Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 43
Một số việc cứ phải phát triển đến một mức nhất định mới chịu thôi, Thành Nham vốn dĩ chỉ muốn hôn Giang Mộ Bình, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác. Đương nhiên, duỗi đầu lưỡi là do anh không kiềm lòng được, anh chỉ nghĩ đến cảm giác hôn sâu với Giang Mộ Bình lúc trước, liền muốn trải nghiệm một lần nữa.
Lực tay của Giang Mộ Bình thật sự rất lớn, lòng bàn tay ấn mạnh vào lưng anh, khiến anh đau đến tê dại.
Làm đau anh còn chưa tính, còn nói anh xấu tính.
Thành Nham thầm nghĩ: Em sao xấu tính bằng anh được.
Hai người dường như đã hiểu ngầm, đồng thời dừng lại.
Giang Mộ Bình rút tay ra khỏi cổ áo Thành Nham, vặn người, cúi xuống nhặt quyển sách trên sàn, đặt lên tủ đầu giường.
Thực ra Thành Nham có chút phản ứng, nhưng anh không muốn quá chủ động, bởi vì anh không rõ Giang Mộ Bình có giống anh hay không.
Lúc thường, Giang Mộ Bình tiến lùi vừa phải, rất dụ người, nhưng sẽ không mạo phạm, quá phận. Thành Nham cực kỳ thích trạng thái này của hắn, như gần như xa, duy trì cảm giác thăm dò khoảng cách giữa hai bên.
Hôn nhân tất nhiên không chỉ có củi, gạo, dầu, muối mà còn có phong hoa tuyết nguyệt. Thành Nham đòi hỏi hôn nhân phải có niềm vui và tình cảm.
Lo lắng không biết Giang Mộ Bình nhận ra cái gì, Thành Nham khẽ nhích người sang một bên, đắp chăn bông lên che mặt, nhỏ giọng nói: “Cục cưng ơi, em thật sự rất buồn ngủ.”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, trầm giọng nói: “Ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham vốn định quay lại Giang Châu với Giang Mộ Bình vào ngày mồng ba Tết, nhưng bên trường học lại đưa ra thông báo — sau năm mới Giang Mộ Bình sẽ phải đi nước ngoài vài ngày. Nếu bọn họ trở về Giang Châu, sau đó liền vội vàng trở về Bắc Thành để đáp chuyến bay ra nước ngoài, hành trình của Giang Mộ Bình cũng quá gấp, hơn nữa bọn họ sẽ không thể ở lại Giang Châu được mấy ngày.
Thành Nham đề nghị không về Giang Châu nữa, nhưng Giang Mộ Bình lại bảo anh không cần phải hủy bỏ kế hoạch, có thể về Giang Châu sớm hơn dự định.
Cả hai trở về nhà bố mẹ đẻ ăn tối và đề cập chuyện này với hai lão nhân.
Nói cho cùng, đây là năm đầu tiên Thành Nham và Giang Mộ Bình ở bên nhau kể từ khi kết hôn mà họ lại không ăn tết ở nhà bố mẹ, Thành Nham luôn cảm thấy xấu hổ, không thể mở miệng được. Là Giang Mộ Bình mở lời.
“Mẹ nhớ rồi,” mẹ Giang nhìn Thành Nham, “con nói con có một người dì ở quê nhỉ?”
Thành Nham gật gật đầu: “Con vốn định mồng ba tết sẽ về quê, nhưng giáo sư…”
Mẹ Giang múc cho Thành Nham một bát canh gà nhỏ, nói: “Ở trường của nó là như vậy, đánh giá cuối năm của giảng viên sẽ bận vô cùng. Năm sau không có thời gian thì hai đứa đến năm này vậy.”
Thành Nham nhận bát canh, “Như vậy thì con không thể cùng ba mẹ đón Tết.”
Mẹ Giang nở nụ cười: “Không thể gì mà không thể, ngày tháng sau này còn dài, con không chỉ ở cùng chúng ta có một năm này, Tết năm nào mà không đón được? Chúng ta ở từng tuổi này rồi, không để ý mấy chuyện như vậy đâu.”
Lý Tư Tri nghe vậy liền giơ tay lên, làm như có thật nói: “Dì dượng, nếu vậy thì con cũng có một thỉnh cầu.”
Cha Giang không hiểu rõ lắm mà nở nụ cười, “Con muốn xin cái gì?”
“Năm nay con dự định đi nước ngoài ăn tết”, Lý Tư Tri gắp cho hai lão nhân gia mỗi người một miếng sườn, nói: “Con không thể bồi hai người đón năm mới.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham liếc nhìn cha Giang và mẹ Giang, có chút lo lắng hai người sẽ không cao hứng.
Vốn dĩ anh và Giang Mộ Bình định đi ăn Tết ở Giang Châu, bây giờ Lý Tư Tri lại ra nước ngoài, không có ai ở nhà cùng hai người đón năm mới.
Cha Giang và mẹ Giang ngược lại không hề buồn bực, cực kỳ tiêu sái, cha Giang nói: “Tùy con.”
“Đến lúc đó sẽ chỉ có hai người ở nhà.” Lý Tư Tri nhìn cha Giang và mẹ Giang như đang nhìn một đứa bé, ngữ điệu đáng thương nói: “Thật là quạnh quẽ.”
Mẹ Giang cười mắng: “Con bớt làm dáng được hời mà còn ra vẻ đi, mấy đứa không ở đây, đôi ta còn rảnh nợ.”
“Được rồi.” Lý Tư Tri mỉm cười.
“Con định đi nước nào? Có đi cùng bạn bè không?”, Cha Giang hỏi.
“Có ạ, con đi cùng một nhóm bạn đến đảo Bali.”
“Phải chú ý an toàn, mỗi ngày phải đều gọi về cho chúng ta.”
“Được.”
Mẹ Giang hỏi Thành Nham: “Lần này về Giang Châu, Vi Kính có cùng con về không?”
Thành Nham lắc đầu: “Ba mẹ nó sẽ không đồng ý.”
“Nhưng con phải hỏi thằng bé một tiếng.” Mẹ Giang nói, “Cha mẹ nuôi ở đó, nhưng quan hệ máu mủ sẽ không thể cắt đứt.”
“Vâng, con sẽ hỏi.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình đang yên lặng ăn cơm ở một bên, mẹ Giang đột nhiên nhìn về phía hắn, bàn giao nói: “Nhớ mua lễ vật mang về, đến lúc đó mẹ cũng sẽ chuẩn bị một ít, con nhớ mang theo.”
Lý Tư Tri cười nói: “Dì, Mộ Bình đã bao nhiêu tuổi rồi, dì còn dặn dò nó mấy cái này, nó sao có thể không biết mấy cái lễ tiết này được?”
“Bao tuổi đi nữa thì cũng là người vừa mới kết hôn, ở cùng trưởng bối vẫn còn rất nhiều quy củ, huống chi đó là dì của Tiểu Nham, lễ nghi không thể thiếu.”
“Mẹ đừng chuẩn bị quá nhiều,” Giang Mộ Bình nói, “không mang hết được.”
Cha Giang liếc hắn một cái: “Thân cao mét tám tám, có cái gì mà mang không hết.”
Thành Nham cúi đầu cười một tiếng.
“Con cao một mét tám tám, chứ không phải lớn lên có tám cánh tay.”
Giang Mộ Bình lướt nhìn về phía Thành Nham, Thành Nham đang cúi đầu cười, lông mi khẽ run.
Khi rửa chén xong, Thành Nham đứng ở phía sau Giang Mộ Bình, từ một bên vai hắn ló đầu ra, lúc nói chuyện hô hấp của anh còn phả lên cổ của hắn.
“Giáo sư, anh cao một mét tám tám.”
Giang Mộ Bình đang lau bát, cảm giác cổ có chút ngứa ngáy, còn ngửi được mùi thơm trên người Thành Nham. Hắn không quay đầu lại, chỉ ừ một tiếng.
“Ba nhớ rõ như vậy.”
“Lúc chuẩn bị ra nước ngoài du học, tôi có đi kiểm tra sức khỏe, khi đó ba có đi cùng tôi.” Giang Mộ Bình dừng một thoáng, giấu đầu hở đuôi nói: “Bây giờ còn hơn thế nữa.”
Thành Nham cười khẽ: “Ý anh là so với lúc anh đi học còn cao hơn?”
Giang Mộ Bình rốt cục quay đầu nhìn anh: “Không giống sao?”
Kỳ thực Giang Mộ Bình rất cao, Thành Nham cũng không thấp, nhưng lại chênh lệch với Giang Mộ Bình nửa cái đầu, muốn hôn hắn, có lẽ anh phải kiễng chân thêm một chút mới được.
Thành Nham cố ý lắc đầu: “Không giống.”
Trong mắt Giang Mộ Bình hiện lên ý cười, cúi đầu, nhẹ nhàng dùng chóp mũi cọ cọ lên mũi của Thành Nham.
Giang Mộ Bình giả vờ đắc ý, nói, “Em không thể làm như thế này.”
Thành Nham đỏ cả cổ, thua trận.
.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
.
Sau khi Thành Nham hỏi Lâm Vi Kính, Lâm Vi Kính vốn dĩ muốn đi, nhưng khi nghe nói Thành Nham đi cùng Giang Mộ Bình, cậu lập tức đổi ý, biểu thị không muốn làm phiền thế giới hai người của anh trai và chị dâu.
“Hai người gì mà hai người, về nhà dì thì còn đâu thế giới của hai người.”
Lâm Vi Kính cười đầy duyên nợ: “Anh à, xem ra anh rất không tình nguyện đó. Anh nói xem, có thời gian để đi đi du lịch với giáo sư thì tốt biết mấy, không phải hoàn toàn là thế giới của hai người thì là gì nữa.”
“Em thật sự không đi? Có phải ba mẹ em có ý kiến gì không?”
“Có ý kiến gì thì em cũng đi. Chỉ cần anh nói, em sẽ đồng ý.” Lâm Vi Kính nghiêm túc nói, “Lần này em thật sự không muốn đi, em không muốn làm bóng đèn, anh vừa mới kết hôn nên ở cùng với giáo sư nhiều hơn, em sẽ không tham gia náo nhiệt.”
“Hơn nữa, dì cũng không gọi cho em, vốn em và dì cũng không quen thuộc. Anh, cũng là anh hàng năm gửi tiền cho dì, em lại không nợ dì cái gì, bình thường anh khổ sở kiếm tiền, dì cũng không giúp anh được chuyện gì.” Lâm Vi Kính nói mãi liền nói ra những lời trong lòng.
Lâm Vi Kính nhỏ hơn Thành Nham rất nhiều tuổi, khi còn nhỏ Thành Nham đã theo mẹ về Giang Châu vài lần, nhưng khi Lâm Vi Kính chào đời, mẹ anh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với quê nhà, vì vậy Lâm Vi Kính không bao giờ đến Giang Châu, quan hệ với người thân ở Giang Châu rất nhạt, gần như không có giao lưu gì.
“Thời đó ai cũng khó, nhà dì cũng không giàu, tự mình sống đã là cả một vấn đề.”
“Dù sao anh cũng là anh trai của em.”
“Vậy thì anh sẽ tự đi.”
“Ừm, chúc anh đi vui vẻ.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình và Thành Nham khởi hành vào sáng ngày giao thừa. Hai người đi bằng máy bay, buổi chiều là đến Giang Châu. Lễ vật là do hai người cùng nhau mua sau khi đã thảo luận, mẹ Giang còn chuẩn bị thêm một số quà tặng, đều là những thứ không rườm rà, cuối cùng thì Thành Nham và Giang Mộ Bình cũng không phải mang theo quá nhiều hành lý lên đường.
Hành lý đã được ký gửi, Giang Mộ Bình và Thành Nham lên máy bay đi Giang Châu.
Họ ngồi ở khoang thương gia, sau khi đã yên vị, Giang Mộ Bình lấy sách trong túi xách ra.
Thành Nham ngồi ở cạnh cửa sổ, quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Vừa lên máy bay liền đọc sách.”
“Quen rồi.” Giang Mộ Bình đặt sách lên giá, “Tôi có mang cho em quyển sách mà em đã đọc dở lúc trước.”
Thành Nham lắc đầu: “Tha cho em đi, em thật sự không đọc vào được. Em đã lâu không đọc sách, khả năng đọc của em càng ngày càng kém.”
“Quyển sách đó quả thực có chút tối nghĩa.”
“Anh có cuốn sách nào dễ đọc hơn không, kiểu kinh điển hay những thứ tương tự không?”
“Có, về nhà tôi sẽ tìm cho em.”
“A Nham.”
“Hả?”
“Tôi nhớ thành tích hồi cấp ba của em rất tốt.”
“Ừm,” Thành Nham mỉm cười, “ngữ văn không tốt, học lệch nghiêm trọng, cũng nhờ toán học kéo lên.” Thành Nham rút đồ bịt mắt ra khỏi túi, không mặn không nhạt nói, “Thành tích tốt đến đâu cũng là chuyện của hai mươi năm trước, sách của anh em thực sự xem không hiểu. “
Giang Mộ Bình nhíu mày: “A Nham, tôi không có ý đó.”
“Em biết, em cũng không phải có ý như vậy.” Thành Nham mím miệng, “Em chỉ nói vậy thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham đeo đồ bịt mắt trên trán, nhéo mép khăn bịt mắt nhìn Giang Mộ Bình, đôi mắt đẹp nháy một cái, “Em ngủ một lát, hôm qua em ngủ hơi muộn.”
“Ừm.”
Thành Nham kéo đồ bịt mắt xuống, che mắt và ngả lên lưng ghế.
Giang Mộ Bình nhìn anh chằm chằm một hồi, sau đó quay đầu cầm cuốn sách trên giá lên.
Khi Thành Nham sắp chìm vào giấc ngủ, anh mơ hồ nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nữ.
“Ừm, chào anh…”
Giang Mộ Bình nghe tiếng liền nghiêng đầu nhìn sang, nữ hành khách ngồi phía sau mỉm cười nhìn hắn từ khe hở giữa các ghế, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Giang Mộ Bình thấp giọng nói: “Có chuyện gì không?”
Cô gái mím môi, đôi mắt to chớp động, ánh mắt có chút thất thường.
Giang Mộ Bình kiên nhẫn đợi cô, dư quang thoáng thấy cô gái bên cạnh vỗ nhẹ lên lưng cô hai lần, trong miệng còn đang nói gì đó.
Cô gái cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Giang Mộ Bình, tai có chút đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể xin ID WeChat của anh được không?”
Rất trực tiếp, mặc dù tư thế của đối phương có chút e dè.
Thành Nham đeo bịt mắt, đầu nghiêng sang một bên, đôi môi khẽ mấp máy.
Khi nghe những lời này, anh đã rất tỉnh táo.
“Xin lỗi.” Giang Mộ Bình uyển chuyển từ chối.
“A, không sao đâu.” Cô gái đỏ mặt xấu hổ, quay đầu nhìn bạn mình, hai má phồng lên.
Cô gái bên cạnh rõ ràng lớn mật hơn cô ấy rất nhiều, trực tiếp víu lên lưng ghế của Giang Mộ Bình: “Tiểu ca ca, anh còn độc thân không? Nếu anh còn độc thân có tiện cho tài khoản WeChat không? Trái đất tròn như vậy, gặp nhau là duyên—— “
“Tôi không độc thân,” Giang Mộ Bình nói, “Tôi đã kết hôn.”
Cô gái “À” một tiếng, vội vàng nói: “Mạo phạm, mạo phạm.”
Hai cô gái nhỏ vội vàng lùi lại.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Khi Giang Mộ Bình quay đầu lại, phát hiện động tác của Thành Nham đã thay đổi, hai tay anh ôm ngực, khóe miệng cụp xuống.
Giang Mộ Bình không lên tiếng, cầm cuốn sách trong tay, nghiêng người tới bên người Thành Nham, cúi người hôn lên miệng anh.
Thành Nham cứng người, anh nghe thấy những tiếng thốt đầy kiềm chế phía sau xen lẫn với những câu cảm thán như “Chết tiệt” và “Đệt”.
Giang Mộ Bình ngồi thẳng lưng, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Các cô gái phía sau che mặt nói nhỏ với nhau, hai má đỏ bừng.
Thành Nham vẫn khoanh tay ôm ngực, khóe miệng có chút biến hóa, cong cong nhếch lên trên.
Hết chương 43.