Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính) - Chương 3: Lý do em gả cho anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)


Chương 3: Lý do em gả cho anh


Phơi quần áo xong, Vu Đông vẫn còn mải suy nghĩ, bây giờ kết hôn rồi, có nên thử mua ít đồ lót sexy không nhỉ?

Hạ Phong không biết trong đầu Vu Đông đang nghĩ những gì, chính anh vẫn
còn vô cùng lúng túng, tuy nói người này là vợ mình, nhưng chỉ vừa mới
biết nhau có hai ngày, nói là người xa lạ cũng không quá đáng, có điều
vốn khả năng làm thân của cô nhóc này cũng thật khác người, nếu không
phải vừa rồi đột ngột trông thấy đồ lót của đối phương, bản thân cũng
không có bao nhiêu cảm giác chung đụng với người xa lạ.

Hạ Phong thay đồ ở nhà rồi đi ra, thấy Vu Đông ngồi trong phòng khách lật xem đồ mình mua về.

”Khăn lụa, đồng hồ đeo tay.” Vu Đông lật giở rồi nói, “Còn cả một vài đồ bổ nữa, những thứ này đều là để mai em cầm đi hả?”

Hạ Phong thấy Vu Đông chủ động nhắc đến chuyện này, vừa vặn cũng không
cần mình lên tiếng, thế là gật đầu một cái coi như ngầm thừa nhận.

”Khăn lụa thì thôi không nói, nhưng nhìn đống đồ bổ này cũng phải mấy
nghìn tệ, còn đồng hồ này ít nhất cũng phải bốn năm mươi nghìn, em chỉ
là một sinh viên nghèo vừa tốt nghiệp, đào đâu ra tiền để mà mua chứ?”

Vu Đông cầm hộp đồng hồ lên nói, “Để rồi đó mẹ anh vừa gặp em thì trong
lòng sẽ nghĩ, tiểu yêu tinh từ đâu ra tiêu tiền của con trai mình mua
quà cho mình vậy chứ.”

“…” Hạ Phong không còn lời phản bác, “Mẹ tôi sẽ không nói vậy đâu.”

”Anh không hiểu phụ nữ đâu!” Nét mặt Vu Đông biểu đạt rõ anh không hiểu lòng dạ đàn bà.

”Không phải em nói của tôi chính là của em sao, em phân chia rạch ròi
như thế làm gì.” Hạ Phong không nói lại Vu Đông, chợt nhớ lại cuộc đối
thoại hồi sáng sau khi ra ngoài.

”Tuy vậy em rất vui mừng vì anh có hiểu biết này!” Vu Đông ra vẻ lòng em rất được an ủi, “Nhưng chuyện này chỉ hai ta biết là được, đối với bên
ngoài vẫn cần phải chú ý, đặc biệt là bố mẹ hai bên, phải cố gắng ra vẻ
con sẵn lòng tiêu tiền vì đối phương.”

”Một sinh viên vừa tốt nghiệp như em làm sao hiểu được nhiều chuyện kỳ quái thế chứ.” Hạ Phong không còn lời để nói.

”Đây không phải là chuyện kỳ quái mà là đối nhân xử thế, đàn ông kỹ
thuật các anh ấy à.” Vu Đông lắc đầu nói với vẻ tiếc hận, “Ai ai cũng IQ cao EQ thấp, em đoán chắc chắn đến giờ anh vẫn chưa biết vì sao An An
lại bỏ anh.”

”Em biết An An ư?” Chợt nghe đến tên của bạn gái cũ, Hạ Phong vẫn có chút sững sờ.

”Không phải sáng nay anh lỡ miệng đấy à.”

Hạ Phong không muốn thảo luận vấn đề bạn gái cũ với Vu Đông, thế là không nói gì thêm nữa.

”Sao nào? Vẫn còn để ý hả? Hay là anh nói với em đi, em giúp anh phân
tích.” Vu Đông ngồi trên ghế tự khen mình, “Cô vợ thảo luận về bạn gái
cũ với chồng như em đây không nhiều đâu đấy.”

”Nếu em có bản lĩnh này thì nói xem tại sao em lại muốn kết hôn với tôi
đi!” Ý của Hạ Phong là uyển chuyển nhắc nhở Vu Đông, cô cũng như mình
hôm qua mới bị bạn trai cũ chia tay.

”Em biết rồi!” Vu Đông vô cùng thản nhiên.

Hạ Phong thấy cô không chút kiêng kỵ thì nhất thời cảm thấy hứng thú,
bình thường bản thân không phải là người thích đào bới chuyện của người
khác, nhưng khi gặp cô gái này lại không nhịn được: “Vậy em nói thử
xem.”

”Vậy em nói tiêu chuẩn để mình chọn anh trước nhé, còn nhớ mấy câu em hỏi hôm qua trước khi đề nghị kết hôn không?”

Hạ Phong nghĩ ngợi, rồi cau mày hỏi lại: “Vì tôi có nhà ư?”

”Đó mới là một, còn lại anh vẫn có rất nhiều ưu điểm.” Vu Đông bắt đầu
xòe ngón tay, “Chiều cao của anh thích hợp này, nhìn anh như vậy ắt hẳn
là trên 1 mét 75. Trình độ học vấn thích hợp này, có ai học y không tốt
nghiệp thì là thạc sĩ, làm việc mấy năm là lên tiến sĩ. Mặt mũi anh cũng vượt qua bài kiểm tra này, miễn cưỡng xứng với em, khí chất cũng không
tệ, cho thấy là một người lịch sự, có điều tuổi hơi lớn, nhưng em cũng
không chê đâu.”

Hạ Phong càng nghe càng sầm mặt: “Theo như yêu cầu này của em thì một nửa người ở bệnh viện của tôi đều thích hợp!”

Vu Đông lắc đầu không đồng ý: “Có nhiều đi chăng nữa cũng không phải là anh, em chỉ thích anh!”

Bất ngờ bị tỏ tình không chút đề phòng, Hạ Phong lại đỏ mặt, quyết định bỏ chạy.

”Mười giờ sáng mai xuất phát đi gặp bố mẹ tôi.”

Vu Đông thấy Hạ Phong chạy trốn thì che miệng cười, nghĩ bụng mười năm trước người này đúng là da mặt mỏng.

Ngày hôm sau.

Tiết trời ngày hè, ngoại trừ nóng nực thì điều tốt nhất chính là gần như sáng sớm hôm nào thời tiết cũng rất đẹp.

Vu Đông kéo rèm cửa sổ ra để ánh nắng rơi đầy trên bệ cửa, hài lòng ôm
chân ngồi trên cửa sổ, vô cùng xúc động, tính xanh hóa của tiểu khu này
tuyệt thật đấy.

Từng hàng cây xanh tươi rậm rạp trải rộng tiểu khu, dưới lầu có một vườn hoa nhỏ, rất nhiều người già dắt theo cháu trai cháu gái đến bên kia
tập thể dục buổi sáng, xa hơn chút nữa còn có thể trông thấy sông Hoàng
Phổ, rất nhiều người chạy bộ buổi sáng ở đó.

Vu Đông rửa mặt xong, cũng vừa đúng lúc Hạ Phong chạy bộ về xách theo bữa sáng.

”Dậy rồi à? Đến ăn sáng đi!” Hạ Phong đặt bữa sáng lên bàn nói, “Em ăn trước đi, tôi đi tắm đã.”

Đến khi Hạ Phong tắm xong thì thấy Vu Đông một tay cầm bánh bao, một tay cầm bánh tiêu, sau đó lại dùng bàn tay nhầy nhụa dầu mỡ với lấy ly sữa
đậu nành.

Bệnh sạch sẽ của Hạ Phong phát tác, anh nhíu mày nói: “Sao không lấy chén đũa?”

”Có túi rồi đây này, lấy chén đũa thêm làm gì, lát nữa còn phải rửa!”
Nói kiểu đương nhiên như thế làm Hạ Phong không cách nào phản bác được.

Nếu bây giờ mình vào phòng bếp lấy chén đũa thì có phải tỏ ra kiểu cách không?

Vu Đông không hề phát hiện người nào đó đang xoắn xuýt, ăn xong miếng
bánh bao cuối cùng thì ném túi nilon và ly sữa đậu vào thùng rác, phủi
tay nói: “Em đi thay đồ đây, anh cứ từ từ mà ăn.”

Hạ Phong gật đầu, đợi Vu Đông đi rồi, cảm thấy chắc trong thời gian ngắn cô sẽ không ra ngay nên im lặng chạy vào phòng bếp cầm chén đũa ra, mau chóng xử lý bữa sáng rồi lại đi rửa bát.

Lần này Vu Đông bỏ nhà ra đi không đem theo nhiều quần áo, sau khi bỏ
qua quần jean và quần đùi thì chỉ còn lại hai bộ váy, một bộ váy dài in
hoa, bộ còn lại màu trắng dài quá đầu gối.

Sau một hồi so sánh, Vu Đông chọn chiếc váy trắng, nhìn vừa trong sáng lại khôn khéo, chắc trưởng bối sẽ thích.

Mặc đồ xong thì lại bắt đầu trang điểm, nhìn gương mặt trong kính, một
lần nữa Vu Đông xúc động, trẻ tuổi da đẹp thật đấy, gần như không cần
phải phủ thêm phấn nền làm gì, vì để cho tổng thể nhìn được tự nhiên nên Vu Đông bôi chút kem BB chống nắng, sau đó tô mày vẽ mắt, dặm thêm son
môi nhạt màu, trông rất có sức sống.

Hạ Phong thấy gần đến giờ, bèn đứng ngoài gõ cửa: “Đã xong chưa?”

Cuối cùng Vu Đông nhìn lại mình trong gương, cảm thấy rất hoàn mỹ, cầm túi xách nhỏ trên giường mở cửa phòng đi ra.

Hạ Phong đứng trước cửa bất ngờ không kịp đề phòng liền bị cô gái trong
sáng vui vẻ trước mắt này thu hút, sau một giây sững sờ thì hoàn hồn
lại: “Dáng vẻ của em thế này là sao vậy?”

”Trông khó coi lắm à?” Vu Đông ngờ vực hỏi.

”Đẹp lắm, có điều cảm thấy khí chất không hợp lắm.” Hạ Phong giải thích.

”Không phải đây là lần đầu gặp phụ huynh sao. Dựa vào tổng kết sau vô số lần xem phim thần tượng thì phụ huynh đều thích con gái mặc trang phục
kiểu này.” Nói xong, Vu Đông còn xoay một vòng.

Trong gian phòng sáng sủa, cô thiếu nữ trong bộ váy trắng làm Hạ Phong
có ảo giác như thể chuyển kiếp quay về buổi chiều tim đập thình thịch
ấy, cũng là một ngày đầy nắng như thế, An An mặc váy trắng tóc đen ngọt
ngào gọi mình một tiếng học trưởng.

”Ánh mắt của anh làm em nghi ngờ anh đang nhìn mối tình đầu từ trên
người em đấy.” Bản lĩnh tiêu thụ của kiếp trước đã tạo ra thị lực vô
hình, để Vu Đông nhìn thấu sự khác thường của Hạ Phong.

”Khụ khụ!” Hạ Phong mất tự nhiên ho khan.

”Nếu như mối tình đầu này là An An thì em sẽ đi thay đồ ngay tức khắc.” Vu Đông nhìn xoáy vào Hạ Phong, nói với vẻ sâu xa.

”Vì sao?” Hạ Phong kinh ngạc.

Xem ra đúng là thế rồi! Vu Đông mặt lạnh đóng cửa phòng lại, nhanh chóng thay bộ váy dài in hoa kia, Vu Đông cao 1 mét 58 nên mặc váy dài thì
phải đi với giày cao gót.

Lúc Hạ Phong còn đang buồn bực thì cửa phòng lại mở ra, Vu Đông đã thay
bộ váy khác, từ thiếu nữ váy trắng lung linh thuần khiết biến thành
phong cách nghệ thuật retro.

”Còn giống bạn gái cũ của anh không?” Vu Đông nhướn mày nói.

”Tôi đâu có nói em giống!” Hạ Phong có cảm giác mình chết oan.

”Lần này bỏ qua cho anh, lần sau còn dám dùng ánh mắt nhìn bạn gái cũ mà nhìn em thì…” Vu Đông uy hiếp.

”Thì em làm gì?” Hạ Phong hỏi.

”Đợi lát về sẽ nói cho anh biết, xuất phát thôi!”

Hạ Phong nhìn đồng hồ, đúng là hơi trễ rồi, lập tức xách đồ đã chuẩn bị toan ra khỏi cửa.

Vu Đông nhìn một cái, đi đến lấy khăn lụa và hộp đồng hồ ra: “Không phải tốt qua đã nói rồi sao? Hai thứ này không hợp nhau, đem đồ bổ đi là
được rồi.”

Tối qua? Hạ Phong nhớ lại, tối qua đã nói gì?

”Hơn nữa làm gì có ai tặng khăn cho bệnh nhân nằm viện chứ, đợi bố mẹ
mình xuất viện rồi tặng cũng không muộn.” Vu Đông lại giải thích.

Hạ Phong cảm thấy cũng có lý, hai người bèn xách đồ bổ đi xuống lầu.

Vì chưa đến giờ cao điểm nên dọc đường không bị kẹt xe, chỉ mất nửa
tiếng là đã đến nơi, Vu Đông lại chạy vào tiệm bán hoa mua một bó hoa
tươi.

Lúc ra khỏi tiệm, Vu Đông còn đặc biệt nói với Hạ Phong: “Phụ nữ dù bao
nhiêu tuổi cũng không thể chống lại được sức hấp dẫn của hoa đâu!”

Mua hoa thì mua hoa, lại còn giảng giải nhiều! Hạ Phong đi theo sau thầm oán.

”Bác sĩ Hạ đến rồi à.” Vừa vào cửa đã có không ít y tá chào hỏi Hạ Phong.

Hạ Phong mỉm cười gật đầu, rất phong độ.

Vu Đông im lặng nhìn đường, kỹ năng tán tỉnh của mấy cô em này cao thật, bình thường không nhận ra đấy.

”Sao thế?” Hạ Phong thấy Vu Đông đứng trước cửa thang máy không nhúc nhích thì hỏi.

”Em đang đếm hoa đào của anh.”

”Hoa đào gì, không phải em mua hoa cẩm chướng sao?” Hạ Phong ngờ vực hỏi.

“… Người ngốc cũng là một cái phúc mà!” Vu Đông thở dài nói.

”Đừng lẩm bẩm nữa, lên thôi!” Hạ Phong thấy thang máy đến thì đưa tay chặn cửa thang máy lại, ý bảo Vu Đông vào đi.

Vu Đông hoàn hồn, đang tính đi vào thì như nghĩ đến điều gì đó, chợt hô lên đợi đã.

Hạ Phong thấy trong thang máy có khá đông người, đành phải tránh ra cho người khác đi vào trước.

”Lại làm sao nữa?” Tính tình tốt của Hạ Phong cũng sắp tiêu tan.

”Đừng nóng mà!” Vu Đông trợn mắt nhìn Hạ Phong mà nói, “Em vừa nghĩ dù
bố mẹ anh chưa từng gặp An An, nhưng chắc đã nghe tên với cả công việc
rồi nhỉ, với cái tuổi này của em thì không phù hợp đâu.”

Có thể đừng cứ mở miệng là An An được không, nói cứ như cô hiểu rõ lắm ấy!

Hạ Phong vô cùng hối hận vì sáng hôm qua đã lỡ lời, miễn cưỡng lấy lại
bình tĩnh mà nói: “Yên tâm, bố mẹ tôi không phải là người nhiều chuyện,
trước kia tôi cũng chỉ nói An An là đàn em khóa dưới của tôi, còn những
chuyện khác thì không nói nhiều.”

”Nhưng em không phải là An An, cũng không phải là đàn em của anh.” Vu
Đông nói đầy oan ức, “Rõ ràng em tên Đông Đông, không muốn đổi tên đâu.”

“…” Có ai bắt cô đổi tên đâu, hơn nữa Đông Đông là cái quái gì thế.

”Bọn họ không hỏi thì em không nói là được chứ gì.” Hạ Phong cảm thấy
phiền toái chết đi được, sớm biết thế thì chi bằng nói thật với bố mẹ,
đầu óc thế nào mà lại đi kết hôn chứ.

”Được rồi, vậy em miễn cưỡng gọi một lần An An vậy!”

Vu Đông miễn cưỡng đi vào thang máy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN