ta là Cố Kiếm.”

Hắn không nói thêm gì nữa, dường như 4 chữ ấy đã đại diện cho tất cả.

Tôi căn bản nào đã nghe qua cái tên này, tôi nói: “Ta phải đi tìm A Độ đã.”

Hắn nói với tôi: “Ta tìm nàng đã 3 năm rồi, ngươi không nỡ thêm mấy lời với ta sao?”

Tôi cảm giác rõ lạ: “Sao ngươi lại tìm ta? Sao lại tìm ta những 3 năm? 3 năm trước ta quen ngươi sao?”

Hắn cười nhàn nhạt, nói rằng: “3 năm trước ta làm nàng giận bỏ đi, nên đành phải đi tìm, đến tận hôm nay mới tìm ra. Nhưng nàng đã không nhận ra ta gì cả.”

Tôi cảm giác hắn rõ là kẻ lừa đảo, đừng nói chuyện 3 năm trước nhé, mà kể cả chuyện của 20 năm trước tôi vẫn nhớ rõ rành rành đây này. Trí nhớ của tôi còn tốt lắm, lúc tôi 2-3 tuổi, lúc vừa mới biết nhận thức không lâu, còn nhớ được ối việc cơ đấy. Ví dụ như mẫu thân từng bón tôi ăn một loại tương quả chua ngoét tôi không thích ăn tí nào, hoặc như mẫu thân từng ôm tôi, ngóng nhìn phụ hoàng phi ngựa trở về, nắng ban mai mạ vàng trên thân thể phụ hoàng, như thể người đang mặc một bộ giáp trụ màu ánh kim oai phong lẫm liệt.

Tôi quyết định không thèm nói chuyện với hắn nữa. Tôi quay người bỏ đi, nàng A Độ này có thể đi đâu được chứ? Tôi vừa nghĩ vừa ngoái đầu nhìn thêm 1 cái, gã Cố Kiếm đó vẫn đứng đấy dõi theo tôi, vẫn ngóng theo không chớp mắt, thấy tôi nguẩy đầu, hắn lại còn cười với tôi nữa chứ. Hắn cười với tôi mấy lần rồi, đột nhiên tôi cảm thấy nụ cười ấy dường như lớp băng vụn phiêu diêu trên mặt nước, như thể cười với tôi, thực ra lại là chuyện khiến hắn khó chịu nhất vậy.

Đúng là một kẻ quái gở, còn già mồm bảo tôi quen hắn, tôi chẳng lẽ lại đi quen kẻ quái đản thế chắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN