Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 10
Sáng thứ bảy không có lớp, Giang Mộ Bình dậy muộn hơn bình thường một chút, trợ giảng đúng giờ gọi điện thoại cho hắn.
“Alo?” Giang Mộ Bình mở rèm cửa sổ, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến hắn phải nheo mắt lại.
“Giáo sư, ngài đã dậy chưa?”
“Dậy rồi.” Giọng Giang Mộ Bình có chút khàn.
“Vậy tốt rồi, ngài đừng quên cuộc thi biện luận lúc chín giờ sáng.” Trợ giảng nói qua điện thoại, “Lát nữa tôi tới đón ngài hay ngài tự mình đến?”
Giang Mộ Bình xỏ dép lê bước ra khỏi phòng ngủ, nói: “Cậu đến đó trước, lát nữa tôi tự đi.”
“Được rồi, vậy hẹn gặp lại.”
Hôm nay trong thành phố có tổ chức một cuộc thi biện luận, là giáo sư môn luật hình sự của Đại học Bắc Thành, Giang Mộ Bình được ban tổ chức mời đến làm khách mời. Bởi vì có sinh viên Đại học Bắc Thành tham gia dự thi nên Giang Mộ Bình không từ chối.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Máy cạo râu điện dường như đã hỏng, hắn sạc điện cả một đêm vẫn không hoạt động. Giang Mộ Bình nghĩ lúc về phải đi mua một cái mới, đồng thời từ trong tủ lấy ra chiếc dao cạo bằng tay đã lâu không được sử dụng.
Giang Mộ Bình đã quá lâu không sử dụng dao cạo bằng tay, vì ngượng tay nên hắn sơ ý làm trầy ra một vết cắt nhỏ trên cằm, máu chảy ra trong bọt trắng của kem cạo râu. Giang Mộ Bình chịu đựng cơn đau râm ran, cạo sạch phần râu còn lại, sau đó rửa sạch bọt trên mặt.
Giang Mộ Bình nâng cằm soi mình trong gương, vết thương ở hàm dưới nên không thấy rõ.
Bữa sáng vẫn là một cốc nước ấm và vài lát bánh mì lúa mạch, ăn không ngon, nhưng Giang Mộ Bình không có lựa chọn nào khác tốt hơn. Hắn nấu ăn không ngon, lại càng không thích đi siêu thị. Yêu cầu của hắn đối với ba bữa mỗi ngày là “Quen là được”.
Bánh mì có lẽ đã để được vài ngày nên hơi cứng, Giang Mộ Bình đã đổ thêm nhiều nước mới có thể miễn cưỡng nuốt được.
Trước khi đi, Giang Mộ Bình mở tủ quần áo, rất lâu sau mới chọn được một chiếc cà vạt ưng ý.
.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
.
Thứ bảy, Lâm Vi Kính sẽ tham gia cuộc thi biện luận của thành phố. Y từ sớm đã thông báo cho Thành Nham và hy vọng Thành Nham sẽ đến xem y thi. Lúc đó, Thành Nham từ chối ngay mặt, nhưng sau lưng lại lặng lẽ đến.
Thành Nham đến tương đối trễ, các thí sinh đã ngồi sẵn trên sân khấu, Lâm Vi Kính ở trong đó, mặc một bộ vest đen, gương mặt điển trai và trông rất tràn đầy năng lượng.
Thành Nham tìm một vị trí ở hàng ghế sau. Người dẫn chương trình bước lên sân khấu và bắt đầu phát biểu. Thành Nham lơ đãng lắng nghe một lúc, bất ngờ bắt được một chút thông tin nhạy cảm từ lời nói của người dẫn chương trình.
“…Tiếp theo, tôi hân hạnh được giới thiệu đến tất cả các vị khách quý tham dự cuộc thi này: Giáo sư Khoa Luật Hình sự, Trường Đại học Luật Bắc Thành, Giang Mộ Bình…”
Người đàn ông ngồi ở ghế khách mời đứng dậy theo lời giới thiệu của người dẫn chương trình, bóng lưng cao lớn, Thành Nham nhìn thấy hắn xoay người sang một bên, hơi khom người về phía khán giả.
Kính không gọng, sống mũi cao, đôi môi mỏng, góc mặt nghiêng kia chính xác là Giang Mộ Bình.
Khán giả vỗ tay nhiệt liệt, thợ chụp ảnh giơ camera đến chỗ Giang Mộ Bình chụp vô số tấm hình.
Giang Mộ Bình là khách mời, không phải giám khảo, vì vậy trong toàn bộ quá trình hắn không có cảm giác hiện diện gì, nhưng sự chú ý của Thành Nham đều bị hắn thu hút; ban đầu anh đến để xem Lâm Vi Kính, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn sẽ liếc nhìn về phía Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt tập trung vào sân khấu, một tay cầm bút máy, tay kia thư thái đặt trên bàn, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép gì đó.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Phải đến vòng thứ hai, sự chú ý của Thành Nham mới trở lại bên người Lâm Vi Kính.
Đội thi của Đại học Bắc Thành đã giành chiến thắng, Lâm Vi Kính cũng vinh quang giành được danh hiệu người biện luận xuất sắc.
Không biết có phải do ban tổ chức cố tình sắp xếp hay không, mặc dù trong số các vị khách mời còn có tiền bối lớn hơn Giang Mộ Bình, nhưng nhiệm vụ trao giải cho đội thi của Đại học Bắc Thành vẫn rơi vào tay giáo sư trẻ Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình cảm thấy hành vi của mình không đúng mực lắm, lúc bước lên sân khấu gương mặt hắn cũng không lộ vẻ cao hứng, trên mặt không có biểu cảm gì, khi nhìn thấy sinh viên của trường mình, hắn chỉ hơi nhếch lên khóe miệng. Lâm Vi Kính mỉm cười, nụ cười cực kỳ xán lạn, khi chụp ảnh cậu còn cố tình quấn lấy Giang Mộ Bình, cười toe toét trông rất vô tội.
Thành Nham đứng đó một hồi lâu, lúc xuống sân khấu liền bị Lâm Vi Kính phát hiện.
Lúc đó Lâm Vi Kính đang thảo luận với Giang Mộ Bình về cuộc thi vừa rồi, sau khi nhìn thoáng qua, cậu đã thấy bộ dáng quen thuộc của anh trai mình. Kiểu tóc của Thành Nham quá sặc sỡ, lớn lên cũng rất đẹp trai, trông như minh tinh, liếc mắt một cái cũng có thể phát hiện sự chênh lệch giữa anh với những người khác.
Khi Thành Nham muốn rời đi thì đã quá muộn, Lâm Vi Kính vẫy tay kêu to: “Anh ơi!”
Giang Mộ Bình cầm tờ giấy quay đầu nhìn sang, Thành Nham trước tiên bị cuốn hút bởi chiếc cà vạt của hắn. Thành Nham bây giờ đã hình thành phản xạ có điều kiện, mỗi lần gặp Giang Mộ Bình, anh không thể không nhìn cà vạt của hắn trước.
Giang Mộ Bình chưa bao giờ đeo trùng cà vạt, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cà vạt của hắn không có sự khác biệt rõ ràng về màu sắc, nhưng kiểu dáng và hoa văn lại bất đồng, mỗi lần Thành Nham đều có thể phát hiện.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lâm Vi Kính cầm giấy chứng nhận chạy đến trước mặt Thành Nham: “Không phải anh nói có việc nên không đến sao?”
“Anh tạm thời rảnh rỗi.” Sắc mặt Thành Nham không chút thay đổi liếc nhìn Giang Mộ Bình, giống như muốn đến chào hỏi Giang Mộ Bình.
Ở khoảng cách hai mét, Thành Nham nhìn thấy vết xước trên cằm của Giang Mộ Bình.
“Mặt anh bị làm sao vậy?” Thành Nham hỏi.
“Hả?” Giang Mộ Bình không phản ứng lại.
Thành Nham chỉ vào cằm hắn hỏi: “Bị đứt khi cạo râu sao?”
Giang Mộ Bình dùng ngón tay cái chạm vào khe hở mỏng manh dưới cằm mình, gật đầu: “Ừm.”
Thành Nham không tiếp tục lắm lời, không thể làm gì khác hơn là nói một câu vô nghĩa: “Dùng máy cạo râu bằng điện sẽ tiện hơn.”
“Nó bị hỏng, nên tôi mới sử dụng dao cạo tay.”
Bên trong hội trường náo nhiệt, rộn ràng, Thành Nham mơ hồ nghe thấy có người trong đám người hô hào tìm Lâm Vi Kính.
“A Kính! A Kính!”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Vợ chồng Lâm Kiến Dân chen khỏi đám đông như thủy triều xuống, Lâm Kiến Dân đang cầm trên tay một bó hoa, cả hai đều đỏ mặt, khi nhìn thấy Thành Nham biểu tình của họ có chút không được tự nhiên.
“Ba, mẹ, sao hai người lại ở đây?”
“Đương nhiên là đến xem con thi.” Lâm Kiến Dân vỗ nhẹ lên đầu cậu, nhét bó hoa bị bó có chút thô vào tay cậu, “Mẹ con mua cho con.”
Lâm Vi Kính có bệnh hen suyễn, không thể ngửi thấy mùi phấn hoa, thứ mà mẹ Lâm mua cho cậu là một bó hoa bông gòn, hoa trắng và bông xốp, rất dễ thương.
Vẻ mặt Lâm Vi Kính vẫn còn hơi sững sờ, sau khi nhận hoa trên mặt dần dần nở ra một nụ cười sau: “Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ.”
Mẹ Lâm chuyển tầm mắt về phía Thành Nham: “Thành Nham.”
Thành Nham lễ phép nói: “Dì Lâm.”
Mẹ Lâm khẽ gật đầu: “Cháu cũng tới sao?”
Lâm Kiến Dân vội vàng giới thiệu Giang Mộ Bình cho mẹ Lâm: “Thục Thanh, đây là giáo sư của A Kính, giáo sư Giang.”
Mẹ Lâm đeo một cặp kính kiểu cũ, lời nói cử chỉ của bà cũng toát lên mấy phần tao nhã, rất có phong thái của người trí thức: “Giáo sư Giang, xin chào.”
“Xin chào.”
Giang Mộ Bình nhận thấy một chút xa cách từ trong lời nói của bà đối với Thành Nham. Thái độ của vợ chồng Lâm Kiến Dân đối với Thành Nham rất giống nhau, khách sáo lễ độ nhưng luôn có loại cảm giác xa lánh. Hơn nữa, mẹ Lâm thậm chí còn tệ hơn cả bố Lâm, dường như bà không muốn vài lời với Thành Nham.
Tất nhiên, không thể loại trừ khả năng mẹ Lâm vốn trầm mặc, ít lời.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“Hôm nay con lấy tiền thưởng, mời mọi người đi ăn cơm!” Lâm Vi Kính cầm phong bì đỏ trong tay, dõng dạc tuyên bố, “Giáo sư, ngài đi với chúng tôi đi.”
Mẹ Lâm trước tiên ngăn lại: “Có chút tiền là con tiêu xài bừa bãi, tiết kiệm đi, dùng để làm sinh hoạt phí.”
“Một bữa ăn không tốn nhiều tiền.”
“Mẹ mời.”
Giang Mộ Bình lắc đầu: “Không cần, cám ơn.”
Thành Nham nhận được rất nhiều tin nhắn, anh nhìn xuống điện thoại, nghe đến giọng nói ôn hòa của mẹ nuôi Lâm Vi Kính: “Thành Nham, còn cháu thì sao?”
Thành Nham ngẩng đầu lên, cơ hồ là theo bản năng mà lắc đầu: “Cháu có việc phải làm, cháu sẽ không đi.”
Lâm Vi Kính không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Thành Nham, nhíu nhíu mày. Sau một lúc, lông mày của cậu giãn ra, dùng giọng điệu oán giận nói: “Sao anh lại bận việc rồi?”
“Em cho rằng anh là em à?” Thành Nham không khách khí đáp lại một câu.
“Lịch trình hàng ngày của em cũng rất bận có được không!” Lâm Vi Kính bắt đầu tạc mao.
“Được rồi, đi thôi.” Mẹ Lâm kéo chặt cánh tay Lâm Vi Kính, “Lát nữa con muốn ăn gì?”
Bà kéo Lâm Vi Kính đi về phía trước, sau đó dừng lại một chút, giống như đột nhiên nhớ tới việc nói lời từ biệt với Thành Nham, bà quay đầu lại nói: “Thành Nham, chúng ta đi trước.” Bà gật đầu với Giang Mộ Bình: “Giáo sư Giang, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lâm Kiến Dân vỗ vỗ vai Thành Nham rồi đi theo.
Họ hòa vào trong dòng người, vừa nói cười vừa đi về phía lối ra của hội trường. Giang Mộ Bình nhìn thấy mẹ nuôi của Lâm Vi Kính trước sau đều ôm chặt cánh tay của con trai mình, sau đó lại nhìn thấy Lâm Kiến Dân dùng bàn tay vừa lớn vừa có chút thô dùng sức xoa đầu Lâm Vi Kính mấy lần.
Giang Mộ Bình đã dạy rất nhiều sinh viên và gặp rất nhiều người, hắn không đến nỗi không nhìn thấy vợ chồng Lâm Kiến Dân từ trong tiềm thức đã bài xích Thành Nham.
Và hắn hiểu rằng loại bài xích này không phải là từ một bên, bởi vì bản thân Thành Nham sẽ không chủ động đến gần bọn họ.
Thành Nham nhìn chằm chằm dòng người vài giây, Giang Mộ Bình không biết anh đang nhìn cái gì, có lẽ là Lâm Vi Kính, cũng có lẽ anh không nhìn gì cả.
Giang Mộ Bình không vì Thành Nham mà trở nên đau lòng, hắn chỉ là đột nhiên cảm thấy vết thương trên cằm lại bắt đầu đau.
Dao cạo bằng tay thực sự không dễ sử dụng, bánh mì lúa mạch đã để vài ngày cũng rất khó nuốt.
Hiện trạng không nhất thiết phải giữ nguyên, hắn có thể cố gắng thay đổi một ít, Thành Nham cũng có thể.
“Thành Nham.”
“Hả?” Thành Nham quay đầu sang.
“Cậu có muốn kết hôn với tôi không?”
Thành Nham giật mình.
“Cùng tôi kết hôn, tạo dựng một gia đình.”
“Giang Mộ Bình …” Thành Nham khó tin nhìn hắn.
Những lọn tóc lòa xòa trên trán của Thành Nham che đi hàng mi mảnh mai của anh, khi đôi mắt anh chớp chớp hàng mi cũng rung động theo, Giang Mộ Bình vén những lọn tóc đó lên và nói: “Tôi không phải đang nói đùa với cậu đâu.”
“Tôi…tôi có thể suy nghĩ một chút được không.” Thành Nham tựa như bị một ám côn đánh phủ đầu, tư duy có chút hỗn loạn.
“Có thể.” Giang Mộ Bình trả lời.
Thành Nham cúi đầu, như đang suy nghĩ. Thật nực cười chính là anh cân nhắc không bao lâu thì anh đã đưa ra câu trả lời.
Anh vẫn cúi đầu: “…Ừm…Được.”
Hết chương 10.