Đồng Học Hôn Ước - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Đồng Học Hôn Ước


Chương 30


Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 30

Vì Thiệu Viễn Đông đến quá sớm nên ba người họ chỉ có thể cùng nhau đi mua nguyên liệu làm lẩu.

Thành Nham để xe ở phòng làm việc, đi siêu thị bằng xe của Giang Mộ Bình. Giang Mộ Bình bấm chìa khóa mở khóa xe, sau khi đèn sáng lên, Thiệu Viễn Đông theo bản năng mở cửa ghế phụ.

Trong lúc nhất thời y quên mất Giang Mộ Bình bây giờ đã là người có gia đình, người chồng hợp pháp của hắn còn đang đứng bên cạnh.

Thành Nham thấy Thiệu Viễn Đông vào ghế phụ liền mở cửa sau, chuẩn bị ngồi vào, Thiệu Viễn Đông nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, y dừng lại, chân vừa bước lên xe liền thu lại.

“Quên mất tiên sinh của Jan vẫn còn ở đây,” Thiệu Viễn Đông cười, “Là tôi có mắt không tròng.”

Giang Mộ Bình liếc nhìn y.

Trước mặt Giang Mộ Bình, Thiệu Viễn Đông gọi Thành Nham là “vợ” của hắn, còn bây giờ ở trước mặt Thành Nham liền biến thành “tiên sinh”.

Đúng là rất biết cách đối nhân xử thế.

“Không sao, cậu cứ ngồi đi, tôi ngồi ở phía sau.” Thành Nham nói rồi ngồi vào ghế sau.

Thiệu Viễn Đông không nhượng bộ nữa, thoải mái ngồi xuống ghế phụ.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ anh nhìn thấy Giang Mộ Bình cầm túi giấy đi tới ghế sau. Giang Mộ Bình mở cửa xe, khom lưng cúi người chui vào, đặt túi giấy đựng áo len vào băng ghế sau.

Thành Nham liếc nhìn túi giấy, ngẩng đầu nhìn hắn vài giây, tốc độ nói rất nhanh, âm lượng rất thấp nói: “Từ nay về sau em sẽ tự mình đưa cho anh.”

Giang Mộ Bình không nói gì, khóe miệng khẽ cong lên một chút.

Dọc theo đường đi, Thành Nham không nói nhiều, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không tham gia vào cuộc đối thoại giữa Thiệu Viễn Đông và Giang Mộ Bình, Thiệu Vũ Đồng cảm thấy anh vẫn như trước, tính tình có chút nặng nề.

Giang Mộ Bình không phải loại người nói nhiều vô tội vạ, Thiệu Viễn Đông không biết giữa bọn họ lúc thường làm sao có thể nói chuyện.

Cuộc sống sau hôn nhân thật buồn tẻ biết bao.

Xe đậu ở gara dưới tầng hầm, ba người đi thang máy đến siêu thị, Thành Nham hỏi Thiệu Viễn Đông: “Cậu có ăn cay không?”

“Có thể, nhưng không được quá cay.”

Thành Nham gật đầu: “Vậy thì làm lẩu cay.”

Thiệu Viễn Đông sống ở nước ngoài đã lâu, đã nhiều năm không gặp Giang Mộ Bình, bây giờ gặp lại, nói chuyện rất vui vẻ. Trong khoảng thời gian này, y lo lắng mình quá mức giọng khách át giọng chủ, sẽ ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện giữa Thành Nham và Giang Mộ Bình, y liền bớt phóng túng, không nói lời nào.

Nhưng khi y ngậm miệng rồi thi không ai trong số họ lên tiếng.

Nếu biết mình sẽ phải chứng kiến ​​cảnh tượng xấu hổ như vậy khi cùng nhau đi mua nguyên liệu thì y thà ngồi đợi trên xe.

Thiệu Viễn Đông không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: Cuộc hôn nhân mà Giang Mộ Bình muốn “kinh doanh” này, theo như trước mắt mà nói, quá thất bại rồi.

Không biết kết hôn kiểu này làm gì, quả thực muốn chịu tội.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham và Giang Mộ Bình song song đi cạnh nhau, giữa hai người vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nhìn qua thật sự không thân thiết lắm, nếu không đeo nhẫn giống nhau ở ngón áp út thì không ai nghĩ rằng họ là bạn đời hợp pháp.

Giang Mộ Bình lấy một gói nguyên liệu nấu lẩu ở trên kệ, xem ngày tháng, Thành Nham nhìn thấy, bước tới nói: “Đừng mua cái này.”
“Không mua sao?” Giang Mộ Bình nghi hoặc, “Không mua thì làm sao làm lẩu?”

“Nguyên liệu nấu lẩu có thể tự mình làm.”

Giang Mộ Bình à một tiếng, đem gói nguyên liệu nấu lẩu đặt lại chỗ cũ.

“Tài nấu nướng của cậu tốt như vậy?” Thiệu Viễn Đông nhướng mày, “Nước lẩu cũng có thể tự mình nấu sao?”

“Không khó.” Thành Nham nói.

“Tôi nhớ Jan nấu ăn rất khó ăn, so với mấy đồ ăn vặt ở Anh cũng không hơn được bao nhiêu,” Thiệu Viễn Đông phàn nàn, “Thành Nham, lúc ở nhà cơm là do cậu nấu đúng không?”

“Giáo sư Giang thỉnh thoảng cũng sẽ nấu.”

Thiệu Viễn Đông đưa ra câu hỏi tương tự như mẹ Giang: “Cậu, tại sao cậu lại gọi cậu ta như vậy?”

“Có vấn đề gì không?” Giang Mộ Bình hỏi.

“Không có vấn đề gì,” Thiệu Vũ Đồng nhún vai, ghé vào lỗ tai Giang Mộ Bình, nhỏ giọng, không đứng đắn nói: “Lúc ở trên giường chắc sẽ không gọi cậu như vậy chứ?”
Giang Mộ Bình liếc mắt nhìn y, Thành Nham nhíu mày, ngơ ngác nhìn bọn họ.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thiệu Viễn Đông không nghĩ quan hệ giữa Giang Mộ Bình và Thành Nham sẽ thú vị như thế này, thậm chí y còn nghi ngờ họ còn chưa từng trải qua chuyện giường chiếu. Y chỉ thuận miệng nói, muốn xem Giang Mộ Bình phản ứng như thế nào.

Vẻ mặt của Giang Mộ Bình vẫn không thay đổi. Đương nhiên, Thành Nham lúc ở trên giường vẫn sẽ gọi hắn là giáo sư Giang, nhưng không hề giống như những gì Thiệu Viễn Đông đang nói.

Nhưng Giang Mộ Bình rất thích nói mấy chuyện tưởng thật mà giả này, hắn trả lời: “Đúng vậy.”

“Tại sao tôi lại cảm thấy không tin được vậy.” Thiệu Viễn Đông mỉm cười, thật ra y hiểu Giang Mộ Bình hơn Thành Nham, y biết Giang Mộ Bình xấu tính từ trong xương.
Trong mắt Thành Nham, Giang Mộ Bình là người hoàn hảo, ngay thẳng và dịu dàng, nhân hậu và rộng lượng, hắn sẽ yêu thương mọi người, cũng sẽ vì loại “tình yêu” này mà kết hôn với anh.

Thành Nham mù quáng, mặc dù anh từng nói Giang Mộ Bình là người xấu, nhưng anh cảm thấy tâm hồn của Giang Mộ Bình rất thuần khiết không tỳ vết.

Thiệu Viễn Đông quen Giang Mộ Bình lâu hơn Thành Nham, y cũng sẽ hiểu Giang Mộ Bình rõ hơn một chút. Theo y, Giang Mộ Bình ôn lương là đúng, nhưng hắn còn là người thích giả heo ăn thịt hổ.

Lời nói như thật như đùa của Giang Mộ Bình thực sự thu hút được sự chú ý của Thành Nham, vẻ mặt của anh trở nên sốt ruột, anh muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại không mở miệng.

Một lúc sau, Thành Nham chủ động giải thích: “Tôi quen gọi anh ấy như vậy.”

“Tốt lắm,” Thiệu Viễn Đông cười cười, “Khi tôi cao hứng cũng hay gọi cậu ấy như vậy.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham thầm nghĩ: lúc cao hứng tôi còn gọi anh ấy là “cục cưng” đây, anh muốn trả lời Thiệu Viễn Đông như thế, nhưng anh cảm thấy những lời này đầy ý tứ muốn tranh giành tình nhân.

Giáo sư Giang không phải là tên riêng của hắn, nhiều sinh viên của Giang Mộ Bình sẽ gọi hắn như vậy.

Mua xong nguyên liệu nấu lẩu bọn họ liền về nhà, cách nấu lẩu tương đối dễ dàng, sau khi nấu kỹ nước dùng thì rửa sạch nguyên liệu rồi cắt nhỏ, chờ đến lúc bỏ vào nồi.

Thiệu Viễn Đông nghe Giang Mộ Bình nói Thành Nham thích uống rượu, hôm nay y mang đến cho anh một chai rượu ngon, Thành Nham cảm ơn, nhận lất rồi cất rượu vào tủ rượu. Giang Mộ Bình không uống rượu, những loại rượu đắt tiền trong tủ đều là của Thành Nham.
Thành Nham uống coca, pha trà đen cho Giang Mộ Bình, sau khi để nguội còn thêm một lát chanh tươi vào.

Tính cách của Thành Nham hiền lành trông không hợp với vẻ ngoài, lại có chút nhân thê, anh đã chăm sóc rất chu đáo mọi mặt của Giang Mộ Bình.

Thiệu Viễn Đông đột nhiên cảm thấy diễm phúc của Giang Mộ Bình không hề nông cạn.

Tuy rằng giao tiếp giữa hai người có thể không quá hài hòa, nhưng ít nhất Thành Nham lớn lên rất đẹp và có năng lực, là một đối tượng tốt để kết hôn.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham hỏi Thiệu Viễn Đông muốn uống gì.

“Tôi uống nước lọc là được,” Thiệu Viễn Đông hỏi, “Cậu không muốn uống chút rượu sao?”

Thành Nham lắc đầu: “Ngày mai tôi phải đi làm.”
Thành Nham đứng bỏ rau vào nồi, cụp mắt nhìn Giang Mộ Bình, hỏi: “Có muốn em làm nước sốt cho anh không?”

Giang Mộ Bình ngẩng đầu nhìn anh, “Để tôi tự mình làm.”

“Anh làm được không?” Thành Nham ngồi xuống, không hề có lòng tin nhìn Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình không làm được.

Kỳ thực hắn rất ít ăn lẩu, ăn lẩu rất dễ bị ám mùi, hắn không thích.

Bọn họ mua rất nhiều nước sốt pha sẵn, Giang Mộ Bình chọn ra một ít lọ mà mình thích, dùng thìa múc hai lần, sau đó khuấy đều.

Trong đó có tương douban (*), rất mặn, Giang Mộ Bình chỉ biết rau xào với tương douban có thể tăng hương vị, không biết ăn riêng lại có thể ngấy chết người. Hắn nhúng miếng thịt bò đã nấu chín với chút gia vị, sau khi nếm thử, sắc mặt hắn liền tái đi.

Giang Mộ Bình bị mặn đến sặc một tiếng, nghiêng người ho khan: “Khụ khụ…”
Thành Nham bật cười, đây là nụ cười đầu tiên của anh trong ngày hôm nay trước mặt người ngoài – Thiệu Viễn Đông.

Giang Mộ Bình đỏ mặt, tiếp nhận ly nước lạnh Thành Nham rót cho mình, “Sao lại mặn như vậy?”

“Tương douban dùng để xào rau.”

“Mặn quá.” Giang Mộ Bình khẽ nhíu mày.

Thiệu Viễn Đông bỏ thịt vào nồi, trêu cười nói: “Bộ não thông minh như vậy chắc cậu đều dùng hết vào việc đọc sách nhỉ, trình độ học vấn cao như thế mà sao nấu ăn lại kém đến cực điểm.”

Thành Nham uống một ngụm coca, khẽ nhếch khóe miệng.

“Nấu ăn cũng cần có năng khiếu,” Giang Mộ Bình nói, “Tôi không có.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Sau đó, bầu không khí tương đối hòa thuận, bọn họ không nhớ rõ chuyện thời cấp ba lắm, dù sao cũng đã gần hai mươi năm trôi qua rồi.
Nhưng một số điều vẫn còn ấn tượng, chẳng hạn như sự biến mất đột ngột của Thành Nham vào năm cuối cấp.

Thiệu Viễn Đông không biết nỗi khổ thời niên thiếu của Thành Nham, chỉ cho là anh chuyển trường khác, thuận miệng hỏi: “Sao lúc đó cậu lại đi đột ngột vậy? Cậu chuyển trường à?”

“Không phải,” Thành Nham gắp một ít nấm kim châm vào trong bát, “Tôi bỏ học.”

Thiệu Viễn Đông khựng lại đôi tay đang cầm đũa, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Bỏ học?”

“Không có tiền để đi học.” Thành Nham rất bình thản giải thích rõ ràng.

Thiệu Viễn Đông nhớ tới năm đó điều kiện gia đình Thành Nham có vẻ rất tệ, nhưng không đến nỗi ngay cả đi học cũng không kham nổi mà?

Thiệu Viễn Đông liếc nhìn Giang Mộ Bình, tự hỏi không biết có nên tiếp tục chủ đề này không.

Thành Nham thấy y muốn hỏi nhưng lại chần chừ, anh chủ động giải thích: “Lúc đó mẹ tôi tự tử, không có ai nuôi tôi ăn học.”
Thành Nham nói thiếu một câu – không những không có ai nuôi tôi ăn học mà tôi còn phải nuôi em trai tôi trưởng thành.

Thiệu Viễn Đông hơi kinh ngạc mở to hai mắt, y nghẹn trong cổ họng, không có tiếp tục đề tài.

Thiệu Viễn Đông không thể không nhìn về phía Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình tất nhiên biết những chuyện này.

Những chuyện mà Thanh Nham từng trải qua cũng phức tạp như hắn, Giang Mộ Bình tràn ngập sự thông cảm——

Thiệu Viễn Đông cho rằng mình đã tìm ra lý do tại sao Giang Mộ Bình kết hôn với Thành Nham.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Điện thoại reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ sai lầm của Thiệu Viễn Đông.

Thiệu Viễn Đông trả lời điện thoại, một giọng nói non nớt vang lên trong điện thoại: “Papa.”
Thiệu Viễn Đông nhìn vào màn hình điện thoại mỉm cười, khóe mắt cong lên.

Giọng nói trong điện thoại là của một đứa nhỏ, dùng tiếng Anh hỏi Thiệu Viễn Đông khi nào trở về.

Thiệu Viễn Đông cũng trả lời bằng tiếng Anh: “Bố đang ăn cơm ở nhà một người bạn, một lát nữa sẽ gọi lại.”

“Con gái tôi.” Thiệu Viễn Đông lật điện thoại cho họ xem.

Trên màn hình điện thoại là một cô gái nhỏ với đôi mắt đen láy và mái tóc cuộn tròn, lông mày hơi rậm nhưng trên mặt toàn là thịt.

Thành Nham không khỏi nở nụ cười: “Con lai?”

“Ừ, vợ tôi là người nước ngoài.” Thiệu Viễn Đông nói bằng tiếng Anh: “Chào các chú đi con.”

Bé nhỏ vẫy tay không ngừng, lên tiếng chào hỏi Thành Nham và Giang Mộ Bình, Thành Nham cũng vẫy tay về phía màn hình.

Thiệu Viễn Đông quay màn hình điện thoại di động về phía mình, nói vài câu tiếng Anh rồi cúp máy.
Thành Nham bối rối, không khỏi cảm thán: “Cậu cũng có con rồi.”

Thiệu Viễn Đông nở nụ cười: “Tôi đã ba mươi lăm, có con kỳ quái lắm sao?”

Thành Nham cũng đã ba mươi lăm, nhưng anh chỉ mới kết hôn với Giang Mộ Bình. Anh và Giang Mộ Bình có thể có tình yêu, nhưng họ sẽ không thể có con.

Trong lúc Thành Nham ngây người, anh cảm giác được ngón tay út của mình bị chạm nhẹ, anh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Giang Mộ Bình.

“Giúp tôi làm nước sốt đi.” Giang Mộ Bình cầm trong tay một cái bát sạch.

Thành Nham khóe miệng hơi nhếch lên, cầm lấy bát đĩa.

“Không phải anh không muốn em làm à?”

“Tôi đã nhận thức sai về bản thân rồi.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Sau khi ăn lẩu xong, Giang Mộ Bình phụ trách rửa bát, Thành Nham không có vào bếp nhìn hắn, tự mình ngồi trên ban công hút thuốc.
Thiệu Viễn Đông liếc nhìn bóng lưng lạnh lẽo của anh, quay đầu bước vào phòng bếp.

“Như thế này có mệt không?” Thiệu Viễn Đông đột nhiên hỏi Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên.

Thiệu Viễn Đông hạ thấp âm lượng: “Tôi nhìn còn mệt. Cuộc hôn nhân này cần thiết sao? Chỉ vì quá khứ hỗn loạn bất kham của Thành Nham?”

“Cậu đang nói cái gì vậy?” Giang Mộ Bình nhíu mày.

“Tôi biết cậu, Jan. Cậu cảm thấy cậu ấy đáng thương sao? Cậu ấy hiện đang sống rất tốt, không cần cậu phải hy sinh cuộc hôn nhân của mình để cho cậu ấy một cái gia đình.”

Thiệu Viễn Đông hiểu rất rõ Giang Mộ Bình, ít nhất y cũng đã giải thích được một nửa nguyên nhân.

“Tại sao tôi phải cảm thấy cậu ấy đáng thương?” Đôi mắt Giang Mộ Bình trở nên lạnh lùng, “Theo như những gì cậu nói, thì hồi cấp ba tôi đã tìm cậu ấy kết hôn rồi.”
“Cậu–” Thiệu Viễn Đông cứng họng, không phản bác được, đành phải nói gì đó: “Cậu kết cái rắm, cấp ba kết hôn, người ta bảo sẽ nói cậu lừa trẻ vị thành niên.”

“Chuyện gia đình của tôi, cậu bớt quản đi.” Giang Mộ Bình có chút tức giận.

“Không phải tôi đang suy nghĩ cho hai người sao?” Thiệu Viễn Đông cũng khó chịu. “Cậu nhìn trạng thái hai người ở cùng nhau đi, có thể đông người ta thành tượng đá đó có biết không?”

Giang Mộ Bình mệt mỏi để giải thích, bọn họ tan rã trong không vui, bát còn chưa rửa sạch Thiệu Viễn Đông đã bước ra khỏi bếp.

Thành Nham đang hút một thuốc bên cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng động liền quay lại.

“Cậu phải về sao?”

Thiệu Viễn Đông đang thay giày, ngẩng đầu nhìn Thành Nham.

Thành Nham kẹp điếu thuốc trong tay, tư thái lười biếng dựa vào mép cửa sổ. Anh có khuôn mặt rất đẹp, rất hút mắt, là kiểu người yêu thích của Giang Mộ Bình.
Thiệu Viễn Đông thầm mắng Giang Mộ Bình là đồ nhan khống.

“Ừm, phải về với con thôi.” Thiệu Viễn Đông mỉm cười, “Cám ơn cậu đã chiêu đãi, lần sau tôi mời cậu, tôi đi trước.”

Thành Nham cầm điếu thuốc gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Ngay khi chân trước Thiệu Viễn Đông rời đi, chân sau Giang Mộ Bình liền bước ra khỏi bếp.

“Sao vậy?” Thành Nham phát giác có gì đó không ổn, “Hai người cãi nhau à?”

“Không có, không cần quan tâm đến cậu ta.” Giang Mộ Bình đi đến, tay áo xoắn lên tới khuỷu tay, tay hơi ướt.

Thành Nham dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, cầm túi giấy trên bàn cà phê lên, “Anh thử xem.” Anh đưa túi giấy cho Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình lấy khăn giấy lau khô tay, vào phòng ngủ thay áo len. Thời điểm hắn từ phòng ngủ đi ra, Thành Nham liền sáng mắt lên.
Quả nhiên mặc lên người mới có thể nhìn ra đẹp xấu.

Màu trắng tinh khiết, rất thanh thuần.

Cổ cao, lại rất gợi cảm.

Thành Nham bước đến trước mặt Giang Mộ Bình, “Anh thích không?”

Giang Mộ Bình ừ một tiếng.

Lông tơ trắng tinh trông rất mềm mại, Thành Nham mặt dày hỏi: “Em có thể sờ một chút không?”

“Chỗ nào?”

“Em không biết.” Sau gáy của Thành Nham có khuynh hướng ửng đỏ.

Giang Mộ Bình ngưng trêu chọc anh, cười nói: “Sờ đi.”

Thành Nham cũng không khách khí, bắt đầu chạm lên ngực Giang Mộ Bình. Chất vải mềm mại, cảm giác rất thoải mái.

Thành Nham ngẩng đầu, ngây thơ mà cười nhẹ: “Đắt cũng có cái giá của đắt, chất vải rất mềm mại.”

Giang Mộ Bình đột nhiên nắm tay anh, “Thiệu Viễn Đông cho rằng trạng thái của chúng ta rất kỳ quái.”

“Có ý gì?”

“Có lẽ cậu ta nghĩ chúng ta không đủ thân thiết.”
“Tại sao lại phải thân thiết cho cậu ta xem?”

Giang Mộ Bình cụp mắt, cười một tiếng.

“Hiện tại cậu ta không có ở đây,” Thành Nham liếm môi một cái, “Có thể thân thiết một chút được không?”

Giang Mộ Bình nhìn chăm chú anh một hồi, mới nói: “Được.”

Giang Mộ Bình nghiêng người, bày ra một tư thế muốn ôm, Thành Nham tới gần, dựa vào lồng ngực hắn, áp mặt vào chiếc áo len mềm mại tràn đầy mùi thơm.

Giang Mộ Bình giữ anh ở trong ngực, rất ôn nhu mà ôm anh.

Hết chương 30.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN