Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Phiên ngoại 5
Khi Thành Nham và Giang Mộ Bình chuyển đến nhà mới, trời đã sang thu.
Hai người chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc tân gia đơn giản để mừng tân gia.
Thành Nham hôm nay tan làm rất sớm, anh muốn đến trường đón Lâm Vi Kính. Buổi chiều Lâm Vi Kính chỉ có hai tiết học, Thành Nham đến trường vào khoảng bốn giờ rưỡi, đợi y ở cổng trường.
Lâm Vi Kính vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy xe của anh mình đậu bên đường.
“Anh.” Lâm Vi Kính mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ.
Học kỳ này Giang Mộ Bình không còn là giảng viên của Lâm Vi Kính nữa. Thành Nham hỏi y, “Giang Mộ Bình có phải còn đang lên lớp không? Anh gửi tin nhắn cho anh ấy nhưng không thấy trả lời.”
Lâm Vi Kính liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Chắc là vậy rồi, tiết học cuối cùng kết thúc lúc năm giờ.”
“Em có biết anh ấy đang ở lớp nào không?”
“Sao vậy? Anh muốn tới tìm anh ấy hả?”
“Ừm, hôm nay anh ấy không lái xe, anh đón anh ấy cùng nhau trở về.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lâm Vi Kính lấy điện thoại di động ra, “Anh chờ em một lát, để em hỏi học đệ lịch học của bọn họ.”
Lớp học cách cổng trường có chút xa, Thành Nham ghi danh với bảo vệ rồi lái xe thẳng vào trường.
Thành Nham mở cửa xuống xe, nói với Lâm Vi Kính: “Chờ anh ở trên xe, anh đi lên tìm anh ấy.”
“Chúng ta cứ chờ ở đây đi, sao phải chạy lên đó làm gì?”
“Anh chưa từng thấy anh rể của em lên lớp, muốn lên xem một chút.”
Nghe thấy hai chữ “Anh rể”, Lâm Vi Kính bật cười ha ha.
Thành Nham vốn dĩ muốn lẻn vào lớp học bằng cửa sau, ai ngờ sau khi quét mắt một vòng thì phát hiện trong lớp không còn ghế trống, ghế đã kín chỗ. Anh không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa đợi một lúc.
Âm thanh của Giang Mộ Bình truyền ra rõ ràng từ bên trong, hắn đang phân tích án lệ cho các sinh viên.
Cách thời gian tan học không còn sớm, Thành Nham đợi cũng không lâu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“Vấn đề lúc nãy giữ lại làm bài tập của hôm nay. Cán sự lớp viết các yêu cầu của bài tập lên bảng đen, đối với án lệ này các bạn mỗi người làm một cái ppt (*). Tiết học tiếp theo chúng ta sẽ tiếp tục phân tích.” Giang Mộ Bình nói, “Được rồi, tan học đi.”
Giang Mộ Bình đang thu dọn đồ đạc trên bục giảng thì sinh viên chen chúc giải tán, một nữ sinh đánh rơi điện thoại, vai đeo balo hốt hoảng chạy vào.
“Này, sao cậu lại quay lại rồi?”
“Tôi quên lấy điện thoại. Cậu biết gì không, ngoài lớp học có một anh chàng cực kỳ đẹp trai!”
“Anh chàng đẹp trai? Đẹp trai cỡ nào?”
“Dù sao cũng là rất đẹp trai nha, ngay tại cửa, không biết là đang đợi ai. Mẹ ơi, đẹp muốn chết.”
“Thiệt hay giả……”
“Đi, đi nhìn một chút đi, cậu ra ngoài liếc mắt một cái liền biết.”
“Tạm biệt giáo sư ~”
Sinh viên đánh rơi điện thoại di động đi ngang qua Giang Mộ Bình liền lên tiếng chào hỏi.
Giang Mộ Bình gật đầu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham đứng dựa vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại di động, khi ngẩng đầu nhìn thì phát hiện sinh viên từ phòng học đi ra đều đang yên lặng đánh giá mình.
Anh phớt lờ ánh mắt của những người đó, bước tới cửa liếc nhìn vào trong.
Giang Mộ Bình đứng trên bục giảng, trong tay cầm một cuốn sổ ghi chép, hắn cụp mắt xuống, thần sắc chuyên chú nhìn cuốn sổ.
Nữ sinh quay lại lấy điện thoại tình cờ đối mặt với Thành Nham ở cửa phòng học, hai cô gái nhỏ ngây người đứng ở cửa.
“Xin lỗi.” Thành Nham dịch sang một bên.
Hai cô gái nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, nháy mắt và giao tiếp bằng giọng nói mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy.
“Tôi nói rất đẹp trai mà…”
“Tuyệt vời, tìm ai…”
Nghe thấy động tĩnh bên này, Giang Mộ Bình hơi nghiêng đầu liếc nhìn về phía cửa.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham nâng mắt lên, lướt qua hai cô gái, đối diện với ánh mắt của hắn.
Giang Mộ Bình đóng sổ ghi chép lại, cất vào cặp, xách cặp đi tới.
Nữ sinh đang dán ở cửa nghe được phía sau có tiếng bước chân tới gần, quay đầu liếc nhìn: “A…Giáo sư.”
“Ừm.”
Họ vội vã ra ngoài để nhường đường cho Giang Mộ Bình.
“Sao em lại đến đây?” Giang Mộ Bình bước tới chỗ Thành Nham, tự nhiên nói chuyện với anh khiến hai cô gái giật mình.
“Hôm nay không phải anh không lái xe sao? Em cố ý tới đây đón anh, em có nhắn tin cho anh, chắc anh không thấy đi.”
“Ừm, vừa rồi tôi ở trong lớp không có nhìn điện thoại.”
Hai bạn học nữ vẫn sững sờ tại chỗ, Giang Mộ Bình liếc mắt nhìn bọn họ: “Làm sao vậy? Còn có chuyện?”
“Không có! Tạm biệt giáo sư!”
Hai người sánh bước bên hành lang, thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên. Trên đường đi có rất nhiều sinh viên chào hỏi Giang Mộ Bình, sau khi chào hỏi xong, bọn họ liền lén lút nhìn về phía Thành Nham đi ở bên cạnh.
“Có phải sinh viên của anh không có mấy người biết anh đã kết hôn không?”
Giang Mộ Bình cười cười, dừng lại một chút, kéo tay của Thành Nham.
Thành Nham cũng dừng lại, hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu xanh lá cây sẫm rất rộng, dưới mũ áo len, anh còn thắt một chiếc cà vạt tao nhã, nhưng thắt rất lỏng và treo ở cổ áo. Sự kết hợp này tuy ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, nhưng hiệu quả lại tốt đến không ngờ, vừa sành điệu lại vừa đẹp trai.
Cà vạt của Thành Nham bị lệch sang một bên, Giang Mộ Bình đã giúp anh chỉnh lại. Họ cứ đứng đối mặt như vậy, cử chỉ toát ra mấy phần thân mật. Sinh viên đi ngang qua càng thêm không kiêng kỵ mà nhìn bọn họ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“Bây giờ tôi có thể giúp em kiểm tra độ tồn tại.” Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham mỉm cười, còn cố ý trêu chọc hắn: “Nếu bây giờ anh hôn em một lát thì cảm giác tồn tại này sẽ đạt đến cực đại.”
“Cũng được.” Giang Mộ Bình không dễ dàng bị đánh bại, hắn ngược lại còn đùa giỡn Thành Nham, nghiêng người đến.
Thành Nham nhanh chóng trốn về sau, thấp giọng nói: “Nói đùa anh đấy.”
Giang Mộ Bình ngừng chọc anh, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc của mình.
Thành Nham lẩm bẩm: “Đường đường là giáo sư, giữa thanh thiên bạch nhật mà quấy rối dân nam, bại hoại thuần phong mỹ tục.”
Giang Mộ Bình quay đầu lại sâu kín liếc mắt nhìn anh một cái, nhàn nhạt nói: “Về nhà sẽ để cho Thành Nham tiên sinh mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là ‘quấy rối dân nam’.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Các món ăn trong buổi tiệc tân gia đều được đặt từ khách sạn, bọn họ mời rất nhiều người, ba mẹ, Lâm Vi Kính, Thiệu Viễn Đông, Nghiêm Thanh, Chu Dạng, Kim Hải Tân và các đồng nghiệp từ trong studio của Thành Nham.
Mẹ Giang đã đến từ sáng sớm, bận bịu ở trong bếp cùng Thành Nham. Giang Mộ Bình đang cắt tỉa hoa ở trong vườn, đồng thời trò chuyện với mấy người bạn của mình.
“Nhà rất tốt.” Thiệu Vũ Đông nhìn lướt qua toàn bộ biệt thự, “Trả một lần luôn sao?”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng.
Âm thanh “kẽo kẹt” vang lên, Thiệu Vũ Đông quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Cánh cổng sắt trong sân bị đẩy ra, ba của Giang Mộ Bình từ ngoài bước vào.
“Chú Giang.” Thiệu Viễn Đông đến đón, “Sao bây giờ chú mới tới? Bệnh viện bận lắm sao ạ?”
“Bận, có khi nào bệnh viện không bận đâu.” Cha Giang cười, “Đã lâu không gặp, Viễn Đông.”
“Đã lâu không gặp, chú vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình đi tới: “Ba.”
Cha Giang đưa bánh ngọt trong tay cho hắn: “Đem để trong tủ lạnh, mẹ con đâu?”
“Trong nhà bếp.”
Cha Giang lại cầm lấy chiếc bánh: “Vậy để ba đi.”
Sau khi cha Giang rời đi, Thiệu Viễn Đông hỏi Giang Mộ Bình: “Ba cậu sắp về hưu rồi phải không?”
“Năm sau.”
“Chú Giang thật sự rất khỏe mạnh, trông trẻ hơn ba tôi rất nhiều. Này,” Thiệu Vũ Đông vỗ vai Giang Mộ Bình, “Lúc trước ba cậu yêu cầu cậu ly hôn với Thành Nham sao? Chuyện này thật sao?”
Giang Mộ Bình liếc y một cái: “Làm sao cậu biết?”
“Mẹ tôi nói cho tôi biết, bà nghe mẹ cậu nói. Vậy là thật sao? Chú ấy thật sự yêu cầu cậu ly hôn với Thành Nham?”
“Là đề cập đến.”
“Tại sao? Chú ấy không thích Thành Nham à?”
Giang Mộ Bình nói: “Ông ấy cho rằng tôi không thích Thành Nham.”
Chu Dạng cười nói: “Là do thiếu ân ái chứ sao nữa.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau ba vòng rượu, tiệc tân gia đã kết thúc vào khoảng chín giờ.
Thành Nham uống rượu và không thể đưa Lâm Vi Kính về, anh định gọi taxi cho y.
Lâm Vi Kính nói: “Không cần đâu, em tự mình đi tàu điện ngầm trở về.”
“Muộn như vậy đừng đi tàu điện ngầm.”
“Em đã là người lớn rồi, sợ gì chứ.”
Chu Vũ nói: “Để em đưa Lâm ca về cho.”
Ánh mắt của Lâm Vi Kính sáng lên: “Cậu mua xe rồi hả?”
Chu Vũ gật đầu, ngượng ngùng cười cười: “Chỉ là xe điện bốn bánh thôi, nếu anh không chê thì để tôi đưa anh về.”
“Có người đưa đã tốt lắm rồi, làm sao tôi dám ghét bỏ.” Lâm Vi Kính ôm vai cậu một cách thân thiện, “Đồng chí Tiểu Vũ, chắc cậu lớn tuổi hơn tôi đúng không, sao cứ gọi tôi là anh thế.”
Chu Vũ híp mắt cười: “Đây không phải là cho anh được lợi sao?”
“Vậy sao cậu không gọi tôi là ba ba luôn đi.”
Chu Vũ quay đầu lại và liếc nhìn y.
“Đùa thôi,” Lâm Vi Kính bóp phần da thịt mềm mại trên khuôn mặt của cậu, “Giận hả?”
“Không có. Ba tôi đã qua đời từ lâu rồi, Lâm ca, mấy lời nói đùa như vậy không vui.”
Lâm Vi Kính thu hồi nụ cười: “Tôi xin lỗi, tôi…tôi không biết…”
“Không sao.” Chu Vũ xoay chìa khóa xe, “Đi thôi, Lâm ca. Thành sư phụ, chúng em đi trước, cám ơn anh đã chiêu đãi.”
“Trên đường đi chậm một chút.” Thành Nham nói.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Căn nhà rộng lớn yên tĩnh trở lại, cha Giang và mẹ Giang ở lại thêm một lúc, lúc này họ đang xem TV trong phòng khách. Thành Nham và Giang Mộ Bình trở lại phòng bếp thu dọn tàn cục.
Thành Nham để rượu của khách tặng vào tủ rượu, Giang Mộ Bình đang rửa bát, bánh ga tô thừa còn đặt trên bàn, Thành Nham bước tới dùng ngón tay quệt một ít kem, đưa lên miệng li3m.
Lúc bánh được mang ra thì mọi người đã ăn khá nhiều nên bánh còn lại rất nhiều.
“Bánh này ăn khá ngon, phần kem rất vừa miệng.”
Giang Mộ Bình rửa chén xong đi tới, cúi đầu liếc mắt chiếc bánh ngọt dã bị thay đổi hình dạng. Hắn lấy khăn bếp, từ từ lau khô nước trên tay.
Thành Nham quệt thêm một chút kem, đưa ngón tay đến trước mặt Giang Mộ Bình, “Anh nếm thử không?”
Giang Mộ Bình nhìn ngón tay của anh không nhúc nhích.
“Ghét bỏ em hả?”
“Không có.” Giang Mộ Bình cúi đầu, vừa định cúi người li3m kem thì Thành Nham đột nhiên dùng ngón tay dính kem quẹt lên mũi của hắn, khiến chóp mũi của hắn dính đầy kem.
Thành Nham không nhịn được cười ra tiếng, cười đến tay cũng phát run.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình lắc nhẹ cổ tay anh, như cười như không hỏi anh: “Chơi vui sao?”
Lúc này, cha Giang vừa đi tới ngoài cửa bếp, ông nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp thì bước chân thoáng dừng lại một lúc. Âm thanh của Thành Nham phát ra từ bên trong.
“Vui lắm, làm chuyện gì với anh cũng đều rất vui.”
Nghe vậy, cha Giang lộ ra một nụ cười vui mừng, ông chắp hai tay sau lưng bước tới, vừa tới cửa thì đột ngột dừng lại.
Đôi môi của Giang Mộ Bình cũng bị Thành Nham bôi đầy kem, hắn nắm lấy tay Thành Nham, kéo anh đến trước mặt mình, hai người đối mặt với nhau trong tư thế vô cùng thân mật, mà tất cả hình ảnh này đều lọt vào mắt của cha Giang.
“Kem trên mặt tôi phải xử lý thế nào?” Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn Thành Nham.
“Em lau giúp anh.” Thành Nham giả vờ lấy khăn giấy lau mặt cho Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nghiêng đầu, né tránh, dư quang ở đuôi mắt nhàn nhạt quét đến.
Loại chuyện v3 vãn như vậy, Giang Mộ Bình chỉ cần liếc mắt một cái thì Thành Nham đã có thể nhận ra. Nhưng vào lúc này, anh lại cố ý trêu đùa Giang Mộ Bình, mãi cho đến khi Giang Mộ Bình cậy mạnh ôm lấy gáy anh, khiến cho chóp mũi của hai người vô tình va vào nhau.
Thành Nham trước tiên hôn l3n chóp mũi đầy kem của Giang Mộ Bình.
Cha Giang ở ngoài cửa sửng sốt, lập tức quay đầu rời đi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Trong phòng khách, mẹ Giang mặc áo khoác vào, nhìn thấy cha Giang vẻ mặt phức tạp đi tới, bà nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cha Giang lấy tay che miệng, ho khan một tiếng: “Không có chuyện gì.”
“Hai đứa nó ở trong bếp làm gì vậy? Sao không ra tiễn chúng ta.” Mẹ Giang nói xong liền muốn đi vào phòng bếp, cha Giang liền vội vàng ngăn cản.
“Đừng đi qua!”
“Làm sao vậy?” Mẹ Giang sợ hết hồn, “Làm tôi giật cả mình.”.
“Chúng ta đi thôi, không cần để ý đến hai đứa nó.”
“Thế nào cũng phải nói với tụi nó một tiếng đã chứ.”
“Tôi đã nói rồi.”
“Hai đứa nhỏ này…”
Thành Nham li3m sạch kem trên mũi Giang Mộ Bình, ánh mắt nóng bỏng, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Còn miệng thì sao?” Giang Mộ Bình không chút biểu cảm nói.
Thành Nham khẽ mở miệng, ngậm lấy môi dưới của Giang Mộ Bình, từng chút từng chút một hôn lên lớp kem trên môi Giang Mộ Bình. Anh lặng lẽ vươn lưỡi ra dò xét, chậm rãi li3m lên khóe môi Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình dùng sức giữ lưng của Thành Nham và ép anh vào trong lồng ngực của mình.
“Có ngọt không?” Giang Mộ Bình hỏi anh.
“Ngọt lắm.” Ngón tay của Thành Nham mềm nhũn.
—- Toàn văn hoàn —–
Tác giả có lời muốn nói:
Đến đây cũng đã xong phần ngoại truyện, những thứ mà mọi người nhắc tới trong khu bình luận nhưng chuyện hồi trung học, cho cha Giang ăn cẩu lương, v.v tôi đều đã viết…Tóm lại là câu chuyện của bọn họ sẽ không kết thúc, nhưng áng văn đến đây đã kết thúc rồi, cảm ơn tất cả các bạn.
Tác phẩm tiếp theo là “Toa thuốc tình yêu”, hẹn gặp lại các bạn.
===========