Đóng Gói Gả Chồng
Chương 16 + 17 + 18 + 19 + 20
“Hạ Phong, ở ngoài có một người đẹp tìm cậu kìa!” Bệnh viện cho các bác sĩ đến giao lưu thuê hai căn chung cư, vừa đủ nam nữ mỗi bên một căn.
Hạ Phong, Ngô Khải Quang và một đồng nghiệp nam khác ở cùng nhau. Bởi vì chỉ đến đây để giao lưu học hỏi nên họ mới có được một buổi cuối tuần rảnh rỗi. Lúc này Ngô Khải Quang cầm theo hộp cơm nói với Hạ Phong.
Người đẹp? Hạ Phong hơi nghi hoặc nhưng vẫn ra ngoài.
“Hạ Phong?” An An mặc một cái đầm đen hồng xen kẽ, tóc uốn cong càng làm tăng vẻ gợi cảm và quyến rũ. An An mang nụ cười ngọt ngào nhìn chăm chú vào Hạ Phong.
“An An?” Hạ Phong kinh ngạc nói, “Sao em lại đến đây?”
“Em còn chưa nói anh đó!” An An không vui làm nũng, “Anh đến New York cũng không nói với em, làm em phải hỏi thăm xung quanh mới biết.”
Thật sự thì An An đã sớm biết Hạ Phong muốn đến New York rồi nhưng cô đang chờ Hạ Phong chủ động đến tìm mình. Ai ngờ, một tuần trôi qua, Hạ Phong vẫn chẳng đến và dường như cũng không có dự tính này.
An An vì quá hoảng hốt nên mới đến đây.
Hạ Phong không biết nên nói gì nữa, dù sao thì hai người đã chia tay.
“Áy náy rồi đúng không!” An An giả vờ giận dỗi nói, “Anh mời em ăn cơm thì em sẽ tha thứ cho anh!”
Hạ Phong biết An An đang làm dịu không khí nên suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Được!”
Lập tức An An cười vui vẻ hơn.
Hai người đi đến trung tâm mua sắm gần đó ăn bò bít tết, An An thuần thục cầm lấy thực đơn rồi cười nói: “Em giúp anh gọi nhé, bò bít tết và điểm tâm ngọt ở cửa hàng này không tệ đâu!”
Hạ Phong không thích ăn bò bít tết cho lắm nên cũng thuận theo gật đầu với vẻ im ắng.
Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã làm xong và được đặt lên bàn, Hạ Phong nhanh chóng cắt xong phần bò bút tết của mình, lúc này An An ngồi đối diện ảo não nói: “Bò bít tết tuy ăn rất ngon nhưng khó cắt quá đi!”
Hạ Phong ngẩn người, ngẩng đầu liền thấy phần bò bít tết của An An mới cắt được một miếng nhỏ vì vậy đem phần bò bít tết của mình đổi qua rồi nói: “Anh đổi với em!”
“Cám ơn anh nha Hạ Phong!” An An vui vẻ nói, “Không hổ danh là người cầm dao phẫu thuật đó, ngay cả cắt bò bít tết cũng lợi hại đến vậy!”
Hạ Phong lễ phép cười không nói gì.
“Anh biết không Hạ Phong? Đây là lần đầu tiên em ăn bò bít tết sau khi đến nước Mỹ đó.” An An bỗng nhiên nói.
“Tại sao?” Hạ Phong biết An An rất thích ăn bò bít tết nên hỏi với vẻ không thể tin được.
“Bởi vì ở đây không có người cắt bò bít tết cho em.”
Hạ Phong đang cắt bò bít tết thì tay hơi ngừng lại, sau đó như bình thường tiếp tục cắt, phảng phất như chưa nghe An An nói gì.
“Đùng rồi, bác phẫu thuật xong đã ổn chưa? Khôi phục có tốt không?” An An thấy Hạ Phong không trả lời thì đổi đề tài ngay.
“Mẹ anh đang dưỡng bệnh ở Hải Nam với ba anh, đang khôi phục rất tốt!” Hạ Phong trả lời.
“Lúc trước nghe anh kể chuyện của ba mẹ anh làm em rất hâm mộ. Vậy nên lúc em về nước nhất định sẽ đến thăm hai bác. Mẹ anh rất thích Leonardo đúng không? Em nhờ bạn bè ký tên giùm cho.” An An nói.
Hạ Phong nghe vậy thì dừng động tác lại, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn chăm chú vào An An. Hắn phát hiện ra An An dù chỉ mới đến Mỹ có hai tháng nhưng đã thay đổi rất nhiều, hình như càng lúc càng xinh đẹp. Nhưng cũng không còn như lúc hắn mới quen nữa.
“An An, chúng ta đã chia tay!” Hạ Phong bỏ dao nĩa xuống rồi bình tĩnh nói.
“Anh đừng đùa kiểu này được không!” An An bất an nói.
“Em biết là anh không nói đùa mà!” Hạ Phong muốn nói rõ ràng mọi chuyện.
“Nhưng em không đồng ý. Chia tay không phải là chuyện một mình anh quyết định!” Bởi vì đang ở trong tiệm cơm tây nên An An cố gắng nhẹ giọng lại.
Hạ Phong không biết cãi nhau với nữ giới. Hơn nữa hai người quen nhau bao năm chỉ có một lần cãi nhau là vào lúc Hạ Phong cầm nhẫn cầu hôn với An An rồi bị từ chối, sau đó nói câu ‘nếu không kết hôn thì chia tay’.
“Anh đã kết hôn rồi!” Hạ Phong nói.
“Không có khả năng.” An An hoàn toàn không tin.
“Em biết là anh sẽ không nói dối những chuyện như thế này.” Hạ Phong bình tĩnh nói.
“Nhưng em cũng đồng dạng biết anh sẽ không tùy tiện cùng người khác kết hôn.” An An chắc chắn nói, “Anh hâm mộ tình cảm của hai bác bao nhiêu em đều biết. Anh luôn nói với em không biết bao nhiêu lần là ‘hy vọng hôn nhân là sự gắn kết giữa hai người yêu nhau, muốn được ở bên nhau chứ không phải là sự tùy tiện chọn lựa sau đó bất đắc dĩ kết thành một gia đình’.”
Những lời An An nói gợi lên những hồi ức của Hạ Phong, những hồi ức đó hẳn là tốt đẹp nhưng bây giờ nó mang lại chỉ còn là sự tiếc nuối. Hạ Phong nhẹ nhàng nói: “Anh nhớ rõ ràng, những lời này anh đã nói khi cầu hôn em lần đầu tiên.”
Sắc mặt của An An trở nên trắng bệch.
“Em từ chối anh!” Hạ Phong cười với vẻ tiếc nuối, “Có lẽ em cũng không yêu anh như anh nghĩ.”
“Không phải như vậy!” An An sốt ruột giải thích, “Lúc đó em mới hai mươi hai tuổi, mới tốt nghiệp đại học, em không muốn kết hôn sớm như vậy. Em muốn thành lập sự nghiệp của mình trước.”
“Không nói chuyện đó nữa. Ăn cơm đi.” Hạ Phong lắc đầu nói. Cho dù nguyên nhân là gì thì đến bây giờ nó đã không quan trọng.
Ăn cơm xong thì Hạ Phong đưa An An đi bắt xe, khi đi ngang qua một cửa hàng thì Hạ Phong vừa nhìn thoáng qua đã sửng sốt. Đó là một cửa hàng bán túi xách.
‘Mua một cái túi xách, không cần mắc tiền nhưng nhất định phải đẹp.’
Đây là thứ cuối cùng trong danh sách của Vu Đông.
“Sao vậy?” An An nhìn theo tầm mắt của Hạ Phong, “Từ lúc nào mà anh thấy hứng thú với mấy cái túi xách thế? Mua cho mẹ anh sao? Muốn em giúp anh chọn không? Ánh mắt của em không tệ đâu.”
Hạ Phong vừa lấy lại tinh thần thì nghe An An nói. Nhưng không biết vì sao hắn lại nhớ đến những lời Vu Đông nói khi hắn dẫn Vu Đông gặp ba mẹ lần đầu tiên.
Vì vậy Hạ Phong lắc đầu từ chối rồi nói: “Không cần đâu!”
An An ngồi trên xe buýt về trường học thì nghĩ đến tương lai vẫn còn dài. Dù sao Hạ Phong phải ở New York đến ba tháng, lúc trước lần nào Hạ Phong tức giận với cô đều không quá một tháng.
Tiễn An An đi thì Hạ Phong quay lại cửa hàng lúc nãy rồi bước vào hỏi:
““Which bag is popular with young women?”
(Cái túi xách nào phổ biến với những cô gái trẻ?)
Thân thành, phòng làm việc Hướng Hiểu Nguyệt!
Vu Đông hỏi Hướng Hiểu Nguyệt: “Hân Hân sao rồi?”
“Vẫn còn đang đau lòng đó!” Hướng Hiểu Nguyệt nhớ đến Nhậm Hân Hân mỗi ngày đều ở chung cư khóc thì bỗng nhiên có chút không tin tưởng nói, “Chúng ta có làm sai không vậy?”
“Không có!” Vu Đông trả lời.
“Cũng phải, dù sao loại tra nam mà 3p cũng chơi được thì không thể lấy!” Hướng Hiểu Nguyệt cắn răng nói.
Vu Đông hơi chột dạ nhìn thoáng qua Hướng Hiểu Nguyệt rồi nói: “À… Thật sự thì chuyện này không phải thật!”
“Cậu nói gì?” Hướng Hiểu Nguyệt kêu lên.
“Tớ không chính mắt nhìn thấy hắn đi vào khách sạn, tớ chỉ thấy hắn mập mờ với rất nhiều cô gái.” Vu Đông chột dạ nói, “Nhưng như vậy đã rất tra rồi. Hơn nữa hôm đó cậu thấy hắn đối xử như thế nào với Hân Hân rồi đó.”
Hướng Hiểu Nguyệt lập tức bị dẫn sang chuyện khác: “Đúng vậy, chiếm tiện nghi của Hân Hân xong rồi lại nói cậu ấy coi trọng tiền nhà hắn. Hừ, có tiền hay lắm sao!”
Vu Đông hoàn toàn đồng ý gật đầu.
“Vu Đông, chúng ta phải cố gắng hơn nữa, có lẽ một ngày nào đó phòng làm việc của chúng ta sẽ thành trùm thì sao!” Hướng Hiểu Nguyệt hào khí can vân* nói.
(*hào khí can vân: khí thế dũng cảm bay thẳng đến tận trời)
Vu Đông suy nghĩ, trước khi cô trùng sinh thì khoảng hai năm sau Hướng Hiểu Nguyệt đã kết hôn, qua Singapore định cư, phòng làm việc cũng nhượng lại cho người khác.
“Tớ đang nói chuyện với cậu đó!” Hướng Hiểu Nguyệt thấy Vu Đông không trả lời thì thúc giục nói.
“Vậy đến lúc đó cậu phải cho tớ cổ phần!” Vu Đông có lệ nói.
“Được mà!” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Tớ thấy cậu đàm phán rất tốt, ngay cả hợp đồng với đạo diễn Steven Spielberg cậu cũng lấy được. Nếu không chúng ta phân công thế này đi. Tớ tìm thị trường, cậu nói chuyện hợp đồng, kêu thêm Hân Hân nữa, cho cậu ấy lồng tiếng. Nói đến ba người chúng ta thì Hân Hân mới là người học giỏi nhất ngành đó!”
Vu Đông không sao cả gật đầu, bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện thì hỏi ngay: “Con của Hân Hân phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì chứ? Phá thai thôi, dù sao cũng chỉ mới hai tháng.” Hướng Hiểu Nguyệt nói.
Vu Đông nghe xong thì biểu tình trở nên kinh ngạc.
Đứa bé này Vu Đông đã từng gặp, là một cô bé vô cùng xinh đẹp. Có một lần Vu Đông đi thăm Nhậm Hân Hân thì cô bé mặc bộ đầm màu hồng kiểu công chúa kêu cô là dì.
Vu Đông không đành lòng nên nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta chờ cảm xúc của Hân Hân ổn định đã rồi hẵng nói chuyện này.”
“Cũng phải!” Hướng Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, “Bây giờ mẹ và ba Hân Hân đều đang nổi nóng nên Hân Hân cũng không dám về nhà!”
“Hân Hân từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn.” Vu Đông hiểu rõ gật đầu, “Ba mẹ Hân Hân đại khái là khó có thể tiếp thu chuyện này.”
“Khó tiếp thu đến cỡ nào thì cũng không thể đẩy con gái mình vào hố lửa được!” Hướng Hiểu Nguyệt cả giận nói, “Hôm đó tớ đưa Hân Hân về nhà nhưng dì Nhậm lại mắng Hân Hân một trận, còn Hân Hân thì không dám cãi lại một câu. Lúc tớ không nhịn được kể sự tích của tra nam thì cậu biết dì Nhậm nói gì không? Dì Nhậm cũng dám mở miệng ra nói ‘người đàn ông nào mà chẳng hoa tâm, chỉ cần không mang về nhà là tốt rồi. Chờ hắn chơi đủ rồi thì tự nhiên sẽ về bên cạnh con!’.”
“Tớ nghe xong liền choáng váng. Nếu bà ấy là mẹ tớ chắc tớ phải đoạn tuyệt quan hệ mẹ con luôn quá!” Hướng Hiểu Nguyệt nhớ lại thì vẫn còn tức giận.
Nghe xong Hướng Hiểu Nguyệt miêu tả thì bỗng nhiên Vu Đông nhớ đến mẹ cô. Trước lúc cô trùng sinh mỗi lần cô về nhà thì mẹ cô đều khóc. Sau đó, sau đó cô cũng không muốn gặp mẹ mình nữa.
“Đông Đông, con đã lớn thế này rồi còn tìm không thấy người muốn kết hôn thì sau này lơn tuổi rồi một mình sống rất đáng thương đó. Mỗi người đều phải có một gia đình, kiếm nhiều tiền cũng đâu có ích lợi gì, quan trọng nhất là kết hôn sinh con thì già rồi mới có chỗ dựa vào biết không. Con đừng nghĩ đến mấy đứa cháu, bây giờ con đối xử với bọn nó có tốt thế nào thì lúc bọn nó trưởng thành cũng chỉ quan tâm ba mẹ nó thôi, không thấy được con đâu.”
“Mẹ à, con không phải là không muốn kết hôn mà là chưa tìm được người thích hợp.”
“Thích hợp hay không thích hợp cái gì, không tệ là được rồi. Con xem con hiện tại cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, nhà cũng có thì sống với ai mà không phải là sống hả con. Nếu lại tiếp tục chờ thì sau này chỉ còn tìm được mấy người đàn ông kết hôn lần hai thôi…”
“Nghĩ gì vậy?” Hướng Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi, “Sắc mặt tệ thế!”
“Nghĩ đến mẹ tớ!” Vu Đông cười nói.
“Vậy sao sắc mặt cậu tệ đến thế?” Hướng Hiểu Nguyệt không hiểu nói.
“Thì chuyện lúc trước tớ muốn kết hôn với Phương Hoa đó. Nhà tớ không đồng ý nên tớ mang đồ rồi bỏ trốn. Nhưng bây giờ…” Vu Đông cười khổ nói.
“Cũng là một tên tra nam!” Hướng Hiểu Nguyệt cảm thán nói, “Cậu nhìn lại mấy cậu xem, si tình như vậy làm gì chứ? Học tớ này, chuyên môn tra người khác.”
“Tớ biết cậu trâu bò nhất rồi!” Vu Đông có lệ nói.
~~
Rạng sáng 3 giờ, Vu Đông vừa về đến nhà thì nhớ đến lời dặn dò của Hạ Phong nên dùng di động gửi tin nhắn qua.
(Em đã về nhà!)
(Vậy đi ngủ sớm đi. Sáng mai nhớ xem hộp thư nhé, tôi có gửi mấy tấm hình qua, em nhớ xem đó!)
(Được!)
(Ngủ ngon!)
Đã gửi hình qua cho cô? Vu Đông tò mò lấy máy tính ra rồi đăng nhập vào hộp thư. Trong ảnh chụp là một cái túi xách của nữ, rất tinh xảo, là khoản kinh điển của Prada năm 2007. Bên cạnh cái túi xách còn có một tờ giấy quảng cáo, trên đó ghi: Mỗi một người phụ nữ đều nên được sủng ái!
Vu Đông sửng sốt một lát thì bỗng nhiên nở nụ cười.
Nếu trước lúc trùng sinh em có thể tìm được một người đàn ông giống như anh thì có lẽ em đã không trở thành một cô gái ế.
Hoặc lúc trùng sinh cho em gặp anh ______
————-
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt một cái là đã trôi qua một tháng.
Ở tại chung cư mà Hướng Hiểu Nguyệt thuê thì ba người bạn tốt thời đại học một lần nữa lại ở cùng với nhau.
“Cậu nghĩ kĩ chưa?” Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
“Tớ nghĩ kĩ rồi. Tớ muốn giữ lại đứa bé.” Nhậm Hân Hân trải qua một tháng suy tư, đấu tranh, khổ sở thì phảng phất đã thoát thai hoán cốt* nên kiên định nói.
(*thoát thai hoán cốt: thay đổi một cách hoàn toàn, theo chiều hướng tốt hơn)
“Vậy thì giữ lại đi. Bọn tớ sẽ cùng cậu chăm sóc nó.” Vu Đông vốn luyến tiếc cô bé này nên vừa nghe vậy thì đồng ý.
“Được, sinh thì sinh!” Hướng Hiểu Nguyệt từ đầu vẫn luôn giữ ý kiến phản đối. Bởi vì đứa bé này là của tra nam họ Lục, hơn nữa nếu Nhậm Hân Hân mang theo một đứa con thì rất khó có thể bắt đầu cuộc sống mới.
“Chỉ là việc vào hộ khẩu cho đứa nhỏ sẽ có chút phiền phức!” Vu Đông nhíu mày nói.
“Khỏi lo, tớ có người quen làm cảnh sát ở khoa này!” Hướng Hiểu Nguyệt nói.
“Bạn trai cũ?” Vu Đông nhướng mày.
“Bạn từ nhỏ!” Hướng Hiểu Nguyệt tức giận nói, “Tớ lại lợi hại đến mấy thì cũng không thể yêu đương lúc ba tuổi được!”
Vu Đông và Nhậm Hân Hân nghe xong thì cười.
“Lúc cậu sinh thì nhớ vào bệnh viện thành phố, bạn trai Vu Đông ở đó!” Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nói.
“Bạn trai của Đông Đông?” Nhậm Hân Hân giật mình nói, “Cậu và Phương Hoa mới…”
“Đừng nghe cậu ấy nói bừa.” Vu Đông tức giận nói.
“Tớ không có nói bừa đâu nhé. Hôm đó tớ nói muốn xuống tay thì cậu lại bảo là mục tiêu của cậu.” Hướng Hiểu Nguyệt trêu chọc nói.
Nhậm Hân Hân nghe vậy thì mang vẻ mặt tò mò.
“Không phải bạn trai, là chồng.” Vu Đông dùng giọng điệu không quan trọng nói ra một tin tức gây bất ngờ.
…
Hai người nghe xong thì sửng sốt, cuối cùng vẫn là Hướng Hiểu Nguyệt phản ứng lại trước, cười nói: “Được lắm, đây là khí thế nhất định phải giành được nè!”
Vu Đông thấy biểu tình của hai người thì biết họ tưởng cô đang nói đùa vì vậy cô mang vẻ mặt nghiêm chỉnh nói lại một lần: “Tớ chưa có cơ hội nói với hai cậu chuyện này, tớ kết hôn rồi.”
“…”
“…”
Nhậm Hân Hân há to miệng, vẻ mặt không thể tin được, còn Hướng Hiểu Nguyệt thì đã ngây ngốc.
“Việc tớ chia tay với Phương Hoa thì hai cậu đều biết.” Vu Đông đem chuyện xảy ra vào ngày hôm đó nói một lần cho hai người nghe, “Hôm đó ở trước cửa cục dân chính…”
Cho đến lúc Vu Đông nói xong thì hai người vẫn chưa bình thường trở lại, vẻ mặt vẫn ngây ngốc như cũ.
Thật lâu sau đó thì Hướng Hiểu Nguyệt mới nói một cách cảm thán: “Câu chuyện của cậu còn cẩu huyết hơn là bộ phim cẩu huyết tớ mới nhận nữa!”
“Đông Đông, cậu có xúc động quá không vậy?” Nhậm Hân Hân lo lắng Vu Đông lúc đó đầu óc nóng lên nên quyết định sai lầm.
Vu Đông cười nói: “Thật sự là hơi xúc động. Nhưng tớ nghĩ tớ thích anh ấy!”
“Thích thì mau theo đuổi!” Hướng Hiểu Nguyệt xúi giục, “Giấy kết hôn cũng đã có nên trực tiếp kéo lên giường là được!”
“Hiểu Nguyệt!” Nhậm Hân Hân không biết nói gì nữa.
“Hạ Phong quá thẹn thùng nên tớ phải chậm rãi mưu tính kĩ càng đã!” Vu Đông nghiêm trang nói.
“Đông Đông…” Hoàn toàn không thể tin là Vu Đông đã suy nghĩ đến chuyện đó rồi.
Hướng Hiểu Nguyệt đột nhiên nói: “Ba người chúng ta đi chúc mừng đi!”
“Chúc mừng cái gì?” Vu Đông nghi hoặc nói.
“Chúc mừng ba người chúng ta đều có mục tiêu mới!” Hướng Hiểu Nguyệt cười nói, “Hân Hân phải làm mẹ, cậu muốn thu phục Hạ Phong, tớ muốn phát triển phòng làm việc rồi trở thành nữ cường nhân.”
Vu Đông nghe xong thì cười, gần đây xác thực là đã xảy ra rất nhiều chuyện vậy nên cũng phải tổ chức ăn mừng, bởi vậy ba người đều quyết định đồng ý.
Hướng Hiểu Nguyệt dẫn đầu, đầu tiên là đến thẩm mỹ viện chăm sóc da mặt rồi đi trung tâm mua sắm mua quần áo, cuối cùng đi tiệm làm tóc sửa sang lại đầu tóc.
Khi ba người chỉnh trang lại chính mình xong, mỗi người cầm một túi quần áo bước ra cửa tiệm làm tóc nhìn con đường với xe cộ nhộn nhịp, đèn sáng lấp lánh thì cảm xúc trở nên kích động.
“Tớ phải làm bà chủ!” Hướng Hiểu Nguyệt hô.
“Tớ muốn ngủ Hạ Phong!” Vu Đông hô theo.
“Tớ muốn làm một người mẹ đơn thân dũng cảm, vui vẻ!” Nhậm Hân Hân cũng kêu.
Ba cô gái xinh đẹp như hoa tức khắc cười rực rỡ, đường hoàng.
“Đi thôi, chúng ta đi quán bar!”
Hướng Hiểu Nguyệt lái xe chở hai người đi quán bar.
Vì Nhậm Hân Hân không thể uống rượu nên chỉ gọi nước trái cây nhưng Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt lại uống không ít rượu.
“Đông Đông, cậu uống ít thôi, lát nữa cậu còn phải đi làm mà!” Nhậm Hân Hân khuyên bảo.
“Hôm nay tớ nghỉ!” Trước khi tới đây thì Vu Đông đã gọi điện thoại bảo Vũ ca phát tiết mục đã được thu âm trước đó.
“Chúng ta lên đó hát đi!” Hướng Hiểu Nguyệt chỉ vào sân khấu đang náo nhiệt phía trên.
Vu Đông nhướng mày, có vẻ muốn thử.
“Hai cậu đi đi, tớ không đi đâu!” Nhậm Hân Hân đang mang thai nên cũng không muốn đi vào chỗ náo nhiệt quá.
“Hát thôi mà, tớ đâu có bắt cậu khiêu vũ!” Hướng Hiểu Nguyệt giơ ly rượu trong tay lên rồi nói, “Uống ly rượu này xong thì chúng ta sẽ nói tạm biệt với quá khứ, nói ‘hello’ với tương lai!”
Ba người nâng ly rồi một hơi uống hết.
Quán bar này là nơi Hướng Hiểu Nguyệt thường hay đến bởi vậy người trong dàn nhạc đều quen biết Hướng Hiểu Nguyệt. Họ thấy cô nàng lại gần thì biết muốn hát hò vì vậy chào hỏi một tiếng xong thì Hướng Hiểu Nguyệt cầm micro đi ra.
Hướng Hiểu Nguyệt vốn đã diễm lệ lại thêm dáng người cao gầy, hôm nay lại sửa soạn, trang điểm kĩ càng nên vừa đứng ở trên sân khấu liền khiến cho người ta muốn theo đuổi.
“Hồ ly tinh chính hiệu đó!” Vu Đông cảm thán.
“A?” Nhậm Hân Hân hình như không nghe rõ.
“Wow~~”
“Người đẹp, người đẹp. Lại hát thêm một bài nữa đi!”
Phía dưới không ngừng truyền đến tiếng thét to và những thanh âm ồn ào khác. Hướng Hiểu Nguyệt nghe xong cũng không luống cuống, quăng một ánh mắt quyến rũ ra rồi hát một bài tình ca bằng tiếng anh, nháy mắt toàn trường đều nóng lên.
Phòng riêng ở lầu hai trong quán bar, một người đàn ông bỗng nhiên phát ra tiếng một cách ngạc nhiên.
Lục Hiên nghe được thanh âm thì quay đầu lại nhìn liền thấy trên sân khấu là một cô gái đang hát hò nhảy múa.
“Cô ấy là bạn học của Nhậm Hân Hân phải không?” Ellen hỏi.
Lục Hiên nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Hướng Hiểu Nguyệt vừa hát xong thì phía dưới toàn là tiếng vỗ tay và khen ngợi.
Vu Đông cười cười, đẩy Nhậm Hân Hân lên. Hướng Hiểu Nguyệt kéo Nhậm Hân Hân đang bất an khi đứng trên sân khấu, rồi đưa micro cho cô nàng, cười cổ vũ rồi xuống sân khấu.
“Wow!”
Dưới đài thấy lại có một người đẹp đi lên thì lập tức vỗ tay càng to hơn.
Ellen và Lục Hiên ở phía xa tự nhiên cũng thấy được Nhậm Hân Hân. Ellen nhìn lướt qua bạn tốt rồi nhướng mày im lặng.
Lục Hiên nhìn Nhậm Hân Hân đang đứng trên sân khấu thì buông mắt không biết nghĩ gì.
Lúc Nhậm Hân Hân hát thì giọng hát vô cùng linh hoạt và kỳ ảo. Vu Đông giúp cô nàng chọn bài ‘Scarborough Fair’ của Sarah Brightman. Lúc Nhậm Hân Hân vửa cất tiếng thì thanh âm linh hoạt, nhu mĩ và kỳ ảo phát ra làm cả quán bar từ ồn ào, náo động trở nên yên lặng. Tất cả mọi người ở phía dưới đều tập trung ánh mắt của mình về phía cô gái tóc đen váy trắng này.
Dịu dàng, thuần khiết, nhu mĩ. Dường như tất cả những điều tốt đẹp nhất đều tập trung trên người cô ấy.
Cô gái này giống như thiên thần vô tình đi vào trần gian vậy, tuy mờ mịt nhưng trong mắt lúc nào cũng có đầy sự hy vọng và điều tốt đẹp.
Khi Nhậm Hân Hân hát xong thì người dưới sân khấu đều hô to ‘nữ thần’, gọi đến mức mặt Nhậm Hân Hân ửng đỏ lên.
Ellen trộm nhìn sang Lục Hiên, thấy mặt hắn đều tái lên.
“Xem ra cô ấy sống không tệ!” Ellen cười nói.
Đâu chỉ là không tệ chứ, hừ! Lục Hiên nhìn những người đàn ông ồn ào phía dưới thì cảm thấy cực kì chướng mắt.
Đến lượt Vu Đông thì cô mang một cây ghita lên sân khấu.
Hướng Hiểu Nguyệt thấy vậy thì nhướng mày, chạy lên đài theo rồi tiếp nhận vị trí tay trống. Nhậm Hân Hân cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức ngồi vào đàn dương cầm ở một góc sân khấu không có người.
“Nữ thần, nữ thần!”
“Người đẹp, người đẹp!”
Ba người đẹp cùng lúc lên sân khấu làm cho toàn trường đều nóng lên.
Mặc dù quán bar có rất nhiều người đẹp nhưng hát hay không nhiều, mà người hát hay thì lại ít người biết chơi nhạc cụ. Huống chi bây giờ lại là ba người đẹp mang vẻ đẹp khác nhau nên mọi người đều hung phấn là chuyện thường tình.
Đêm đó ba người đều rất vui vẻ, nhất là Vu Đông. Những ngày tháng niên thiếu khinh cuồng* như vậy Vu Đông đã không cảm nhận được lâu rồi.
(*niên thiếu khinh cuồng: thành ngữ chỉ những người trẻ khí phách hăng hái, đơn thuần, dám nói, dám làm, dám chịu, thoải mái làm điều mình thích)
Lúc ba người rời khỏi quán bar đã là ba giờ sáng.
Hướng Hiểu Nguyệt và Vu Đông đều đã mang hơi say, Nhậm Hân Hân đỡ hai người nhưng cũng sắp không chịu nổi.
“Cậu khỏi đỡ. Bọn tớ không té đâu, cậu tự chú ý mình trước đã!” Vu Đông tránh cái tay Nhậm Hân Hân đang nâng.
“Đúng vậy, cậu nên cẩn thận đi, thai phụ!” Hướng Hiểu Nguyệt vừa nấc vừa nói.
“Vậy tớ gọi xe nhé!” Nhậm Hân Hân không yên tâm để hai người đứng trước cửa quán bar nên muốn nhanh chóng gọi xe.
Lúc rạng sáng thì rất ít xe nên Nhậm Hân Hân đứng thật lâu cũng chẳng có chiếc xe nào chạy đến. Nhậm Hân Hân quay đầu nhìn hai cô bạn thân đang đứng dựa vào góc tường thì trong mắt càng lúc càng sốt ruột.
“Nhậm Hân Hân!” Bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên.
Nhậm Hân Hân quay đầu lại thì thấy Lục Hiên mặc một bộ đồ tây, sắc mặt âm trầm nhìn cô.
Nhậm Hân Hân nghĩ đến người đàn ông này chiếm tiện nghi của cô, làm hại cô bị ba mẹ ghét bỏ thì lập tức không muốn nói chuyện với hắn nên quay đầu tiếp tục chờ xe.
“Tôi đang nói chuyện với cô đó!” Lục Hiên chưa bao giờ bị người khác làm lơ nên tức giận, bắt lấy tay của Nhậm Hân Hân.
“Anh buông tay ra đi!” Nhậm Hân Hân giãy giụa nói.
Hướng Hiểu Nguyệt và Vu Đông đang mơ hồ đứng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Nhậm Hân Hân. Hai người ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Nhậm Hân Hân đang bị một người đàn ông giữ chặt.
Hai người vội vàng chạy qua, một người tát mặt một người đạp chân. Bởi vậy Lục Hiên đau đến mức té xuống đất.
“Đông Đông, không tệ đâu. Cậu luyện võ lúc nào thế?” Hướng Hiểu Nguyệt khen.
“Cậu cũng không tệ!”
“Hắc hắc hắc… Chị đây là đai đen Taekwondo mà!”
“Tớ là quán quân tự do vật lộn xx!” Vu Đông nghe vậy cũng cười nói
“Hai vị nữ hiệp thân thủ đều lợi hại. Nhưng tớ nghĩ chúng ta đi nhanh đi!”
Hai người mới xử Lục Hiên xong thì người chứng kiến, Nhậm Hân Hân đều thấy đau thay cho Lục Hiên. Nhưng cô nàng sợ Lục Hiên tỉnh táo lại thì làm khó dễ ba người nên dự định kéo hai người đi mau.
“Đi cái gì mà đi chứ!” Hướng Hiểu Nguyệt chỉ vào Lục Hiên đang nằm trên đất rồi mắng, “Lưu manh!”
“Đúng vậy, chúng ta báo cảnh sát, cho cảnh sát bắt hắn!” Vu Đông ở một bên hát đệm.
“Đúng, gọi 110!” Hướng Hiểu Nguyệt lấy di động ra định báo cảnh sát, Nhậm Hân Hân thấy vậy thì vội vàng chạy đến ngăn cản, vất vả cực kì lấy được điện thoại của Hướng Hiểu Nguyệt xong thì Nhậm Hân Hân mới phát hiện Vu Đông đã báo cảnh sát.
“Đúng vậy, số 1103 đường …, có một tên lưu manh đùa giỡn phụ nữ, cảnh sát mau đến!” Vu Đông nói xong thì cúp điện thoại, vẻ mặt đắc ý cười với Nhậm Hân Hân.
Nhậm Hân Hân muốn khóc.
Ellen đứng một bên chứng kiến toàn bộ mọi chuyện thì cũng trợn tròn mắt.
Ba giờ bốn mươi phút sở cảnh sát.
Nhậm Hân Hân vất vả giải thích mọi chuyện rõ ràng cho cảnh sát xong thì thấy hai người bạn thân của mình đang nằm trên ghế ngủ ngon lành thì lập tức cảm thấy vô cùng chán nản.
“Được rồi, nếu chỉ là hiểu lầm thì mấy người có thể kí tên rồi về.” Cảnh sát nói.
Nhậm Hân Hân và Lục Hiên đều ký tên.
“Chàng trai trẻ, chia tay rồi thì thôi đi, trên đời này còn biết bao nhiêu cô gái chứ, lại dây dưa nữa thì không tốt đâu!” Bác cảnh sát khuyên nhủ Lục Hiên.
Lục Hiên nghe vậy thì mặt xanh mét nhưng cũng chẳng biết trả lời sao.
“Còn cô bé này nữa, xinh đẹp như vầy thì nhớ đừng đi quán bar, nguy hiểm lắm đó!” Bác cảnh sát nhìn hai người đang say bí tỉ thì nói thêm, “Cũng phải biết khuyên nhủ hai người bạn nữa biết không.”
“Dạ!” Nhậm Hân Hân ngoan ngoãn gật đầu nhận lỗi.
“Được rồi, tất cả về đi!”
Lục Hiên nhìn thoáng qua Nhậm Hân Hân nhưng cuối cùng cũng không nói gì, tức giận bỏ đi.
Nhưng Ellen thì nhìn hai con ma men đang ngủ say trên ghế rồi hỏi: “Có cần chúng tôi đưa ba người về không?”
“Không cần đâu, lát nữa bạn của Đông Đông sẽ đến!” Nhậm Hân Hân trả lời.
“Được rồi!” Ellen cười cười bỏ đi.
Khoảng năm phút sau, Thiệu Nhất Phàm bước vào sở cảnh sát thấy Vu Đông đang nằm trên ghế theo hình chữ X thì lập tức chán nản.
“Xin chào, anh có phải là bạn của Đông Đông không?” Nhậm Hân Hân hỏi.
Thiệu Nhất Phàm quay đầu lại liền sáng mắt, người đẹp đó, rồi lập tức nở một nụ cười hoàn mỹ rồi nói một cách quý ông: “Xin chào, lúc nãy là cô tiếp điện thoại phải không, tôi là Thiệu Nhất Phàm!”
“Xin chào!” Nhậm Hân Hân cười gật đầu.
Thiệu Nhất Phàm phải chạy qua chạy lại hai lần mới lôi được hai người đang say bí tỉ ấy lên xe. Hắn vừa lái xe vừa cùng Nhậm Hân Hân nói chuyện: “Thì ra là ba người đi uống rượu à, làm Hạ Phong cứ tưởng là Vu Đông xảy ra chuyện nữa.”
“Hạ Phong? Chồng của Vu Đông?” Nhậm Hân Hân hỏi.
“Đúng vậy!” Thiệu Nhất Phàm cười nói, “Tôi mới làm việc ở bệnh viện về, mới ngủ thì đã bị Hạ Phong đánh thức. Hạ Phong nói Vu Đông làm việc xong nhưng vẫn chưa gửi tin nhắn cho hắn, gọi điện thoại lại không nhấc máy nên hắn lo lắng Vu Đông xảy ra chuyện gì, mà hắn lại ở Mỹ nên nhờ tôi đi xem giùm.”
“Tôi có gọi đến đài phát thanh nhưng nhân viên ở đó nói hôm nay Vu Đông không đi làm. Sau đó tôi lại đến nhà Vu Đông nhưng trong nhà cũng không có ai. Lúc đó tôi đang lo lắng, may mà cô nhận điện thoại!”
Nhậm Hân Hân hơi ngượng ngùng nói: “Hôm nay bọn tôi đi quán bar, ở đó ồn ào nên chắc không nghe thấy tiếng điện thoại.”
“Ừ nhưng sao ba người lại vào sở cảnh sát thế?” Thiệu Nhất Phàm hỏi.
“À… Là hiểu lầm.” Nhậm Hân Hân cười ngượng ngùng.
Thiệu Nhất Phàm đưa ba người trở về chung cư của Hướng Hiểu Nguyệt xong, bước ra khỏi rồi mới gọi điện thoại cho Hạ Phong.
“Tìm được rồi, Vu Đông đi quán bar với bạn học nên không nghe được tiếng điện thoại của cậu.” Thiệu Nhất Phàm nói.
“Vậy là tốt rồi!” Hạ Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Chừng nào về tớ mời cậu một bữa.”
“Mời tớ là chuyện hiển nhiên rồi.” Thiệu Nhất Phàm cười nói, “Có gì cậu nhớ hỏi Vu Đông là bạn cô ấy có bạn trai hay không là được.”
“Cậu lại muốn cưa người ta à?” Hạ Phong không biết nói gì với tính cách này của Thiệu Nhất Phàm nữa.
“Cậu có phải anh em của tớ không hả?”
“Tớ cúp máy đây.” Hạ Phong cúp điện thoại.
“Qua cầu rút ván!” Thiệu Nhất Phàm buồn bực nói.
Hôm sau Vu Đông tỉnh dậy, mở di động ra thì thấy một đống cuộc gọi nhỡ, đều là Hạ Phong gọi đến liền lập tức tỉnh táo.
Vu Đông cầm di động, đi ra ban công rồi gọi điện thoại.
“Alo?” Hạ Phong cười hỏi, “Dậy rồi?”
“Anh… Em… Hôm qua em đi uống rượu với bạn, quên gửi tin nhắn cho anh. Em xin lỗi.” Vu Đông ảo não nói.
“Không sao. Nhớ sau này đừng uống nhiều như vậy là được.” Đầu bên kia truyền đến những âm thanh ồn ào, hình như có người đang gọi Hạ Phong, Hạ Phong đáp lại rồi nói với Vu Đông: “Tôi còn có việc. Em mới say rượu xong thì uống nước mật ong có thể bớt đau đầu.”
Vu Đông cúp điện thoại, dựa người vào lan can, nở nụ cười tươi rói.
Hình như từ lúc quen biết anh thì em càng thích cười!
————–
Khi chiếc lá ngô đồng đầu tiên bị gió thu thổi bay đi thì cũng là lúc mùa hè nóng bức lặng lẽ rời đi.
Chiếc váy xinh đẹp biến thành áo khoác, giày xăng đan biến thành ủng.
Từ lúc phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt nhận được hợp đồng lồng tiếng cho phim điện ảnh của đạo diễn Steven Spielberg thì cũng có chút tiếng tăm trong nước. Lại thêm việc Hướng Hiểu Nguyệt có quan hệ rộng rãi nên mời được hầu hết các giảng viên giỏi trong trường lồng tiếng giúp.
Vì vậy đến lúc phim điện ảnh được chiếu thì phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt ở Hollywood cũng có chút ít danh tiếng. Ít nhất thì đạo diễn Steven Spielberg đã tỏ vẻ là bộ phim tiếp theo của ông ta cũng sẽ nhờ phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt lồng tiếng giúp.
“Vu Đông, cậu đến nơi chưa?” Hướng Hiểu Nguyệt vừa lái xe vừa gọi điện với Vu Đông.
“Tới rồi. Cậu làm gì mà gấp thế!” Vu Đông dẫm đôi giày cao gót ngẩng đầu nhìn lên một tòa nhà quen thuộc.
“Chừng nào cậu mới thi lấy bằng lái thế?” Hướng Hiểu Nguyệt oán giận nói, “Cậu nghĩ thử xem cậu đi ký hợp đồng mà còn di chuyển bằng tàu điện ngầm thì có mất mặt hay không hả!”
“Tớ lấy được bằng lái xong cậu cho tớ một chiếc xe?” Vu Đông trợn trắng mắt.
“Xe chồng cậu không phải đang nằm trong gara hứng bụi sao?” Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
“Được rồi, thang máy đến. Tớ cúp máy.” Trước khi cúp điện thoại thì Vu Đông nói thêm, “Lúc lái xe thì ít nói chuyện điện thoại nhé!”
“Tầng mấy?” Bỗng nhiên có một giọng nam vang lên.
“Tầng hai mươi. Cám ơn.” Vu Đông ngẩng đầu nói lời cảm ơn thì phát hiện ra là người quen, vì vậy kinh ngạc nói: “Là anh?”
Ellen nhướng mày cười nói: “Cô còn nhớ rõ tôi?”
“’Bạn của tra nam’, cái nhãn rõ ràng như vậy thì rất khó quên đó!” Vu Đông cười ha hả nói.
“A…” Ellen cũng không cãi lại, hắn nhìn thoáng qua xấp tài liệu trên tay Vu Đông thì hỏi: “Đến đây nói chuyện hợp đồng?”
“Ừ!” Vu Đông lãnh đạm gật đầu.
“Công ty giải trí OM?”
Từ tầng mười tám đến tầng hai mươi đều là của công ty giải trí OM nên hỏi câu như vậy thật là vô nghĩa. Vu Đông nói móc ở trong lòng nhưng bên ngoài thì vẫn gật đầu.
“Tôi là tổng giám đốc của công ty giải trí OM.” Ellen đột nhiên nói.
Lúc này Vu Đông mới có vẻ kinh ngạc, cô nhìn người đàn ông đang cười một cách cao thâm khó đoán này rồi suy nghĩ. Trước khi trọng sinh cô đã làm việc ở tòa nhà này được năm năm, cũng đã gặp qua tổng giám đốc của OM nhưng hình như không phải người này mà?
Vu Đông ‘à’ một tiếng rồi quay đầu.
“Cô không nhân cơ hội này lân la làm quen sao?’ Ellen kinh ngạc nói.
Vu Đông cũng không thèm quay đầu lại nói: “Không cần, tôi không phải nói chuyện hợp tác với OM!”
Đúng lúc này thang máy cũng đã đến nơi, Vu Đông không thèm chào hỏi gì trực tiếp đi ra khỏi thang máy.Ellen lần đầu tiên thấy một cô gái cá tính như thế này, hắn cười lắc lắc đầu rồi đóng thang máy lại, đi tầng hai mươi hai.
Ở tầng hai mươi, Vu Đông thuận lợi tìm được đạo diễn Mã nói chuyện hợp đồng. Bởi vì đã trao đổi hết trong điện thoại nên lúc hai người gặp mặt chỉ đơn giản nói chuyện vài câu xong thì ký hợp đồng luôn.
Vu Đông thấy thời gian vẫn còn sớm nên đi thang máy lên tầng cao nhất.
Đây là một tòa tháp đôi được kết nối với nhau bởi tầng mái ở phía trên cùng, hai bên hành lang làm bằng thủy tinh trong suốt, đứng ở trên đó có góc nhìn rất đẹp.
Trước khi trọng sinh thì Vu Đông rất thích đứng trên hành lang ngắm phong cảnh rồi uống cà phê ở tiệm cà phê trên tầng cao nhất.
Nhưng bây giờ thì tầng cao nhất vẫn chưa phải là tiệm cà phê mà lại là một công ty quảng cáo. Vu Đông đi vào con đường an toàn rồi quen thuộc đi đến sân thượng.
Vu Đông nhìn trên sân thượng chỉ có xi măng thì không thích ứng được mà nhíu mày. Bởi vì năm năm sau ở đây mọc đầy cây xanh, cũng không biết là chủ tòa nhà khi nào trồng nhưng sân thượng lúc đó so với bây giờ thì đẹp hơn nhiều.
Toàn bộ mái nhà đều được thủy tinh che lại, bốn phía đều trồng hoa, xung quanh còn có các bộ bàn ghế cho mọi người nghỉ ngơi. Đặc biệt là ở phía nam có một góc sân khoảng một mét vuông, Vu Đông thích nhất là ngồi trên đó nhìn xuống.
Vu Đông lần theo trí nhớ mà bước đến nơi đó, cô hơi ngoài ý muốn khi phát hiện có một người đang ở đó, chính xác là một thiếu niên, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Thiếu niên dường như cảm giác có người đang đến gần nên nhẹ nhàng quay đầu nhìn rồi cười với Vu Đông.
Không biết vì sao nhưng trong lòng Vu Đông có chút lo lắng, chắc có lẽ là bởi vì nụ cười của thiếu niên ấy quá mức tốt đẹp làm cho người ta có cảm giác không được chân thật cho lắm.
“Chị? Chị muốn ở đây bao lâu thế?” Có lẽ là bởi vì Vu Đông ngẩn người quá lâu nên thiếu niên nhịn không được mà mở miệng hỏi.
“Tại sao lại hỏi vậy?” Vu Đông hỏi.
“Bởi vì lát nữa em phải làm một chuyện, mà làm chuyện đó thì sẽ dọa người khác nên em định làm sau khi chị đi!” Lúc thiểu niên nói chuyện thì cũng không quay đầu lại.
“Nhưng chị muốn ở đây hơi lâu đó!” Vu Đông hơi phiền não nói.
“Tại sao?” Thiếu niên hỏi.
“Bởi vì em chiếm vị trí của chị?” Vu Đông nói.
Thiếu niên sửng sốt rồi nghi hoặc quay đầu lại: “Chị cũng muốn nhảy lầu hả?”
Vu Đông chớp mắt cười: “Chị không có nhảy lầu. Chị chỉ muốn ngồi ở chỗ đó ngắm cảnh thôi!”
“Vậy ngày mai chị lại đến nhé!” Thiếu niên quay đầu đi.
“Vậy không được đâu!” Vu Đông lắc đầu nói.
“Trễ một ngày cũng không được sao?””Không được. Đợi đến lúc em nhảy lầu thì phong cảnh nơi đây đã không được như vậy nữa.” Vu Đông ưu sầu nói.
Thiếu niên hơi giật mình hỏi: “Thì ra em tìm một chỗ để nhảy lầu cũng sẽ hủy hoại phong cảnh nơi đó sao?”
“Đúng vậy!” Vu Đông bước qua rào chắn cao nửa mét, đứng ở trên mái nhà nhô ra. Bởi vì không còn rào chắn nên Vu Đông không dám đi tiếp nữa, cô dựa lưng vào rào chắn rồi ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy nên chờ chị xem xong phong cảnh thì em lại nhảy nhé!”
“Chị không khuyên em à?” Thiếu niên giật mình nói.
Vu Đông ra vẻ khó hiểu nói: “Khuyên em điều gì?”
“Khuyên em không nên nhảy lầu đó.” Thiếu niên nói.
“Không được.” Vu Đông lắc đầu nói, “Em đã đồng ý cho chị ngắm phong cảnh rồi, nên chị không thể đòi hỏi em điều gì nữa.”
“Chị rất có cá tính đó!” Thiếu niên bỗng nhiên cười nói.
Vu Đông cũng cười theo, cô nhìn xuống dưới nhưng phảng phất mái nhà không có hoa thì phong cảnh ở đây cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Vu Đông nhìn xung quanh thì bỗng nhiên phát hiện có một quyển kịch bản ở trong góc nên hiếu kì hỏi: “Kịch bản của em?”
Thiếu niên nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
“Chị nhìn được không?” Vu Đông hỏi.
Thiếu niên lại ‘ừ’ một tiếng.
Vu Đông tò mò lật lật, nhìn nhìn, Vu Đông dần dần nhíu mày. Tất cả đều là áp lực và máu me khiến người xem vô cùng khó chịu.
“Rất kinh dị đúng không?” Một lát sau thiếu niên hỏi.
“Lúc sau thì sao?” Vu Đông bỗng nhiên đặt câu hỏi, “Sau khi Tiểu Miêu bị sát thủ biến thái theo dõi thì sao?”
Thiếu niên có vẻ không thể tin được nên sửng sốt quay đầu lại hỏi: “Chị còn muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo sao?”
“Đương nhiên! Một câu chuyện xuất sắc như thế này, chỉ hơi kinh dị thôi.” Vu Đông mang vẻ mặt hiếu học.
“Em cũng không biết!” Thiếu niên lắc đầu một cách cô đơn, “Câu chuyện này đều là chuyện em thấy trong mơ. Muốn biết khúc sau như thế nào thì phải đợi đến tối nay em đi ngủ mới được.”
“Vậy em nhảy lầu thì chị không biết được câu chuyện lúc sau rồi.” Vu Đông tiếc nuối nói.
“Chị không cảm thấy em không được bình thường à?” Thiếu niên hỏi.
Vu Đông nghi hoặc khó hiểu.
“Từ lúc em tám tuổi thì em đã mơ được những chuyện biến thái máu me như thế này rồi. Từ nhỏ em đã phải đi gặp bác sĩ tâm lý.” Thiếu niên nhìn những người đi đường ở phía dưới rồi nói, “Có một lần em nghe trộm được bác sĩ tâm lý nói chuyện với ba mẹ em. Bác sĩ nói nếu em cứ tiếp tục bị như vậy thì thế nào cũng sẽ trở thành một tên sát nhân biến thái và kiến nghị ba mẹ đưa em vào bệnh viện tâm thần.”
“Lúc đầu thì ba mẹ em đương nhiên là không đồng ý, nhưng gần đây thì họ đã liên hệ các viện điều dưỡng ở Mỹ rồi.” Thiếu niên cười nói, “Bởi vì có em trai nên họ không cần em nữa phải không.””Sáng nay em ra ngoài cửa thì gặp em trai, em ấy muốn em ôm một cái. Mẹ em thấy được thì ánh mắt trở nên rất khủng bố, giống như ánh mắt người bị hại em gặp trong mơ vậy.” Thiếu niên cười cười xong lại nói, “Em hơi vui vẻ đó, bởi vì em cảm thấy giấc mơ của mình là thật.”
“Vậy tại sao em lại viết những gì em thấy trong mơ thành kịch bản rồi mang đến đây?” Vu Đông lẳng lặng nghe xong, im lặng thật lâu rồi hỏi.
Thiếu niên im lặng.
“Bởi vì em không muốn những thứ xảy ra trong mơ biến thành sự thật.” Vu Đông khẳng định nói, “Em hy vọng có thể có ai đó nói với em ‘đây chỉ là một câu chuyện thôi’.”
Thiếu niên nhìn Vu Đông nhưng vẫn không nói gì. Nhưng Vu Đông biết cô đã nói đúng.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn thì thấy Ellen mặc đồ tây mang giày da đang nhíu mày nhìn họ.
Văn phòng của Ellen trùng hợp đối diện cái sân này. Lúc đầu Ellen thấy thiếu niên này thì hắn đang định gọi bảo vệ tòa nhà nhưng Vu Đông xuất hiện rồi nói chuyện với thiếu niên thật lâu, thiếu niên vẫn không nhảy lầu. Nhưng cuối cùng thì Ellen cũng không yên tâm nên hắn đành phải tự mình lại xem.
“Ellen?” Ánh mắt của Vu Đông sáng lên, “Anh là tổng giám đốc của OM phải không?”
Ellen nghi hoặc nhìn Vu Đông một cái.
Vu Đông đưa lưng về phía thiếu niên đưa kịch bản cho Ellen, vừa đưa vừa làm mặt quỷ rồi nói: “Công ty của anh gần đây đang muốn quay phim điện ảnh đúng không? Anh xem thử kịch bản này được không?”
Công ty của tôi muốn quay phim điện ảnh lúc nào hả? Cộng thêm nếu tôi muốn quay thì có rất nhiều kịch bản, còn cần cô đề cử sao?
Tuy mang suy nghĩ như vậy ở trong lòng nhưng Ellen vẫn nhận kịch bản.
Thoáng đọc một lát thì Ellen liền nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn Vu Đông thì thấy Vu Đông đang liếc mắt ra hiệu cho mình. Ellen bình tĩnh nói: “Cũng được lắm. Nhưng tôi phải đưa cho đạo diễn nhìn rồi mới quyết định được.”
Vu Đông vui sướng quay người nói với thiếu niên: “Em nghe đánh giá của đạo diễn xong rồi mới nhảy lầu được không?”
Ellen nghe xong lời nói của Vu Đông thì thiếu chút nữa là dâng luôn hai đầu gối cho cô.
Thiếu niên trầm tư một hồi rồi nói: “Cũng được. Dù sao chuyện nhảy lầu cũng không cần gấp lắm, vừa lúc tối nay ngủ mơ xong em sẽ nói cho chị chuyện xảy ra tiếp theo.”
“Vậy chúng ta kết bạn trên QQ* nhé. Sau đó em viết xong chuyện xảy ra tiếp theo thì gửi cho chị xem?”
(*QQ: phần mềm nhắn tin nhanh bên TQ)
“Được.” Thiếu niên đứng lên cười nói.
Sau khi tiễn thiếu niên ấy đi thì Ellen cầm kịch bản nói: “Đây là con nhà ai thế? Nhanh chóng liên hệ với ba mẹ em ấy đi.”
“Ba mẹ em ấy muốn đưa em ấy vào bệnh viện tâm thần.” Vu Đông vô lực nói.
“Cậu nhóc này có vấn đề.” Ellen nhíu mày nhìn kịch bản hắn đang cầm, tất cả đều là máu me và bạo lực, người bình thường không thể viết ra được thứ như vậy.
“Em ấy nếu có vấn đề thật thì sẽ không đi nhảy lầu mà nên đi giết người mới đúng đó. Dù sao thì phương pháp có rất nhiều.” Vu Đông vừa nói vừa chỉ vào kịch bản.
“Vậy ý của cô là?”
“Nói thật đi, trừ bỏ máu me và bạo lực quá mức thì đây là một câu chuyện rất có logic.” Vu Đông nói, “Nếu tìm được một người biên kịch giỏi thì hẳn là có thể viết thành một bộ phim hay. Nước mình dù sao cũng không có bộ phim lớn nào với thể loại khủng bố mà được nổi tiếng cả.”
“Vậy tại sao tôi muốn làm nó?” Ellen nghi ngờ nói.
“Dù sao thì tôi mới cứu em ấy.” Vu Đông không sao cả nói, “Nếu lần sau em ấy còn đến đây nhảy lầu thì cũng không liên quan gì đến tôi nữa.”
Chẳng lẽ liên quan đến tôi? Ellen há hốc mồm.
Vu Đông nhún vai một cái rồi tiêu sái bỏ đi.
Hai ngày sau Vu Đông nhận được một tin nhắn trong hòm thư của QQ. Vu Đông mở ra nhìn thử thì thấy là câu chuyện tiếp theo, Tiểu Miêu đã chết trong tay của sát thủ biến thái.
Vu Đông gửi tin nhắn cho thiếu niên nhưng thiếu niên cũng không trả lời lại.
Vu Đông chú ý tin tức xã hội trong vòng mấy ngày liền thì thấy không có tin tức nhảy lầu.
Vu Đông cảm thấy không yên tâm lắm nên đem chuyện này viết cho Hạ Phong, hy vọng hắn có thể tìm bác sĩ tâm lý hỏi thăm thử.
Vì vậy hôm sau Hạ Phong gọi điện thoại video đến.
“Hôm qua tôi đã hỏi thử bác sĩ ở đây.” Hạ Phong nói, “Họ nói thiếu niên này muốn tự sát nên chứng tỏ bản tính rất thiện lương. Nhưng loại bệnh này rất khó trị, yêu cầu điều dưỡng một thời gian dài nên phương pháp giải quyết tốt nhất là đưa thiếu niên vào bệnh viện tâm thần.”
Vu Đông nghe xong thì thấy thất vọng.
“Em có thể liên hệ được em ấy không?”
Vu Đông lắc đầu.
Hạ Phong thấy Vu Đông khổ sở nên an ủi nói: “Con người muốn chết thì ngay cả Thượng Đế cũng không giúp được. Em đã giúp được thiếu niên đó rồi.”
“Hôm đó em đã làm rất tốt rồi. Cho dù tương lai như thế nào thì em đã cứu em ấy được một lần.”
Vu Đông không có nói cho Hạ Phong một việc. Trong kịch bản chưa hoàn thành đó có miêu tả một cảnh tượng, Tiểu Miêu bị sát thủ biến thái theo dõi có một hoa viên bí mật, đó là một mái nhà tràn đầy hoa tươi.
Vu Đông đọc đến đó thì chỉ nghĩ, trước khi trọng sinh, nơi mà cô đến mỗi khi cô đơn, uể oải, nơi luôn mang đến cho cô vô số ấm áp, có lẽ là do sinh mệnh của thiếu niên này ban tặng.
Một người có trái tim trong sáng như vậy thì không nên rơi vào địa ngục.
———
New York!
Cửa hàng bách hóa!
Hạ Phong đứng ở quầy đồ trang điểm mua son môi cho Vu Đông, người bán hàng đề cử rất nhiều loại màu sắc nhưng Hạ Phong không biết nên chọn cái nào hết. Hắn nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Vu Đông.
Vu Đông đang ở trên xe buýt chuẩn bị đến chỗ làm thì nhận được điện thoại nên kinh ngạc: “Hạ Phong?”
“Tôi đang đi mua son môi cho em nhưng ở đây có rất nhiều màu. Bình thường em dùng màu gì?” Hạ Phong hỏi.
Son môi? Vu Đông sửng sốt một lát rồi hỏi: “Son môi gì?”
“Thứ năm mươi lăm trong danh sách em đưa.” Hạ Phong nói.
“À!” Lúc này Vu Đông mới hiểu ra, nhưng sau đó cô lại không tin được mà hỏi: “Anh sẽ không thật sự… mỗi ngày mua một món cho em chứ?”
“Không, tôi dự định mua mặt nạ một lần cho em thôi.” Hạ Phong nói, “Mỗi ngày mua một miếng tôi sợ người bán hàng sẽ mắng tôi.”
“Ha ha!” Vu Đông nhịn không được cười, “Anh mua đủ hết các món trong danh sách rồi à?”
“Mua được một nửa rồi.”
“Anh rất nghe lời đó nha!” Vu Đông nhướng mày nói.
“Em bảo tôi mua mà?” Hạ Phong nghe giọng điệu của Vu Đông thì hoài nghi nói, “Em tùy ý viết chọc tôi đó hả?”
Nếu thật là vậy thì cũng giải thích được lý do tại sao danh sách các món đồ cần mua đều không ghi rõ ràng nhãn hiệu, giá tiền, màu sắc, chỉ ghi đẹp là được.
“Đương nhiên là không rồi.” Vu Đông chột dạ nói sang chuyện khác ngay, “Anh đang ở quầy nào?”
Hạ Phong nhìn thoáng qua nhãn hiệu rồi nói: “Chanel!”
“Có màu gì?”
Hạ Phong cầm lấy những màu sắc mà người bán hàng đề cử rồi nói: “Người bán nói mốt năm nay là màu số 1, số 2, số 11,…”
Vu Đông chớp mắt hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”
“Hả?” Hạ Phong ngơ ngác nói, “Ngày 6 tháng 11.”
“Vậy chọn màu số 6 và số 11 đi.” Vu Đông không chút nghĩ ngợi nói.
“Được rồi.” Hạ Phong chọn hai màu này rồi bảo người bán hàng gói lại.
“Anh không hỏi em tại sao chọn hai màu này à?” Vu Đông hỏi.
Hạ Phong đang trả tiền nên không để ý trả lời: “Tại sao?”
“Bởi vì hôm nay là ngày 6 tháng 11.”
“Hôm nay là ngày 6 tháng 11 thì sao?” Hạ Phong buồn bực hỏi.
“Ngu ngốc!” Vu Đông nhịn không được mắng.
Hạ Phong bị Vu Đông mắng thì ngơ ngác, hắn đang định hỏi lại thì Vu Đông đã cúp máy.
Lúc này người bán hàng đã gói xong cho Hạ Phong, Hạ Phong nhận lấy đang định rời khỏi.
“Hạ Phong!” An An không nghĩ đến sẽ gặp Hạ Phong ở trung tâm thương mại nên vẻ mặt tươi tắn hiện ra rõ ràng.
Hạ Phong thấy An An và một cô gái người châu Á đang bước đến.
Hạ Phong dừng chân lại đợi hai người đi đến, gật đầu một cái rồi nói: “Trùng hợp thế!”
“Đúng vậy, anh cũng đi dạo ở đây sao?” An An vừa nói vừa nhìn thoáng qua cái túi Hạ Phong đang cầm.
“Anh là Hạ Phong? Bạn trai của An An?” Cô gái đứng bên cạnh An An cười hỏi.
Hạ Phong nhíu mày nhưng cũng không phủ nhận, vì nếu làm vậy sẽ làm mất mặt An An.
“Hạ Phong, đây là bạn học của em, CC. Cô ấy là người Hồng Kông.” An An ngượng ngùng giới thiệu.
“Xin chào!” Hạ Phong lễ phép nói, “Tiếng phổ thông của cô rất tốt đó, không hề có giọng Hồng Kông.”
“Lúc còn nhỏ tôi có sống ở Đại Lục một thời gian nên tiếng phổ thông không tệ.” CC nhìn cái túi trong tay Hạ Phong thì cười nói, “Đây là quà cho An An sao?”
CC lại quay sang nói với An An: “May mắn là gặp nhau, nếu không thì sẽ mua trùng rồi.”
Thì ra hai người cũng đi mua son môi Chanel.
An An vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng nhận túi từ tay Hạ Phong. Cô nàng mở ra vừa thấy thì kinh ngạc nói: “Màu số 6 và số 11?”
“Số 11 không tệ nhưng số 6 không hợp với cậu đâu.” CC vừa nói xong thì vẻ mặt hiểu ra nói, “Tớ hiểu rồi. Hôm nay đúng lúc là ngày 6 tháng 11 nên bạn trai cậu muốn mỗi lần cậu son môi đều nhớ đến ngày này.”
An An ngượng ngùng khẽ đẩy CC một cái rồi liếc mắt đưa tình nhìn về phía Hạ Phong: “Thì ra anh vẫn còn nhớ em thích son môi nhãn hiệu này.”
Hạ Phong nháy mắt một cái, thì ra lý do mà hắn vào cửa hàng bách hóa xong liền cảm thấy quầy đồ trang điểm này quen thuộc là do lúc trước hắn đã cùng An An đi mua vài lần.
“Ôi trời, thật là sáng đó!” CC mang biểu cảm khoa trương nói, “Tớ cứ cảm thấy lạ là vì sao hôm nay mình sáng thế. Thì ra là do tớ không cẩn thận làm bóng đèn đó.”
“CC!” An An nửa giận nửa không hờn dỗi nói.
Nếu cái son môi này đã bị An An cầm đi thì Hạ Phong cũng không tiện mở miệng đòi lại nên hắn tìm đại một cái cớ để rời khỏi đây: “Hai người đi dạo đi. Tôi còn phải về bệnh viện nữa.”
“Được rồi.”
Hạ Phong ra khỏi cửa hàng bách hóa, đứng ở ngã tư đường suy nghĩ một lát. Cuối cùng hắn đi vào một cửa hàng bách hóa đối diện, đổi một quầy đồ trang điểm khác rồi hỏi người bán hàng: “There is a girl, asians, the skin is very white, about twenty-two years old, what color would suit her?”
(Đó là một cô gái, người châu Á, da cô ấy rất trắng, khoảng tầm hai mươi hai tuổi, màu son nào sẽ hợp với cô ấy?)
Hạ Phong cầm túi son môi mới mua đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, soạn một tin nhắn rồi gửi cho Vu Đông.
Sau đó hắn lại soạn một tin nhắn khác gửi cho An An.
An An đang lựa quần áo thì nghe được tiếng di động vang thì lấy ra nhìn, thấy tin nhắn là của Hạ Phong thì cô nàng cong cong khóe miệng. Nhưng vừa mới cong lên được một nửa thì đã bị nội dung trong tin nhắn đè xuống.
“Son môi không phải là cố ý mua cho em. Nhưng vẫn tặng cho em vậy.”
“Sao vậy?” CC thấy sắc mặt của An An không đúng lắm thì lo lắng hỏi.
“Không có gì!” An An cất di động vào, làm bộ không có việc gì nói.
@@@
Thượng Hải*, đài phát thanh.
(*Lúc trước mình để là Thân thành nhưng sau khi hỏi bác GG thì mình mới biết nó là Thượng Hải. Vậy nên mình sẽ sửa lại là Thượng Hải từ đầu truyện luôn nhé! Xin lỗi các bạn vì sai sót này!)
“Tiết mục “Đêm khuya mị ảnh” đã đến giờ kết thúc. Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé!” Vu Đông hoàn thành xong hai giờ phát sóng trực tiếp thì mệt mỏi xoa cổ.
“Hiện tại có nhiều cuộc gọi đến hơn rồi đó.” Vũ ca rời khỏi phòng bật điện thoại.
“Đúng vậy, còn có nhiều vấn đề kỳ quái nữa.” Vu Đông lắc đầu cảm thán.
“Kỳ quái?” Vũ ca cười nói, “Tin nhắn đều nói là em trả lời càng kỳ quái hơn đó.”
“Có sao?” Vu Đông kiên quyết không thừa nhận.
“Có!” Vũ ca gật đầu khẳng định.
Vu Đông chu chu mỏ, bắt đầu cố tỏ ra dễ thương.
Vũ ca lắc đầu nói: “Đúng rồi, còn có một việc. Từ lúc anh chàng đẹp trai nước Pháp gửi thư đến xong nhét thêm một trăm đồng tiền thì bây giờ đài phát thanh mỗi lần nhận được thư của thính giả “Đêm khuya mị ảnh” đều thấy có thêm một trăm đồng tiền.”
“Theo thống kê thì cứ hai mươi lá thư sẽ có một lá có tiền trong đấy!” Vũ ca nhắc nhở, “Tuy tiền đó em đều quyên góp hết nhưng đài phát thanh đã chú ý đến rồi. Họ bảo chuyện này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đó.”
“Cũng phải!” Vu Đông nhíu mày nói, “Ngày mai lúc phát sóng trực tiếp em sẽ nói với thính giả.”
“Ngày mai giám đốc Vương mở đại hội đúng không? Em cũng nên báo với giám đốc một tiếng.” Vũ ca nhắc nhở.
“Được.” Vu Đông thấy thời gian đã trễ nên lấy túi xách rồi nói: “Vũ ca, em về trước nhé!”
Vu Đông về nhà, theo thói quen đăng nhập vào QQ. Cô đang định gửi tin nhắn báo cho Hạ Phong là mình đã về đến nhà thì đã thấy Hạ Phong đã gửi đến một tin nhắn trước đó.
Xem thời gian gửi thì chắc là vào lúc cô mới bắt đầu phát sóng trực tiếp.
“Tôi mua loại son khác, người bán nói loại này sẽ đẹp hơn.”
Tuy hơi khó hiểu tại sao Hạ Phong lại đổi một loại son khác nhưng Vu Đông cũng không truy vấn mà trả lời: “Màu gì cũng không sao, chỉ cần là thứ anh mua là được.”
“Về nhà rồi sao?” Phía bên kia nhanh chóng trả lời.
“Em vừa về đến nhà.”
“Vậy thì ngủ sớm đi.”
“Được!”
Dù là những tin nhắn lặp đi lặp lại nhưng nó lại trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Vu Đông.
Hạ Phong nhìn chằm chằm tin nhắn đầu tiên mà Vu Đông phát cho hắn, thật lâu vẫn chẳng thể lấy lại được sự bình tĩnh.
Lúc này di động bỗng nhiên vang lên.
Hạ Phong nhìn thoáng qua rồi nhận cuộc gọi.
“Hạ Phong, tin nhắn cậu gửi cho tớ là có ý gì hả?” Thiệu Nhất Phàm mới vội vã cả một ngày xong, mới được nghỉ ngơi rồi lên mạng một lát thì đã thấy nhiệm vụ Hạ Phong phát cho mình thì lập tức hết vui: “Đồ cậu gửi về cũng không phải cho tớ, tại sao tớ phải đi lấy hả?”
“Vu Đông không có bằng lái.”
“Không bằng lái thì cũng có thể gọi xe mà?” Thiệu Nhất Phàm nói, “Cậu mua cho cô ấy một đống đồ rồi gửi về. Xong lại bị hải quan chặn lại rồi lại bắt tớ đi lấy. Tớ bận cứu người đó anh bạn.”
“Cậu không muốn quen bạn của Vu Đông?” Hạ Phong hỏi.
“…” Thiệu Nhất Phàm sửng sốt, “Cậu đồng ý giới thiệu cho tớ?”
“Chuyện này chờ tớ về nước hẵng nói. Nhưng trước đó cậu phải có hình tượng tốt trước mặt Vu Đông đã.” Hạ Phong cười nói.
“Từ lần trước thì tớ đã phát hiện, thái độ của cậu đối với Vu Đông không được bình thường cho lắm.” Thiệu Nhất Phàm đột nhiên nói.
“Cậu xác định muốn dùng cước gọi quốc tế nói chuyện này với tớ sao?”
“Dựa vào! Tớ xém chút thì quên mất.” Thiệu Nhất Phàm quát, “Mai tớ sẽ giúp cậu lấy đồ nhưng tiền thuế thì cậu nhớ chuyển khoản cho tớ.”
“Keo kiệt thế!”
“Tớ đã không lấy phí dịch vụ rồi!” Thiệu Nhất Phàm oán giận nói, hắn đang định cúp điện thoại thì thấy msn xuất hiện tin nhắn liền hỏi: “Cậu gặp phải An An?”
“Sao vậy?” Hạ Phong chú ý đến sự thay đổi giọng điệu của Thiệu Nhất Phàm.
“An An đang gửi tin nhắn cho tớ, hỏi về cậu.” Thiệu Nhất Phàm nhìn tin nhắn rồi nói, “Cô ấy hỏi lần này hình như cậu giận thật rồi. Gặp cậu hai lần mà lần nào cậu cũng không để ý đến, còn gạt cô ấy nói bản thân đã kết hôn, bảo tớ giúp hai cậu làm hòa.”
“Cậu đừng xen vào.” Hạ Phong nhíu mày.
“Ai xen vào?” Thiệu Nhất Phàm nói, “Nhưng chuyện này dù sao cũng phải giải quyết rõ ràng đi.”
Hạ Phong nhớ lại hai lần gặp An An thì hơi do dự rồi nói: “Cậu trực tiếp nói với cô ấy là tớ đã kết hôn.”
“Chuyện này sao tớ có thể nói chứ.” Thiệu Nhất Phàm từ chối.
“Cậu cứ nói chuyện tớ kết hôn là thật, giấy kết hôn cậu cũng đã nhìn thấy.”
“Tuyệt tình như vậy sao!” Thiệu Nhất Phàm kinh ngạc nói.
“Chuyện này vẫn nên làm rõ ràng thì tốt hơn!”
“Cậu nghĩ kĩ chưa, không quay đầu lại được nữa đâu.” Thiệu Nhất Phàm hỏi, “Cậu và Vu Đông mới biết nhau được một tháng thì cậu qua Mỹ nhưng cậu và An An lại ở bên nhau lâu lắm rồi.”
“Mặc kệ về sau có hối hận hay không nhưng bây giờ tớ không muốn cho mình để lại một đường lui. Làm như vậy thì không công bằng đối với bất kì ai.”
“Đã thời đại nào rồi mà cậu vẫn còn bảo thủ như thế!” Thiệu Nhất Phàm chán nản nói.
“Nhất Phàm, cho dù là hôn nhân hay tình yêu thì theo ý tớ chỉ là 1 với 1 thôi.” Hạ Phong nói.
————
Trước khi trùng sinh Vu Đông có xem qua một bộ phim Nhật tên là “Quán ăn đêm”.
Trong một tiệm cơm nhỏ chỉ bán vào buổi tối thì mỗi ngày đều có một người kể chuyện của mình cho chủ tiệm và những vị khách khác nghe. Bởi vì người đó biết đến sáng mai thì bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Xe buýt cũng giống vậy, cả xe đều là người lạ, không ai sẽ để ý bạn vui hay buồn. Cho dù bạn có khóc xấu đến mức nào thì cũng chỉ có thể trở thành một câu chuyện phiếm thú vị của người khác mà thôi.
Bạn có thể gỡ bỏ chiếc mặt nạ của mình ra mà khóc rống, không cần lo lắng một ngày nào đó sẽ có ai nhắc đến chuyện này.
“Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chúng ta đã yêu nhau tám năm, từ lúc em hai mươi ba tuổi đến bây giờ ba mươi mốt tuổi. Bây giờ anh lại nói muốn chia tay với em?” Một cô gái cầm di động đằng sau Vu Đông đang khóc.
Vu Đông nhìn vào cửa kính thì thấy cô gái khóc đến ướt cả mặt.
“Anh khiến em nói với mẹ em thế nào hả? Bây giờ mong ước duy nhất của mẹ em là thấy em kết hôn!” Cô gái đau lòng quát, “Đi tìm người khác? Em đi tìm ai bây giờ hả? Em đã hơn ba mươi tuổi rồi còn tìm ai được nữa? Ai sẽ muốn một cô gái tuổi này chứ?”
“Ba năm trước em đã nói với anh là kết hôn đi, nhưng anh đã nói gì! Anh nói anh sẽ lấy em nhưng lúc này không thích hợp. Bây giờ anh lại nói không muốn lấy em. Nếu anh không muốn lấy em vì sao lúc đó không nói thẳng đi, anh lấy mất thanh xuân của em giờ lại bỏ rơi em sao?”
“Miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không hạnh phúc? Vậy tại sao bao nhiêu năm chúng ta yêu nhau anh vẫn miễn cưỡng bản thân mình hả?”
“Bây giờ cho dù anh không yêu em nữa thì anh vẫn phải lấy em hiểu không. Bao nhiêu năm như vậy anh cần thiết phải bồi thường cho em…”
Vu Đông nhìn qua cửa kính thì thấy là cái cửa đài phát thanh đầy quen thuộc, cô xuống xe.
Khi xe buýt chạy đi thì Vu Đông vẫn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái ấy qua cửa kính xe.
“Xin chào mọi người, đây là đài phát thanh fm9666, hiện tại là tiết mục “Đêm khuya mị ảnh”, tôi là dj Ngư Đống.” Vu Đông mang lên tai nghe rồi nói, “Hôm nay trước khi phát sóng trực tiếp thì Ngư Đống muốn gửi đến một người bài hát này. Gửi đến một cô gái mới vừa bị tổn thương.”
“Lúc tôi ngồi xe buýt đến đài phát thanh thì có một cô gái vừa mới chia tay với bạn trai. Họ đã quen nhau được tám năm, từ lúc cô gái hai mươi ba tuổi đến lúc ba mươi mốt tuổi. Những năm tháng đẹp nhất đời cô ấy đã bị uổng phí.” Vu Đông cũng có chút cảm xúc, “Ấn tượng sâu nhất của tôi là, cô ấy vẫn luôn hỏi đối phương một câu. Cô ấy hỏi là đã hơn ba mươi tuổi rồi sao có thể bắt đầu được nữa? Còn có ai sẽ muốn cô ấy?”
“Bởi vậy điều đó khiến tôi nhớ đến bài hát này.”
Vu Đông cầm lấy cây đàn ghita mới mượn được ở phòng bên cạnh rồi đàn hát bài “Phụ nữ tuổi ba mươi”*.
(*Ai muốn nghe thử thì search gg Phụ nữ tuổi ba mươi của Đàm Duy Duy)
Bài hát này hiện tại vẫn chưa được công bố nên Vu Đông chỉ có thể tự đàn mà hát, hơn nữa cô cũng thích phiên bản của Đàm Duy Duy hơn.
Mỗi lần nghe bài hát này thì Vu Đông có rất nhiều cảm xúc bởi vì bài hát này miêu tả phần lớn tâm trạng của phái nữ lớn tuổi.
Vu Đông đàn hát xong thì buông đàn ghita nói: “Mỗi người đều có một tuổi hai mươi trẻ trung đẹp đẽ và cũng sẽ bị năm tháng đẩy đến tuổi ba mươi. Cuộc sống là con đường một chiều, không ai có thể kháng cự được thời gian hết.”
“Một số người nhận được hạnh phúc sớm, vào thời điểm thích hợp gặp được người thích hợp. Nhưng cũng có rất nhiều người luôn bỏ qua hoặc không gặp được người thích hợp với mình. Nếu bạn là một cô gái gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn thì cũng không cần nản lòng, thất vọng với chính mình. Trời sinh mỗi cô gái là một đóa hoa, mỗi một thời điểm thì sẽ có một sức quyến rũ riêng, và cũng sẽ có người biết thưởng thức nó.”
“Cho dù hiện tại bạn vẫn chưa gặp được người đó thì cũng không sao. Cũng giống như cuộc sống của đàn ông không chỉ có phụ nữ thì cuộc sống của phụ nữ cũng không chỉ có tình yêu và hôn nhân. Chúng ta vĩnh viễn phải xinh đẹp vì chính mình. Xã hội này sẽ không vì bạn khóc đến xấu xí mà thương tiếc cho bạn.”
“Nếu bạn nghe được bài hát này, những lời nói này thì hãy lau khô nước mắt đi nhé!” Mắt của Vu Đông ngập tràn ánh sáng, “Có lẽ hạnh phúc chỉ đến muộn thôi, đừng lại bi thương nữa kẻo hạnh phúc lại lạc đường đó!”
“Nỗi bất hạnh thì luôn nối gót mà đến nhưng hạnh phúc thì luôn đến vào lúc bạn mỉm cười.”
Bác tài xế xe buýt đã lặng lẽ tăng âm lượng từ lúc Vu Đông bắt đầu phát sóng trực tiếp. Ông yên lặng quan sát cô gái đang khóc thút thít từ cái kính chiếu hậu, lúc này ông thấy cô gái đã nhìn chăm chú vào cửa kính, trong mắt không còn nước mắt nhưng tinh thần thì vẫn sa sút.
Đã đến trạm cuối.
Cô gái mang biểu cảm đờ đẫn bước xuống xe.
Lúc cô gái đi ngang qua bác tài xế thì ông nhịn không được nói: “Cô gái à, cuộc sống này không có gì là không thể vượt qua được cả.”
Cô gái tạm dừng một chút.
“Thế giới này không có ai sống được dễ dàng hết nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng và nỗ lực để tồn tại.”
Cô gái vất vả ngừng khóc khi nghe lời ấy lại tiếp tục chảy nước mắt.
“Khóc đi. Khóc xong rồi thì về ngủ một giấc, đến ngày mai thì sẽ tốt hơn thôi!” Bác tài xế thở dài nói.
Cô gái khóc một hồi lâu mới ngừng được, cô nhìn bác tài rồi ngượng ngùng hỏi: “Bác tài, cháu đi lố trạm rồi, xe của bác còn chạy nữa không?”
“Chạy, xe bác chạy đến hừng đông!”
@@@
Lúc Vu Đông đến phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt đã là buổi chiều.
Nhậm Hân Hân đang ăn bánh kem nên Vu Đông chạy đến ăn ké.
Hướng Hiểu Nguyệt không biết nên nói gì nữa: “Cậu có thể không giành ăn với thai phụ hay không?”
“Tớ chưa ăn cơm trưa nữa đó!” Vu Đông vừa ăn vừa nói.
“Cơm sáng cậu cũng chưa ăn phải không?” Nhậm Hân Hân suy đoán.
“Ừ ừ!” Vu Đông gật đầu.
“Công việc này của cậu cũng thật là, khiến đồng hồ sinh học rối loạn luôn đó. Cơm sáng không ăn sẽ không tốt cho dạ dày đâu.” Nhậm Hân Hân nói.
“Làm dj ở radio có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, nếu không thì cậu bỏ việc đi!” Hướng Hiểu Nguyệt nói.
“Không…” Vu Đông nuốt bánh kem trong miệng xuống rồi nói, “Tớ cảm thấy công việc của mình rất có ý nghĩa.”
“Có ý nghĩa gì chứ?” Hướng Hiểu Nguyệt khinh thường nói, “Đêm hôm khuya khoắt sẽ có mấy người nghe chứ. Mấy người gọi điện thoại đến đều là người cô đơn tịch mịch không à.”
“Không thể nói vậy được.” Nhậm Hân Hân nói, “Đêm qua tớ có nghe Vu Đông phát sóng trực tiếp, tớ cảm thấy rất êm tai đó. Đặc biệt là bài hát lúc đầu, tớ nghe xong thì khóc luôn.”
“Cậu là thai phụ mà, tối không ngủ lại đi nghe radio!” Hướng Hiểu Nguyệt không đồng ý nói.
“Tại nửa đêm tớ đói bụng nên dậy ăn đó mà!” Nhậm Hân Hân nói, “Tớ cảm thấy sau này tớ sẽ trở thành người phụ nữ ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn.”
“Cậu nói gì kì vậy!” Hướng Hiểu Nguyệt mắng.
“Tớ không định kết hôn, có con ở với tớ là được.” Nhậm Hân Hân nói, “Lúc tớ chia tay với Lục Hiên nếu không có hai cậu thì tớ chưa chắc có đủ dũng khí. Vậy nên lời hôm qua cậu nói chắc chắn sẽ ủng hộ được cô gái đó!”
“Cô gái nào?” Hướng Hiểu Nguyệt kinh ngạc nói.
“Tớ cũng nghĩ vậy!” Vu Động gật đầu đồng ý.
“Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?” Hướng Hiểu Nguyệt có cảm giác bị xa lánh nên muốn tiếp tục truy vấn thì bỗng nhiên tiếng điện thoại của Vu Đông vang lên.
Vu Đông vừa thấy, Thiệu Nhất Phàm? Cô nghi hoặc nhận cuộc gọi.
“Alo?”
“Vu Đông phải không, cô đang ở đâu?” Thiệu Nhất Phàm hỏi.
“Anh tìm tôi?” Vu Đông hỏi.
“Đúng vậy, Hạ Phong gửi đồ về nên bảo tôi đưa qua cho cô.” Thiệu Nhất Phàm mới đi lấy đồ về từ sân bay.
Hạ Phong? Vu Đông báo địa chỉ cho Thiệu Nhất Phàm.
Chưa đến nửa tiếng sau thì Thiệu Nhất Phàm đã khiêng một cái thùng lớn đi vào cửa văn phòng.
“Đây, tất cả đều ở đây!” Thiệu Nhất Phàm chạy hết một buổi sáng nên mệt mỏi muốn chết.
“Bác sĩ Thiệu uống nước.” Nhậm Hân Hân rót một ly nước cho Thiệu Nhất Phàm.
“Cám ơn!” Thiệu Nhất Phàm cười nhận lấy rồi bỗng nhiên nhìn bụng Nhậm Hân Hân một cái. Sao mới nửa tháng không gặp mà đã mập lên như vậy? Không đúng, quần áo này giống đồ của thai phụ lắm!
“Cô… cô mang thai?” Thiệu Nhất Phàm không tin tưởng được nói.
“Đúng vậy!” Nhậm Hân Hân cười nói.
“À… Vậy chúc mừng nhé!” Tim Thiệu Nhất Phàm đã nát rồi. Làm không công đó bởi vì danh hoa đã có chủ rồi.
“Đây là đồ người chồng cậu nhặt được gửi về à?” Hướng Hiểu Nguyệt tò mò đánh giá cái thùng.
Nhặt được? Thiệu Nhất Phàm nhướng mày.
“Cậu nói bậy gì vậy!” Nhậm Hân Hân tức giận trừng mắt nhìn Hướng Hiểu Nguyệt rồi nói, “Nhặt được gì chứ, đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên!”
Hướng Hiểu Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, bên cạnh vẫn còn người ngoài đó. Vì vậy nhanh chóng sửa lời: “Nhưng Hạ Phong làm người không tệ đó. Lần trước cậu uống say quên gửi tin nhắn báo bình an thì hắn gọi liên tục cho cậu, xong lại còn nhờ bác sĩ Thiệu đi tìm cậu vào lúc nửa đêm. Lần này đi Mỹ còn biết gửi quà về cho cậu.”
Lúc này Vu Đông đang dùng kéo mở thùng ra, bên trong thứ gì cũng có.
“Bánh quy, chocolate, vớ, ly, bút, mặt nạ,…” Hướng Hiểu Nguyệt không biết nói gì luôn, “Mấy thứ này siêu thị nhập khẩu đều có mà, cần gì mua từ Mỹ gửi về?”
“Chắc ở Mỹ mua rẻ hơn.” Nhậm Hân Hân tìm một lý do.
“Tiết kiệm được bao nhiêu chứ?” Hướng Hiểu Nguyệt ghét bỏ nói.
Thiệu Nhất Phàm cũng được mở rộng tầm mắt. Hắn phí hết bao nhiêu sức lực cuối cùng lại là đống đồ ăn cộng vật dụng hằng ngày?
“Là tớ bảo anh ấy mua!” Vu Đông bỗng nhiên nói.
“Cậu bảo hắn mua? Cậu bảo hắn mua đống này làm gì?” Hướng Hiểu Nguyệt khó hiểu nói.
“Không biết. Chỉ muốn anh ấy mua cho tớ.” Vu Đông vừa nói vừa mở cái bao nhỏ ra, bên trong là một cái túi xách màu đen quen thuộc của nữ.
“Ôi trời! Đây là khoản mới nhất năm nay của Prada. Trong nước vẫn chưa bán đâu đó!” Hướng Hiểu Nguyệt giật lấy túi nói, “Thứ này cũng là cậu bảo hắn mua?”
“Tớ chỉ nói mua túi xách chứ không nói rõ là nhãn hiệu nào.”
“Người đàn ông chịu tiêu tiền vì phụ nữ chưa chắc là người đàn ông tốt nhưng ít nhất đó là bước đầu tiên để trở thành người đàn ông tốt.” Hướng Hiểu Nguyệt bình luận.
Thiệu Nhất Phàm ngồi một bên yên lặng uống nước, rất thức thời không nói gì.
“Chừng nào Hạ Phong về thế?” Nhậm Hân Hân đột nhiên hỏi.
“Thời gian cụ thể thì tớ không biết nhưng anh ấy nói đi Mỹ ba tháng.” Vu Đông nói.
“Cuối tháng sau, trước hoặc sau Giáng Sinh.” Thiệu Nhất Phàm nói.
“Được, đợi Hạ Phong về thì đưa hắn đến cho bọn tớ nhìn thử. Tớ và Hân Hân đánh giá cho cậu.” Hướng Hiểu Nguyệt mang vẻ mặt ngạo kiều* nói.
(*ngạo kiều: do xấu hổ nên ra vẻ cao ngạo, nghĩ một đằng nói một nẻo)
“Cậu có đánh giá hay không thì tớ cũng đã kết hôn rồi?” Vu Đông cười nói.
“Cậu có ý gì hả?” Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
“Người của tớ mấy cậu không được ăn hiếp!”
Vu Đông mới nói xong câu đó thì Thiệu Nhất Phàm đang uống nước liền phun hết ra ngoài.
Ba người đều nhìn qua Thiệu Nhất Phàm. Thiệu Nhất Phàm nhanh chóng đặt ly lên rồi nói: “Đồ đã đưa đến rồi. Tôi có việc ở bệnh viện nên đi trước nhé!”
“Được rồi, làm phiền anh quá!” Vu Đông nói.
Thiệu Nhất Phàm vừa lên xe thì không chờ nổi mà gọi điện thoại cho Hạ Phong.
Hạ Phong đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tâm trạng cực kì không tốt nên buồn bực nói: “Thiệu Nhất Phàm, cậu nhìn thử coi bây giờ là mấy giờ hả?”
“Hai giờ chiều!” Thiệu Nhất Phàm bị hỏi thì sửng sốt rồi cười mỉa nói: “À, tớ quên vụ sai giờ.”
“Cậu có chuyện gì?”
“Tớ đã mang đồ qua cho Vu Đông.”
“Ừ, về nước tớ sẽ mời cậu đi ăn cơm.”
“Tớ gọi điện đến không phải để nói chuyện ăn cơm.” Thiệu Nhất Phàm cười đê tiện, “Lúc nãy bạn Vu Đông nói chừng nào cậu về nước thì phải gặp cậu một lần, chắc chắn là muốn khảo nghiệm cậu đó!”
“Ừ?”
“Cậu đoán thử xem Vu Đông nói gì?” Thiệu Nhất Phàm cười hớn hở nói, “Người của tớ mấy cậu không được ăn hiếp! Rất có khí phách đúng không!”
“Nói xong rồi?”
“A!”
Hạ Phong dứt khoát nhanh chóng cúp điện thoại.
Cầm di động dựa vào đầu giường, Hạ Phong nhịn không được phải bật cười.
Sự trùng hợp tốt đẹp nhất trên thế giới đại khái là lúc anh bắt đầu muốn thích em thì em cũng đang cố gắng thích anh.
———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!