Đồng Học Hôn Ước - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Đồng Học Hôn Ước


Chương 28


Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 28

“Mẹ,” Giang Mộ Bình có chút bất lực, “chúng con có phương thức ở chung của chúng con, mẹ có thể cho chúng con một chút không gian độc lập được không?”

Cuộc trò chuyện của mẹ Giang bị hắn ngăn lại, bà nhận ra mình đã quá nóng vội khi đối diện với chuyện chung thân đại sự của con mình. Bà biết Giang Mộ Bình kết hôn vội vàng, trong lòng cũng hiểu Giang Mộ Bình và Thành Nham không hề có tình cảm gì với nhau, nhưng kết hôn cũng đã kết, bà chỉ có thể hy vọng Giang Mộ Bình kết hôn trước rồi lại yêu sau.

Không thể sống cả đời mà không có tình cảm, đúng không?

Bà hy vọng sau này khi mình nhắm mắt xuôi tay, Giang Mộ Bình sẽ có thể có người bầu bạn đến già, nhưng điều này không có nghĩa là bà muốn Giang Mộ Bình tìm một người mà hắn không yêu.

Thành Nham, bà rất thích, và bà cũng mong Thành Nham và Giang Mộ Bình có thể sinh tình với nhau. Nhưng bây giờ cưới nhau được hơn một tháng, hai người vẫn ngủ phòng riêng, một chút tiến triển tình cảm cũng không có.

Đây không phải tìm chồng, mà là tìm bạn cùng phòng.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Ngay cả khi nhốt hai con mèo đực ở cùng một chỗ trong thời gian một tháng, thì hai con mèo đó cũng nên nói chuyện yêu đương rồi.

Mẹ Giang bình tĩnh lại một lúc, thẳng thắn hỏi: “Vậy hình thức ở chung này hai đứa định kéo dài bao lâu?”

Giang Mộ Bình bật cười: “Mẹ hỏi như vậy thì con biết phải trả lời thế nào.”

Mẹ Giang cau mày, im lặng không nói, tâm trạng cũng không quá tốt. Nếu như bà là một người mẹ tính tình cường thế, nói một thì không phải là hai thì còn được, bà có thể mượn tình thân để gây áp lực với Giang Mộ Bình, nhưng những điều bà đã dạy Giang Mộ Bình từ khi hắn còn nhỏ bây giờ lại đang nhắc nhở bà rằng: Không nên cố cướp đoạt đồ vật yêu thích của người khác, đó chính là sự tàn nhẫn nhất cuộc đời này.

Mẹ Giang nghĩ kỹ, cuối cùng tự mình có thể thông suốt, bà khẽ thở dài: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa, hai đứa cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Thành Nham có chút mềm lòng, anh luôn luôn không chịu được khi thấy bộ dáng thất vọng của lão nhân.

Giang Mộ Bình có gen của mẹ hắn, gen có lòng trắc ẩn chính là huyết mạch của nhà hắn.

Anh nhìn Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình nói với mẹ Giang: “Không phải vừa rồi mẹ còn hùng hồn giáo huấn con không được chia phòng ngủ sao? Nhanh như vậy mà mẹ đã thông suốt rồi?”

Mẹ Giang nhấc đũa lên, ra hiệu cho hắn câm miệng, “Bây giờ con đừng nói chuyện với mẹ, mẹ không muốn nói chuyện với con.”

Thực ra Giang Mộ Bình không muốn làm trái lời mẹ, nhưng hắn đang cân nhắc ý nghĩ của Thành Nham.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Mẹ Giang không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục ăn cơm, coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, tư thái đoan trang, vẻ mặt lãnh đạm. Điện thoại di động của Giang Mộ Bình rung lên, trên màn hình hiện lên một tin nhắn, là Thành Nham gửi đến.

[Anh có nguyện ý thay đổi hình thức ở chung của chúng ta bây giờ không?]

Giang Mộ Bình trả lời anh: [Bất cứ lúc nào tôi cũng nguyện ý.]

Thấy Giang Mộ Bình trả lời, Thành Nham cất điện thoại vào túi. Anh nói với mẹ Giang: “Mẹ, chúng con nghe lời mẹ.”

Mẹ Giang nâng mắt.

“Sau này sẽ không chia phòng ngủ nữa.”

“Tiểu Nham, con không cần lo cho mẹ, vừa nãy là mẹ có chút nóng vội.”

“Không phải, con cảm thấy những lời mẹ nói rất có lý.” Thành Nham dừng một lát, “Con cũng không muốn ly hôn với giáo sư Giang.”

Mẹ Giang cuối cùng cũng nở một nụ cười, gắp rất nhiều món vào bát của Thành Nham, giống như khen thưởng cho con trai ngoan, “Sao con vẫn gọi nó là giáo sư Giang, nghe rất xa lạ.”
“…Con đã quen rồi.”

Thành Nham cảm thấy gọi giáo sư Giang không hề xa lạ, mà còn có một chút tình thú mơ hồ. Anh không thể gọi tên của Giang Mộ Bình được, thực ra là anh cố ý gọi hắn là “giáo sư Giang”, đặc biệt là sau khi anh kết hôn với Giang Mộ Bình.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Sau khi ăn xong, mẹ Giang để Thành Nham và Giang Mộ Bình ở lại.

Giống như bà muốn nghiệm thu kết quả của việc hai người chung chăn chung gối ngay lập tức.

Ý cười của Thành Nham ngưng ở trên mặt: “…không cần đâu ạ, phiền phức lắm, con không mang theo quần áo để thay.”

“Mặc của Mộ Bình, áσ ɭóŧ áo ngủ đều có.” Mẹ Giang hiền lành cười, “Con ngủ phòng của nó, phòng nó lớn lắm, giường cũng lớn.”

Giang Mộ Bình nghe được mẹ Giang dặn dò: “Lát nữa con đi tìm vài bộ quần áo cho Thành Nham mặc.”
“Quần áo của con quá lớn, em ấy mặc không vừa.”

“Quần áo mùa đông lớn thì lớn, bên trong mặc nhiều quần áo mùa thu.”

Thành Nham luôn muốn thời trang phang thời tiết, dáng người anh đẹp như vậy, mùa đông chưa bao giờ mặc quá ba lớp áo, anh cười khan một tiếng: “Mẹ, con không mặc quần áo mùa thu.”

“Trời này làm sao không mặc quần áo mùa thu?”

“Con không lạnh.”

“Không lạnh vẫn phải mặc, nếu không về già sẽ phát bệnh.”

“…Vâng.”

Sau khi dọn xong bàn ăn, Giang Mộ Bình bị mẹ Giang gọi, hai người ở trong bếp, mẹ Giang đứng nhìn Giang Mộ Bình rửa bát còn Thành Nham xem TV ở sảnh ngoài.

Giang Mộ Bình thấy bà có chuyện muốn hỏi, ung dung thong thả rửa bát, hỏi: “Mẹ sao vậy?”

“Muốn hỏi con mấy vấn đề tư mật.”

Giang Mộ Bình cười: “Đâu ra nhiều tư mật như vậy ạ?”

“Con…” Giang Mộ Bình cân nhắc lời nói, thấp giọng nói, “Từ lúc kết hôn đến giờ con chưa từng thân thiết với Tiểu Nham lần nào sao?”
“Ý của mẹ là kiểu thân thiết nào.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Trên thực tế, quan hệ giữa Giang Mộ Bình và Thành Nham không hề xa lạ, bọn họ thường xuyên ám muội, da thịt từng có nhiều lần chạm vào nhau, thậm chí còn môi chạm môi, hai người tiến lùi vừa phải, duy trì khoảng cách như gần như xa.

Phần lớn đều là Giang Mộ Bình chủ động, hắn chủ động ám muội, chủ động đụng chạm thân thể của Thành Nham, cũng chủ động nói mấy lời ám muội mơ hồ.

Giang Mộ Bình cho rằng tất cả sự gần gũi trong hôn nhân đều là bình thường.

Bởi vì Thành Nham là chồng của hắn, hắn mới cảm thấy những hành động ám muội của mình đối với Thành Nham là điều hiển nhiên, miễn là Thành Nham không khó chịu.
“Bất kỳ loại thân mật nào cũng được,” mẹ Giang nói, “chẳng lẽ còn chưa nắm tay luôn à?”

Cái này thực sự không có.

Giang Mộ Bình ăn ngay nói thật: “Chưa nắm.”

Mẹ Giang như bị sét đánh, không khỏi sinh ra nghi vấn: “Vậy hai đứa kết hôn làm cái gì? Mẹ và ba con không có kề dao vào cổ con đúng không?”

“Chúng con có hôn nhau.” Giang Mộ Bình dùng vẻ mặt tao nhã nói lời lãng mạn, nhưng thực tế cũng không chính xác.

Hắn chỉ chạm vào môi của Thành Nham dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Nhưng mẹ Giang bị lời này của hắn dỗ vui vẻ, tâm trạng vừa rơi xuống liền khôi phục mấy phần, bà lập tức mỉm cười, nói: “Đây không phải chuyện tốt sao. Mẹ còn tưởng hai đứa chưa nắm tay mà đã kết hôn, nếu chuyện này để người khác biết không phải khiến mình bị chê cười sao?”
“Là lúc chụp ảnh cưới chạm môi nhau,” Giang Mộ Bình ngay sau đó dội một gáo nước lạnh, “Nhiếp ảnh gia yêu cầu con hôn cậu ấy.”

Mẹ Giang không còn gì để nói, bà đi tới lấn chỗ đứng của Giang Mộ Bình, cầm lấy bát trong tay hắn tiếp tục lau, đuổi Giang Mộ Bình đi ra ngoài: “Đi tìm quần áo cho Tiểu Nham.”

Phòng của Giang Mộ Bình nằm ở phía tây. Căn phòng rất rộng, giường đặt cạnh cửa sổ và tất cả đồ đạc trong phòng đều là kiểu cổ điển, đơn giản, tinh tế và rất có cảm xúc.

Phòng rất sạch sẽ, nội thất không nhiễm một hạt bụi, ngay cả cửa sổ cũng rất sáng sủa, hẳn là có người đến dọn dẹp thường xuyên.

Trong phòng này có một giá sách, không quá lớn, chứa đầy sách, một số gáy sách còn rất mới, nhưng cũng có một vài cuốn sách đã cũ nát và ố vàng.

Đồ ngủ và qυầи ɭóŧ của Giang Mộ Bình lớn hơn Thành Nham một cỡ, mặc vào rất lỏng lẻo, khi Thành Nham thay qυầи ɭóŧ, anh đã do dự có nên vọt ra xe và biến mất ngay lập tức, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, anh vẫn mặc vào.
Khi Thành Nham tiến vào trong chăn, Giang Mộ Bình ở một phòng tắm khác vừa tắm xong, sau khi vào cửa liền tiện tay chọn một cuốn sách trên giá.

Thành Nham nhích sang một bên, Giang Mộ Bình cầm sách đứng ở bên giường một hồi.

“Sao vậy?” Thành Nham co rúm nửa khuôn mặt xuống dưới chăn bông.

“Bây giờ em vẫn có thể đổi ý,” Giang Mộ Bình lấy kính trên tủ đầu giường lên, sau khi đeo vào thì ngồi trên đầu giường. “A Nham, tôi không chấp nhận thay đổi thái độ thất thường. Nếu như lát nữa em lại cảm thấy không thích ứng, tôi sẽ không xuống giường.”

“Vậy thì lúc đó anh đuổi em ra khỏi giường.”

“Vậy thì em chỉ có thể ngủ trong phòng của Lý Tư Tri.”

“Anh thực sự định đuổi em?” Thành Nham bật cười.

“Đùa thôi.” Giang Mộ Bình nhấc chăn tiến vào, chăn bông có nhiệt độ cơ thể Thành Nham, rất ấm áp.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giữa hai người có một chút khoảng cách, Thành Nham dựa vào cửa sổ dán vào tường, cầm điện thoại di động chơi game offline. Giang Mộ Bình ngồi dựa vào thành giường, bật đèn ngủ, mở sách.

Hắn chăm chú đọc được hai trang sách, chợt cảm thấy một luồng hơi ấm đang đến gần, còn quyện với mùi hương của dầu gội.

Giang Mộ Bình hơi liếc sang một bên, dư quang quét đến cái đầu đang thăm dò đến gần của Thành Nham. Hắn thoáng thấy Thành Nham đang nhìn mấy trang sách sửng sốt một chút, nhất thời hơi nhíu mày ngẩn người.

Giang Mộ Bình đặt ngón tay vào giữa kẽ hở của cuốn sách, gõ gõ hai lần, Thành Nham chú ý đến hắn đã hoảng thần, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Quấy rầy đến anh sao?” Thành Nham nhỏ giọng hỏi.

“Không có.”

Đó là bởi vì hắn không chăm chú, cảm giác được động tĩnh của Thành Nham liền thất thần.

Thành Nham nhìn nội dung cuốn sách một cách vô cùng thích thú, mặc dù trình độ tiếng Anh của hắn chỉ dừng ở cấp ba nhưng anh vẫn có thể nhận ra cuốn sách không phải viết bằng tiếng Anh.

“Đây là cái gì? Không phải bằng tiếng Anh, đúng không?”

“Tiếng Latinh.” Giang Mộ Bình nói.

“Anh còn đọc hiểu tiếng Latinh?”

“Đã từng học một thời gian.”

Thành Nham không muốn làm quấy nhiễu việc đọc của Giang Mộ Bình, quay người lại, cắm tai nghe không dây vào và tiếp tục nghịch điện thoại.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giang Mộ Bình hôm nay đọc sách không hăng hái lắm, chỉ là hắn theo phản xạ lôi một cuốn sách trên kệ ra xem trước khi đi ngủ, đây là thói quen hắn đã rèn luyện từ khi còn nhỏ, đã khắc sâu vào thân thể hắn.
Giang Mộ Bình cảm thấy sau khi xem được một lúc thì cảm thấy thấp thỏm, đã lâu rồi không đọc tiếng Latinh, mới đọc được mấy dòng hắn đã phân tâm. Thời điểm Thành Nham thu mình vào trong chăn bông, đầu của anh lúc nào cũng vô tình cọ vào cổ tay trần của Giang Mộ Bình, mấy sợi tóc cũng chạm vào đường gân xanh trên mu bàn tay hắn khiến hắn không có cách nào tập trung tinh thần.

Giang Mộ Bình không muốn đọc nữa, đặt cuốn sách trên tủ đầu giường.

“Em đang chơi gì vậy?” Giang Mộ Bình nhìn sau gáy Thành Nham hỏi một câu.

Thành Nham không phản ứng, có lẽ là đeo tai nghe nên không nghe thấy hắn nói. Mỗi lần chơi game anh đều không nghĩ đến chuyện gì khác, ngay cả Giang Mộ Bình nghiêng mặt đến gần cũng không biết.

Mãi cho đến khi Thành Nham cảm thấy bên tai có chút ngứa.

Anh quay đầu lại liếc nhìn, vành tai chạm vào môi của Giang Mộ Bình, khẽ trượt qua khóe môi hắn.
Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn anh.

Thành Nham tháo tai nghe xuống, “Anh không đọc nữa?”

“Em đang chơi gì vậy?”

“Tùy tiện chơi thôi,” Thành Nham cầm trong tay tai nghe, “trồng rau.”

“Chơi vui không?”

“Cũng được, gϊếŧ thời gian.” Thân thể Thành Nham có chút nóng lên, Giang Mộ Bình tiến lại gần, gom nhiệt lượng trong chăn bông lại thành một đoàn, quấn lấy bọn họ.

“Anh muốn chơi không? Cũng khá thú vị đấy.” Giọng Thành Nham trở nên khàn khàn khó hiểu, thậm chí còn trầm hơn bình thường, anh lớn lên có khuôn mặt xinh đẹp như trẻ con, nhưng giọng nói sương khói không hợp chút nào.

Cảm giác tương phản rất mãnh liệt, còn có một loại gợi cảm kỳ lạ.

“Giọng của em lúc nào cũng thế này à?”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thời kỳ trưởng thành, Thành Nham dậy thì muộn hơn so với bạn bè cùng trang lứa, Giang Mộ Bình nhớ khi hắn học trung học, các bạn nam cùng tuổi đã trở lại âm sắc bình thường, Thành Nham vẫn có kiểu giọng thô khàn như vậy, có lẽ còn chưa trải qua thời kỳ vỡ giọng.

Thời điểm đó, Thành Nham rất ít khi mở miệng nói chuyện, mỗi lần nói đều là giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, Giang Mộ Bình rất ấn tượng.

“Cấp ba em đã có thói xấu hút thuốc rồi.” Thành Nham nói.

“Lúc đó em vẫn chưa trải qua thời kỳ vỡ giọng, đúng không?”

Thành Nham sửng sốt: “Làm sao anh biết?”

“Nếu em hút thuốc trong lúc vỡ giọng, cổ họng của em có thể không xấu sao?”

“Giáo sư Giang, sao trí nhớ của anh lại tốt như vậy?”

Trong quãng thời gian trung học vội vã đó, những ký ức liên quan đến em, cuối cùng anh nhớ được bao nhiêu?
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Cha Giang về nhà rất muộn, buổi tối trên đường Tấn Hưng xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, khiến cho bệnh viện đối phó không kịp, khoa cấp cứu bận tối mày tối mặt, bệnh viện trở thành một đống lộn xộn, bắt buộc viện trưởng phải ra mặt.

Cha Giang thấy gian phòng phía tây sáng đèn, bèn hỏi mẹ Giang: “Mộ Bình về sao?”

Cha Giang vừa nói vừa muốn đi đến gian phòng phía tây, mẹ Giang vội vàng ngăn lại: “Tiểu Nham cũng ở đây, ngủ trong phòng Mộ Bình.”

“Sao hai đứa nó lại ngủ ở đây?” Cha Giang không thể giải thích được, “Không coi chúng ta là người ngoài sao?”

“Ông nói cái gì…Giang Mộ Bình không phải con trai của ông à?”

Cha Giang nở một nụ cười thâm thúy, “Ý tôi là cả hai chúng ta đều trở thành bóng đèn.”
“Bóng đèn nỗi gì,” nói đến đây mẹ Giang liền sinh khí, “hôm nay là lần đầu tiên hai đứa nó ngủ chung giường.”

Giang cha không hiểu: “Ý của bà là?”

Mẹ Giang hạ giọng: “Từ sau khi kết hôn hai đứa nó vẫn luôn ngủ phòng riêng, ông biết không, bọn họ chưa ngủ chung một lần nào.”

Cha Giang khẽ cau mày, vẻ mặt trầm xuống.

Ông im lặng một lúc, ném chiếc áo sơ mi dính máu vào sọt quần áo ngoài sân, lạnh giọng nói: “Tôi không biết chúng nó kết hôn làm gì nữa.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Trong phòng, Thành Nham dạy Giang Mộ Bình chơi game một lúc, dạy hắn câu cá, cũng dạy hắn ăn trộm rau.

Giang Mộ Bình đang chơi vui vẻ, nhưng Thành Nham lại có chút buồn ngủ, nheo mắt ngáp một cái.

“Em buồn ngủ à?” Giang Mộ Bình hỏi anh.
“Trò chơi này chán quá.” Thành Nham ủ rũ nói.

“Mới vừa rồi em còn nói thú vị.”

“Chơi nhiều quá sẽ nhàm chán,” Thành Nham ôm đầu, có chút mơ hồ cười, “Không ngờ, giáo sư Giang cũng bị cuốn vào.”

Giang Mộ Bình nhấn tắt màn hình, cũng tắt đèn đầu giường.

Sau khi đèn lớn cũng đã tắt, căn phòng chìm vào bóng tối, bàn tay Thành Nham nhẹ nhàng vuốt ve mép bệ cửa sổ, cố gắng tìm ra dấu vết thời niên thiếu của Giang Mộ Bình thông qua những viên gạch ngói.

“Giáo sư Giang.” Thành Nham gọi Giang Mộ Bình bằng giọng nói trầm thấp đó.

Giang Mộ Bình ừ một tiếng.

“Lúc nhỏ anh sống ở đây sao?”

“Ừm.”

“Khi chúng ta quen biết nhau, cũng vậy phải không?”

“Đúng vậy.”

“Bây giờ anh còn chơi đàn piano không?”

Giang Mộ Bình khẽ nghiêng đầu, ánh trăng ngoài cửa sổ rơi vào chóp mũi Thành Nham.

“Lâu rồi chưa từng chạm qua.”
Thành Nham không nói, mở to mắt nhìn lên trần nhà.

“Thành Nham, lúc đó em đã đi đâu?”

Thành Nham quay đầu lại: “Em đến thành phố khác.”

“Nơi nào?”

“Em không nhớ, em đã đi rất nhiều nơi.” Thành Nham lật người, mặt hướng về Giang Mộ Bình, “Sau đó, chuyển đến chuyển lui, em lại trở về thành phố này.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Hai người im lặng thật lâu, Thành Nham phá vỡ sự im lặng, anh nghiêng người về phía trước, giọng nói mang theo tia buồn ngủ vang lên bên tai Giang Mộ Bình.

“Giang Mộ Bình,” Thành Nham hiếm khi gọi tên hắn, “anh có muốn xem hình xăm của em không?”

“Em không sợ chính mình lại không quen sao?” Ngữ khí Giang Mộ Bình mang theo ý cười nhàn nhạt nói.

Thành Nham không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Giang Mộ Bình giơ tay lên, đặt lòng bàn tay lên sau gáy anh, “Tôi chỉ giặt qυầи ɭóŧ cho em thôi, em đã nhạy cảm như vậy rồi. Đỏ như vậy.”

“Cổ của em thật giống như rất dễ đỏ.”

“Bẩm sinh đã như vậy rồi.” Thành Nham vô thức liếc nhìn bàn tay của mình, anh cũng cảm thấy kỳ lạ, lần trước ngay cả ngón tay của anh cũng đỏ như vậy.

Sao lại có thể phản ứng mạnh mẽ như vậy?

Nếu thực sự có thể chất dễ nhạy cảm như vậy, nếu cho Giang Mộ Bình xem hình xăm của mình, chẳng lẽ cả người anh đều đỏ lên sao?

Run rẩy định thần, tay của Giang Mộ Bình đột nhiên đặt lên bên chân Thành Nham, Thành Nham run một chút, bên chân anh đột nhiên nóng lên, cách chiếc quần pijama truyền đến lòng bàn tay Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình đoán cổ của Thành Nham nhất định đã đỏ.

“Em,” Thành Nham vội vàng biện hộ, “em là phản xạ có điều kiện.”
“Tôi sẽ bật đèn lên, nhìn một chút?” Giang Mộ Bình cố ý nói.

Thành Nham đè tay hắn xuống, “Anh là giáo sư sao lại xấu tính như vậy.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Toàn thân Thành Nham chỗ nào cũng rất nóng, lòng bàn tay cũng rất nóng, đây thực sự có thể là do thể chất. Thành Nham không phải loại người đặc biệt dễ thẹn thùng, thỉnh thoảng lúc cao hứng còn sẽ gọi Giang Mộ Bình là “cục cưng”, một người dễ thẹn thùng không thể thốt ra một cái xưng hô trìu mến như vậy được.

Ngay cả Giang Mộ Bình cũng không bao giờ gọi anh như vậy.

Không đếm xuể những ngày da thịt kề sát da thịt, họ lại tạo ra ám muội, em tiến một bước, tôi tiến một bước.

Tay của Thành Nham đặt trên tay Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình lật ngược lòng bàn tay, nắm tay Thành Nham.
Đầu ngón tay Thành Nham nhẹ nhàng cọ vào giữa các ngón tay hắn.

“Em có muốn cùng tôi nắm tay không?” Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham.

Thành Nham ừ một tiếng, sau đó ngón tay của anh đan vào kẻ hở giữa những ngón tay của Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình nắm lấy tay anh, mười ngón tay giao nhau. Ngón áp út áp vào giữa các ngón tay, sờ vào có cảm giác lạnh lẽo.

Giang Mộ Bình không xem hình xăm của Thành Nham, nhưng họ đã nắm tay nhau lần đầu tiên kể từ khi kết hôn.

Ngày hôm sau, Thành Nham mặc quần áo của Giang Mộ Bình, một chiếc áo khoác mà hắn đã mặc hồi đại học, kiểu dáng không lỗi thời, nhưng kích thước so với Thành Nham lớn hơn một chút.

Bộ đồ này là bộ có kích thước nhỏ nhất trong tất cả quần áo của Giang Mộ Bình, hồi còn học đại học Giang Mộ Bình vẫn còn rất gầy. Kích thước của cái áo ban đầu còn quá lớn, bây giờ Giang Mộ Bình mặc vào cũng không còn vừa nữa.
Khi mua cái áo này tốn rất nhiều tiền, được bảo quản cũng rất kỹ, cho nên mẹ Giang vẫn còn giữ lại đến tận bây giờ.

Chiếc áo khoác này thuần màu trắng, để lộ ra cảm giác thanh thuần.

Thành Nham đột nhiên muốn biết Giang Mộ Bình hồi đại học sẽ như thế nào.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Tối hôm qua, Giang Mộ Bình ngồi tàu điện ngầm về nhà, sáng sớm Thành Nham lái xe đưa hắn đến trường. Thành Nham đậu xe dưới tòa nhà văn phòng, Giang Mộ Bình xuống xe và đứng trước cửa kính xe chào tạm biệt Thành Nham. Lúc còn ở nhà của ba mẹ, anh đã kìm nén không hỏi, giữ lại đến bây giờ mới hỏi:

“Lúc học đại học, anh mặc bộ đồ này có phải rất thanh khiết không?”

Giang Mộ Bình cười một tiếng, không nói gì.
“Giáo sư Giang, chào buổi sáng.” Phía sau có một giảng viên chào hỏi Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình xoay người, “Chào buổi sáng.”

Vị giảng viên liếc nhìn vào trong xe, còn tưởng rằng Thành Nham là sinh viên. “Giáo sư Giang, đây có phải là sinh viên của anh không? Sinh viên không được phép đậu xe ở đây.” Cô nói với Thành Nham, “Bạn học, mau lái xe đi đi. Đây là chỗ đậu xe của giảng viên.”

“Cô Lý, cậu ấy không phải sinh viên.” Giang Mộ Bình giải thích, “Cậu ấy là tiên sinh nhà tôi, đưa tôi đến trường.”

Cô Lý rõ ràng sửng sốt một hồi: “Anh kết hôn rồi?”

“Đúng vậy.”

“Đột ngột như vậy? Tôi chưa từng nghe nói anh yêu đương.”

“Kết hôn đột xuất.” Giang Mộ Bình nói ngắn gọn.

“Ba mẹ làm chủ?”

“Tự mình làm chủ.”

“Tốt lắm, chúc mừng anh, tân hôn vui vẻ.”

“Cảm ơn.”

Cô Lý hàn huyên vài câu với Giang Mộ Bình rồi rời đi, hai người lại tiếp tục chủ đề vừa rồi.
“Hồi cấp ba anh cũng rất thích mặc đồ màu trắng.” Thành Nham nói.

“Mẹ tôi thích, đều là bà mua cho tôi.”

Thành Nham nhớ tới tủ quần áo của Giang Mộ Bình, ngoại trừ áo sơ mi, về cơ bản không có cái nào màu trắng nữa.

“Anh mặc đồ trắng trông rất đẹp.”

Màu trắng của Giang Mộ Bình có thể thuần khiết, cũng có thể là gợi cảm.

Studio chụp ảnh Bao Hàm Lam hoạt động rất hiệu quả, không bao lâu đã thông báo cho Giang Mộ Bình đến nhận ảnh cưới. Trước khi ảnh chụp được rửa ra, Giang Mộ Bình và Thành Nham đã bàn bạc với studio và chọn lọc những bức ảnh để làm thành một album. Trong tất cả những bức ảnh, cái có hiệu quả khiến mọi người cực kỳ vừa ý chính là bức mà Giang Mộ Bình ngồi xổm trên bức tường thấp hút thuốc, cúi đầu nhìn Thành Nham.

Hai người thống nhất chọn tấm đó in lớn rồi đóng khung ảnh, Giang Mộ Bình tìm thợ lắp và treo bức ảnh ngay giữa phòng khách.
.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

.

Gần đây công việc của Thiệu Viễn Đông ở trong nước chậm rãi lắng xuống, y liên lạc với Giang Mộ Bình thường xuyên hơn, thậm chí y còn gọi cho Giang Mộ Bình nói rằng y muốn đến nhà làm khách.

“Sẽ không có ai tiếp đãi cậu.” Giang Mộ Bình nhàn nhạt nói.

“Cậu không cần quá nhẫn tâm.” Thiệu Viễn Đông lên án, “Tôi chỉ muốn đến thăm nhà mới của cậu một chút, thuận tiện nhìn mặt bạn cũ mà thôi. Jan, trước tiên cậu đừng nói với Thành Nham tôi là ai, tôi muốn xem cậu ấy mất bao lâu để nhận ra tôi, lúc đó cậu nói tôi là bạn của cậu là được rồi. “

Thiệu Viễn Đông hẹn thời gian với Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình về nhà báo cho Thành Nham biết, hơn nữa, hắn vừa quay đầu đã bán đứng bán nằm Thiệu Viễn Đông.
“Là bạn cùng lớp cấp ba của chúng ta.”

“Ai vậy?”

“Thiệu Viễn Đông.”

Thành Nham lộ vẻ nghi hoặc, như thể anh không có ấn tượng gì về người này.

“Em không nhớ rõ sao?”

Thành Nham lắc đầu.

Không nhớ cũng không sao, dù sao đó cũng không phải là một kỷ niệm vui vẻ gì. Hồi cấp ba, Thiệu Viễn Đông và Thành Nham vốn không hợp nhau, Thành Nham vốn kiệm lời, kết quả học tập rất tốt, nhưng cả người lúc nào cũng tỏa ra luồng khí người sống chớ ngần. Mặc dù ở trong lớp anh không có cảm giác tồn tại, nhưng anh lớn lên rất đẹp, được rất nhiều cô gái thầm mến.

Thiệu Viễn Đông năm đó còn là con ông cháu cha, tính tình không đứng đắn, ngày đầu tiên Thành Nham chuyển trường đến, y đã không vừa mắt, vì cô gái mà y thích, y còn tìm Thành Nham để gây rắc rối.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham không biết khách đến nhà là oan gia của mình, trước đó một ngày còn mua một ít hoa mới về trang trí.

Thiệu Viễn Đông đã lâu không được ăn lẩu ở quốc nội, vì vậy y đã chỉ định một lẩu cho gia đình.

Tối hôm đó Thành Nham về muộn, anh còn phải xăm hình cho khách, Thiệu Viễn Đông đến trước để gặp Giang Mộ Bình.

Hình cưới trong phòng khách khiến Thiệu Viễn Đông sáng mắt lên.

“Bức ảnh này ngầu thật đấy.” Thiệu Viễn Đông bước lại gần, tỉ mỉ ngắm nhìn. “Cảm giác Thành Nham không thay đổi gì cả, sao cậu ấy không già đi chút nào vậy?”

Thiệu Vũ Đông quay đầu lại nói: “Hai người còn có cùng tư tưởng rất bụi đời? Còn chụp ảnh nghệ thuật kiểu này.”

“Đây là ảnh cưới.”

“Ảnh cưới?” Thiệu Viễn Đông có chút kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên y thấy có người chụp ảnh cưới mà còn hút thuốc đấy.
Thiệu Viễn Đông đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Tôi nhớ ba của cậu không thích người khác hút thuốc đúng không? Cậu còn in bức ảnh ra lớn như vậy rồi treo ở phòng khách, cậu không sợ ông ấy nhìn thấy sẽ đánh chết hai người sao?”

“Giáo sư Giang, cậu cũng đủ nổi loạn đấy, còn theo vợ mình học xấu.”

Hết chương 28.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN